Bạn Gì Ơi!!! Yêu Nha

Chương 46



Sau khi buổi cưới bị phá hỏng bởi 1 đoạn clip, bao nhiêu búa rìu dư luận đã và đang chỉa thẳng vào Hạ Băng và cả gia đình cô nữa.  Hay đứa con của 2 gia đình tài phiệt kết hôn nhưng lại có sự cố như thế này đúng là đề tài để các nhà báo viết bậy. Cả nhà họ Lâm đang rối tung lên, cha mẹ và anh trai Hạ Băng thì đang phải đau đầu giải thích với gia đình Minh Khôi cùng đối phó với truyền thông. Hạ Băng thì đau khổ tột cùng, sau khi về nhà cô chỉ biết trốn trong phòng khóc lóc và trách bản thân mình.

"Kết thúc 7 năm ta bên nhau, những lúc anh vui cười xoa đầu em vì những câu hỏi có phần ngây thơ đến anh xiêu lòng " Anh có yêu em nhiều không?" " Anh !!! chúng mình sẽ yêu nhau đến khi nào anh nhỉ?". Còn có những lúc trời đổ mưa to, chẳng ai dám ra đường nhưng anh chỉ vì lo cho em sẽ chạy xe hàng cây số đến đón em tan làm. Hay đôi lúc chỉ đến trường nói 2 3 câu với em rồi lại chạy về. Đôi lúc em trẻ con và gây chuyện, anh luôn là người nhúng nhường và xin lỗi em. Anh bên em thế đó, bên em vô điều kiện chỉ đơn giản mong ước có 1 ngày cả 2 về chung 1 máy nhà. Em cũng đã từng mong như thế, từng mong mình là cô dâu xinh sắn nhất bên anh nơi lễ đường, sẽ là người vợ chăm sóc anh và những đứa con của chúng ta. Nhưng đến khi mọi thứ gần như sắp thành hiện thực thì, chính em là người phá bỏ mọi thứ, phá hủy hết ước mơ của chúng mình. Chỉ vì em nhận ra mình đã yêu 1 người khác, một người đến sau anh nhưng lại khiến em quên mất mình còn có anh bên cạnh. Một người khiến cho em quên mất bản thân mình là ai. Lỗi tất cả do em, em đã sai khi không trọn vẹn với anh. Em không còn xứng đáng với anh nữa. Không còn đáng để anh yêu thương nữa. Em biết anh bây giờ rất đau khổ, rất tức giận, nhưng em chỉ có thể nói là..Em xin lỗi...Xin lỗi đã lừa dối anh, xin lỗi đã làm anh tổn thương. Nhưng em muốn anh biết rằng....7 năm qua tình cảm em dành cho anh hoàn toàn là thật. Và...Anh xứng đáng có 1 người con gái tốt hơn em bên cạnh anh. Đừng tha thứ cho em. "


Đôi tay run rẩy, Hạ Băng bấm từng dòng chữ cùng những hình ảnh ngày nào kỉ niệm của cô và Minh Khôi hiện ra trong đầu mình. Những giọt nước mắt rơi xuống màn hình điện thoại  không biết bao nhiêu lần cô lao nhòa đi. Trong cô bây giờ là sự hối hận, sự đau khổ cùng tự trách mình. Cô đau, đau cho cô, đau cho cả người đã yêu cô.

Thuần Chân cũng không khác gì mấy Hạ Băng, rời khỏi lễ đường, cô về là trốn trong phòng mình mà ngồi co ro 1 góc tối ôm lấy thân thể đang đau đớn của mình mà tự bản thân xoa dịu đi.  Nhưng vết thương bên ngoài thì có thể lành lại nhưng trong lòng làm sao lành đây. Vết ngón tay nơi má Thuần Chân đã mất đi rồi nhưng sao cô vẫn thấy đau. Đau nơi tim, đau khắp mọi nơi, cơn đau chạy dọc sương sống cô. Dường như cơn đau đã ngấm vào máu mình, nên chỉ cần máu chảy tới đâu thì nơi đó sẽ đau. Đau đến gượng dậy cũng không nỗi nữa rồi.


