Bần Gia Nữ

Chương 204



“Ngươi tính toán như thế nào?” Uông Vĩnh Chiêu đi tới nhàn nhạt hỏi.

Trương Tiểu Oản sờ sờ tay hắn, cảm thấy ấm áp thì mớ yên tâm.

“Chỗ Hoài Thiện có thể có việc cho tên kia.”

Trương Tiểu Oản ngẩng đầu, nhìn hắn nhẹ lắc đầu nói, “Mấy năm nay ngài và Hoài Thiện đã chăm sóc cho người nhà của ta rất nhiều rồi.”

Những ruộng đất nàng mua bằng tiền của Uông gia cũng có một ít được giao cho người nhà mẹ đẻ nàng. Thương đội của hai đứa em nàng cũng do hắn phái người chăm sóc hỗ trợ. Hắn vì Trương gia đã làm không ít chuyện, mà Hoài Thiện cũng không ít lần lén giúp hai cậu hắn.

Hiện tại Tiểu Muội tới thì dù Uông Vĩnh Chiêu đồng ý, Hoài Thiện không nói lời nào, nàng cũng làm sao có thể đồng ý?

“Hiện tại là dẫn ngựa, cách mấy năm là tướng quân, ngày sau không biết bọn họ muốn thế nào mới chịu bỏ qua……” Trương Tiểu Oản nhìn Uông Vĩnh Chiêu, bình tĩnh nói, “Nếu nàng chê ta đối xử với nàng không tốt thì ta sẽ thu hồi thôn trang đã cho nàng. Để nàng rời khỏi Trương gia, đi theo nhà chồng, của hồi môn cần cho nàng ta sẽ cho đủ mặc dù mấy năm nay nàng đã tiêu pha không ít. Phu quân nàng muốn làm tướng quân cũng được, nhập ngũ như người ta rồi cố mà đoạt được chiến công, lo gì không thành tướng quân? Ngài và Hoài Thiện không phải cũng như thế mà thăng chức sao? Mọi người làm được, vậy một người có năng lực như hắn cũng làm được thôi.”

“Cái này……” Uông Vĩnh Chiêu nhíu mày.

“Ta sẽ gọi Tiểu Bảo tới nói chuyện rõ ràng,” Trương Tiểu Oản mệt mỏi nhắm mắt rồi mới cười nói, “Lòng người không đủ rắn nuốt voi, phu quân, Tiểu Muội nhà ta cần phải học cách không dựa vào người nhà mà sống.”

Uông Vĩnh Chiêu “Ừ” một tiếng ôm nàng nằm xuống giường nói, “Ngươi ngủ tiếp đi.”

Trương Tiểu Oản bắt được bàn tay hắn muốn rời đi nói, “Ngài đừng đi tìm Tiểu Bảo, ta sẽ tự nói với hắn.”

Uông Vĩnh Chiêu rũ mắt liếc nàng, Trương Tiểu Oản nhìn hắn bất đắc dĩ cười nói, “Đây hẳn là việc ta nên nói với hắn, dù hắn hiểu hay trách cứ thì ta đều sẽ chịu.”

Nàng buông tay hắn ra, nhưng vẫn do dự rồi nói, “Cảm ơn ngài.” Câu cảm ơn này là vì những việc Uông Vĩnh Chiêu lén làm vì nàng mấy năm nay mà chưa từng kể công.

Nàng cho rằng sự ăn ý giữa bọn họ có thể khiến hai người ngầm hiểu mà không cần nói gì, nàng cũng vì thế mà sẽ chăm sóc cho hắn thật tốt. Hắn lén tốt với nàng một phân, thì nàng sẽ đối tốt với hắn một phân.

Nói đến thì thế sự này cũng quả thật khiến người ta dở khóc dở cười. Người che chở nàng thì nàng luôn cùng hắn tính kế được hoặc mất, mà những người nàng nhiệt tình che chở thì vẫn luôn luôn không thấy thỏa mãn.

“Ngài nghỉ với ta một lúc,” Trương Tiểu Oản lại kéo tay hắn, nhắm mắt cười nói, “Chúng ta nghỉ ngơi một lát, sau đó ngài đi đánh giặc của ngài, ta đi đánh giặc của ta.”

