Bần Gia Nữ

Chương 123





Tấm da hổ kia rơi xuống trước mặt Trương Tiểu Oản, những giọt máu còn sót lại bay múa trên không trung, cuối cùng rơi xuống đất.

Da hổ không chạm vào nàng, đến máu kia cũng không hề bắn lên người nàng. Trương Tiểu Oản trầm mặc mà nhìn tấm da hổ nằm trên mặt đất cách nàng vài bước xa sau đó nuốt xuống tiếng thở dài, lẳng lặng đi lên lấy khăn tay lau vết máu trên tay cho Uông Vĩnh Chiêu.

“Đi nấu mấy nồi nước nóng đi.” Trương Tiểu Oản quay đầu nhàn nhạt nói với Giang Tiểu Sơn lúc này cũng mỏi mệt, ánh mắt cầu xin nhìn mình. Nói xong nàng lại quay đầu nhẹ giọng hỏi Uông Vĩnh Chiêu, “Ngài có bị thương không? Làm sao tay lại toàn máu thế này.”

Lúc này cả người Uông Vĩnh Chiêu cứng đờ. Hắn nhìn chằm chằm vẻ mặt ôn hòa của nàng, sau đó mới cứng đờ người quay mặt đi, không rên một tiếng.

Trương Tiểu Oản cẩn thận lau bàn tay lạnh như đá của hắn, lại cẩn thận nhìn nhìn không thấy vết thương nào thì mới cầm một cái tay khác cẩn thận lau chùi một hồi mới ngẩng đầu nhẹ nhàng thở ra nói, “Còn may không bị thương. Ngài đi tắm gội trước đã.”

Nói xong không đợi Uông Vĩnh Chiêu trả lời nàng đã nói với mấy lão nô bộc bằng giọng ôn hòa, “Đại công tử nhà ta có mang đồ lặt vặt về phải không? Làm phiền các ngươi giúp sắp xếp, ngày mai ta sẽ tới tiền viện xem qua.”

Mấy lão bộc nhìn nàng lo lắng nhưng thấy nàng cười điềm tĩnh với mình thì bọn họ cũng an tâm mang theo đèn lồng rồi hành lễ cáo lui.

Đợi bọn họ vừa đi, Trương Tiểu Oản quay đầu nhìn nhìn cánh cửa bị đá hỏng rồi giống như không có gì mà nói, “Cửa lớn hỏng rồi, ngày mai phải tìm người làm mộc trong thôn đến sửa mới được.”

Lúc này nàng kéo tay hắn vào cửa, Uông Vĩnh Chiêu lại không nhìn nàng mà đôi mắt đảo qua cánh cửa kia, sau đó cứng đờ mà mở miệng nói, “Không cần, đám A Sam sẽ sửa lại.”

Đám A Sam là chỉ mấy thân binh đi theo Uông Vĩnh Chiêu, lúc này đang đứng ở cửa. Bọn họ nghe được hắn nói thì người tên A Sam lập tức mở miệng, chắp tay nói với bọn họ, “Hiện tại thuộc hạ sẽ sửa ngay, mong phu nhân yên tâm.”

Trương Tiểu Oản vừa nghe thấy thì quay đầu ôn hòa cười với bọn họ nói, “Ngày mai cũng không vội, trước đi nghỉ ngơi đi.”

Ba thân binh đồng thanh đáp: “Vâng.”

Trương Tiểu Oản kéo Uông Vĩnh Chiêu vào phòng tắm, lúc nàng dọn thùng gỗ thì Uông Vĩnh Chiêu vẫn lạnh mặt nãy giờ đi tới giúp, không để nàng phải động tay. Trương Tiểu Oản ngẩng đầu yên lặng nhìn thoáng qua hắn sau đó nhẹ giọng nói, “Ngài khát không? Ta đi lấy cho ngài áo để thay và rót cho ngài chét nước lọc. Nhưng nước lọc lạnh, có cần ta đun nước nóng cho ngài không?”