-Are you Ok ?... Nếu mệt thì ngã vào vai anh này, có anh ở đây rồi, anh không để ai ức hiếp em đâu.

Một vòng tay vững chắc dang rộng ra ôm lấy cơ thể run rẩy của Thuần Chân vào lòng mà an ủi. Có thể điều bây giờ người đó có thể làm là ôm lấy cô mà thôi.

Chẳng cần nhìn rõ người kia là ai nữa, vì giờ trước mắt Thuần Chân chỉ là 1 màn mơ hồ do nước mắt động nơi khóe mi. Trong lúc này cô cần 1 bờ vai, và ngay khi có thể cô chỉ biết dựa vào, ôm lấy người đàn ông kia.

-Em đau...hic...hic.. đau nhiều lắm...

Cô đau người kia cũng xót xa lắm, nhưng anh không thể làm gì khác hơn khi mọi thứ đã đi quá xa. Càng không thể ép buộc người con gái anh thương tim thôi không yêu, tâm trí thôi không nghĩ tới người con gái họ yêu. Anh biết người kia hoàn toàn không có anh trong tim, nhưng anh chấp nhận hết, anh tin mình có thể thay đổi được người kia.


-Đi cùng anh nhé?...Cùng nhau rời khỏi nơi đau thương này, có được không?

Trong vô thức Thuần Chân đã gật đầu nhẹ nhàng  đồng ý với đề xuất ấm lòng của người đàn ông kia. 

***

-Chưa bao giờ vui như hôm nay, đi phá đám cưới đúng là vui thiệt.hihihi.

Nhạc Y ngồi cầm ly bia mà nốc một hơi hết, dường như nó đã uống rất nhiều, mặt đã đỏ lừ lên hết rồi.

-..Tôi thật không hiểu, tại sao tiểu thư lại làm như vậy? Nhị tiểu thư là chị của cô mà.

-Vì chị ấy là chị tôi, nên tôi muốn chị ấy hạnh phúc đấy. 

-..Vâng.

-Này...Cầm lấy, và quên chuyện  hôm nay đi nhé.

Nhạc Y lấy 1 bao bì vàng dày cộp đặt lên bàn rồi nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt người thanh niên trước mặt mình. 

-Vâng ...

-Nhứt đầu quá, về thôi, chắc chị tôi vẫn còn khóc ở nhà đấy. Nên an ủi chút nhỉ.
-Tôi đi lấy xe ngay ạ

Người thanh niên nhận tiền nhét vào áo vest rồi nhanh chống chạy ra ngoài. Nhận được số tiền ứng với công sức bỏ ra quá nhẹ nhàng ai lại không thích. Giờ anh chàng càng cung kính hơn với vị tiểu thư nhỏ của mình.

***

LÂM GIA

-Thế nào rồi con?

Nhìn thấy con trai vừa về ba Hạ Băng nhanh chống gặn hỏi anh.

-Con đã cho luật sư dàn sếp với các công ty truyền thông rồi. Họ sẽ nhanh tháo các đoạn phim đó xuống thôi ạ. Nhưng mà...

-Còn gì sao?

-Con không ngờ cô gái kia lại chính là con gái của nhà họ Lưu. Lưu Chính, ông ta đang nổi điên lên và nói rằng sẽ truy ra kẻ làm chuyện này.

Mọi người trong nhà đang cùng nhau nghĩ cách bàn chuyện giải quyết trong không khí căn thẳng. Thì một giọng nói nhanh chóng vang lên xé tan bầu không khí này.

-Vậy sao?

Nhạc Y mệt mỏi đầu óc quay quay lê bước chân từ từ đi về hướng chỗ ba mẹ mình.
-Y Y...Con đi đâu bây giờ mới về hả? Sao còn say như thế này nữa?

Mẹ Nhạc Y nhìn con gái vẫn còn mặc nguyên bộ đồ khi sáng trở về nhà trong trạng thái không tỉnh táo, nhìn thôi bà cũng nhận ra kẻ kia đã uống không ít rồi.

-...con xin lỗi ạ...

