Bần Gia Nữ

Chương 143



“Ngài ấy.” Trương Tiểu Oản thở dài, vươn tay sờ sờ mặt hắn, sau đó cả hai tay nàng bám lên cổ hắn kéo Uông Vĩnh Chiêu gần với mình. Nàng ôm đầu của hắn, nghe hắn nặng nề thở hổn hển bên cổ mình.

Nàng cho rằng hắn sẽ bình tĩnh lại, ai ngờ hắn lại càng ngày càng thở nặng nhọc hơn. Trương Tiểu Oản nghe được không thích hợp thì không nhịn được cười khổ. Uông Vĩnh Chiêu cũng không nhúc nhích, qua một lúc hắn mới lẩm bẩm bên tai Trương Tiểu Oản, “Ngươi giúp ta sờ sờ một chút.”

Nghe hắn nói thế Trương Tiểu Oản hơi sửng sốt một chút. Lúc này Uông Vĩnh Chiêu đã quăng giày, đầu khé nhúc nhích nhưng lại luyến tiếc ngẩng lên. Hắn càng dán mặt về phía Trương Tiểu Oản, tay lại nhanh chóng lột quần áo trên người mình, kéo lưng quần ra rồi kéo tay Trương Tiểu Oản đặt ở chỗ đó của mình.

Trương Tiểu Oản chỉ đành phải cầm lấy, mãi đến khi tay nàng mỏi nhừ mà hắn vẫn không ra. Cuối cùng hắn vẫn ma sát bắp đùi của nàng khiến phần da bên trong đau đớn không thôi mới coi như phát tiết.

Tiếng thở nặng nhọc của nam nhân vang lên bên tai, Trương Tiểu Oản nghe được một lúc thì cũng mềm lòng. Nàng tự giễu mà cười cười nhưng vẫn nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn một chút.

Hắn vẫn luôn chịu đựng, có thể là bởi vì buổi sáng nàng nói phải nghỉ ngơi hai ngày nên dù hắn thở hổn hển dày đặc nhưng vẫn chịu đựng. Tim nàng dù vững như bàn thạch nhưng lúc này cũng vẫn mềm hơn một chút.

Nhưng nàng mới ghé môi đến thì Uông Vĩnh Chiêu đã ngậm lấy không bỏ, sau đó hắn thăm dò đưa lưỡi vào, trêu chọc nàng.

Trương Tiểu Oản tùy ý hắn, cũng không giãy dụa.

*******

Chìa khóa nhà kho vẫn do Thính quản gia cầm nhưng hôm nay ông ta lại mang tới nói với Trương Tiểu Oản, “Đại công tử nói chìa khóa bây giờ đặt ở chỗ ngài, không lấy về nữa.”

Trương Tiểu Oản cười gật đầu rồi mang theo nha hoàn đi qua nhìn vải. Trong nhà kho có không ít vải tốt, đều là do bên trên thưởng xuống, đến màu sắc đều mang theo vài phần hoa lệ quý khí. Nhưng Trương Tiểu Oản chọn tới chọn lui cũng chưa chọn được loại thích hợp.

Vì thế nàng vẫn nói với Thính quản gia để ông ta ra ngoài tiệm vải mua mấy cây vải lót chất liệu tốt nhưng không quá bắt mắt như nàng miêu tả.

Thính quản gia nghe xong thì đi ra ngoài, Trương Tiểu Oản trở về nhà chính của chủ viện, mới vừa ngồi xuống sờ đến cây kim thì Uông Vĩnh Chiêu đã vào cửa. Trương Tiểu Oản thấy hắn đi từ cửa lớn vào nhà chính thì đứng dậy cười hỏi hắn: “Hôm nay ngài không vội sao?”

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu lên tiếng, ngồi ở cái ghế bên cạnh nàng.

Trương Tiểu Oản nghe được trầm ngâm trong giọng nói của hắn thì ngồi xuống đổ chén nước trắng cho hắn lại nhìn hắn uống xong mới hỏi, “Ngài có chuyện muốn nói với ta sao?”

Uông Vĩnh Chiêu liếc nhìn nàng một cái, nàng còn nhìn ra được là hắn có chuyện muốn nói sao? Hắn mở miệng nhàn nhạt hỏi, “Còn có cái gì mà ngươi không hiểu được không?”

“Ngài nói thử xem.” Trương Tiểu Oản cười, không nhiều lời với hắn.

