Bần Gia Nữ

Chương 110



Lúc này Uông Đỗ thị ngồi ở bàn của nữ quyến liếc nhìn Trương Tiểu Oản một cái, do dự một chút rồi vẫn ra hiệu cho nhà hoàn phía sau tới nói vài câu.

Trương Tiểu Oản không quan tâm nàng ta nói cái gì mà chỉ rũ mắt gắp đồ ăn chậm rãi nhai, bất động như núi.

Ở bên kia Uông Vĩnh Chiêu được báo thì trầm mặc một hồi rồi đứng dậy đi ra ngoài. Uông Đỗ thị thấy phản ứng của hắn thì giống như nhẹ nhàng thở ra rồi đứng dậy cong eo với Trương Tiểu Oản rồi hỏi, “Đại tẩu, ta đi xem một chút xem đại ca có gì cần dặn dò không.”

Trương Tiểu Oản “Ừ” một tiếng nhưng đôi mắt chẳng thèm nhìn nàng ta một cái.

Uông Đỗ thị nhìn nàng sau đó mang nha hoàn ra ngoài, đến lúc cách bình phong nàng ta còn hất khăn một cái tỏ vẻ bất mãn. Khăn của nàng ta là khăn lụa, bay trong không trung thật sự xinh đẹp nên lập tức đập vào mắt Trương Tiểu Oản.

Trương Tiểu Oản nhẹ liếc mắt một cái, hơi hơi mỉm cười nhưng không nói chuyện. Uông Đỗ thị đến trước bàn Uông Quan Kỳ tố cáo trước rồi mới mang nha hoàn ra cửa. Đúng lúc này Uông Vĩnh Chiêu lại đi vào, nhìn thấy nàng ta thì nhàn nhạt nói, “Cũng được, ngươi đi xem một chút xem thế nào.”

Nói xong hắn đi vào phòng, hất vạt áo ngồi xuống lại cầm đũa tiếp tục ăn.

*******

Trước khi Uông Đỗ thị đi thì thân thể hơi cứng lại. Uông Dư thị, vợ của Uông Vĩnh Trọng không bỏ sót biểu tình cứng đờ của nàng kia. Đợi sau khi ăn cơm xúc miệng bằng trà xong và có thể nói chuyện thì nàng ta mới ngồi gần Trương Tiểu Oản và cười nói, “Tẩu tử năm nay cùng chúng ta thức đêm chứ?”

“Các ngươi có tinh lực thức đêm sao?” Trương Tiểu Oản cười nói.

“Có chứ, có mà.” Tứ phu nhân Uông Dư thị cười rồi liên tục gật đầu, Tam phu nhân thấy thế cũng hàm súc cười gật đầu.

Đợi hành lễ với Uông Quan Kỳ và Uông Vĩnh Chiêu xong, Trương Tiểu Oản mang các nàng đến tiểu thính làm may vá và đón giao thừa. Trong lúc đó nàng thường cùng các nàng trò chuyện vài câu với nhau, chờ tới giờ Hợi thì nhị phu nhân tới.

Nàng ta hành lễ với Trương Tiểu Oản. Nàng nhẹ “Ừ” một tiếng nói, “Đừng đa lễ.” Nàng nói rất ôn hòa, Uông Đỗ thị thấy sắc mặt nàng tốt thì mới coi như nhẹ nhàng một chút.

Nàng ta nghĩ dù sao thì dù sao đây cũng là vị phu nhân ở bên ngoài, cho dù có thể không thích mình thì cũng chẳng thể làm gì. Nàng ta đương gia nhiều năm như thế nên cũng không tin vì đại tẩu này sẽ không cho nàng chút thể diện. Kể cả đại ca cũng sẽ không khiến nàng ta mất mặt.

Uông Đỗ thị an tĩnh ngồi xuống một cái ghế khác, Trương Tiểu Oản cũng không nói nhiều mà vội vàng làm việc của mình, một câu cũng không hỏi.

