Uông Vĩnh Chiêu ở trong nhà nghỉ ngơi một thời gian mới thượng triều.
Ngày này, có người trong cung bí mật tới mời Trương Tiểu Oản vào cung. Nàng vội vàng tới thì thấy mẫu nghi thiên hạ đang nằm trên giường nhưng sắc mặt bà ta lúc này đã hoàn toàn lụn bại.
Tĩnh Vương phi trước kia hay Hoàng Hậu hiện nay nắm lấy tay Trương Tiểu Oản, đợi cung nhân lui ra hết mới nói với nàng, “Ta muốn cầu ngươi một chuyện.”
Trương Tiểu Oản không nói gì mà chỉ rũ mi.
“Đồng ý với ta.” Hoàng Hậu nhìn tay nàng, rớt nước mắt.
“Ngài nói đi.” Trương Tiểu Oản dứt lời mới biết mình cũng quả thật quá tàn nhẫn.
“Đem Uyển Cùng của ta gả cho con ngươi, để nàng làm con dâu ngươi.”
“Vì sao ngài không hạ chỉ?” Trương Tiểu Oản ngước mặt, bình tĩnh nhìn bà ta. Bà ta hoàn toàn có thể không cần hỏi mà chỉ cần hạ chỉ. Bà ta là Hoàng Hậu mà nàng chỉ là một thần phụ.
Hoàng Hậu nhìn nàng, chảy nước mắt, “Ai gia cầu ngươi cũng không được sao?”
Trương Tiểu Oản nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của bà ta rồi cúi đầu tiếp tục dập đầu. Đợi nàng rời đi, Hoàng Hậu mới ha hả mà cười nói, “Nữ tử trên đời này quả thật giống nhau mà!”
Nữ tử trên đời đều tàn nhẫn, đáng thương và ngu muội.
Màn đêm buông xuống giờ Tý, Tĩnh Phượng Hoàng Hậu qua đời, hưởng thọ 38 tuổi, cả nước bi thương.
Đêm đó hai cho con Uông gia vội vàng về nhà thay tang phục, Trương Tiểu Oản đóng cửa lại, không kịp kéo Uông Vĩnh Chiêu ra chỗ khác đã hỏi con nàng, “Vì sao Hoàng Hậu không hạ chỉ để con cưới công chúa?”
Uông Hoài Thiện lạnh lùng nhếch khóe miệng, lạnh như băng nói, “Vì công chúa có người trong lòng rồi. Hai người họ tình chàng ý thiếp, con không thích đoạt nhân duyên của người khác. Hoàng Hậu muốn con ra mặt lĩnh chỉ nhưng như thế tức là bà con muốn con thế nào? Con không muốn cưới cho Uông gia một người con dâu cho con đội nón xanh.”
“Ý của Hoàng Thượng là thế nào?” Trương Tiểu Oản hít một hơi, ngừng thở hỏi.
“Mẫu thân, người nọ tài mạo song toàn, là con trai của đương kim tướng gia, hoàng đế tất nhiên là vừa lòng hắn.” Uông Hoài Thiện nghe vậy thì cười, “Muốn gả Uyển Cùng công chúa cho con cũng chỉ là ý tưởng của mình Hoàng Hậu mà thôi.”
Lúc này Trương Tiểu Oản mới thở nhẹ ra, sau đó mới dứng dậy sửa sang trang phục cho Uông Hoài Thiện. Nàng vững vàng tiễn hai cha con ra cửa, lúc này nàng đã khôi phục biểu tinh bình tĩnh không gợn sóng hàng ngày.
Trên đường Uông Vĩnh Chiêu hỏi Uông Hoài Thiện, “Mẫu thân ngươi nghĩ thế nào?”
“Chuyện gì?”
“Hôn sự của ngươi?”
“Hôn sự của ta ư? Nàng có thể nghĩ thế nào?” Uông Hoài Thiện kỳ quái mà nhìn người cha đang ngồi cùng xe ngựa với hắn, sau đó cười hỏi, “Ngài thật sự muốn biết sao?”
