Bần Gia Nữ

Chương 103



5 ngày sau Uông Hoài Thiện thu thập tay nải đến vương phủ ở. Ngày đó Trương Tiểu Oản đưa hắn đến cửa thôn, mỉm cười nhìn hắn rời đi. Đợi hắn đi rồi, nàng mới ngẩng đầu nhìn không trung một lúc lâu rồi cúi đầu chậm rãi đi về.

Ngày đó, Tĩnh thế tử hỏi Uông Hoài Thiện, “Mẫu thân ngươi là người như thế nào?”

“Là người mẫu thân luôn muốn tiểu nhân sống thật tốt.” Uông Hoài Thiện rất nghiêm túc trả lời.

“Ngươi có thể nói với ta những tính toán thật sự trong lòng ngươi không?” Thế tử cười hỏi lại.

Uông Hoài Thiện cũng cười, hắn giảo hoạt mà chớp chớp mắt, “Đương nhiên tiểu nhân có tính toán, tiểu nhân còn muốn kiếm bạc cho mẫu thân dùng.”

Nói xong hắn quay đầu lại nhìn về phía cửa phủ, giống như hắn thấy mẹ hắn đang đứng chờ hắn trên đường về nhà, nàng đứng đó ngóng trông hắn trở về. Lúc hắn quay đầu thì trịnh trọng nói với thế tử, “Ngài yên tâm, ngài cứ chờ mà xem.”

Tĩnh thế tử cười ha ha rồi vỗ nhẹ vai Uông Hoài Thiện và gật đầu nói, “Ta đương nhiên tin, ngươi là một đứa nhỏ có bản lĩnh.”

Uông Hoài Thiện đi rồi, ngày ngày Hồ nương tử đều tới nhưng Trương Tiểu Oản chỉ cười nói không có việc gì. Có điều ngày ngày Hồ nương tử vẫn đến chơi với Trương Tiểu Oản hai canh giờ.

Hôm nay hai người đều vội việc may vá trên tay, Hồ nương tử vẫn nhịn không được hỏi nàng, “Một khi đã như vậy sao tỷ không trở về? Nếu tỷ ở Uông gia thì tốt xấu gì cũng có thể thấy Hoài Thiện vài lần.”

Trương Tiểu Oản suy nghĩ nửa ngày mới bình tĩnh nói, “Ta không về được.”

“Vì sao?” Hồ nương tử ngừng động tác trên tay nhìn Trương Tiểu Oản.

Trương Tiểu Oản nâng mặt cười cười, “Đại công tử từng mời ta hai lần nhưng ta cũng không về. Khi đó không về thì lúc này hắn phạt không cho ta về.”

“Hắn nhẫn tâm như thế sao?”

“Chỉ trách ta lúc ấy không thức thời.” Trương Tiểu Oản cười lắc lắc đầu, “Con người ấy mà, sẽ luôn phạm một ít sai lầm mà quay đầu lại sẽ hối hận. Ta cho rằng dựa vào chính mình thì dù hai mẹ con có khổ một chút cũng có thể sống ngày tự tại, ai ngờ……”

Ai ngờ thế sự biến ảo vô thường, thế đạo này làm sao dễ dàng như nàng nghĩ chứ? Nàng ấy à, cứ tự cho mình là đúng nên bây giờ mới phải trả giá đắt cho những sai lầm của mình. Mỗi ngày nàng sẽ phải lo lắng cho con mình, nghĩ hắn ăn mặc có tốt không rồi hắn có phải chịu tủi thân gì mà không dám lộ ra chỉ dám trốn vào góc khóc hay không.

Vô số những lo lắng này chính là trừng phạt nàng lúc trước không chịu nhận mệnh. Khóe miệng nàng có ý cười nhưng vào trong mắt Hồ nương tử thì khóe miệng kia lại run rẩy cực kỳ.