Gần đến giờ Tý, Giang Tiểu Sơn tiến vào mời vài vị phu nhân đi qua. Bọn họ muốn đốt pháo ở cổng lớn để ngăn Thái Tuế nên lúc này mọi người đang tụ tập ở cổng trước. Gia phó cũng đi theo sau, di nương các phòng đều tới. Trong một đêm mùa đông lạnh lẽo thế này, bởi vì mùi son phấn trên người các nàng và xiêm y diễm lệ nên đêm khuya rét lạnh này cũng như được nhuộm ra vài phần tươi sáng, lòe loẹt.

Chỉ một cái quét mắt Trương Tiểu Oản cũng cảm thấy chất lượng các di nương của Uông gia cũng coi như cao, nhưng đẹp nhất vẫn là mấy người trong phòng của Đại công tử. Đêm nay các nàng nhìn càng có vẻ nhu nhượng động lòng người.

Đợi đoàn người đều tới cổng lớn thì cách giờ Tý cũng không còn bao lâu. Cách đó không xe đều nghe thấy nhà khác cũng mở cửa phủ, tiếng nói cười ríu rít vang lên, náo nhiệt vô cùng.

Lúc này Uông Quan Kỳ quay đầu sang nói với con trưởng, “Năm nay con đốt cây pháo đầu tiên đi, về sau nhà này do con gánh vác rồi.”

Uông Vĩnh Chiêu nhẹ gật đầu, lúc hắn quay đầu thì ánh đèn lồng đỏ bị gió thôi lay động vừa kịp hắt lên sườn mặt hắn khiến cho gương mặt vốn đã xuất sắc của hắn càng thêm anh tuấn. Lúc này hắn nhìn lướt qua đám nữ quyến, môi mỏng nhếch lên nói, “Trương thị……”

Trương Tiểu Oản bước hai bước về phía trước rồi nhún eo hành lẽ đáp, “Vâng.”

“Lại đây.” Uông Vĩnh Chiêu nói xong câu này thì xoay người.

Trương Tiểu Oản chạy chậm đến chỗ hắn rồi hành lễ với Uông Quan Kỳ, “Lão gia.”

“Ừ.”

“Đại công tử.”

Uông Vĩnh Chiêu không để ý tới nàng mà nhìn thoáng qua Thính quản gia. Thính quản gia nhìn đồng hồ nước rồi ra hiệu bảo hắn thời điểm đã không sai biệt lắm vì thế hắn thổi cho mồi lửa cháy lên rồi nói, “Lại đây.”

Trương Tiểu Oản đi qua chỗ hắn.

“Nắm lấy đầu này.” Uông Vĩnh Chiêu nhìn mồi lửa phía sau.

Trương Tiểu Oản duỗi tay cầm lấy còn Uông Vĩnh Chiêu thì cầm tay nàng duỗi qua đốt ngòi pháo. Trong một khắc đó tiếng pháo rung trời, ánh lửa bắn ra bốn phía. Thời khắc đó ánh lửa sáng lạn, không khí lại sặc mùi thuốc, tiếng động đinh tai nhức óc. Trương Tiểu Oản nhìn thấy Uông Vĩnh Chiêu lẳng lặng nhìn mình.

Nàng mỉm cười đón ánh mắt hắn nhưng không nhìn ra cảm xúc gì, sau đó nàng quay đầu. Ở thời khắc nào đó, lúc tiếng pháo ở bốn phương tám hướng đã hơi yếu đi, Uông Vĩnh Chiêu ghé sát vào tai Trương Tiểu Oản, dùng giọng nói nhẹ nhàng nhưng khiến nàng không thể xem nhẹ mà nói, “Ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ mình đã là con dâu Uông gia.”

Nàng là con dâu Uông gia nên thân phận và địa vị hiện tại là hắn cho nàng. Tốt nhất đừng để hắn biết nàng và đứa con trai bướng bỉnh kia của mình dám làm ra chuyện gì có lỗi với hắn.

*******

Vào sáng sớm ngày thứ tư Trương Tiểu Oản trở về thôn Phiến Diệp Tử, nhưng mới vừa về thì phủ Thế Tử đã cho người đến đón nàng đi qua đó.

Lúc Thế Tử Phi gặp nàng thì trong phòng không có người khác. Trương Tiểu Oản còn chưa kịp hành lễ thì bà ta đã vội đỡ tay, khuôn mặt uy nghiêm kia hơi trầm xuống, nói, “Ta sẽ nói với ngươi một việc, ngươi nhất định phải đồng ý với ta là cố nhẫn nhịn chịu đựng.”