Nhạc Y loạn choạng cúi đầu như một sự hối hận của mình với mọi người.

-Anh Hai, anh nói nhà họ Lưu muốn truy sao?...hi...hihihi. Vậy thì kêu họ tới đây mà truy.

-...Em nói vậy là sao?

-Đoạn clip đó quay ở phòng chị Ba. Anh nghĩ ai? Ai có thể dễ dàng quay nó đây?

Sao câu nói của Nhạc Y thì là sự bàn hoàng của cả gia đình cô. Không ai nghĩ kẻ phá hoại đó chính là Nhạc Y. Cô em gái mà Hạ Băng hết mực yêu thương hôm nay lại phá hủy hạnh phúc của chị mình.

-Mày...?

Hạ Băng giận đến đỏ cả mặt, cố đứng dậy cô nhanh đến trước mặt Nhạc Y và ngay sau đó là 1 cái bộp tay vào mặt Nhạc Y.
-Tao là chị mày mà...tại sao làm vậy với tao? Tao đã làm gì có lỗi với mày ? Mày nó đi. Trả lời tao đi.

Hết đau đớn này đến đau đớn kia ập đến với Hạ Băng. Cô như muốn phát điên lên khi bây giờ sự thật này quá kinh khủng với cô rồi. Hạ Băng siếc lấy hai vai Nhạc Y mà lây liên tục muốn 1 lời giải thích từ người kia.

-Băng nhi...thôi đi con... Bình tĩnh nghe Nhạc Y nó nói thế nào đã.

-hi...hihi...Xem ra, chị tức giận lắm nhỉ?

Cố hết sức tỏ ra khó coi nhất, tỏ ra đáng ghét nhất trước mặt mọi người trong nhà. Đưa tay sờ sờ 1 bên má đau rát của mình mà Nhạc Y cười như điên dại. Tỏ ra mình không hề có chút hối lỗi nào.

-Nhưng mà...đừng có trông đợi lời xin lỗi từ em.không có đâu...Ây...đau đầu quá. Nên đi ngủ thôi. Cả nhà ngủ ngon ạ.

Nhạc Y quơ quơ tay xoa đầu mình rồi, loạn choạng đi lên lầu.
-MÀY CÚT ĐI. CÚT KHỎI NHÀ NÀY ĐI. TAO KHÔNG CÓ ĐỨA EM NHƯ MÀY.

Trong cơn tức giận lời không hay lại được buông ra từ miệng Hạ Băng.

-...

Cơn say như được 1 gáo nước lạnh tạt vào mặt, như một sợi sích kéo chân Nhạc Y lại. Hai hàng nước mắt đã nhanh chống lăn xuống. Nhạc Y chỉ còn có thể cắn chặc môi, siếc chặc tay minh dằn tiếng rên phát ra.

Im lặng một lúc lâu ở cầu thang, Nhạc Y chẳng nói gì lại tiếp tục lê thân lên phòng mình.

***

Chưa đầy nữa tiếng sau Nhạc Y đã đi xuống cùng với 1 cái vali trên tay. Vẻ mặt nó bây giờ chỉ còn 1 cảm xúc duy nhất đó là lạnh lùng. 

-Y Y !!! con làm gì vậy? Chị con nó chỉ là nóng giận quá nên mới nói như thế thôi. Con đừng tin là thật chứ?

Làm cha làm mẹ ai chứng kiến cảnh con gái mình cãi nhau đến phải đứa đi đứa ở nào ai không đau lòng. Mẹ Nhạc Y hốt hoảng nhanh chóng chạy tới cản con gái mình lại mà khuyên bảo.
-Haiz...Xì. Ôi trời ơi. Mẹ à...Mẹ có biết con mệt mỏi thế nào khi sống trong căn nhà này không? Con chán rồi, mệt lắm rồi.

Dứt lời gạt tay mẹ mình ra, Nhạc Y quay qua kéo vali của mình nhanh chống rời khỏi nhà. Quá nhanh, nhanh đến mức không ai kịp thích ứng mà ngăn Nhạc Y lại hoặc cũng có thể là do họ không muốn cản nó lại vì biết mọi thứ vô ích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.