“Nước lọc.” Uông Vĩnh Chiêu lúc này mới mở miệng sau đó nhìn chằm chằm Trương Tiểu Oản nói, “Ngươi có thích tấm da kia không?”

“Thích,” Trương Tiểu Oản đau hết cả đầu, nhưng vẫn kiềm chế cảm giác không kiên nhẫn trong lòng, trên mặt cũng không lộ ra vẻ miễn cưỡng mà vẫn ôn hòa nói, “Không vội, trước tiên cứ đặt ở kia đi, ngày mai ta sẽ dọn dẹp sau. Trước tiên ngài thay quần áo sạch sẽ rồi uống một bát canh nóng cho ấm bụng đã rồi nói.”

Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì sắc mặt hòa hoãn nhiều. Hắn nhìn chằm chằm Trương Tiểu Oản, ánh mắt cũng không hùng hổ dọa người giống như muốn đẩy người ta vào chỗ chết nữa.

Trương Tiểu Oản nhìn hắn một cái sau đó hành lễ nói, “Ta sẽ vào phòng một chuyến, ngài nghỉ một chút đi.”

Uông Vĩnh Chiêu không nói chuyện, chỉ là đợi nàng đi được hai bước thì hắn cũng đi theo bên người nàng, rõ ràng muốn cùng nàng đi vào trong phòng. Trương Tiểu Oản không nhìn hắn, dầu cúi càng thấp. Lúc này nếu không cúi đầu thì nàng không thể che giấu được mệt mỏi và phiền chán trong mắt.

*******

Uông Vĩnh Chiêu tắm rửa xong, đổi quần áo sạch sẽ. Trương Tiểu Oản lau khô tóc cho hắn sau đó hỏi: “Ta đi nấu cho ngài chút cháo và canh nóng ăn lót dạ nhé?”

Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì gật đầu nói, “Ừ.”

Vì tâm tình tốt nên hắn đi đến tiền viện dẫm dẫm hai cái lên tấm da hổ vẫn để đó sau đó đi tới cửa lớn nhìn đám thuộc hạ đang ở trong nắng sớm sửa cửa. Hắn cảm thấy gỗ bọn hắn đang làm không tốt nên nói, “Lên suối trên núi chặt mấy cây gỗ bưởi về làm cửa.”

“Vâng?”

“Không hiểu sao?” Uông Vĩnh Chiêu nhìn bọn họ một cái.

Đám thuộc hạ lập tức cung kính khom người, “Tuân lệnh.” Nói xong bọn họ đi đến tiền viện dắt ngựa phóng đi.

Trương Tiểu Oản làm xong đồ ăn sáng, hầu hạ Uông Vĩnh Chiêu ăn xong lại để hắn lên giường nghỉ tạm. Lúc nằm lên giường Uông Vĩnh Chiêu cũng đuổi nàng lên giường cùng mà nàng thì không nói gì, chỉ ôn hòa cười nhìn hắn.

Uông Vĩnh Chiêu chắc là mệt lắm rồi, vừa ôm lấy eo nàng hắn đã ngủ, nửa khuôn mặt lại đè lên tóc nàng. Đợi hắn ngủ say Trương Tiểu Oản mở bừng mắt, hờ hững mà nhìn nóc giường nửa ngày sau đó mới mệt mỏi nhắm mắt lại.

Có một số việc cho dù nàng không muốn nghĩ thì hiện thực thô ráp sẽ nói với nàng người nam nhân này là cha của con nàng, mà con nàng không chỉ lớn lên giống hắn như đúc mà đến tính cách cũng không hề sai biệt chút nào. Đối với những thứ bọn họ coi trọng, tình cảm của bọn họ đều bá đạo như thế, ham muốn chiếm hữu cuồng nhiệt đến mức có thể thiêu đốt chính mình và đối phương mới cam tâm.