“Nói.” Uông Vĩnh Chiêu đơn giản mà ra lệnh.
“cho dù là Thiên Vương lão tử đặt kiếm lên cổ nàng thì nàng vẫn sẽ để ta cưới người mình thích……” Uông Hoài Thiện nhếch miệng nói với cha mình sau đó tiếp tục, “Nàng và ngài vĩnh viễn không giống nhau. Nàng chỉ mong ta đời này bình an vui vẻ, ai cũng đừng mong nàng bức bách ta, nếu ngài không tin thì cứ thử xem?”
Uông Vĩnh Chiêu nghe xong thì tùy tay đánh hắn một cái, sau đó đẩy hắn ra xa, nhàn nhạt nói, “Ngươi nói quá nhiều.”
Uông Hoài Thiện nghe thế thì ngồi trong góc cười ha ha, sau đó mới thở dài nói, “Uyển Cùng công chúa cũng thật đáng thương. Xưa nay tài tử đa tình, Giang công tử của nàng ta vì cưới được nàng ta mà dám giết nha hoàn đang mang thai con hắn để giệt khẩu. Loại nam nhân này làm sao làm phu quân tốt được chứ?”
Nói đến đây hắn lại nhẹ giọng lầm bầm lầu bầu, “Hoàng Hậu muốn dọa mẫu thân sao? Nhưng nàng há lại để người khác dọa?” Dứt lời, hắn ngọt ngào lại đắc ý mà cười, thấy Uông Vĩnh Chiêu lại vung tay qua nhỏ giọng trách mắng, “Quy củ một chút.”
Uông Hoài Thiện lúc này mới thu liễm lại, trên mặt đều là bi ai. Trong lòng hắn không tránh khỏi than tiếc cho Hoàng Hậu, nhưng người hẳn phải đau lòng, thương tiếc bà ta nhất là hoàng đế lại không thể làm được việc này thì hắn có lập trường gì mà thương tiếc bà ta đã dốc hết sức lực cả đời vì hoàng đế chứ.
*******
Tĩnh Phượng Hoàng Hậu qua đời, hoàng đế ra lệnh cử quốc tang.
Lúc đóng cửa phòng, trong phòng chỉ còn hai mẹ con, Trương Tiểu Oản nghe thấy Uông Hoài Thiện kể về hoàng đế thì chỉ nhếch miệng khinh thường hừ lạnh một tiếng. Uông Hoài Thiện nằm bên người nàng, cũng nhếch miệng ăn đậu phộng trong tay hỏi mẹ hắn, “Mẫu thân, hoàng đế đã ba ngày không ăn gì, ngài nói đến khi nào ông ta mới thôi đau lòng.”
“Mấy ngày nữa thôi.” Trương Tiểu Oản nhàn nhạt nói.
“Mấy ngày?”
“Thế con nghĩ là bao nhiêu ngày?”
“A……” Uông Hoài Thiện cười cười, nhưng ý cười chỉ nhàn nhạt, thay vào đó là khuôn mặt trầm ổn, “Lúc đánh giặc, Vương gia chỉ tâm tâm niệm niệm nhớ tới Vương phi. Mẫu thân, đây là chân tình đó.”
“Ngày sau ông ta ôm mỹ nhân khác thì cũng là chân tình.” Trương Tiểu Oản nhàn nhạt nói.
“Mẫu thân……” Nói đến chỗ này Uông Hoài Thiện quay đầu đi hỏi nàng, “Ngài thích Uông đại nhân sao?”
“Làm sao vậy?” Trương Tiểu Oản nhẹ nhíu mày.
“Con hỏi chút thôi.” Uông Hoài Thiện nói tới đây thì chần chờ một chút, lột mấy viên đậu phộng đặt ở trong miệng nhai nát mới nhẹ nhàng nói, “Ngài sinh con và đệ đệ cho ông ta mà.”
Trương Tiểu Oản cười không trả lời hắn. Uông Hoài Thiện nhìn nàng lại thấy nàng chỉ nhẹ nhàng nhìn cửa sổ bên kia cười đạm mạc không nói gì.
