Xe ngựa chạy đến cửa chính của kinh thành, Thiện Vương Uông Hoài Thiện cưỡi ngựa tiến đến đón Uông Vĩnh Chiêu cùng mẫu thân và đệ đệ.
Thiện Vương cưỡi ngựa dẫn đường phía trước, trên đường vào thành có người đi đường dừng bước nhìn về phía xe ngựa. Bên trong xe ngựa, Trương Tiểu Oản ôm Hoài Nhân dựa vào vách tường nửa rũ mắt ngồi, Hoài Nhân ở trên người nàng không ngừng vặn vẹo muốn thăm dò nhìn ra ngoài. Hoài Mộ thấy thế thì không ngừng giữ chặt hắn, gấp đến mồ hôi đầy đầu. Cha đã nói trong kinh không giống ở biên mạc bọn họ, không thể làm bậy.
Uông Vĩnh Chiêu xốc rèm cửa lên nhìn thoáng qua, ngay sau đó thả xuống, quay đầu lại nhìn Trương Tiểu Oản. Nàng nhẹ mở mắt, nhìn hắn cười nhạt.
“Ngài mệt không?” Nàng hỏi.
Uông Vĩnh Chiêu lắc đầu, vươn tay cầm lấy tay nàng đạm mạc nói, “Vạn sự có ta.”
Trương Tiểu Oản gật đầu, “Ta biết.”
Xe ngựa dừng ở bên trong Uông phủ, một đường đi tới phủ của Uông Vĩnh An. Uông Vĩnh Chiêu mang theo Trương Tiểu Oản, ba đứa con trai nhanh chóng chào hỏi người ra đón rồi đi tới trước linh đường quỳ lạy.
Năm người đều mặc áo trắng, trong linh đường Thiện Vương Phi Mộc Như Châu còn đang quỳ gối trước quan tài tẫn hiếu. Nhìn thấy bọn họ nàng lại hành lễ. Trương Tiểu Oản vội tiến lên cong eo vỗ nhẹ vai nàng nhỏ giọng nói, “Con ngoan.”
Trương Tiểu Oản không nói nữa chỉ đi theo Uông Vĩnh Chiêu quỳ lạnh quan tài. Uông Vĩnh Chiêu cất cao giọng nói, “Hài nhi bất hiếu, đến chậm một bước, mong phụ thân và mẫu thân thứ tội bất hiếu này.”
Nói xong hắn dập đầu với bọn họ. Trương Tiểu Oản quỳ gối phía sau bốn cha con cũng dập đầu. Chờ làm đủ lễ Uông Vĩnh Chiêu mang theo bọn họ ra khỏi linh đường.
Quan tài phải ba tháng mới xuống mồ, thời tiết lại nóng nên linh đường lúc này để raát nhiều khối băng. Dù trước đó Trương Tiểu Oản đã nghe lời Uông Vĩnh Chiêu dặn phải mặc nhiều nhưng sau khi ra khỏi một nơi lạnh lẽo như thế, gặp phải nhiệt độ nóng bức bên ngoài đầu nàng vẫn đau đớn co lại.
Nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài, thần sắc vẫn như thường. Lúc này ai biết sau lưng có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn bọn họ, và sẽ nói cái gì.
Sau khi quỳ lạy trước linh đường Trương Tiểu Oản đi theo nữ quyến đến nội viện. Vì Uông Vĩnh Chiêu là trưởng tử phải túc trực bên linh cữu nên phải ở trong phủ của Uông Vĩnh An.\
Nói đến đây thì Uông Vĩnh Chiêu đã lạnh tâm với Uông Vĩnh An nhưng vì chuyện tang lễ này nên hắn không thể phát tác mà chỉ có thể ở lại đây.
Lúc này cha mẹ đều mất, Uông Vĩnh An coi như là người lớn nhất trong số các anh em ở trong kinh thành nên hắn đón cha từ nhà tứ đệ Uông Vĩnh Trọng rồi đón mẹ từ miếu về cũng chẳng ai nói gì. Về tình về lý đều nói được, nhưng chính vì hành động này nên một người đa tâm như Uông Vĩnh Chiêu lại càng lạnh tâm với đứa em trai này. Nghĩ tới sự lạnh lùng trong giọng của hắn khi nói đến Uông Vĩnh An thì Trương Tiểu Oản nghĩ sau khi xong tang sợ là Uông Vĩnh An sẽ không tránh được bị anh hắn xử trí. Lúc trước Uông Vĩnh Chiêu còn nể tình hắn vài phần, nhưng lần này xem ra mọi thứ đã hết.