Hồ nương tử thật sự không nhìn được mà âm thầm đỏ hốc mắt. Vị Tổng Binh đại nhân của Uông gia kia đúng là nhẫn tâm, đây là vợ con hắn chứ có phải kẻ thù đâu? Sao lại phải có thù tất báo thế này chứ?

*******

Hôm nay Uông Hoài Thiện đã đi được nửa tháng. Vào giờ Tuất, Trương Tiểu Oản mới vừa gội đầu xong, đang xõa tóc nằm trên ghế trong viện ngẩng đầu nhìn ánh trăng, trong tay lúc có lúc không mà đóng đế giày.

Đột nhiên nàng mơ hồ nghe thấy có tiếng vó ngựa. Lúc này đế giày và kim trong tay nàng đều rơi xuống đất. Nàng không dám tin tưởng mà ghé vào trên đất nghe một hồi sau đó lập tức vui vẻ đứng lên chạy tới cửa lớn mở ra và ngóng nhìn trong bóng đêm……

Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, hờ hững trên khuôn mặt thanh tú của phụ nhân kia lúc này tan hết, ánh mắt nàng mừng rỡ như điên, sáng rạng rỡ như ngôi sao trên bầu trời. Nàng liếc mắt nhìn trong bóng đêm một cái rồi lập tức quay đầu lấy đèn lồng đi nhanh đến đầu kia của con đường, muốn đứng ở giao lộ đón con mình.

Nàng chạy rất nhanh, tiếng vó ngựa cũng càng ngày càng gần. Hai mắt Trương Tiểu Oản dâng lên vui sướng, đợi con ngựa kia đến gần nàng dừng bước chân, ngước gương mặt tươi cười nhìn người đang tới……

Lúc này người kia cũng đang dùng đôi mắt như hàn tinh mà yên lặng nhìn nàng. Đôi mắt hắn giống con nàng đến thế nhưng hắn lại không phải người nàng đang chờ.

Trương Tiểu Oản chậm rãi thu lại tươi cười, ánh sáng trong mắt nàng cũng ảm đạm xuống. Nàng nhìn bóng đêm phía sau hắn, sau đó chậm rãi nhắm mắt.

Nàng không chờ được người muốn chờ.

“Đại công tử……” Trương Tiểu Oản chỉ để bản thân thương tâm nhắm mắt một chút sau đó nàng mở bừng mắt, lập tức hành lễ với người tới.

Uông Vĩnh Chiêu không nói một lời mà chỉ xoay người xuống ngựa rồi dắt ngựa đi về phía trước. Đi được hai bước thấy phụ nhân kia vẫn nhìn về phía con đường thì hắn bình tĩnh nói, “Đi về đi.”

“Vâng.” Trương Tiểu Oản hành lễ với hắn.

Có lẽ ánh sáng trong mắt nàng mất đi quá nhanh, hơn nữa ánh mắt nàng lúc đó quá bi thương nên Uông Vĩnh Chiêu đột nhiên cảm thấy nàng có chút đáng thương. Đợi đi vào trong nhà, Trương Tiểu Oản nhìn thoáng qua Uông Vĩnh Chiêu cả người đầy mùi rượu sau đó chần chừ hỏi, “Đại công tử đến vì chuyện gì thế?”

“Không có việc gì thì ta không thể tới sao?”

“Là phụ nhân lắm miệng.” Trương Tiểu Oản nhìn Uông Vĩnh Chiêu rồi rũ mắt khẽ thở dài.

Uông Vĩnh Chiêu thấy nàng thuận theo thì khẩu khí lạnh lẽo mới ôn nhu hơn một chút, “Một mình ngươi ở đây không tốt, ngày mai ta sẽ phái hai nha hoàn tới đây.”

Trương Tiểu Oản lắc lắc đầu, “Một mình ta ở quen rồi, hơn nữa ngài cũng biết ta có thể tự bảo vệ mình.”

“Ngươi……”

“Đại công tử, ta nói thật, ta ở một mình quen rồi……” Trương Tiểu Oản cười khổ ngẩng đầu nói.