Nghĩ đến có lẽ tai vách mạch rừng nên Uông Hoài Thiện cũng không hỏi tiếp.
*******
Trước đêm trừ tịch năm nay, hoàng đế cho truyền gia quyến của mấy đại thân tiến cung ăn bữa cơm chay. Uông Vĩnh Chiêu cũng nằm trong số này, Uông Hoài Thiện cũng ở trong đó. Thân là gia quyến của hai người nên Trương Tiểu Oản mặc trang phục nhị phẩm phu nhân đi theo bọn họ vào cung.
Cung yến yên tĩnh không tiếng động, thực phù hợp với không khí tang thương khi Hoàng Hậu mới mất. Nhưng có lẽ vì cung yến quá mức trầm tĩnh nên hoàng đế gọi cung nữ ra hát một bài. Trương Tiểu Oản vừa nghe được câu mở đầu đã khiếp sợ một lúc lâu không nói nên lời.
Âm điệu này không khác gì bài “Chỉ mong người được lâu dài” của một nữ ca sĩ ở thế giới trước kia của nàng. Đừng nói từ ngữ mà đến nhạc cũng giống nhau như đúc.
Nàng nghe đến ngây người, thậm chí không để ý Uông Hoài Thiện đang thò đầu qua nhỏ giọng hỏi, “Nghe hay thế sao?”
Trương Tiểu Oản cứng đờ mà nhìn con mình một cái. Hắn khó hiểu hỏi, “Đây là Uyển Cùng công chúa dạy nhạc sư trong cung hát, chẳng lẽ hay thế à? Tướng gia cũng nói tốt, con lại chỉ cảm thấy chả có vị gì. Nếu ngài cũng thấy hay thì hôm nào con bảo người ta tới hát cho ngài nghe.”
Trương Tiểu Oản rũ mắt không nói gì. Thấy nàng quy củ như thế, mà Uông Vĩnh Chiêu cũng liếc ngang tới đây nên Uông Hoài Thiện không nói nữa mà ngồi kia uống trà xanh, chán chết mà nghe làn điệu thôi miên này.
Hắn đã gặp Uyển Cùng công chúa, người lớn lên thanh thuần mỹ lệ nhưng quá mức nũng nịu, cũng quá khiến người ta —— không muốn tiếp cận. Cưới trở về làm gì, cưới trở về làm Bồ Tát mà thờ sao? Xin miễn cho hắn bất tài.
Cũng may nàng ta không chịu gả cho ai ngoài Giang Dung Khôn, còn tự đính chung thân nên hắn cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hoàng Hậu nương nương sắp chết còn nhớ thương chuyện muốn hắn bảo hộ đứa con này của bà ta. Nhưng hắn có tài đức gì, đến mẹ mình hắn còn không giải thoát được nàng khỏi cuộc hôn nhân trói buộc kia thì sao có thể bảo một một nữ tử không liên quan, trong lòng lại có người khác không phải hắn chứ?
Cuộc đời ai người đó đi mà gánh.
Nghĩ đến đây Uông Hoài Thiện nghiêng đầu nhìn mẹ mình đang lẳng lặng ngồi quỳ phía sau bọn họ, ánh mắt cũng ôn nhu. Giống như nhận thấy ánh mắt hắn, nàng cũng nhẹ ngước lên, thấy hắn một cái nàng lại rũ mắt xuống.
Được một ánh mắt, Uông Hoài Thiện cảm thấy mỹ mãn mà quay đầu lại thì thấy Uông Vĩnh Chiêu đang nhíu mày nhìn hắn. Hắn cũng nhướng mày lại, ngồi ngay ngắn nghe làn điệu dù phiền muộn vẫn quá mức nhu tình này.
*******
Một đêm này Trương Tiểu Oản quá mức yên tĩnh, Uông Vĩnh Chiêu cũng thấy mấy phần không đúng nên đợi đến lúc rời khỏi cung hắn bước nhanh lên xe ngựa trở về Thượng Thư phủ. Vừa lên xe hắn nắm tay nàng hỏi, “Không khỏe chỗ nào sao?”
