Lại đến đầu hạ một năm nữa, Vương Văn Quân sinh một đôi song bào thai, được một nam một nữ. Lúc này Trương Tiểu Oản mới biết mừng đến chân không chạm đất là cảm giác gì. Tuy nói cháu trai bà cũng thích nhưng luôn cảm thấy cháu gái cực kỳ đáng yêu.
Ban đêm cùng Uông Vĩnh Chiêu nói chuyện bà cũng hơi ngượng ngùng nói, “Quả nhiên lòng người đều có thiên vị, sao ta thấy không có đứa nhỏ nào khiến người ta thích được như tiểu Phù Du của chúng ta chứ?”
Uông Vĩnh Chiêu có cháu thì cũng từng tự tay bế nhưng không được vui sướng như Trương Tiểu Oản. Nhưng nhìn bộ dạng tinh thần phấn chấn của bà thì ông thấy cũng thú vị, lúc ôm cháu trai và cháu gái cũng sẽ nhìn vài lần.
Uông Hoài Mộ làm cha rồi thì làm việc càng ổn trọng hơn dĩ vãng, đoàn ngựa thồ Uông Vĩnh Chiêu cũng giao cho hắn.
Trương Tiểu Oản rất lo lắng hắn quá mức vất vả nhưng may mà Vương Văn Quân quả thật là một đứa nhỏ thông tuệ lại nhanh nhạy, không đến bao lâu nàng đã học được cách ứng phó Hoài Mộ, để hắn đừng quá mức làm lụng vất vả.
Vì thế tình cảm hai vợ chồng càng tốt đẹp, Hoài Mộ vừa yêu vừa kính trọng vợ mình. Trương Tiểu Oản ở bên nhìn cũng thấy thư thái, tình cảm giống như tính người, chỉ cần duy trì được thì về sau đều có thể đồng cam cộng khổ vượt qua mưa gió.
Năm nay trong phủ an ổn vui vẻ đến tận cuối năm Trương Tiểu Oản nghe Trương Tiểu Bảo nói phía nam có tuyết tai thì tâm tình vui sướng lại lạnh xuống. Những năm gần đây Uông Vĩnh Chiêu không nói quá nhiều với bà về chuyện bên ngoài. Trương Tiểu Oản cũng không hỏi mà vẫn giữ đúng mực. Nhưng sự tình liên quan tới Uông Hoài Thiện thì bà vẫn luôn nhịn không được có chút nóng lòng.
Uông Vĩnh Chiêu thấy vài ngày bà đều tới thư phòng tiền viện thì trong lòng cũng biết bà có ý gì. Chiều hôm nay khi bà đưa cơm tới, ông ta dùng cơm xong mới mở miệng nói với bà, “Đến bao giờ ngươi mới nói với ta chuyện Thiện Vương?”
Trương Tiểu Oản nghe vậy thì lấy khăn che miệng cười. Uông Vĩnh Chiêu lắc đầu, ông ta sớm biết bà luôn có cách đối phó với mình. Ông ta vươn tay lót đệm mềm sau lưng để bà nửa nằm, miệng đạm mạc nói, “Trước đó Thiện Vương đã nghe Thiên Sư nói nên cũng có chút chuẩn bị. Hiện nay cũng không gặp vấn đề gì quá lớn. Ta còn đang đợi tin nhưng sư gia nói theo năng lực của Thiện Vương và chuẩn bị lúc trước thì sáu tỉnh của hắn chắc cũng không chết quá nhiều người.”
Thấy cả người bà căng thẳng, Uông Vĩnh Chiêu liếc nhìn bà một cái rồi nói, “Hắn đã có chuẩn bị trước, nếu có thiếu gì thì trong tin hắn đã nói.”
“Vâng.” Trương Tiểu Oản đáp lời sau đó suy nghĩ một lúc mới mềm người nằm xuống, miệng cười khổ nói, “Ông trời đúng là luôn khó xử người.”
Chỉ có thân ở triều đại này mới biết cuộc sống khó khăn thế nào. Thiên tai vừa xuất hiện là cuộc sống lại lầm than, người và trời cứ phải giành giật mạng sống. Chẳng mong cả đời sung sướng, chỉ cần có thể sống, không chết sớm đã là không dễ dàng.