Lúc này Uông Vĩnh Chiêu đã mang theo Hoài Thiện và hai đứa con trai nhỏ đi đến nhà chính, Trương Tiểu Oản thì đi tới sân dành cho bọn họ. Nàng nhìn quanh rồi mới nhẹ giọng nói với Uông Đỗ thị, “Để muội phải lo lắng rồi.”
“Ngài nói gì chứ.” Uông Đỗ thị vội vàng nói.
Lúc này Uông Dư thị đi theo phía sau cũng nói, “Đại tẩu, ngài nhìn xem còn thiếu cái gì nữa không?”
Lời này của nàng ta khiến Uông Đỗ thị nhìn một cái, còn Trương Tiểu Oản lại lắc đầu nói, “Rất tốt, nhị tẩu muội trước nay đều là người săn sóc.”
Uông Dư thị cười nhún eo rồi lui nửa bước.
“Các muội cứ đi bận việc đi, ta nghỉ một chút.”
“Cái này……” Uông Đỗ thị có chút do dự.
“Sao thế?”
“Còn có người chưa bái kiến ngài đó.” Uông Đỗ thị vội vàng nói.
Trương Tiểu Oản nhìn về phía nàng, khóe miệng hơi cong hỏi, “Còn có ai?”
Thấy nụ cười lạnh nhạt trên mặt nàng, Uông Đỗ thị lắc đầu nói, “Không gặp cũng được.”
“Vậy muội cứ mặc ta, đi cả quãng đường dài ta cũng có chút mệt mỏi.” Trương Tiểu Oản nhìn nàng ta nói.
“Là đệ muội không phải.” Uông Đỗ thị biết một đường này bọn họ cũng vất vả, lúc này không phải lúc nói chuyện nên vội dẫn chị em dâu đi xuống. Tam phu nhân và tứ phu nhân lại hành lễ rồi mới cùng bà tử nha hoàn rời đi.
Đầu tiên ba người đi cùng một đường, không bao lâu lại tách ra ai đi đường nấy. Tứ phu nhân ra khỏi cửa hồi phủ, vừa lên đến xe ngựa thì nha hoàn bên người đã nhẹ giọng nói với nàng ta, “Thứ cho nô tỳ vô lễ, nô tỳ thấy đại phu nhân lớn lên cũng bình thường, khóe mắt cũng đã có nếp nhăn, không trẻ bằng ngài.”
Một nha hoàn khác cũng cười nói, “Chẳng qua làn da không đen như người khác nói, còn coi là trắng.”
“Trắng thì thế nào? Nghe nói là do che chắn, ngươi không nghe nha hoàn đi theo tam phu nhân nói sao? Ngày mùa đông đại phu nhân không ra khỏi cửa, trên mặt đều che khăn dày giống như sợ bị đen. Cứ thế mà trắng nhưng chỉ giống người chết, không có chút huyết sắc thì có gì mà đẹp.”
“Đúng là nhìn tiều tụy thật.” Nha hoàn kia che miệng cười.
Thấy các nàng càng nói càng không đứng đắn, Uông Dư thị lườm bọn họ nói, “Nói hươu nói vượn, dám nói đại phu nhân không phải đến lúc đó sợ là chết thế nào cũng không biết đâu.”
Nha hoàn kia vội cười nói, “Nô tỳ cũng vì ngài mà không phục. Ngài cực khổ quản gia cho đại phu nhân, kết quả là nhị phu nhân mới được bạc, một phần ngài cũng không được khiến nô tỳ đau lòng.”
Uông Dư thị nghe xong thì buồn bã cười nhưng vẫn nói, “Đừng nói nữa, nàng là mẫu thân của Thiện Vương, làm sao tới lượt hạ nhân các ngươi bàn tán.”