Nàng mong là người nhà đừng thành kẻ thù mới tốt.

Uông Vĩnh Chiêu cúi đầu nhìn gương mặt tươi cười của nàng thì cũng nằm xuống, đặt tay nàng lên ngực mình. Không biết như thế nàng có biết được ngực hắn đều vì nàng mà đau lòng hay không.

“Đại tỷ……” Trương Tiểu Bảo quỳ gối trước mặt Trương Tiểu Oản.

Trương Tiểu Oản không đi dìu hắn, chỉ nhàn nhạt nói, “Nếu đệ không muốn nói với nàng thì gọi nàng tới đây, chính miệng ta sẽ nói.”

“Tỷ.” Trương Tiểu Bảo khóc rống thất thanh, “Sao ngài phải làm thế, là nàng khiến ngài thương tâm mà.”

“Đừng nói nữa,” Trương Tiểu Oản lắc lắc đầu nói, “Nếu đệ không chê lòng ta tàn nhẫn thì đến khi rời khỏi đây ta sẽ nói rõ với nàng.”

“Đệ đã biết.” Trương Tiểu Bảo hung hăng đấm xuống đất sau đó bò dậy nói, “Để đệ đi tìm cái tên Triệu Đại Cường không biết xấu hổ kia.”

Trương Tiểu Oản kéo hắn lại, lấy khăn ra lau mặt cho hắn, “Các ngươi đã vì ta mà làm nhiều việc, những điều đó ta đều ghi tạc trong lòng. Nhiều năm qua đệ và Tiểu Đệ đều vì ta mà chịu không biết bao nhiêu khổ. Nhưng thế gian này hợp tan không ngừng, trong lòng đại tỷ cũng hiểu rõ. Ngày nào cảm thấy đại tỷ đối với các ngươi không tốt thì cũng đừng nói gì với ta, cứ thế tan thôi.” Đến lúc đó miễn cho nàng không thể như ý của bọn họ còn bắt bọn họ phải thương tâm thêm một lần.

“Đại tỷ, ngài cho là bọn đệ cũng thế sao?” Trương Tiểu Bảo trừng lớn đôi mắt trâu, bên trong nước mắt rơi ra ngoài.

Trương Tiểu Oản chớp chớp mắt, chớp rơi giọt nước mắt trong đó rồi mới lắc đầu nói, “Không, là ta sợ khiến các đệ thương tâm, Tiểu bảo, mấy đứa đã lớn, còn đại tỷ già rồi.”

“Ngài có già thì chúng ta vẫn đi theo ngài.” Trương Tiểu Bảo đẩy nàng ra ngồi xổm ở một bên thương tâm khóc.

Trương Tiểu Oản quay đầu lau nước mắt, rồi mới đi tới trước mặt hắn nâng đầu hắn lên, giúp hắn lau nước mắt, miệng nhàn nhạt nói, “Mấy đứa cũng biết, ở trong mắt ta, chỉ cần mấy đứa ăn đủ no, sống tốt là ta đã an tâm.”

Tịch gian, Uông Hoài Thiện vội vàng từ binh doanh trở về, lúc nhìn thấy mẹ mình thì thấy nàng đang cười nói chuyện với hai thím. Hắn hành lễ với các nàng, đợi bọn họ nói chuyện ong thì mới thấy nàng cười nhìn hắn.

“Mẫu thân……” Chờ Trương Tiểu Oản dẫn hắn về viện của mình Uông Hoài Thiện quỳ xuống trước mặt nàng, ôm lấy hai chân nàng, ngẩng đầu gọi nàng một tiếng.

“Sao còn như vậy?” Trương Tiểu Oản cười kéo tay hắn ra nói, “Nếu để người khác nhìn thấy thì sẽ nhất định nói ta không biết cách dạy con.”

“Ngài để ý tới bọn họ làm gì.” Uông Hoài Thiện vì đầu lên gối nàng, xoa xoa mặt, xua tan mệt mỏi của cả ngày ở binh doanh. Sau đó hắn ngẩng đầu nói với nàng, “Trong doanh địa của con có thể còn chỗ cho dượng.”