“Từ trước đến nay đều như thế.” So sánh với sự chua xót của Trương Tiểu Oản thì Uông Vĩnh Chiêu lãnh đạm hơn nhiều.
Trương Tiểu Oản nhìn về phía ông ta rồi lại lôi kéo ống tay áo chồng mình rồi cầm lấy tay ông ta nói, “Nói gì thì về điểm này Thiện Vương cũng thực giống ngài.” Chỉ là Hoài Thiện trong sáng hơn chút còn ông ta lãnh khốc hơn chút.
Nhưng chuyện hai người họ làm lại giống nhau. Hoài Thiện muốn cho mọi người sống sót, sống tốt một chút. Uông Vĩnh Chiêu kỳ thật cũng làm điều tương tự, năm trước chiêu binh ông ấy còn đi vùng xa xôi phía bắc, tới những nơi không sống nổi mà chiêu binh, lại đồng ý để bọn họ mang cả gia đình con cái tới đây ở.
Ông ấy và mấy đứa con không nói với bà chuyện này nhưng không có nghĩa là bà không biết. Bà vẫn ở bên cạnh lẳng lặng nhìn. Bà biết với nhiều người thì Uông Vĩnh Chiêu chính là một kẻ máu lạnh vô tình, ông ta quả thật cũng chẳng phải người tốt gì. Nhưng với người được lợi, đặc biệt là bà thì Trương Tiểu Oản không muốn phủ nhận công lao của ông ta.
Thế sự này cũng lãnh khốc, người làm việc lớn làm gì có ai không dẫm lên thi thể của kẻ khác? Loại người như Uông Vĩnh Chiêu đều tôn thờ những kẻ có sức mạnh, ông ta sẽ không thương hại kẻ khác nhưng lại có thể đảm đương.
Nếu so sánh với Hoài Thiện thì ông ta quả thực lãnh khốc hơn nhiều nhưng ông ta cũng là người, cũng cần ấm áp và một chỗ nghỉ tạm mới có thể sống thật tốt. Mà đây là thứ bà có thể cho ông ta.
Đôi mắt ấm áp của bà tràn đầy ôn nhu, nhìn vào đó Uông Vĩnh Chiêu đột nhiên nhớ tới nhiều năm trước mình ngồi trên lưng ngựa nhìn thấy đôi mắt bà lần đầu tiên. Cho tới tận bây giờ ông ta vẫn còn nhớ kỹ đôi mắt kia đen và lãnh đạm thế nào.
Nhìn đôi mắt bà hiện tại, Uông Vĩnh Chiêu đột nhiên thỏa mãn. Có lẽ ông ta không có được toàn bộ con người bà nhưng ông ta đã có cái mình muốn: giọng nói ôn nhu, tiếng cười mềm mại và sự toàn tâm toàn ý của bà. Ông ta đều đã có hết.
Cho dù bà luôn ngầm đối xử với ông một cách cẩn thận, có khi nhớ tới những thứ bà giấu trong lòng không biết sẽ nói cho ai kia ông ta lại thấy ngực đau nhói.
“Sao ngài không đáp lời ta?” Bà lại cười mở miệng hỏi.
“Hắn là con ta, không giống ta thì giống ai?” Uông Vĩnh Chiêu nhìn gương mặt tươi cười của bà rồi mới quay mặt đi, rút tay ra không chút để ý mà mở quyển sách trên bàn ra.
Ông ta nghe thấy tiếng bà cười khẽ, lại quay đầu thì thấy tươi cười nơi khóe miệng của bà đã tan đi. Ông ta nghĩ nghĩ rồi nói, “Xem ra mùa xuân năm nay lại thiếu lương thực và dược liệu, đến lúc đó ta sẽ cho hắn mượn một ít.”
Thấy tươi cười trên mặt bà lúc này sâu hơn, Uông Vĩnh Chiêu thấy đã làm bà vui vẻ thì mới lắc đầu tự giễu sau đó không nói gì mà quay đầu làm việc.
Năm sau, Uông Hoài Mộ cùng Uông Hoài Nhân mang binh đi Nam Hải tương trợ anh trai. Nửa năm sau bọn họ trở về, Uông Hoài Nhân nói về anh hắn với chúng tướng sĩ trong doanh, từng chữ vang dội, “Huynh ấy quả thực là huynh trưởng của Hoài Nhân ta.”