Uông Vĩnh Chiêu muốn nàng cười với hắn, muốn nàng đối tốt với hắn, nếu nàng không cho thì hắn sẽ nháo đến long trời lở đất, dù không có được kết quả hắn mong muốn hắn cũng sẽ không thu tay lại.

Giống nhau như đúc…… Trương Tiểu Oản cảm thấy cực kỳ chua xót, lúc này khó khăn lắm mới nuốt được một ngụm nước miếng.

Đáng tiếc chính là dù hai người giống nhau như đúc, không khác nhau mấy thì hắn cũng không phải con nàng mà nàng cũng không sao yêu thương hắn được. Thứ nàng có thể cho hắn chỉ là thái độ lá mặt lá trái vì thân phận của hắn khiến nàng không thể làm khác. Nàng chỉ có thể vuốt ve cơn giận dữ của hắn nhưng không thể khiến hắn càng chú ý nhiều hơn đến mình.

Chỉ mong thời gian lâu rồi hắn sẽ không còn hứng thú với nàng, mà nàng có thể được giải thoát từ sự chú ý của hắn. Nàng sớm đã mệt mỏi, nếu Uông Vĩnh Chiêu muốn cùng nàng nói chuyện tình cảm thì nàng làm gì còn cái gì mà nói, cũng làm sao có thể nảy sinh tình cảm với hắn?

Cẩu Tử còn chôn ở hậu viện đang nhìn nàng đó, ngày ngày đêm đêm nó vẫn là tra tấn nặng nề nhất mà Tiểu Lão Hổ của nàng phải mang theo, mà nàng cũng có khác gì?

Những thương tổn đó theo năm tháng lớn lên theo tuổi của bọn họ, thấm vào máu. Là người thì ai có thể quên mất những đau xót đó? Ngày thường để không đụng vào nó bọn họ đã phải cố hết sức nhẫn nại rồi.

*******

Hôm nay Uông Vĩnh Chiêu ngủ cả ngày, đến đêm hắn lại mạnh mẽ muốn Trương Tiểu Oản hơn nửa buổi tối. Trương Tiểu Oản không có tinh lực tốt như vậy nên nửa đường đã hôn mê. Sau giờ ngọ ngày thứ hai nàng mới tỉnh lại. Nàng cố chịu đựng nhức mỏi trên người, vẻ mặt không có việc gì mà đi tới tiền viện xử lý việc nhà.

Nàng vẫn giống thường ngày, cười đúng lúc đúng chỗ với mọi người, thái độ vẫn dịu dàng nên Uông Vĩnh Chiên nhìn thấy thì cho rằng nàng đang cực kỳ vui mừng. Thế là hắn cũng cảm thấy sảng khoái, đợi thủ hạ đem gỗ bưởi về hắn cũng tươi cười với cả đám, cho bọn họ bạc để bọn họ về nhà nghỉ mấy ngày.

Hắn gọi sư phụ làm mộc trong thôn tới sau đó hai người cũng nhau làm cửa. Ngày thứ ba thì làm xong cửa gỗ, sau khi phết dầu lên hắn kéo Trương Tiểu Oản tới nhìn mình tự tay lắp cửa.

Trương Tiểu Oản cười nhìn hắn, đợi hắn làm xong nàng cười nói, “Cơm trưa ta làm cho ngài một chén canh trứng, ngài xem có được không?”

Uông Vĩnh Chiêu vừa lòng gật gật đầu nói, “Được.”

Vào giờ ngọ Trương Tiểu Oản vào nhà bếp còn hắn thì cầm sách ngồi ở cửa bếp, dưới mái hiên đọc sách. Xem được vài tờ hắn lại nhìn lướt qua nhà bếp một cái. Đãi Trương Tiểu Oản chưng xong canh trứng bưng tới hắn mới ăn từng ngụm đến khi thấy đáy, một ngụm cũng không thừa.

