Bần Gia Nữ

Chương 114



An trí xong cho đám gia binh đó, Trương Tiểu Oản lại lấy vàng Thế Tử Phi cho nàng đưa cho Uông Vĩnh Chiêu. Uông Vĩnh Chiêu nhận lấy mở ra vừa thấy thì tròng mắt một khắc thiếu chút nữa lòi ra. Lúc này Trương Tiểu Oản đã đi xa, Uông Vĩnh Chiêu như trúng tà mà nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, không biết rốt cuộc nàng biết được bao nhiêu việc của hắn.

Hắn lại cực kỳ không yên tâm, gọi thám tử được phái đến theo dõi nàng hỏi tinh tế nhưng vẫn không hỏi ra cái gì. Phụ nhân kia ngày thường ngoài trồng rau, làm chút việc may vá hoặc đánh cờ với Mạnh tiên sinh thì không làm gì cả, cũng không gặp người nào.

Uông Vĩnh Chiêu hồ nghi thật sự, chỉ thấy đứa nhỏ kia không tới mấy ngày đã quen thuộc gia tướng của hắn như người nhà, lại nghĩ đến những lời phụ nhân kia nói trước đây thì cuối cùng chỉ thở dài một hơi.

Phụ nhân này chung quy cũng có chỗ khác người. Khác không chỉ ở chỗ nàng chưa từng khuất phục lại tàn nhẫn hơn người mà còn ở chỗ nàng biết thu mua nhân tâm. Một phụ nhân như thế, biết co được dãn được thì đứa con nàng nuôi nấng sao có thể là vật trong ao?

Nhận được chỗ tốt của nàng nên Uông Vĩnh Chiêu cũng ngầm đồng ý cho đám gia tướng của mình gọi Uông Hoài Thiện là tiểu chủ tử. Kể từ đó, hắn cũng không đi suy đoán chuyện phụ nhân kia có thể biết hắn lén dưỡng một đường khác. Hắn tinh tế nghĩ rằng có lẽ phụ nhân kia chỉ đang lót đường cho con nàng, biết hiện tại Uông gia thiếu cái gì nên đưa tới đổ miệng hắn.

Nhiều năm nay trông gà hoá cuốc, đến một phụ nhân trước mặt này mà hắn cũng đề phòng đến lợi hại. Uông Vĩnh Chiêu cũng có chút cho rằng thái độ cẩn thận quá mức của mình có hơi quá.

Ngờ vực của Uông Vĩnh Chiêu đối với nàng thì Trương Tiểu Oản cũng biết ít nhiều, nhưng nàng chẳng quan tâm nhiều thế được. Tĩnh Vương Phi bên kia lại phái người đưa tới lời nhắn để nàng dọn về ở với Uông Vĩnh Chiêu mà nàng có thể nói không sao?

Cho dù Tĩnh Vương bên kia không nói rõ nhưng nàng nhiều ít cũng có thể đoán được một chút. Những người này lén làm việc quỷ, mà Mạnh tiên sinh cũng nói Tĩnh Vương bị giam cầm, Uông Vĩnh Chiêu bị đoạt quyền nhưng bọn họ không có khả năng không biết được và cũng không có khả năng không có ứng phó.

Trương Tiểu Oản tự nhận là không hiểu được ý đồ của bọn họ nhưng có chút việc nàng vẫn biết, đó chính là việc nên làm thì phải làm, lời nên nói thì phải nói, ai cũng không đắc tội, làm tốt vai trò một kẻ mù mờ không biết gì.

Trương Tiểu Oản bên này dốc hết sức lực, Uông Hoài Thiện thì lại cực khoái hoạt. Mấy ngày nay hắn giơ roi phóng ngựa, mang theo đám Binh Tiểu Thất xuyên qua đồng ruộng ở các thôn trang, trong bao quần áo mang theo bánh nướng áp chảo và kẹo để làm thân với đám võ binh, cũng mang theo đám nhỏ đi vui đùa. Đám trẻ con bị dỗ dành đến mức coi hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Thoạt nhìn hăn có vẻ vô ưu vô lự, đến cả Giang Tiểu Sơn đến đưa tin cho Trương Tiểu Oản còn cực kỳ hâm mộ nói, “Tiểu công tử thật đúng là khoái hoạt……”

Trương Tiểu Oản nghe vậy thì cười nói, “Còn không phải thế sao.”

Chỉ là đợi đến đêm khuya, chỉ có Trương Tiểu Oản biết được con nàng có bao nhiêu mệt mỏi nằm trên giường. Tĩnh Vương ngủ đông, Uông Vĩnh Chiêu cũng ngủ đông, còn một đứa nhỏ như hắn cũng không thể không ngủ đông.

Hiện thực chính là tàn nhẫn như thế, nàng lựa chọn sinh hắn ra, rời khỏi nông thôn, dẫn hắn vào kinh thành thì đã chấp nhận hắn sẽ phải rơi vào từng vũng bùn. Hiện giờ thân là tâm can của nàng hắn nhất định phải thay bọn họ gánh vác những gì vận mệnh đưa tới cho bọn họ.