Nàng không muốn nhiều lời, Uông Vĩnh Chiêu cũng không cùng nàng so đo cái này. Hăn mở miệng không nhanh không chậm nói, “Cữu cữu ngươi dâng tấu muốn từ chỗ đóng quân ở Đại Đông về kinh.”

“Ông ta muốn về sao?” Trương Tiểu Oản thả kim chỉ trên tay về, nhìn hắn nói.

Uông Vĩnh Chiêu nhẹ gật đầu.

“Vậy……” Trương Tiểu Oản đắn đo lời nói ở trong lòng một hồi mới chậm rãi nói, “Có trở ngại với ngài không?”

Uông Vĩnh Chiêu lại nhìn nàng một cái, cầm lấy tay nàng thưởng thức một hồi mới nhàn nhạt nói, “Một chút, nhưng ngươi không cần lo lắng cái này. Chỉ cần ông ta tới gặp ngươi thì đừng đồng ý cái gì là được.”

“Đã biết.”

“Nếu có chỗ khó xử mà ta không ở nhà thì cho người gọi ta về.”

“Đã biết.” Trương Tiểu Oản nghe vậy thì cười cười sau đó ngẩng đầu, ánh mắt nhu hòa nói, “Ngài cũng không cần lo lắng, ta sẽ tận lực làm được những gì ngài nói.”

Uông Vĩnh Chiêu hơi nhếch miệng, không nói gì nữa.

Trương Tiểu Oản thì cầm lấy quần áo lên tiếp tục khâu, Uông Vĩnh Chiêu ở bên xem một lúc lâu, lại dò người qua dựa vào trên vai nàng nhìn tấm vải trên tay nàng. Qua một hồi hắn mới làm như không để ý mà nói bên tai nàng, “Ta cũng không phải sợ ông ta đưa cái gì tới mà chỉ sợ tới lúc đó ngươi cầu tình giúp ông ta.”

“Hả?” Trương Tiểu Oản có chút khó hiểu hỏi nhưng ngón tay vẫn không ngừng.

“Ngươi cầu tình thì ta phải đáp ứng.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt nói ở bên tai nàng.

Trương Tiểu Oản nghe thấy thế thì bàn tay dừng lại, nghiêng đầu qua nhìn hắn nhưng lại bị Uông Vĩnh Chiêu mổ một miếng lên môi. Đôi mắt nàng mang theo ý cười mà liếc nhìn hắn, sau đó lại quay đầu tiếp tục làm việc trên tay mình.

Nhìn nàng bình tĩnh như thế Uông Vĩnh Chiêu cũng không hề có thêm hành động gì. Thấy nàng bận rộn, tiền viện lại có người gọi hắn nên hắn cũng vội vàng đi phía trước.

*******

Đầu tháng tám, trên dưới Đại Phượng triều đều bận rộn, thời tiết cũng rất là nóng bức. Một mình Hoài Mộ ăn hết số nho được thưởng trong hai ngày. Thế là Uông Vĩnh Chiêu lập tức nghĩ biện pháp trấn lột đống nho của Hộ Bộ Thượng Thư đem về nhà.

Hộ Bộ Thượng Thư là kẻ luôn đối đầu với Uông Vĩnh Chiêu mà còn bị hắn lừa hết nho thế nên Hình Bộ Thượng Thư vốn có giao tình tốt với Uông Vĩnh Chiêu cũng tự động mang nho nhà hắn tặng đến cửa.

Có được hai phần nho, còn đều là ướp lạnh nên Uông Vĩnh Chiêu phân một phần cho Hoài Mộ, một phần cho Trương Tiểu Oản.

Trương Tiểu Oản nghe được hắn kể nho này ở đâu ra thì thở dài phân chỗ nho của nàng cho hai lão phu phụ của Uông gia. Mặt khác nàng cũng đưa quà cho hai nhà kia: Hộ Bộ tặng sách, Hình Bộ tặng kiếm, tất cả đều lấy từ nhà kho của Uông Vĩnh Chiêu.

Trước khi hạ nhân mang lễ đi nàng có mang tới cho Uông Vĩnh Chiêu xem qua. Hắn xem xong thì cực kỳ không cho là đúng mà càu nhàu, “Có mỗi chút bồ đào tím mà tặng lễ nặng như thế ngươi không sợ dọa bọn họ buổi tối ngủ không yên hả?”

Nói thì nói thế nhưng hắn vẫn gọi Giang Tiểu Sơn đến để hắn tự mình mang lễ qua, còn dặn, “Thấy người thì nói là phu nhân bảo mang qua, đa tạ bọn họ cho bồ đào.”