Nhưng lúc nói chuyện với mẹ về anh trai thì hắn không thận trọng như nói với người ngoài mà lại kề tai bà đắc ý không thôi nói, “Ngài không biết đâu, con và nhị ca vừa tới đó thì bọn họ còn tưởng tụi con là thần tiên giáng trần, là ăn tiên dược mà lớn lên.”
Nói xong hắn cười ha ha không ngừng, còn vuốt bụng nói, “Lúc ấy con cười đến không thở được, nếu không phải nhị ca ngăn cản thì con thật sự sẽ móc thuốc viên ra ăn mấy viên hù dọa bọn họ.”
Trương Tiểu Oản vốn còn muốn cười, nhưng nghe hắn nói câu này thì lập tức không biết nói gì mà nhìn về phía Uông Vĩnh Chiêu ở bên cạnh, hy vọng ông ta sẽ dạy dỗ đứa con trai không giống ai này của bọn họ.
Nhưng liếc mắt một cái bà lại thấy Uông Vĩnh Chiêu cũng đang nhếch miệng cười. Trương Tiểu Oản biết ngay là không trông cậy được ông ta dạy con rồi, bà chỉ đành tự mình ra tay, hung hăng véo tai con út, cả giận nói, “Nếu con dám làm chuyện bất hảo đó ở bên ngoài thì xem ta có véo rơi tai con không.”
“Mẫu thân, mẫu thân, ái ôi, ngài là mẫu thân ruột của con đó……” Uông Hoài Nhân không ngờ hắn vừa về thì mẹ hắn đã ra tay tàn nhẫn thế này. Hắn đau đến dậm chân hô lớn, “Ngài có còn là mẫu thân ruột của con không? Đau chết mất!”
“Còn dám hay không?” Trương Tiểu Oản không dao động, lông mày dựng thẳng lên.
“Mẫu thân thật là xấu xa.” Uông Hoài Nhân ngày thường không sợ ai lúc này liều mạng giãy dụa.
“Còn dám hay không!” Trương Tiểu Oản lại dùng sức hơn.
“Không dám!” Uông Hoài Nhân đau đến tru lên một tiếng, liên tục dậm chân hét lớn, “Phụ thân cứu con, nhị ca nhị tẩu cứu đệ!”
Trương Tiểu Oản mà tàn nhẫn lên thì chẳng ai dám làm gì, Uông Vĩnh Chiêu cúi đầu nhìn chén trà trong tay. Bên kia Vương văn Quân nhéo khăn trong tay không dám tới nói chuyện, Uông Hoài Mộ dù bận vẫn ung dung mà dựa vào tay ghế nhìn em mình bị mẹ dạy dỗ. Dù đứa em này có kiêu ngạo thế nào thì trên đời này vẫn có người trị được hắn.
Năm sau, dân chúng sáu tỉnh trả lương thực lại cho quan phủ, lương thực này được trả lại một ít cho biên mạc. Tháng tám năm đó công chúa gả thấp tới Uông phủ, của hồi môn vạn lượng hoàng kim.
Uông Hoài Nhân ở trong phòng cha mẹ hắn dậm chân gào, “Hoàng đế khinh con là kẻ ngốc sao? Uông gia chúng ta cứu dân chúng có công, hoàng kim kia vốn là nên thưởng cho nhà chúng ta, sao lại thành của hồi môn của công chúa được? Không được, không được, con nhất định phải thượng kinh đấu lý với ông ta.”
“Con dám!” Trương Tiểu Oản biết việc này con nàng nhất định làm ra được. Hắn khẳng định sẽ không sợ trời không sợ đất mà vọt lên kinh thành đi tìm hoàng đế lão gia nói lý. Vì thế bà chỉ đành sử dụng uy nghiêm của mình để giữ hắn lại. Nhưng vì thế mà Uông Hoài Nhân càng không thích công chúa.
Hắn vốn dĩ nghĩ thầm vị công chúa này tới sẽ ức hiếp chị dâu thứ hai của hắn, những dơ bẩn giữa chị em dâu từ nhỏ hắn đã nghe không ít chuyện trong trấn. Chị dâu thứ hai của hắn ôn nhu mềm mại, mà mẹ hắn lại càng là người dễ bắt nạt. Vị công chúa này tới thật là tai họa, nhưng có vẻ như không cưới không được, vậy đành không đặt nàng ta ở nhà cho xong.