Tâm Trương Tiểu Oản lúc này đã chết lặng, nhưng vào ban đêm khi Tiểu Lão Hổ của nàng ngủ say thì cả người nàng vẫn không tránh khỏi cảm thấy đau đớn vô cùng. Nàng cần phải nhịn cơn hiếu thắng xuống mới có thể không uể oải, không phủ nhận hết mọi thứ.

Chuyện tới nước này thì nnagf có đau đến mức muốn khóc rống cũng không còn sức mà làm. Đến ngày mai nàng vẫn sẽ phải bày ra khuôn mặt cười với mọi người, phải nói cho con nàng tiếp tục ruổi ngựa vui vẻ, giả vờ không màng thế sự.

Chuyện đã tới nước này thì ngoài dũng cảm tiến tới bọn họ cũng không còn biện pháp nào.

*******

Chờ đến khi đám gia binh của Uông gia được bố trí ổn thỏa hết rồi thì đến chuyện thành thân của Trương Tiểu Đệ phải tiến hành. Vị cô nương kia tổng cộng có năm anh chị em, nàng là người nhỏ nhất trong nhà.

Nhà này nghèo vô cùng, trong nhà chỉ có năm mẫu đất cằn, lúc Trương Tiểu Oản nhờ người làm mai thì đương gia trong nhà căn bản không tin, tưởng bà mối kia thấy nhà ông ta nghèo nên tới chế nhạo khiến ông ta tí nữa thì cầm gậy đuổi đánh người ta.

Còn may Hồ nương tử cũng theo tới, lúc này người nhà họ Hồ kia mới tin việc này là thật.

Đương gia nhà này không hiểu Uông phu nhân kia làm sao lại coi trọng con gái nhà mình. Hồ nương tử lúc ấy cũng nói rõ với ông ta, “Bảo Lãnh thúc, nói đến khuê nữ nhà ngài thì cũng là người có phúc. Năm ấy đói khổ chính là ngài tới giúp đào hầm ngầm cho nhà nàng đúng không?”

Hồ Bảo Lãnh gật đầu.

“Lúc ấy nàng cho ngài ba cái bánh nướng áp chảo làm tiền công. Sau khi ngài trở về thì không ăn một miếng mà cho con hết đúng không?”

Hồ Bảo Lãnh lại gật đầu.

“Khuê nữ của ngài có phải cũng để dành phần của mình, nhân lúc ngài ngủ nhét vào miệng ngài không?”

Hồ Bảo Lãnh không lên tiếng mà chỉ gật đầu, lại cúi thấp khuôn mặt tang thương, khóe mắt ngấn lệ.

Hồ nương tử nhìn thấy thì cũng chua xót, nhưng vẫn cười nói tiếp, “Việc này khi đó ta nghe Tam nãi nãi nói thì cũng rớt nước mắt. Uông Đại phu nhân nghe ta kể việc này thì để ta nói với ngài nàng nhìn trúng một mảnh hiếu tâm này. Cũng không dối gạt ngài, đệ đệ của nàng đã đứng từ xa nhìn khuê nữ nhà ngài, đối với nàng cực kỳ vừa lòng. Uông phu nhân nói nếu ngài không chê nhị đệ của nàng trì độn thì mong ngài có thể đồng ý hôn sự này.”

Hồ Bảo Lãnh từng gặp Trương Tiểu Oản, cũng giúp nàng làm không ít việc nên biết nàng là dạng người gì, cũng biết nhà nàng là thế nào. Vì thế ông ta cũng chẳng có gì để nói mà lập tức gật đầu nói, “Nếu đại phu nhân không chê khuê nữ nhà ta thì một phân sinh lễ ta cũng không cần. Chỉ cần chọn xong ngày thì có thể trực tiếp tới nhà ta đón người về.”

Ông ta nói thì nói thế nhưng Trương Tiểu Oản vẫn lệnh cho Trương Tiểu Đệ đuổi mấy xe bò sính lễ tặng qua. Nhưng người nhà kia quả thật nói một không hai. Hôm thành thân ông ta để mấy đứa con trai mang đến hết, lại đánh một bộ tủ mang tới.

Hôm thành thân, Uông Vĩnh Chiêu cũng ngồi thưu phòng, đợi đến hoàng hôn, tân nương tử sắp vào cửa và giờ lành bái đường sắp tới thì Trương Tiểu Oản mới tự mình tới đón hắn. Trên đường đi Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày nói với nàng, “Ngươi không thể chọn cho bọn hắn người nào trong sạch có nền tảng tốt hơn à? Chuyện này là thế nào?”

Trương Tiểu Oản chỉ cười coi như hắn nói cho vui chứ không thể hiện thái độ gì.