“Ừ?” Trương Tiểu Oản cười nói, “Thế ngày khác hắn muốn làm tướng quân thì sao?”

“Mẫu thân!”

“Nếu hắn muốn làm Thiện Vương thì sao?”

“Mẫu thân.”

Nghe giọng nói yếu ớt của hắn, Trương Tiểu Oản nhàn nhạt nói, “Cũng không thể vì thành toàn cho ta mà khiến những kẻ đào rỗng tâm tư để bò lên kia làm hại mọi người?” Nói tới đây, nàng nhếch khóe miệng, liếc mắt lạnh nhạt nói, “Còn nói sẽ ở trên chiến trường bảo hộ ngươi một hai cơ đấy? Lời này còn dám nói trước mặt ta, nàng khinh ta không biết mấy năm nay Triệu Đại Cường lấy danh nghĩa của con và phụ thân con ở ngoài làm những chuyện xằng bậy gì sao?!”

Uông Hoài Thiện vừa nghe đã cảm thấy có chút không thích hợp, vội lui về sau hai bước. Trương Tiểu Oản lúc này đã lôi được cái chổi lông gà ra mà đánh hắn, miệng cả giận nói, “Dám gạt ta, còn dám bảo đại cữu cữu và nhị cữu cữu của con gạt ta. Sao không dối gạt ta đến lúc ta chết đi hả? Không có bản lĩnh giấu diếm hả?”

Uông Hoài Thiện bị nàng đánh thì ôm lấy đầu, miệng ai ai hét lớn, “Phụ thân đại nhân cũng giấu diếm ngài! Sao ngài không đánh ông ta?!”

Trương Tiểu Oản nghe thấy thế thì cười lạnh ra tiếng, lại mạnh mẽ đánh hắn hai cái nữa. Sau đó nàng nhịn không được duỗi tay ra đập cho hắn hai cái, “Con cái đồ bất hiếu này.”

Uông Hoài Thiện bị nàng đánh đầu đầy u, thấy nàng thật sự sức đến tàn nhẫn nên hắn không dám nói gì nữa, chỉ mở của hốt hoảng chạy vèo cái ra ngoài. Lúc này hắn chạy vèo tới chỗ cậu cả, bị Trương Tiểu Muội cười gọi lại thì hắn mới cười một chút rồi chắp tay với nàng ta, “Tiểu dì……”

Trương Tiểu Muội đang muốn giữ chặt hắn nói chuyện thì Uông Hoài Thiện đã cười xin lỗi nàng ta rồi đi tìm cậu mình. Tìm được Trương Tiểu Bảo lại bị hắn mang theo vào thư phòng, Uông Hoài Thiện nhìn đôi mắt hồng hồng của Trương Tiểu Bảo thì cuối cùng cũng không hỏi những lời trong lòng mà chỉ cười khổ nói, “Đại cữu cữu, ngài không thể quản được tiểu dì sao?”

“Tâm nàng lớn, cũng không phải người Trương gia,” Trương Tiểu Bảo ngây ngốc mà nhìn chằm chằm mặt bàn một chút sau đó tự giễu mà cười nói, “Nàng sao làm gì nghĩ được tới nỗi khó xử của mẫu thân cháu, cũng làm sao biết trong nhà chúng ta không dễ. Trong mắt nàng chỉ có vinh hoa phú quý. Nàng gạt ta nói là nhớ mẫu thân cháu, muốn tới gặp đại tỷ. Ai ngờ chúng ta ngày ngày nhìn chằm chằm nàng cũng không ngăn được nàng tới chỗ mẫu thân cháu cầu cạnh.”

“Cái này cũng không phải do tiểu dì sai.” Uông Hoài Thiện nhịn không được nói, hắn không đành lòng trách móc nặng nề dì mình.

“Phải, không phải nàng sai, mà là ta sai. Người làm đại ca như ta chỉ nghĩ để nàng sống như ý một chút, không cần khổ như mẫu thân cháu và chúng ta. Ai ngờ kết quả vẫn làm sai, dặn dò vài trăm lần cũng không ngăn được nàng làm tổn thương đại tỷ, nàng trước kia……”

Trương Tiểu Bảo nói đến đây thì giơ tay so so mặt đất, chảy nước mắt khóc lóc nói, “Rõ ràng nàng trước kia chỉ có bảy tám tuổi, vừa nghe thấy chúng ta nói nhớ đại tỷ thì còn khóc thay chúng ta.”