“Không.” Trương Tiểu Oản nhẹ lắc đầu.
Lúc này Uông Hoài Thiện cũng huýt sáo thăm dò, thấy hai bên lính canh đều báo bình yên thì mới thu đầu lại bất an mà sờ trán nàng nói, “Trở về trong phủ phải tìm đại phu đến nhìn một chút, con thấy ngài không ăn nhiều lắm, đến miếng nước cũng chưa uống.”
Tâm thần Trương Tiểu Oản không yên chỉ biết cười khổ. Nàng nhịn rồi lại nhịn mới nhẹ nhàng hỏi Uông Hoài Thiện, “Uyển Cùng công chúa kia là dạng người gì?”
“Mẫu thân……” Uông Hoài Thiện trừng lớn hai mắt hỏi, “Ngài thật sự coi trọng nàng ta sao?”
Nghe thấy câu hỏi không quy củ này của hắn, Uông Vĩnh Chiêu duỗi tay không lưu tình mà đập một phát lên lưng hắn. Uông Hoài Thiện cũng dựng mày trừng hắn nhưng sau đó lại khẩn trương nhìn Trương Tiểu Oản.
Thôi, không hỏi nhiều nữa. Nàng ta là ai, không phải ai thì có liên quan gì tới nàng.
Uông Hoài Thiện nghe xong thì vẫn không yên tâm ghé vào bên người nàng nói, “Con không thích nàng ta, ngài cũng đừng thích nàng ta. Đó là nữ nhân không tuân quy củ.”
“Người không tuân thủ quy củ sao?” Trương Tiểu Oản thoáng có chút ngây người.
“Phải……” Uông Hoài Thiện nhìn nhìn Uông Vĩnh Chiêu một cái, thấy hắn không ngăn cản mới kề bên tai nàng nói, “Nàng ta cùng con trai của tướng gia tự định chung thân, nghe người của chúng ta ở trong cung nói nàng ta ở Thanh Phượng cung đòi chết đòi sống muốn gả cho con trai của Giang Tương là Giang Dung Khôn. Hoàng Hậu chết nhanh như thế hẳn cũng có liên quan đến nàng ta. Sau khi Hoàng Hậu mất nàng ta khóc lóc nỉ non, ngày ngày ở trước mặt hoàng thượng nói nàng ta có tình cảm sâu đậm với Hoàng Hậu. Thế sao lúc mẫu hậu của mình còn sống không cho nàng nhiều tôn trọng hơn? Nàng ta quá giả, con không thích mà ngài cũng không cần thích. Nàng ta không phải con dâu tốt, thế nên dù có tài cũng vô dụng.”
Trương Tiểu Oản nghe được lời này thì choáng áng, hồi lâu mới lấy lại tinh thần. Nàng lắc đầu với hai người đang nhìn mình sau đó nhàn nhạt nói, “Nhìn ta làm chi? Ta cũng đâu nói muốn nàng làm con dâu ta.”
Uông Hoài Thiện nghe được lời này thì hoàn toàn an tâm, trong lòng nhẹ nhàng nhưng ngoài miệng lại không cẩn thận nói với mẹ mình, “Ngài không thích nàng ta mà nàng ta cũng chướng mắt con, quá khéo.”
“Sao nàng lại chướng mắt con?” Trương Tiểu Oản ngắm hắn một cái, không chút để ý hỏi.
“Hứ, còn sao nữa? Chê con là vũ phu, chê mẫu thân là thôn phụ đến từ nông thôn chỉ biết đánh nhau……” Uông Hoài Thiện nói đến đây thì nắm lấy tay mẹ hắn, khinh thường nói, “Nếu nàng ta mà biết mẫu hậu mình từng cầu ngài mà ngài còn chưa thèm đồng ý để con cưới nàng ta thì không biết nàng ta sẽ nghĩ thế nào.”