Trương Tiểu Oản không phải người ngu ngốc, vừa nghe lời này của bà ta nàng đã tức khắc mềm nhũn chân, cuống quít đỡ bàn mới ngồi xuống ghế thở hổn hển sau đó hỏi Thế Tử Phi, “Ngài nói đi.”

Thế Tử Phi ngồi xuống bên người nàng, kéo tay nàng ra để nàng thở hai hơi mới lấy giọng điệu trầm ổn để nói, “Phía trước đã có người tới báo nói con trai ngươi gặp thích khách trên đường về. Hắn bị một kiếm mà trên đó có độc, lúc này hắn đang hôn mê……”

Trương Tiểu Oản cảm thấy không thở nổi nữa, nàng cắn lưỡi đến khi đau không chịu nổi mới có thể nói ra một câu, “Khi nào thì hắn về tới đây?”

“Đêm nay vào giờ Tý, đại phu nói trong lúc hôn mê hắn chỉ luôn mồm gọi mẫu thân. Đến lúc đó ngươi phải cho hắn uống thuốc.”

“Không có gì đáng ngại chứ? Uống thuốc xong không có gì đáng ngại chứ?”

“Thế Tử đã chuẩn bị mãnh dược.”

Thế Tử Phi nói xong lời này thì Trương Tiểu Oản đã rớt nước mắt. Nàng lặng người lặp lại hai chữ kia, “Mãnh dược ư?”

“Thế Tử đã tìm đại phu tốt nhất, thuốc cũng là tốt nhất, mãnh thì mãnh nhưng có thể cứu hắn một mạng.”

“Là mãnh dược gì chứ?”

Thế Tử Phi lắc lắc đầu, lấy khăn lau nước mắt cho nàng nói, “Ta không biết, Thế Tử chỉ để ta báo cho ngươi. Tiểu công tử nhà ngươi lập công lớn nên ngài ấy chắc chắn sẽ cứu hắn. Ngươi không cần tin ta, chỉ cần tin Thế Tử là được.”

“Dân phụ tin.” Trương Tiểu Oản thốt ra những lời này. Đợi nha hoàn dẫn nàng đến phòng cho khách thì Thế Tử Phi thấy mắt nàng mơ hồ giống như không nhìn thấy gì. Nàng không nhìn thấy bậc cửa nên bị vướng chân ngã một cái thật mạnh đập xuống đất.

Đám nha hoàn hô lên nhưng Thế Tử Phi lại thấy nàng giống như không có gì mà đứng lên, còn quay đầu lại hành lễ với mình, cáo tội mà cười cười. Lúc này máu mũi của nàng đã rơi trên xiêm y nhưng nàng hồn nhiên không phát hiện ra.

“Dẫn đường cho Uông phu nhân, đỡ tay nàng ấy.” Thế Tử Phi nhẹ lắc đầu, chờ nàng đi rồi bà ta mới cảm khái một câu, “Đáng thương cho tấm lòng của mẫu thân trong thiên hạ.”

Trương Tiểu Oản đi rồi thì Thế Tử Phi cũng vội vàng đi gặp Thế Tử nói mình đã đón mẹ của Uông Hoài Thiện đến. Thế Tử nghe xong biểu hiện của phụ nhân kia thì thở dài nói, “Xem ra lời hắn nói không giả. Hắn muốn giúp ta mang kim khố về là chắc chắn sẽ mang về. Hắn nói mẫu thân hắn mà không có hắn thì chắc chắn sẽ không sống nổi, nghe lời nàng nói thì quả nhiên là như thế. Trên đời này thế nhưng vẫn có người thật sự không nói dối một câu nào với ta.”

Thế Tử Phi nghe xong cũng thở dài, “Ngài không biết đâu, một người ý chí sắt đá như ta vừa thấy khuôn mặt thê thảm của Trương thị thì tâm cũng chua xót.”

*******

Đến đêm, cửa sau của phủ Thế Tử lặng yên không tiếng động mà mở rộng ra, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi vào, sau đó cánh cửa lại lặng yên không một tiếng động đóng vào. Cửa kia mở ra và đóng lại nhanh đến nỗi người ta có cảm giác nó chưa bao giờ mở ra vậy.