Uông Hoài Thiện nhìn cậu cả khóc đến thương tâm thì trong lòng cũng chua xót, hắn đi qua ngồi trước mặt cậu mình, ôm lấy vai ông mà cùng nhau khóc.

“Phu nhân.” Ban đêm Bình bà tới một chuyến, ở ngoài phòng gọi Trương Tiểu Oản một tiếng.

Trương Tiểu Oản khoác áo bước xuống giường, nhẹ giọng nói với người trên giường, “Ta đi một lúc, ngài nghỉ ngơi đi.”

Uông Vĩnh Chiêu không lên tiếng, chỉ nhắm mắt lại nhẹ gật đầu một chút. Trương Tiểu Oản ở bên ngoài nói chuyện với Bình bà một hồi, lúc xoay người đi vào thì thấy Uông Vĩnh Chiêu đã nửa nằm ở đầu giường, trong tay nắm cuốn binh thư kia.

“Vẫn khiến ngài tỉnh ngủ sao?” Trương Tiểu Oản đi qua chỉnh ngọn đèn sáng hơn chút.

“Chuyện gì thế?” Uông Vĩnh Chiêu thấy thế thì nhìn nàng hỏi.

“Nghe nói Mộc tiểu thư kia có năng lực phát hiện độc rất tốt.”

“Ừ.”

Trương Tiểu Oản nghĩ nghĩ rồi nở nụ cười nói, “Cũng là đứa nhỏ thông tuệ.” Chén trà kia nàng ta đưa lên miệng lại sẩy tay đánh rơi mới khiến sự tình náo loạn ra.

Nhìn nụ cười bên miệng nàng, Uông Vĩnh Chiêu dịch chăn cho nàng, đạm mạc nói, “Ngươi không thích chuyện này sao?”

Trương Tiểu Oản nghe được thì ho một tiếng đáo, “Làm gì có.”

Uông Vĩnh Chiêu hừ lạnh một tiếng rồi nói, “Nói đi, nàng ta lại làm chuyện gì?”

“Nàng ấy,” Trương Tiểu Oản nói đến đây thì mới chân chính nở nụ cười, “Cũng là đứa nhỏ nghịch ngợm, nghe nói Thái Sư phu nhân ngày mai còn muốn tới tìm ta thì nàng ta đã cho người hạ dược Thái Sư phu nhân. Hiện tại bà ta vẫn còn ở trong cung phòng không ra được, tìm đại phu cũng không đỡ. Sợ là ngày mai bọn họ sẽ tới phủ chúng ta mời đại phu, vì thế nàng ta tặng chút giải dược tới đây.”

“Lấy lòng ngươi thôi.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt nói.

Trương Tiểu Oản mỉm cười, “Ngài thật đúng là nói đúng, chính là nịnh ta.” Vị Mộc phủ tiểu thư này cũng thật là tìm được biện pháp tốt để tiếp cận nàng.

Uông Vĩnh Chiêu vươn tay ôm lấy nàng, khẩu khí vẫn hờ hững, “Cũng coi như có chút ánh mắt, ngày sau ngươi dạy dỗ thêm chút thì hẳn là cũng không lo nàng ta và Hoài Thiện ở trong kinh sẽ gặp khó.”

Trương Tiểu Oản “Vâng” một tiếng, mặt mày bình tĩnh.

Lúc này, bên ngoài có tiếng vang, cạnh cửa có người gõ cửa, chỉ chốc lát sau bà Bảy đã ở cửa phòng nói, “Lão gia, phu nhân, Tiểu Sơn tới.”

Uông Vĩnh Chiêu xốc chăn đi xuống, Trương Tiểu Oản vội khoác áo cho hắn, còn mình cũng khoác áo đi ra cửa. Chỉ mới năm bước đã nghe thấy Giang Tiểu Sơn ở bên kia nhẹ giọng nói, “Đại nhân, tướng gia vừa mới vào trấn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.