Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 88: Phong hậu



“Hai người chúng ta là chân ái?” Nam nhân ngồi trên giường hẹp, thân người thẳng tắp, lông mày khẽ nhướn, trong giọng nói đều mang ý trêu chọc.

“Chẳng lẽ hai người chúng ta không phải là chân ái sao?” Nữ nhân hai tay bưng lấy gò má, mắt sáng tròn xoe, vẻ mặt kinh ngạc.

Dận Chân nhịn không được “xùy ——” một tiếng, khẽ bật cười.

Điềm Nhi lập tức như nhận được tín hiệu, lập tức xông đến, ngồi vào trong lòng trượng phu, hai tay ôm cổ hắn, như con mèo đắc thắng kiêu ngạo trực tiếp nói: “Hai chúng ta đương nhiên là chân ái!” Nói xong còn dùng lực cọ cọ cổ trượng phu.

Dận Chân mài mài răng, nghĩ bụng: Nha đầu này sao lúc nào cũng thích làm nũng như vậy. Qua ngần ấy năm cũng coi như công toi, vẫn y chang như lúc mới gả về, động một chút là thích dính sát lên người hắn. Vươn tay vỗ mạnh lên cái mông yêu kiều kia, Dận Chân vờ giận trách: “Đều đã làm mẹ của mấy đứa bé rồi, vẫn còn không ổn trọng.”

Điềm Nhi thè lưỡi, nhẹ nhàng vỗ một cái lên mông ngựa: “Còn không phải gia nuông chìu sao!”

Dận Chân khóe miệng khẽ nhếch, rất có vài phần ý tứ ‘coi như nàng biết tốt xấu’.

Việc triều chính bề bộn, từ sau khi đăng cơ, Dận Chân rất ít đặt chân vào hậu cung, cho dù thi thoảng đến Khôn Ninh cung, cũng phải vội vội vàng vàng, vì thế hai vợ chồng họ cũng đã rất lâu không cùng nói chuyện tâm tình. Tất nhiên Điềm Nhi rất tưởng niệm, cho nên mới thấy, nàng ngay lập tức bắt đầu không kịp chờ mà huyên thuyên đủ chuyện vặt vãnh. Đương nhiên, nàng đều nói phần lớn về chuyện bọn nhỏ, đặc biệt là Hoằng Bình và An An, cũng đều chọn những tình tiết ấm áp chọc người, trong chốc lát, khóe miệng Dận Chân liền càng câu lên cao hơn. Trong một thoáng nhàn rỗi lúc quốc sự nặng nề, có thể được nghe vài chuyện nhà ấm áp, cũng khiến cho Dận Chân cảm nhận được một chút thoải mái đã lâu không có.

Thời gian vui vẻ luôn rất ngắn, sau khi Dận Chân dùng bữa tối cùng Điềm Nhi xong liền quay lại Dưỡng Tâm điện xử lý chính sự.

Như thế, lại qua sáu ngày sau, đại điển phong hậu của Điềm Nhi được cử hành.

Ung Chính nguyên niên, ngày 18/3, cả Tử Cấm thành to lớn hoàn toàn bị vây quanh bởi một bầu không khí long trọng, khắp nơi đều được trang hoàng, lụa đỏ và hoa đăng đỏ đổi mới hoàn toàn, nơi nơi tràn ngập không khí vui mừng tôn quý, vì một ngày này, tất cả đám cung nữ cùng thái giám đều cố gắng quét dọn tất cả các chủ điện trong Tử Cấm thành không nhiễm một hạt bụi nào. (...)

“Chưa từng nghĩ tới khuê nữ ngây ngây ngốc ngốc, nhõng nhẽo ưỡn ẹo của ta, cũng sẽ có ngày trở thành Hoàng hậu.” Nhìn nữ nhi ngồi ở trước bàn trang điểm bị bốn năm ma ma vây quanh trang điểm, mẹ Điềm Nhi trong lòng khá phức tạp thở dài một tiếng, chẳng lẽ đây là ‘người ngốc có ngốc phúc’ trong truyền thuyết?

Đối với chuyện sắp trở thành Hoàng hậu, ngược lại biểu hiện của Điềm Nhi cực kỳ bình tĩnh, theo nàng nghĩ bất quá chỉ từ phúc tấn Ung thân vương biến thành Hoàng hậu của Ung Chính mà thôi, trượng phu vẫn là người nam nhân kia, mà nàng cũng vẫn chính là nàng, cũng chả có gì khác cả.