“Cho dù ngươi nhìn chúng thế lực của Hồ gia thôn nhưng không phải cưới nữ nhi của tộc trưởng Hồ Định sẽ tốt hơn sao?” Đoạn thời gian này, phụ nhân này nhìn thấy hắn đã tim cách chạy. Uông Vĩnh Chiêu thật vất vả mới bắt được cơ hội nói vài câu với nàng vì thế hắn không nhịn được dài dòng vài câu, “Nhà ông ta không phải cũng có khuê nữ sắp cập kê sao? Huống chi nhà bọn họ có sáu huynh đệ, so với gia đình kia thì mạnh hơn nhiều.”

Phụ nhân này ham nền tảng vững chắc của nhà người ta thì sao không chọn nhà có nhiều người hơn? Nhà kia còn là tộc trưởng của cả tộc cơ mà? Cái này so với một nhà chỉ có vài mẫu ruộng cằn thì mạnh hơn bao nhiêu.

Uông Vĩnh Chiêu thấy nàng cười mà không nói thì bực mình quát, “Đáp lời!”

Trương Tiểu Oản vừa nghe đã lập tức uốn gối với hắn, nhu thuận nói, “Hôn sự này sao có thể tính như thế? Cưới thê tử thì phải cưới người tương đồng, nhị đệ của ta ngài cũng gặp rồi, trì độn cực kỳ. Cô nương gia ta nghe nói cũng là kẻ ngốc, đói đến không thở nổi còn không quên để dành đồ ăn cho phụ thân. Ta thấy hai người này quả thực xứng đôi, rất giống người một nhà.”

Uông Vĩnh Chiêu nghe được lời này thì một lúc lâu không nói gì. Chờ đến khi tới tiền viện hắn mới phất tay áo, quay đầu lạnh lùng nói với Trương Tiểu Oản, “Ngươi chọn em dâu cũng biết chọn người tốt, thế mà không biết dạy con mình sao? Ngươi xem hắn hiện giờ thành cái dạng gì rồi?!”

Dứt lời hắn phất tay áo bước nhanh vào, để lại Trương Tiểu Oản đứng ở phía sau không biết nên khóc hay cười.

*******

Lúc này ở tiền viện Uông Hoài Thiện đang ngồi trên vai cái người còn cao hơn người thường một cái đầu là Binh Tiểu Cửu để thăm dò xem kiệu hoa của tân nương tử đã tới chưa. Hắn trùng hợp thấy được Uông Vĩnh Chiêu tới vì thế hi hi ha ha mà ngồi y nguyên đó chăp tay từ trên cao vái chào nói, “Phụ thân đại nhân, ngài đã tới, hài nhi thỉnh ai ngài.”

Cái chắp tay kia xiêu xiêu vẹo vẹo, không hề có chút cung kính nào. Mọi người tới làm khách sớm đã quen với sự bướng bỉnh của hắn nên có thấy cũng chỉ cho rằng hắn cũng bướng bỉnh với cha mình là Uông Vĩnh Chiêu. Ai nấy đều cười to ồn ào vào tiếng, cũng không thấy cổ quái.

Uông Vĩnh Chiêu lạnh lùng liếc hắn một cái, thấy hắn vẫn cười nham nhở nhìn mình thì lập tức lướt qua, nhấc chân đi tới nhà chính.

Sau khi tiến vào hắn hành lễ với vợ chồng Trương thị. Hai người vừa thấy hắn thì đã sợ rúm vào, còn hắn hành lễ xong thì mắt nhìn thẳng ngồi xuống ghế đầu tiên bên dưới.

Bên này hắn ngồi xuống thì Uông Hoài Thiện ở bên ngoài nói nhẹ bên tai Binh Tiểu Cửu, “Hắn không có bệnh chứ? Nhà ta không thích hắn tới nhưng hắn cứ tới, sáng sớm đã đến rồi. Ta lúc trước có cho người hắt một thùng máu chó để đuổi hắn đi rồi mà không ăn thua.”

Binh Tiểu Cửu vừa mới ra ngoài làm việc trở về cũng không biết chuyện này. Vừa nghe xong hắn đã nhíu mày vội hỏi, “Không để mẫu thân ngài biết chứ?”

“Biết, ta còn bị nàng xách tai đi xin lỗi con rùa đen kia.” Dứt lời Uông Hoài Thiện có chút thương tâm quệt miệng, ôm đầu Binh Tiểu Cửu đầu hỏi hắn, “Tiểu Cửu ca, ngươi phải xả giận cho ta đấy.”

Binh Tiểu Vửu vừa nghe thì trong lòng tức khắc cảm thấy kính sợ Trương Tiểu Oản nhưng nghe ngữ khí của Uông Hoài Thiện thì hắn vẫn vỗ ngực nói, “Ngài yên tâm, lát nữa hắn về ta sẽ dẫn người đi đánh ngã ngựa của hắn, để hắn ngã chổng vó chơi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.