Cho nên Uông Hoài Nhân vung tay lên lập tức đem đại trạch trong Ngàn Trọng thành coi như phru tiểu tướng quân của mình và quyết định nghênh đón công chúa tới đó. Tiểu bá vương hành sự bá đạo, ai cũng không ngăn được hắn, Trương Tiểu Oản đã cáu với hắn vài lần, thậm chí tức giận đến tuyệt thực một lần nhưng cũng không thay đổi được quyết định của hắn.
Nhưng Uông Hoài Nhân vẫn nhả ra một chút nói với nàng, “Nếu đem hoàng kim kia thưởng cho nhà chúng ta mà không phải của hồi môn thì con sẽ đón nàng ta về phủ. Dù sao nàng ta chính là công chúa, mẫu thân có nháo với con cũng không được, ngài phải nói đạo lý với con chứ.”
Lời của hắn toàn là ngụy biện nhưng Trương Tiểu Oản lại không phản bác được. Công chúa gả thấp, xác cũng là do hoàng đế dùng để bịt miệng Uông phủ, vạn lượng hoàng kim này nói dễ nghe là của hồi môn nhưng quả thật chính là đền bù tổn thất của Uông phủ.
Năm trước Uông gia bọn họ đưa lương là phải mượn hơn phân nửa lương thực và dược liệu của Vân Châu, Thương Châu và Đại Đông mới đủ để 6 tỉnh kia qua cơn nguy ngập. Nếu không 6 tỉnh lớn như thế, một mình Uông phủ há có thể cứu được.
Lần này vượt nguy nan nhưng lương thực và ân tình thiếu của dân chúng và quan lại những nơi đó không phải hoàng đế nói xong là xong. Tuy nói dưới gầm trời này đất nào không phải của thiên tử nhưng chúng quan và dân chúng ba châu này cũng phải sống. Hoàng Thượng nói bọn họ làm thì đó là việc của ông ta, nhưng Uông phủ của trấn Sa Hà mượn lương thì chính là thiếu, còn phải bù vào.
Hoàng đế đem tiền này thành của hồi môn khiến Uông Hoài Nhân tức giận đến độ miệng méo xệch, còn may anh cả hắn mang chút lương thực tới để anh hai hắn trả cho ba châu. Nếu không, hắn khẳng định muốn chặn công chúa hoàng đế phái tới ở ngoài cửa không cho vào.
Sau khi Uông Hoài Nhân thành thân, ngày qua không lạnh không nhạt, nhưng hắn không phải người chú trọng nhi nữ tình trường, từ nhỏ mỗi ngày hắn đều ở quân doanh lăn lộn nên Trương Tiểu Oản cũng chỉ nghĩ đây là do tính tình hắn. Hiện tại hắn đã lớn, chuyện gì cũng có chủ ý của mình, bà cũng chẳng quản được hắn nên chỉ có thể để mặc hắn.
Năm này Vương Văn Quân lại mang thai, bên kia công chúa cũng có thai. Năm sau Vương Văn Quân lại sinh hạ hai đứa con trai, còn công chúa sinh một đứa con gái. Được thêm một đứa cháu gái nên Trương Tiểu Oản vui mừng ra mặt nhưng công chúa lại khóc lớn trước mặt Trương Tiểu Oảnm nói là xin lỗi Uông gia.
Công chúa này đã hơn một năm nay thực an phận, Trương Tiểu Oản thấy bộ dáng nàng cũng là người lương thiện, nhưng đứa con út của nàng lại không thích công chúa. Hắn cảm thấy hoàng gia thiếu nợ bọn họ, vì thế nhìn công chúa kiểu gì cũng không thuận mắt.
Hiện nay công chúa sinh con gái nên bị Uông Hoài Nhân dọa sợ, cho rằng hắn muốn tống cổ nàng về kinh thành. Sau khi sinh con xong ngày nào nàng ta cũng lấy nước mắt rửa mặt, Trương Tiểu Oản bất đắc dĩ, chỉ đành một đống tuổi rồi còn vác gậy gộc đến quân doanh bắt lấy đứa con út hoàn toàn không có tí nào giống mình kia về.