Phỉ Thúy đứng sau lưng cầm một mảnh khăn bông trắng sạch, nhẹ nhàng lau khô tóc cho nàng, đợi khi đã khô được một nửa, lại dùng huân lô bằng đồng có đốt mùi hương hoa nhài, chậm rãi sấy khô, không quá nửa khắc sau, cả mái tóc Điềm Nhi đã thấm đượm mùi hoa lài. Rồi sau đó, nàng vung tay lên, tám cung nữ mặc cung trang bằng lụa hoa màu phấn hồng mới toanh, trên tay bưng khay đi đến, chỉ thấy trên khay nào là lễ phục, vương miện, thắt lưng, hài đế cao.

Điềm Nhi đứng lên đi tới trước một chiếc gương bằng thủy ngân được dựng đứng cao gần bằng người, hai người Phỉ Thúy cùng Truy Nguyệt hầu hạ nàng mặc quần áo. Sau một lúc lâu, một vị mỹ nhân tôn quý hoa lệ đến mức không thể nhìn gần, xuất hiện trong gương. Chỉ thấy nàng đầu đội mũ phượng, trên mũ là ngọc đông châu kết thành màn chuỗi, màn chuỗi rũ xuống tới bên tai. Từ tai xuống dưới là lông chồn khoác trên vai, Hoàng hậu triêu quần (triều phục) có kiểu dáng liền thân, vạt áo bên phải ngực vắt nghiêng qua thân, thắt lưng được may nếp gấp, sau thắt lưng có gắn hai sợi dây buộc có thể thắt lại phần eo, mặt trên viền vàng thêu hải long, phần đầu gối trên nền vải gấm màu vàng thêu chữ thọ màu đỏ, từ phần đầu gối trở xuống dưới dùng hoa văn hành long màu thạch thanh. Phỉ Thúy lại đem một sợi triêu quải (chuỗi dây ngọc) dài đến ngực, đeo vào trên cổ cho Điềm Nhi, càng làm nổi bật lên bộ triều phục Hoàng hậu màu minh hoàng, khiến trông nàng càng tôn quý vô cùng.

(đoạn này dịch sơ sơ, xem thêm hình để biết)

“Nương nương quả thật là quốc sắc thiên hương.” Phỉ Thúy cười tán dương nói: “Bộ triều phục này mặc trên người ngài, thật sự là quá đẹp.”

Trên mặt Điềm Nhi cũng lộ ra thần sắc hài lòng, hơi quay người lại, hướng tới Nữu Hỗ Lộc phu nhân còn đang ngẩn người, hỏi: “Ngạch nương, ngài cảm thấy như thế nào?”

“Tốt! Tốt! Tốt!” mẹ Điềm Nhi nói liền ba tiếng tốt, đong đầy trong hai mắt đều là khen ngợi: “Hôm nay tất cả mọi người sẽ vì con mà khuynh đảo đấy.”

Điềm Nhi nghe xong khẽ nhướn hàng mày thanh tú, người khác như thế nào cũng được, chỉ cần người kia vì nàng mà khuynh đảo, như vậy là đủ rồi.

Sau một lúc lâu, sau khi đã xiêm y trang điểm đầy đủ ổn thỏa, ngoài cửa truyền đến tiếng thông truyền của Tiểu Hỉ Tử: “Đại a ca giá đáo ——.”

Hoằng Đán vừa bước vào phòng, vừa trông thấy Điềm Nhi trong trang phục lộng lẫy, như hoàn toàn thay đổi thành một người khác với mọi ngày, không khỏi sửng sốt ngây ngẩn người.

“Con trai ngốc, nhìn cái gì vậy, không nhận ra ngạch nương sao?”

Lúc này Hoằng Đán này mới hồi thần, lúng ta lúng túng kêu một tiếng: “Ngạch nương!” sau đó cả khuôn mặt anh tuấn thiếu niên căng lên đỏ bừng.

Sau khi hành lễ với phu nhân Nữu Hỗ Lộc (bà ngoại) xong, thằng bé mới nói với Điềm Nhi: “Ngạch nương giờ lành đã đến, thỉnh ngạch nương lên ngự liễn, đến Thái Hòa điện nhận sắc phong.”