Quả nho Đại Phượng triều vốn cũng có nhưng loại nho tím này chỉ có Đại Hạ mới có. Bên này chỉ có nho xanh nhỏ, hẳn là nàng cũng không thích. Lần này chỉ có lục bộ thượng thư mới được thưởng, trùng hợp là hai vị kia thượng thư kia hình như đều có việc muốn cầu hắn nên mới nhường hắn một chút. Chỉ chút chuyện như hạt vừng này mà nàng cũng muốn tặng quà qua đó, quả là cẩn thận quá mức.

Tuy là như thế nhưng niệm nàng cũng vì nghĩ cho trong nhà nên hắn cũng tùy nàng. Nghĩ xong Uông Vĩnh Chiêu nghiêng đầu nhìn phụ nhân đang đút nho cho con ăn, lông mày hơi nhíu lại hỏi, “Lạnh như thế ăn nhiều có tốt không?”

Phụ nhân kia nghe thế thì cười, cũng không sợ hắn mà đẩy cái đĩa để quả nho đã bóc vỏ đến trước mặt hắn nói, “Vậy ngài giúp Hoài Mộ ăn một chút đi.”

Uông Vĩnh Chiêu nghe được thì nhíu nhíu mày, thấy thịt quả nho trong suốt sáng bóng thì cũng ăn một miếng. Ăn xong hắn thấy nàng cười nhìn mình thì đẩy cái đĩa kia qua, “Ngươi cũng ăn chút đi, đừng chỉ đút cho hắn ăn.”

Nói xong hắn bế Hoài Mộ vào trong lòng, để hắn ngồi lên cánh tay mình nói, “Phụ thân mang con đi chơi.”

Hoài Mộ nghe thấy được cha mang đi chơi thì không mê đắm quả nho chua chua ngọt ngọt nữa, “Đi trong viện chơi, phụ thân, con còn muốn đi xem con ngựa……”

“Trong viện nóng lắm, đi chuồng ngựa nhé.”

“Vâng, xem con ngựa……”

Hai cha con vừa nói chuyện vừa đi, Trương Tiểu Oản một mình ngồi ở kia, nhìn quả nho còn hơn một nửa mà bật cười lắc lắc đầu.

*******

Giữa tháng 8, Uông Vĩnh Chiêu ra khỏi cửa một chuyến, đến sinh nhật của Hoài Mộ hắn cũng không về.

Mỗi ngày buổi sáng Hoài Mộ tỉnh lại đều hỏi cha hắn đâu rồi. Vào ngày sinh nhật đó hắn mặc một bộ quần áo mới màu xanh, mong từ sớm đến tối cũng không thấy Uông Hoài Chiêu về. Buổi tối hắn thất vọng mà rớt nước mắt nhưng trước khi đi ngủ còn nói với Trương Tiểu Oản, “Không trách phụ thân, phụ thân nói xong việc sẽ cùng Hoài Mộ chơi.”

Trương Tiểu Oản cười với hắn, miệng thì nhẹ giọng an ủi nhưng trong lòng lại cực kỳ lo lắng. Sinh nhật Hoài Mộ còn không về thì chứng tỏ hắn không thoát thân được.

Hiện tại trong triều đình nhìn như trên dưới đồng lòng nhưng kỳ thật nội bộ lại có rung chuyển lớn. Quốc gia không có lương thực, bá tánh không có ăn, một vương triều mà ăn còn không no thì làm sao có thể thái bình được?

Hiện tại Uông Vĩnh Chiêu là người có binh quyền, nếu việc trong tay hắn khó giải quyết, đến sinh nhật con hắn cũng không thể trở về thì chứng tỏ sự tình rất lớn.

Trong lòng Trương Tiểu Oản suy đoán vô số khả năng. Đợi đến cuối tháng mới thấy Uông Vĩnh Chiêu mang theo gia tướng của hắn và tùy tùng về phủ. Đi theo còn có Uông Hoài Thiện tóc bết dính máu, cả người bị trói chặt, miệng còn bị nhét vải.

Lúc nhìn thấy nàng Uông Hoài Thiện ngây ra, mà Trương Tiểu Oản cũng choáng váng.

Uông Vĩnh Chiêu gọi người báo Trương Tiểu Oản tới tiền viện, nhìn thấy nàng ngây ngốc nhìn về phía hắn, trong mắt chỉ có nghi hoặc không có trách cứ thì hắn mới coi như hòa hoãn một chút khắc nghiệt trên mặt. Hắn nói với nàng, “A Sam vì cứu hắn mà đã chết, đi theo còn có 15 người khác cũng chết. Buổi ta đưa cho ngươi danh sách, ngươi dựa theo đó mà cấp ngân lượng trợ cấp cho người nhà bọn họ.”