Nhưng Uông Hoài Nhân sớm nhận được tin nên đã chạy rất xa. Trương Tiểu Oản chỉ có thể về nhà tìm Uông Vĩnh Chiêu khóc lớn một hồi, khóc đến Uông Vĩnh Chiêu đành phải đồng ý với bà là sẽ bắt đứa con trai út về cho bà.
“Còn phải giáo huấn hắn một chặp.” Trương Tiểu Oản khóc ròng nói.
“Được.” Uông Vĩnh Chiêu bất đắc dĩ, không biết phụ nhân này từng này tuổi rồi mà sao vẫn khóc giỏi thế.
Uông Hoài Nhân bị cha hắn tóm cổ về, lại bị mẹ ruột khóc lóc dạy dỗ một hồi mới héo rũ đi về phủ của mình. Từ đó hắn cũng đối xử tốt với công chúa hơn một chút, công chúa cũng coi như an tâm, không cần cả ngày lo lắng mình sẽ bị hưu rồi đuổi về kinh.
Trương Tiểu Oản nghĩ tới đứa con út dám hưu cả công chúa kia thì đau đầu không thôi. Bà hận năm đó đừng sinh hắn ra, nếu thế lúc này bà cũng có thể được an bình chút.
Uông Hoài Thiện ổn định căn cơ ở sáu tỉnh, Trương Tiểu Oản nghe Uyển Cùng công chúa ở trong kinh gửi thư nói dân chúng 6 tỉnh xác thật có cuộc sống tốt hơn trước nhiều. Uyển Cùng hiện nay cũng bắt tay hợp sức với Uông Hoài Thiện. Trương Tiểu Oản thấy Uông Hoài Thiện nói trong thư gửi tới là Uyển Cùng có nói với hắn về một ít việc trên biển, coi như cũng chuẩn, không hồ đồ như năm xưa.
Lần này Uyển Cùng tới là cùng Tư Mã tướng quân tới tỉnh Ôn Tây của Nam Hải làm Tổng Binh.
“Vốn ta ở kinh thành chờ, nhưng tướng quân không ở kinh thành được thì ta cũng cùng hắn đi tới đó.” Uyển Cùng nhàn nhạt nói.
Trương Tiểu Oản gật đầu cười nói, “Phu thê cùng nhau đi, chiếu cố lẫn nhau cũng là việc tốt.”
Uyển Cùng công chúa cười gật gật đầu, không nói gì mà chỉ nhìn Trương Tiểu Oản chơi mấy hộp trâm với con gái mình.
“Vốn ta còn muốn chuẩn bị chút xiêm y, nhưng ngài đi quá gấp, không chuẩn bị kịp. Ta chỉ chọn mấy khóc vải, ngài đừng ghét bỏ, mang theo đi.” Trương Tiểu Oản ôm lấy Tư Mã nhạc, ngẩng đầu nói với công chúa.
“Được.” Uyển Cùng cũng không từ chối. Uông phu nhân cho nàng thì nàng trả cho con trai bà ta là được.
Lúc Uyển Cùng đi, trước khi lên xe ngựa, ở trước mặt bà tử nha hoàn nàng ta hành lễ với Trương Tiểu Oản. Trương Tiểu Oản vội vàng lui vài bước, đáp lễ mới chịu.
Uyển Cùng nhìn bà cười nói, “Đây là lễ của ta dành cho ngài như một người cháu gái, nể mặt mẫu hậu ta ngài nhận đi thôi.”
Nghe vậy, Trương Tiểu Oản có chút chua xót gật đầu nói, “Ta xin nhận, ngài đi cẩn thận. Về sau nhất định phải sống thật tốt, cuộc đời này quá dài, có thể tốt với bản thân một chút thì cứ làm, chuyện quá khứ đừng nghĩ nhiều. Nếu ngài vui vẻ thì Hoàng Hậu ở dưới suối vàng có biết cũng được an ủi.”
“Uyển Cùng biết, ta xin cáo biệt tại đây.” Uyển Cùng mang theo con gái hành nửa lễ với Trương Tiểu Oản rồi lên xe ngựa rời di.
Mùa thu năm nay kinh đô gởi thư tới nói Lưu Tam Lang đã chết, mong Trương gia tỷ đệ đi qua chịu tang.
Trương Tiểu Oản không đi.