Điềm Nhi nghe xong bất giác có chút khẩn trương, hít sâu một hơi, sau đó gật gật đầu, được Hoằng Đán đỡ tay, nàng chậm rãi đi ra ngoài điện. Lúc này trước cửa Khôn Ninh cung đã đứng đầy đoàn nghi giá của Hoàng hậu, mười hai người nâng kiệu phượng màu vàng, long kỳ bát sắc (long kỳ tám màu) tung bay đón gió, thủ vệ của Loan Nghi Vệ, quan viên của Lễ bộ cúi chào, đám cung nữ, thái giám, hoặc cầm lẵng hoa, hoặc nâng bảo bình, đi theo phía sau.

Kiệu phượng xuất phát từ Khôn Ninh cung, đi qua Vĩnh Thọ cung, Cảnh Nhân cung, Chung Thúy cung, Diên Hy cung... Một đường hướng tới Thái An điện, những nơi đoàn kiệu đi qua, tất cả mọi người đều quỳ rạp bái. Từ thời khắc này, chiếc ghế bảo tọa Hoàng hậu của triều Đại Thanh đã bỏ trống mấy thập niên, sẽ một lần nữa nghênh đón chủ nhân mới.

Diên Hy cung.

Niên Thị điên cuồng đập nát tất cả thứ gì có thể vơ được, bên tai là tiếng lễ bái rung trời, ồn ào đến mức khiến nàng thật muốn chọc thủng màng nhĩ, rõ ràng chính là nàng mới đúng, rõ ràng chính là nàng mới đúng a, độc chiếm sủng ái của Dận Chân, bước lên ngôi vị Hoàng hậu, trở thành Hoàng hậu xinh đẹp nhất, tôn quý nhất trên thế giới này a, rõ ràng chính là nàng mới đúng a! Kẻ cắp, kẻ cắp, ả nữ nhân kia chính kẻ ăn cắp. Ả ta đã cướp đi tất cả thuộc về mình, trong ánh mắt Niên Thị lóe lên ánh điên cuồng oán hận, nàng tuyệt đối sẽ không cam lòng bỏ qua như vậy.

Dận Chân mặc triều phục Cửu Long màu minh hoàng, cùng một lúc ngồi trên ngự giá tới Thái An điện, nghênh đón hắn là tiếng nhạc triêu hoa, chuông trống cùng trỗi lên. Trong điện, quỳ rạp dưới đất cùng chúng quan văn võ cả triều là đám hoàng thân tôn thất. Mà trong đó có hai người nổi bật khiến người chú mục nhất, một người là Bát a ca Dận Tự “Bệnh lâu vừa lành”, một người khác vừa trở lại kinh thành đã bị Hoàng thượng đoạt lại binh quyền trong tay: Thập Tứ a ca Dận Trinh.

Chỉ thấy lúc này, Dận Trinh sớm đã không còn hăng hái khí thế như thời Khang Hy tại vị, trên khuôn mặt tuấn mỹ cũng đã khắc lên cảm xúc âm trầm. Hắn quỳ trên mặt đất, dư quang nơi khóe mắt đảo qua một đoạn góc áo màu minh hoàng đang chậm rãi đi về trước, nỗi căm phẫn và khuất nhục trong lòng lại bùng lên như núi lửa phun trào. Rõ ràng là huynh đệ ruột thịt, một người tọa trên ngôi cửu ngũ cao cao tại thượng, một kẻ lại trở thành nô tài quỳ rạp dưới đất, vĩnh viễn phải nhờ vào hơi thở của người kia để sinh tồn, hắn không phục! Rõ ràng hắn giỏi giang hơn, tài năng hơn, rõ ràng hắn được Hoàng a mã sủng ái hơn, nhưng chỉ vì bỏ lỡ thời khắc Hoàng a mã lâm chung, mà cứ thế đánh mất ngôi vị hoàng đế, hắn không phục!

Ngôi vị hoàng đế kia là của hắn, phải là của hắn mới đúng!! Dận Trinh siết chặt hai đấm tay, hắn tuyệt đối sẽ không cam tâm bỏ qua như vậy.

Dận Chân chậm rãi bước đến trước hương án, dâng hương cầu nguyện, tế bái thiên địa, đợi khi hoàn thành tất cả nghi thức, mới cầm lấy kim sách mà Lễ bộ đã sớm chuẩn bị, cất giọng nói: “Bắt đầu đi.”

Lễ bộ Thị lang Quan Cảnh Chi lên tiếng thưa vâng, thoáng chốc, chuông nhạc tấu vang, kèm theo là một tràng tán văn (lời khen ngợi) thật dài, ca tụng đức hạnh của Hoàng hậu, Điềm Nhi ngồi trên kiệu phượng đi tới bên dưới Thái An điện, được Hoằng Đán đỡ xuống.