Canh trứng này trước kia hắn đã thấy đứa nhỏ kia ăn qua, cảm thấy hương vị chẳng qua cũng chỉ thế. Nhưng hiện tại ăn được hắn vẫn cảm thấy nó quả nhiên khác biệt. Lần sau rảnh rỗi phải để nàng làm thêm cho hắn ăn vài lần nữa.

*******

Tâm tinh Uông Vĩnh Chiêu rất tốt, hắn về Tổng Binh phủ mấy ngày thăm lão cha sau đó lại mang một ít đồ lặt vặt đến thôn. Giang Tiểu Sơn đi trước đem đồ đến nên có lén lút nói với Trương Tiểu Oản, “Đại công tử đánh giặc được mấy món đồ lặt vặt, tất cả đều mang đến chỗ ngài.”

Trương Tiểu Oản cầm khăn che miệng, thầm nghĩ phải lấy biểu tình gì đối mặt mới tốt. Nghĩ tới nghĩ lui nàng chỉ đành phải cầm khăn che miệng làm bộ kinh ngạc. Giang Tiểu Sơn thấy nàng phản ứng một cách bình đạm thì hơi bất mãn. Hắn lại cong eo tiến đến bên người nàng nhẹ nhàng nói, “Hiện tại Đại công tử tâm tâm niệm niệm chỉ có ngài, trước kia đã cho ngài trâm cài, đó là ngài ấy cầm hai tòa tượng phật nhỏ bằng vàng và bạc nấu chảy đúc ra đó.”

“A di đà Phật.” Trương Tiểu Oản nghe vậy thì không diễn kịch được nữa, nàng lập tức chắp tay niệm phật hiệu, lông mày thì nhíu lại thở dài nói, “Thế này không được, sao có thể nấu chảy tượng phật chứ?”

Đêm đó Uông Vĩnh Chiêu trở về, Trương Tiểu Oản nói với hắn, “Ta nghe Tiểu Sơn nói ngài nấu chảy tượng phật làm trâm cho ta. Cái này làm sao được? Ngài thường xuyên phải ra chiến trường, cần phải kính phật. Đợi ngày mai ta sẽ đổi trâm thành tiền quyên cho chùa miếu, ngài xem có được không?”

Uông Vĩnh Chiêu nghe xong thì nhìn nàng một cái, tĩnh tọa ở kia suy nghĩ nửa ngày sau đó thấy nàng vẫn người dịu dàng nhìn mình, trong mắt còn có ánh sáng thì hắn mới gật đầu nói, “Tùy ngươi.”

Sáng hôm sau Uông Vĩnh Chiêu cùng Trương Tiểu Oản đi tới ngôi chùa cách thôn 50 dặm dâng hương. Suốt một ngày này trên mặt Uông Vĩnh Chiêu luôn mang theo nụ cười nhạt. Buổi tối khi đi ngủ hắn ở hôn lên tóc Trương Tiểu Oản hai cái sau đó ý cười đầy mặt mà nhìn nnagf, trong ánh mắt có ánh sáng rực rỡ lung linh.

Trương Tiểu Oản bị hắn nhìn như thế thì không chịu nổi đôi mắt quá giống Tiểu Lão Hổ của hắn. Nàng vươn tay khép mắt hắn lại. Uông Vĩnh Chiêu lại rất vui mừng vùi đầu vào ngực nàng yên lặng nở nụ cười. Trương Tiểu Oản thuận thế ôm lấy đầu hắn, trong mắt đều là thở dài.

Sáng hôm sau hai người rời giường, một người ở nhà bếp làm cơm sáng, một người ở trong viện múa kiếm. Nam nhân múa kiếm uyển chuyển nhẹ nhàng vui sướng, mà nữ nhân trong nhà bếp lại nấu một bát thuốc, đợi nó nguội nàng mới uống từng ngụm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.