Con trưởng của Lưu gia là Lưu Ngôn Đức ngàn dặm xa xôi tới mời nàng nhưng Trương Tiểu Oản vẫn không đi. Lưu Ngôn Đức cầu Trương Tiểu Đệ cũng không khiến Trương Tiểu Oản mềm lòng. Lưu gia hiện nay không ổn, Uông gia không đỡ một phen thì không dậy nổi.
Nhưng Trương Tiểu Oản lại không muốn giúp mọt tay. Nàng vẫn không muốn nghĩ tới quá khứ, nhưng điều đó không có nghĩa là nó không tồn tại. Một đường gian khổ kia do ai mà ra? Sao nàng có thể thật sự quên chứ. Chuyện lấy ơn báo oán nàng chưa bao giờ làm, cũng không muốn làm.
Lưu gia phong quang nhất thời cứ thế xuống dốc.
Rất nhanh đám cháu trai cháu gái đã lớn. Hai mươi năm sau Uông Hoài Thiện mang quân ra biển đánh hai trận, một lần 5 năm, một lần 7 năm. Trương Tiểu Oản chờ hắn về nhà, chờ đến độ không muốn chết. Bà sợ hắn về vừa nghe thấy bà không còn nữa thì sẽ thương tâm đến độ nào. Vì để hắn có thể an tâm thấy bà lần cuối nên bà đành phải sống cho tốt.
Con trai thứ hai cưới được người vợ cực kỳ có năng lực, con trai út cưới công chúa tuy bất mãn nhưng cũng khiến người ta yên tâm. Nàng ta tuy nhát gan, sợ chồng, vâng vâng dạ dạ nhưng cũng biết đau lòng kính yêu chồng. Chỉ có nhân duyên của con trai cả là mỗi lần Trương Tiểu Oản nghĩ tới lại đau đầu. Có khi bà cũng hối hận mình đã quá mức mặc kệ Hoài Thiện nên mới hại duyên vợ chồng của hắn.
Năm Uông Hoài Thiện 50 tuổi có trở về trấn ở với cha mẹ và em trai một năm. Trong lúc đó hắn có đánh với phụ thân một lần sau đó ôm ông ta khóc rống một hồi. Hắn cũng ngủ cùng phòng với cha mình một đêm.
Khi cha mẹ và em trai đưa tiễn hắn đến cổng trấn, hắn quỳ xuống dập đầu với cha mẹ. Khi ngẩng đầu hắn nói với Uông Vĩnh Chiêu nói, “Kiếp sau con lại làm con của ngài, nhưng con vừa sinh ra thì ngài phải ôm con nhé! Như thế cho dù quãng đời còn lại ngài có đối xử với con thế nào thì con cũng sẽ không hận ngài.”
Uông Vĩnh Chiêu gật đầu, mím môi đứng đó nhìn con trai cả rời đi.
Đám cháu lớn dần lên, có năng lực chắn một phương. Ngàn Trọng Sơn ngày xưa biến thành Ngàn Trọng thành, từ trấn Bạch Dương đến Ngàn Trọng thành, Uông phủ quản lý gần vạn dặm.
Ngày này, Trương Tiểu Oản đang chải đầu cho Uông Vĩnh Chiêu thì ông ta đột nhiên nói với bà, “Gọi Hoài Thiện trở về đi.”
“Gọi Hoài Thiện trở về ư?” Trương Tiểu Oản chậm rãi đỡ vai ông ta, ngồi xuống bên người ông ta nhẹ nhàng hỏi.
“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu gật đầu với bà, sau đó duỗi tau vuốt mái tóc bạc của bà gọi một tiếng, “Tiểu Oản.”
“Ai.” Trương Tiểu Oản cười đáp, nước mắt cứ thế chảy ra, “Ta biết rồi, sẽ gọi hắn về.”
Tháng tư năm đó, Uông Hoài Thiện ngoài 60 tuổi mang theo con trai cả là Uông Nhạc trở về.
Đêm đó Uông Vĩnh Chiêu nhẹ kéo ống tay áo Trương Tiểu Oản, sau đó vươn tay chậm rãi đan ngón tay với bà, lại ở bên tai bà nói, “Tiểu Oản, ở trong lòng nàng, ta có phải nam nhân mạnh mẽ nhất, xuất sắc nhất trong trời đất này không?”