“Ta nói sẽ phái người tới thì ta sẽ phái người tới, ngươi muốn cho người bên ngoài truyền ra Uông gia ta đối xử ác độc với con dâu trưởng sao?” Uông Vĩnh Chiêu lại lạnh giọng nói.

Trương Tiểu Oản chỉ đành ngẩng đầu nói lời cảm tạ, “Đây là ý tốt của Đại công tử, phụ nhân xin nhận.”

Thấy ánh mắt nàng ảm đạm còn cất giấu vài phần ưu thương thì không hiểu sao Uông Vĩnh Chiêu cảm thấy phiền lòng vô cùng. Nhưng rồi hắn cũng không muốn vào lúc này còn uy hiếp nàng nên chỉ đành nói, “Cho ta một chén trà.”

“Cái này……”

“Sao? Vẫn không có trà hả?”

“Không phải, thế thì phải nổi lửa nấu nước.”

“Vậy đi đun đi.”

“Sẽ mất …… Một chút thời gian.”

“Bảo ngươi đi đun thì đi đi, sao lắm miệng thế?!”

Trương Tiểu Oản chỉ đành đứng dậy đi đến nhà bếp. Lúc nàng đi đến cửa bếp thì nhịn không được duỗi tay đỡ cửa, lộ ra một nụ cười khổ chân thật. Giả vờ mềm mại thuận theo thật đúng là không biết phải giả vờ tới khi nào. Nhưng đã tới nước này thì nàng có thể làm gì? Đứa nhỏ mới chưa tới 12 tuổi của nàng còn phải ngươi lừa ta gạt với một đám người lớn, sao nàng có thể kéo chân sau của hắn chứ?

Hắn bị nàng sinh ra, rõ ràng là người nhà họ Uông nhưng lại không được bọn họ thích, mà nguyên nhân đều do nàng còn gì? Một khi đã như vậy thì dù có phải hư tình giả ý nhưng chỉ cần có thể ứng phó với Uông Vĩnh Chiêu là nàng vẫn phải làm.

Trương Tiểu Oản nhóm lửa được một nửa thì sau lưng truyền đến tiếng bước chân. Nàng quay đầu lại thì vừa thấy được Uông Vĩnh Chiêu. Nàng nhấp miệng đứng dậy hành lễ với hắn, “Đại công tử.”

Trong ánh lửa, có lẽ vì nàng xõa mái tóc dài nên khuôn mặt trầm tĩnh của nàng nhu hòa hơn hoặc có lẽ giọng điệu của nàng mang theo vài phần nhu nhược nên lúc này Uông Vĩnh Chiêu cũng cảm thấy nàng có một chút dễ thân cận hơn. Hắn đi đến bên người nàng ngồi xổm xuống, thêm củi vào trong lò.

Trương Tiểu Oản đứng một hồi rồi cũng ngồi xổm xuống. Mới vừa ngồi xổm xuống thì người bên cạnh đã vươn tay đưa cái ghế lùn cho nàng.

Trương Tiểu Oản nhìn hắn một cái sau đó nàng cũng ngồi xuống cái ghế kia. Một hồi lâu sau Trương Tiểu Oản nhìn ánh lửa trong bếp rồi nhẹ nhàng mở miệng, “Đại công tử, quân tử nên xa nhà bếp.”

“Quân tử? Ta thì quân tử quái gì?” Khóe miệng Uông Vĩnh Chiêu hơi cong lên, hắn cười nói, “Ta là võ tướng, sát sinh là lành nghề nhất.”

Trương Tiểu Oản nhẹ nhíu mày không nói nữa.

“Ngươi còn biết không ít nhỉ? Mau nói cho ta nghe xem ngươi biết những gì.” Uông Vĩnh Chiêu như rất hứng thú, giọng điệu thế nhưng khá tốt chứ không lạnh băng như bình thường.