“Đã biết.”
“Đã biết.”
Thấy nàng ta nói ra lời này hai nha hoàn kia đều cúi đầu nhẹ hành lễ rồi ngậm miệng.
Chờ cửa đóng lại Trương Tiểu Oản mới cầm khăn che miệng ho nhẹ hai tiếng. Lúc này trong phòng chỉ có Bình bà tử, bà Bảy theo tiểu công tử và bà Tám đi Thiện Vương phủ sắc thuốc vì vậy chỉ còn một người ở lại chăm sóc nàng.
“Cổ họng ngài ngứa lắm sao?” Bình bà tử thấy vẻ mặt nàng trắng bệch thì không đành lòng hỏi. Trên đường về phu nhân bị phong hàn, uống thuốc xong cũng không thấy khỏi. Một đường này nàng cứ ho nhẹ, mấy ngày trước còn tốt một chút, nhưng lúc này Bình bà tử lại cảm thấy nàng tiếp tục ho khan.
“Không có việc gì, ăn hai thang thuốc là tốt.” Trương Tiểu Oản vẫy vẫy tay nói.
“Ai, đây mới là đêm đầu tiên, ngài còn phải đi túc trực linh cữu ban đêm nữa đó.”
“Không có việc gì, mặc nhiều là được.”
“Cứ nóng lạnh luân phiên thế này thân thể nào chịu được.” Bình bà tử thật sự lo lắng.
“Không có việc gì, chú ý chút là được.”
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng vang, nghe giọng hộ vệ thì bà Bảy đã ôm Hoài Nhân trở về. Trương Tiểu Oản vội nói với Bình bà, “Đi mở cửa đi.”
Bà Bảy ôm Hoài Nhân đi đến, vừa vào cửa đã cười nói với Bình bà, “Bình đại tỷ.” Nói xong bà ta đưa Hoài Nhân cho Bình bà ôm, còn mình đi tới bên người Trương Tiểu Oản ghé sát vào nói, “Nô tỳ nghe hạ nhân trong phủ nói……”
Trương Tiểu Oản dựng lỗ tai nghe xong thì lắc lắc đầu, “Hạ nhân lắm mồm thôi, có ai không nói người khác sau lưng, kệ họ đi, không cần so đo với hạ nhân làm gì.”
Bà Bảy lắc đầu nói, “Không thể, ngài mới vừa vào phủ hạ nhân đã dám như thế, nếu thời gian dài hơn thì bọn họ còn dám làm gì, không thể dung túng được.”
Bình bà không biết hai người vừa nói gì nhưng nghe khẩu khí này của bà Bảy thì vẫn đoán được vì thế cũng nhẹ nhàng gật đầu với Trương Tiểu Oản. Thấy bọn họ đều lo lắng cho mình, Trương Tiểu Oản bất đắc dĩ cười nói, “Các ngươi, cũng là các ngươi có tâm, nhưng đừng quên……” Nói đến đây nàng cầm khăn lại ho hai tiếng, duỗi tay về phía Hoài Nhân rồi bế lấy hắn. Đứa nhỏ này vừa rồi còn một hai phải cha ôm, còn ầm ĩ không ngừng nhưng hiện nay lại làm nũng nói mẫu thân ôm hắn một cái. Nàng cẩn thận nói hai câu với hắn, sau đó nhẹ nhàng lắc lư dỗ hắn ngủ.
Hoài Nhân lúc này xoa xoa đôi mắt, lại nói, “Mẫu thân lời bọn họ nói con không hiểu nhưng con không thích bọn họ.”
“Không thích cũng không thể nhổ nước miếng vào người ta biết không?”
“Hoài Nhân biết, mẫu thân đừng đánh mông nhé, đau đau.” Hoài Nhân dứt lời là dựa vào ngực nàng dần thiếp đi. Chờ hắn ngủ Trương Tiểu Oản mới ôm hắn vào phòng trong, lại đợi bà tử sắp xếp đệm gối xong mới thả hắn xuống, đắp chăn cho hắn.