Hậu viện lúc này đèn đuốc sáng trưng, người tới lui đều cực kỳ nhanh chóng. Đợi đến khi một võ phu cao lớn ôm một đứa nhỏ từ trên xe ngựa cẩn thận bước xuống thì hai đội người hầu đi ở hai bên hắn mới cúi đầu đi theo phía sau. Bọn họ nhanh chóng đến nội viện.

Trương Tiểu Oản đứng ở cửa viện sáng ánh đèn nhìn thấy cảnh này thì trong một khắc nàng chỉ nhìn chằm chằm thân thể bé bỏng trên tay người kia. Nàng nhìn từ đầu đến chân hắn, rồi lại từ chân đến đầu, lúc đám người lại gần nàng nhìn thấy khuôn mặt đỏ đến kỳ dị của hắn……

Nàng không lên tiếng, càng không nhào qua gọi hắn mà chỉ đi theo vào trong phòng, nhìn người nọ đặt con nàng xuống giường đệm.

“Thuốc ta bảo chuẩn bị đâu?” Trong phòng lúc này có một lão nhân râu tóc bạc phơ cất tiếng nói với trong phòng.

“Ở đây……” Ngoài phòng đã có người đem thuốc mới sắc xong đổ vào chén bước nhanh tới trước mặt ông ta.

Ông lão râu bạc kia dùng thay thử lại nếm một chút rồi nói, “Cho đứa nhỏ uống đi.”

Trương Tiểu Oản không lên tiếng, nàng đón lấy chén thuốc sau đó cúi đầu nhẹ nhàng nói bên tai Tiểu Lão Hổ, “Mẫu thân đã nếm thuốc này, nó vừa đắng vừa gây đau đớn nhưng con phải uống cho hết biết không? Con phải uống hết mới còn sống mà về gặp mẫu thân.”

Nói xong lời này nàng đứng thẳng lên, nén nước mắt vào lòng sau đó cầm chén thuốc bóp cằm hắn, cùng hai người khác chặn chân và bả vai hắn mà cắn răng đút thuốc cho hắn uống.

Kỳ lạ là người nằm kia dường như có ý thức, hắn chậm rãi uống từng ngụm thuốc. Vị đại phu râu bạc kia thấy thế thì lẩm bẩm một tiếng, “Kỳ quái.”

“Cái gì mà kỳ quái?” Lúc này Tĩnh thế tử đã đứng ở cửa.

“Đây là lang hổ dược, uống vào cổ sẽ có cảm giác như dao cắt, sao đứa nhỏ này có thể bình tĩnh đến thế chứ?”

“Ngươi đã xem thường tiểu tướng của ta rồi.” Tĩnh thế tử nói đến đây thì ngoài miệng nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, “Hắn chính là đạp lên xác trăm người mà vội vàng trở về. Sau này hắc chắc chắn chính là hổ tướng của Lưu Tĩnh ta, sao có chút đau này mà cũng không nhịn được chứ?”

Một chén thuốc cứ thế an ổn được đút cho hắn. Lão giả kia đi tới bắt mạch thì nói với Thế Tử, “Nếu giờ Thìn mà hắn tỉnh thì sẽ không có việc gì nữa.”

“Như thế thì tốt.” Tĩnh thế tử nhẹ gật đầu với ông ta sau đó nói với phụ nhân kia, “Trương thị, ngươi ở đây đi.”

Dứt lời ông ta dẫn người đi chỉ để lại người hầu.

Vào lúc trời sáng, tầm khoảng giờ thìn, Trương Tiểu Oản thấy người trên giường chớp chớp mắt. Nàng nín thở, qua hồi lâu mới thấy con nàng mở mắt.

Uông Hoài Thiện vừa mở mắt ra đã nhìn thấy mẹ hắn. Đứa nhỏ còn non nớt lúc này lại thở dài cười nói, “Con biết ngay là vừa mở mắt ra đã thấy mẫu thân ngay. Ở trong mộng mẫu thân nói nếu con bình an trở về ngài chắc chắn sẽ nương bánh cho con, cõng con đi lên núi săn thú, còn mang theo Cẩu Tử đi tìm đám khỉ con kia.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.