“Thì cũng chỉ mấy thứ ngài đã biết.” Trương Tiểu Oản rảnh rỗi không có việc gì thì cầm dao chẻ củi.

“Để ta……” Uông Vĩnh Chiêu lại đoạt dao và củi trong tay nàng, miệng còn tự nhiên nói, “Về sau loại việc nặng này để hạ nhân làm, ngươi dưỡng tay cho tốt.”

Trương Tiểu Oản nghe vậy thì nhìn nhìn đôi tay thô ráp như bà già của mình, sau đó duỗi ra giấu vào ống tay áo.

“Cũng không khó coi như thế,” Uông Vĩnh Chiêu chẻ củi trong tay, lại chọn một cây khác mà chẻ. Vì cách khá gần nên Trương Tiểu Oản còn có thể ngửi được mùi rượu trên người hắn. Hắn lại nói “Ngươi không vì thể diện của Uông gia mà ngẫm lại thì cũng nên vì nhi tử mà ngẫm lại. Về sau nếu hắn có tiền đồ thì đám phụ nhân quyền quý thấy ngươi sẽ khinh thường, đương nhiên hắn cũng sẽ mất thể diện.”

Trương Tiểu Oản nghe vậy thì ngẩn ra, suy nghĩ một hồi mới chua xót nói, “Hắn……”

“Hắn không có việc gì, tạm thời sẽ không xảy ra chuyện.” Uông Vĩnh Chiêu nói đến đây thì ném con dao vào đống củi. Con dao vững vàng chém vào nửa cây củi thô to khiến nó ngã ngửa ra sau. Lúc này hắn quay mặt lại nhìn Trương Tiểu Oản chậm rãi nói, “Có lẽ ngươi nghĩ ta vô lương tâm đến cực điểm đúng không? Ta chưa từng đối xử tốt với các ngươi nhưng lại đẩy các ngươi vào hang hổ phải không? Nhưng ngươi nghĩ xem nếu Tĩnh thế tử không phát hiện ra thì ta làm sao tự động nguyện ý đưa con vợ cả của mình vào nơi đó chứ?”

Trương Tiểu Oản không nói gì, mà Uông Vĩnh Chiêu cũng không đợi nàng trả lời. Hắn đứng lên nhìn nhìn nồi nước đã sôi rồi nói với nàng, “Nước sôi rồi đó.”

Trương Tiểu Oản đứng dậy, cầm chén lớn, cầm trà rồi đổ nước sôi vào nói, “Chỉ có thế này thôi.”

“Ngày mai ta sẽ cho người mang chút trà và chén trà qua.” Uông Vĩnh Chiêu cười cười rồi nhấp một ngụm trà nói, “Ta đói bụng, ngươi nướng hai cái bánh cho ta.”

Trương Tiểu Oản nghe vậy thì dừng một chút, sau đó nàng xoay người đi đến bệ bếp cầm một cái bồn qua, lấy thùng gỗ nhỏ đổ ít bột ra. Uông Vĩnh Chiêu thấy thế thì cầm bát trà lui ra phía sau vài bước, dựa vào cạnh cửa nhìn nàng bận rộn.

Hắn nhìn nàng cầm chày cán bột dùng sức mà quấy bột trong bồn, mắt nàng rũ xuống nghiêm túc làm việc. Lúc này thoạt nhìn nàng có vẻ đẹp hơn một chút. Hắn nghĩ kỳ thật nàng cũng không quá kém.

“Ta sẽ che chở hắn, bằng mọi khả năng mà ta có,” Uông Vĩnh Chiêu cầm bát trà uống một ngụm nữa. Hắn liếm liếm miệng, cảm thấy tà này cũng không tệ vì thế lại uống một ngụm nữa mới nói tiếp, “Nhiều hơn nữa thì ta không quản được, chỉ có thể dựa vào bản thân hắn. Nếu ngươi cảm thấy lòng ta tàn nhẫn thì cứ thế đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.