“Sao…… Sao lại chết nhiều người thế?” Trương Tiểu Oản nói lắp.

“Vì cứu một mình hắn mà ám vệ ta nuôi 10 năm đã chết mất 15 người.” Nói đến đây Uông Vĩnh Chiêu lãnh khốc mà cười nói, “Hắn cho rằng đây là chiến trường, thấy người thì rút kiếm chém đầu. Ai ngờ hắn chém đầu người ta nhưng kẻ khác đã kịp chém 5,6 cái đầu của hắn, ngu xuẩn.”

Nói đến đây hắn đi tới trước mặt người lúc này đang rúc trên mặt đất, hung hăng đá hắn một cái, mặt mày nghiêm khắc đến cực điểm, “Làm việc không cần đầu óc thì cho dù ngươi có mười mẫu thân như nàng cũng không cứu được một mạng của ngươi.”

“Hắn rốt cuộc đã làm chuyện gì?” Trương Tiểu Oản nỗ lực bình tĩnh nhưng vẫn cảm thấy khó mà nén giận. Nàng lảo đảo vài bước đi tới bên người Uông Vĩnh Chiêu, đỡ lấy cánh tay hắn. Trong khoảnh khắc cái tay kia thuận thế vịn eo nàng mới khiến nàng ổn định thân thể.

Trên tay nặng hơn, Uông Vĩnh Chiêu trở tay đỡ nàng, giọng lại lạnh lẽo nói, “Hắn giết ba quan viên của Kinh Châu huyện phủ. Đó là địa bàn của lão Hoài Vương. Hắn không chào hỏi đã giết người, cho dù là Hoàng đế cũng phải kính trọng gọi lão Hoài Vương là Hoàng thái thúc thế mà tên súc sinh không hiểu chuyện này lại dám giết người ở địa bàn của ông ta. Ngươi nói xem ông ta có buông tha hắn không?”

“Vì sao hắn phải giết mấy quan viên đó?” Trương Tiểu Oản chống cánh tay hắn hỏi.

Uông Vĩnh Chiêu nghe được thì sắc mặt lập tức lạnh lẽo, ánh mắt cũng lạnh băng mà nhìn nàng.

“Phu quân.” Trương Tiểu Oản cầu xin mà nhìn hắn.

Uông Vĩnh Chiêu bùng nổ, chỉ trừng mắt nhìn nàng sau đó xoay đầu nhìn về phía Giang Tiểu Sơn. Người sau tiến lên, khom lưng dùng giọng nói khàn khàn mỏi mệt trả lời nàng, “Đây không phải lỗi của Thiện Vương mà là do hoàng thượng hạ lệnh để ngài ấy tru sát mấy quan viên ăn hối lộ của Kinh Châu Huyện phủ.”

“Đây nếu là do hoàng đế bệ hạ ra lệnh……” Trương Tiểu Oản nặng nề mà thở phì phò, dồn dập hỏi, “Vậy có liên quan gì tới con ta?”

“Lúc này ngươi đúng là ngu xuẩn như nhi tử của ngươi.” Uông Vĩnh Chiêu nghe thấy lời này thì tức muốn hộc máu mà quát Trương Tiểu Oản, “Cho dù là hoàng đế tự mình đi thì cũng không khiến Hoài Vương sợ và cũng sẽ không giết được người của Hoài Vương. Vậy một Vương gia khác họ như hắn lại có bản lĩnh lật trời có giết người của Hoài Vương trong khi không được ông ta đồng ý sao? Ta đã sớm nói với hắn cho dù hoàng đế ra lệnh thì cũng phải nghĩ kỹ mà làm nhưng ngươi nhìn xem bây giờ hắn làm thế nào?”

Lúc này Hoài Thiện đã phun miếng vải trong miệng ra. Hắn nằm trên mặt đất suy yếu mà nhìn Trương Tiểu Oản nói, “Mẫu thân, con không sai, con không làm gì sai hết. Mấy kẻ kia, bọn họ đem vài trăm dân đói đẩy xuống hố chôn. Đó là người sống sờ sờ, thế mà chỉ vì mấy đồng bạc bọn chúng lại dám chôn sống tất cả.”

Dứt lời, cả người hắn run rẩy kịch liệt, cứ thế ngất đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.