Đợi lúc này nàng mới đứng ở mép giường nhìn khuôn mặt kiều nộn của Hoài Nhân một lúc lâu sau đó quay đầu nhẹ giọng nói với hai bà tử, “Các ngươi đừng quên còn có lão gia, có gì ngài ấy không biết chứ?”
Dứt lời nàng ngồi xuống bàn tròn bên giường nhìn đứa con nhỏ trên giường nói, “Hoài Nhân còn nhỏ, hắn không thích ai thì nhất định phải đấm một đấm mới cam tâm. Hoài Mộ thiện tâm, ai sầu khổ hắn cũng phải rớt nước mắt theo. Bọn họ mới là người khiến ta không yên lòng.” Trương Tiểu Oản nhẹ nhàng nói, sau đó nàng lại cười cười, “Theo chân bọn họ mà nói thì đống nhàn ngôn toái ngữ này có là gì. Trong kinh thành này có mấy người biết ta mà chưa từng nói xấu ta? Nên so đo thì đã có lão gia thay ta so đo, không nên so đo thì kệ đi.”
“Ai.” Nghe thế, bà Bảy thở dài.
Bình bà lại thất thần mà đứng ở cửa nhỏ nhìn ra bên ngoài, không biết bà Tám đi sắc thuốc khi nào mới về.
Một nén hương sau, Uông Hoài Thiện đi vào phòng nàng, trên đầu hắn còn dính tro bụi. Hắn lấy một cái bình trong ngực, không nói gì mà đưa cho nàng. Chờ Trương Tiểu Oản uống xong hắn mứi thở nhẹ một hơi, khiến mấy bà tử cười nhìn hắn. Thấy mẹ hắn cũng buồn cười nhìn hắn, lại giơ tay vuốt tóc cho hắn thì Hoài Thiện mới ngượng ngùng nói, “Con cưỡi ngựa tới nên dính không ít bụi.”
“Cưỡi nhanh lắm hả?” Trương Tiểu Oản đạm mạc hỏi.
“A.” Uông Hoài Thiện chỉ cười.
Lúc này bà Bảy cầm khăn ướt tới, Trương Tiểu Oản giao cho hắn để hắn tự lau mặt rồi mới nói với hắn, “Con bận thì cứ đi làm việc, để bà Tám tự mang thuốc về là được. Con là Thiện Vương, lại đang giữ đạo hiếu, đi tới tới lui lui không tốt đâu.”
“Con sẽ nói là con ở trong phủ của con nấu cho ngài chút cháo gạo trắng, tận hiếu với ngài. Ai dám nói gì?” Uông Hoài Thiện không cho là đúng nói, “Ngài cũng đừng cho rằng còn là đồ ngốc nữa.”
“Ai, không phải đồ ngốc, chính là quá thông minh mới khiến ta lo lắng nhiều thế.” Trương Tiểu Oản nói đến đây thì hỏi hắn, “Như Châu đâu? Phải quan tâm thân thể con bé.”
“Đã biết, trên người nàng đeo ngọc ấm, đầu gối cũng có bảo vệ, bên trong mặc áo giữ ấm hẳn là sẽ không đông lạnh. Nhưng cũng thiệt thòi cho nàng, một ngày cũng phải quỳ rất lâu.” Uông Hoài Thiện nghe vậy thì thở dài, “Vốn có nấu canh sâm cho nàng uống, lại cho nàng chút thuốc dưỡng sinh nhưng bà ngoại nàng nói thân thể nàng khỏe mạnh, máu nóng nên mấy thứ này không dùng được nên đành phải từ bỏ.”
Trương Tiểu Oản nghe vậy thì cũng yên tâm, “Vậy là tốt rồi, con phải chăm sóc con bé cẩn thận, đừng làm nó tủi thân.”
“Ngài yên tâm, nàng là thê tử của con nên con cũng luyến tiếc để nàng chịu khổ.” Uông Hoài Thiện nói đến đây thì ngừng một hồi không nói. Lúc lại mở miệng thì mắt đã đỏ lên, giọng nói cũng nghẹn ngào, “Nhưng đời này con muốn đối tốt với ngài nhưng cuối cùng vẫn khiến ngài chịu khổ.”
Nói xong tay hắn khoanh lên bàn, vùi đầu che khuôn mặt sắp khóc của mình.