Trương Tiểu Oản nghe vậy thì lập tức bừng tỉnh, quay đầu lại ôn nhu nói, “Đúng thế, phu quân, chàng đúng là người như vậy.”
Uông Vĩnh Chiêu nhếch khóe miệng cười, tay nắm chặt lấy tay Trương Tiểu Oản, cố gắng mở to hai mắt nhìn vợ mình, “Nàng đừng khóc. Kiếp sau ta sẽ lại tới tìm nàng. Ta sẽ không đối xử tệ với mẹ con nàng như kiếp này. Đời này nàng đau ta, nhẫn nhịn ta, đợi kiếp sau đến lượt ta thương nàng nhé!”
Trương Tiểu Oản gật đầu cười nói, “Được.”
Tay Uông Vĩnh Chiêu chậm rãi không còn sức, Trương Tiểu Oản dùng sức cầm lấy tay ông, ôm cả người ông vào lòng. Ông ấy không còn thở nữa, khoảnh khắc ấy Trương Tiểu Oản cảm thấy trái tim mình cũng hoàn toàn không còn cảm nhận được gì.
Một tháng sau khi Uông Vĩnh Chiêu qua đời, ngày đó Trương Tiểu Oản gọi ba đứa con trai tới. Nàng cầm tay ba đứa đặt chung một chỗ, lại cười nói với bọn họ, “Chuyện tốt nhất ta làm được đời này chính là sinh các con. Về sau các con phải chăm sóc lẫn nhau, quan tâm, yêu thương con cháu như năm đó phụ thân các con và ta đã yêu thương các con vậy.”
Uông Hoài Thiện mang theo hai đứa em trai ở cùng mẹ một đêm. Trương Tiểu Oản qua đời vào giờ Dần, Uông Hoài Thiện ôm ấp thân thể già cả của bà, bình tĩnh nói với hai đứa em, “Ta cũng già rồi.”
Uông Hoài Mộ, Uông Hoài Nhân quỳ xuống. Hai ông già yên lặng khóc không ngừng.
“Để ta làm theo ý mình một lần nữa được không?” Uông Hoài Thiện thương lượng với bọn họ.
“Đại ca, huynh cùng mẫu thân đi thôi, sau đó đệ sẽ cùng đi với mọi người.” Uông Hoài Nhân khóc lóc nói.
“Đệ không thể, đệ còn phải sống vài năm nữa.” Uông Hoài Thiện cười lắc đầu. Hắn đã sớm không trụ được, nếu không có thuốc chống đỡ thì hắn đã chết trước mẹ mình. Cả đời này hắn bất hiếu, khiến bà phải lo lắng cả đời vì thế trăm triệu lần không thể chết trước bà.
Hiện giờ bà đi rồi thì hắn cũng có thể an tâm mà đi theo.
“An táng ta bên cạnh phụ mẫu, phụ thân đã đồng ý với ta rồi.” Uông Hoài Thiện nói với bọn họ.
Uông Hoài Mộ ngước khuôn mặt mờ mịt, dưới ánh mắt dò hỏi của anh cả, hắn nhẹ gật đầu.
Sáng sớm một ngày tháng 5, Thiện Vương thiên tuế của Đại Phượng triều và mẹ là Uông Trương thị qua đời, an táng trong mộ địa của Uông gia trong thâm cốc của Ngàn Trọng Sơn.
Một người hưởng thọ 85 tuổi.
Một người hưởng thọ 69 tuổi.
Năm đó Đại Hạ tiêu diệt Hoàng Kim quốc gia, thẳng tiến Đại Phượng triều. Cảnh Đế lên ngôi được 5 năm phái anh trai của ái phi làm Binh Mã đại nguyên soái giục ngựa nghênh chiến.
Năm sau, chủ nhân Uông phủ là Uông Hoài Mộ mang theo bá tánh của ba trấn rút vào Ngàn Trọng Thành, vứt bỏ ba trấn Bạch Dương, Sa Hà và Thiết Hà. Cùng lúc đó Uông Nhạc theo di lệnh của cha đóng cửa con đường thông giữa Trung Nguyên và 6 tỉnh Nam Hải, đóng chặt cửa thành.
Ba mươi năm sau, chiến loạn dừng, trên mảnh đất mênh mông đó là bảy nước tồn tại như chân vạc.