“Ngạch nương...” thằng bé nhẹ nhàng nói bên tai nàng: “Đây chính là thời khắc chỉ thuộc về mình ngài.”

Điềm Nhi nghe vậy khóe miệng giương lên thật cao, vẻ khẩn trương trên mặt hoàn toàn biến mất. Bậc thang trước Thái Hòa điện kéo dài rất dài, tựa hồ vĩnh viễn không đi đến được điểm cuối, đương nhiên, đây chỉ là ảo giác, bởi vì lúc này, Dận Chân tọa trên long ỷ cao cao kia, có thể rõ ràng cảm giác được, thê tử của hắn đang bước từng bước thẳng về phía hắn.

Liệu nàng có cảm thấy hạnh phúc?

Liệu nàng có cảm thấy hài lòng?

Không hiểu nguyên do từ đâu, Dận Chân bắt đầu cảm thấy có chút khẩn trương.

Điềm Nhi vừa bước vào Thái Hòa điện, đập vào mắt chính là một mảng đầu người đông nghìn nghịt, im lặng không một tiếng động, trong không khí trang trọng lại mang theo cái nhìn đánh giá không thể đè nén được.

Đối với cục diện này, Điềm Nhi lại hoàn toàn không để ý tới, trên mặt nàng, không còn nữa ý cười yêu kiều ngày thường, không còn nữa thần tình như trẻ con mọi ngày. Thay vào đó lại là một loại trầm tĩnh dịu dàng, quý khí vô song của người con gái. Nàng từng bước một tiến về phía trước, (...) dưới mọi ánh nhìn soi mói mãnh liệt mà ngừng lại.

Dừng lại trước tấm nệm hương bồ, phảng phất như tâm linh tương thông, tầm mắt của hai vợ chồng giao hội giữa không trung, trên làn má phấn của Điềm Nhi ửng hồng, vội chớp hai mắt mình.

Nha đầu này, trong lòng Dận Chân run lên một cái, âm thầm hừ một tiếng, nhưng ánh lửa trong đôi con ngươi nổi lên càng đậm.

Hai đế - hậu cứ “Tình ý miên man” mà nhìn nhau từ xa như vậy, chúng nhân bên dưới tất nhiên là không thể không phát giác được. Đều nói Tứ a ca Dận Chân là một người cực kỳ lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng hôm nay xem ra lại hoàn toàn không phải như vậy. Cái khác thì không dám nói, nhưng chỉ riêng phần tình cảm giành cho thê tử thì tuyệt đối là không giả rồi.

Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt của mọi người không khỏi lại một lần nữa đặt lên bóng dáng mỹ lệ trong bộ phượng bào kia.

Nhớ lại ngày trước, không khỏi cũng có chút thổn thức, lúc bấy giờ Nữu Hỗ Lộc thị này gả cho Tứ a ca, phần lớn bọn họ ở trong lòng cũng có ác ý mà phỏng đoán, vị tân phúc tấn này khi nào thì mới bị Tứ a ca khắc chết. Nhưng nay, nhìn lại mà xem, người ta chẳng những không chết, còn được trượng phu sủng ái, con trai con gái quấn quít đầy chân, hôm nay còn được đăng lên ngôi Hậu, mẫu nghi thiên hạ.

Đều là mệnh a...

Mọi người thổn thức, một màn này quả thật không tin không được a.

***

- quét dọn tất cả các chủ điện trong Tử Cấm thành không nhiễm một hạt bụi nào, (...):

Bản convert: khang xem b bác năm thương quái trường học thảm phái dây cung hoàng khát 15 nam chạy ad huyên truân cấu xao khụ sóc chỉ 17 chiến thuyền hoảng sợ tử loạn lũng minh thân chép miệng nhàn phòng xuy kỷ vạc pằng trả hết thảm toan.

Bản tiếng Trung: 闶瞧 b 驳年戈怪校惨派弦黄渴 15 南驶 ad 谖窀垢敲咳朔址 17 艘惶仔乱拢盟亲咂鹇防炊纪缸乓还上惨狻.

- Nàng từng bước một tiến về phía trước, (...):

Bản convert: uống xi tiêu ko Liêu thước kê thổi hàng cang tỉnh mạo trích phạm g

Bản tiếng Trung: 呷 ィ 椒 コ 廖鹊乩吹降钪醒耄谪范 g

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.