Bần Gia Nữ

Chương 47



Qua mấy ngày Trương Tiểu Oản đã xác định mình có thai.

Một lần đã trúng, mặc kệ đứa nhỏ này đến một cách vớ vẩn nhưng nàng cũng hạ quyết tâm không cần nó. Nàng cảm thấy mình không ngu xuẩn, cũng không cảm thấy nàng sinh đứa nhỏ ra thì nàng và đứa nhỏ sẽ được người ta coi trọng thêm chút nào.

Uông gia khẳng định muốn giúp Uông Đại Lang cưới người khác. Mà thân phận sau khi cưới của người kia cũng không kém chính thê bị đuổi đến nông thôn như nàng mấy phần. Có lẽ người đó chính là vị Vân biểu muội ốm yếu mà Uông Đại Lang thích. Nàng có nghe Ngô lão thẩm trộm nói với nàng một lần. Nhưng người đó cũng có thể là con gái một nhà môn đăng hộ đối. Bọn họ sẽ sinh con, đứa bé kia sẽ được người ta thích hơn đứa con mà một kẻ xuất thân bần nông như nàng sinh ra.

Tâm tính con người đều có thiên vị, Trương Tiểu Oản không cảm thấy những kẻ từng khinh thường nàng sẽ thiên vị đứa con nàng sinh ra.

Hơn nữa kiếp trước Trương Tiểu Oản không được cha mẹ yêu, bị ném ở nông thôn nên nàng hiểu đối với một đứa trẻ không được cha mẹ yêu thương thì việc này không công bằng đến mức nào. Mặc kệ hắn có khiến người trong nhà thích hay không, với người làm mẹ như nàng mà nói thì nàng cũng không xác định mình có thể kiên cường đến cuối cùng ở cái thế giới lạ lẫm này hay không. Nếu ngày nào đó nàng không chống nổi nữa, hỏng rồi thì đứa nhỏ này không có mẹ chẳng phải càng khổ hơn sao?

Nàng không sinh hắn ra được, nàng không có bản lĩnh phụ trách tương lai của đứa bé. Vì thế chỉ có thể nhân lúc hắn chưa thành hình mà để hắn đi.

Còn một nguyên nhân nữa khiến Trương Tiểu Oản quyết định không cần đứa nhỏ này. Nàng không muốn vì một nam nhân xa lạ mới gặp vài lần, lại khiến nàng thống khổ chật vật hơn nửa đêm sinh con.

Nàng đã nghĩ ra rất nhiều lý do, tìm rất nhiều cớ cuối cùng mới quyết định không cần đứa nhỏ này.

Sau đó nàng bắt đầu nghĩ đến việc làm sao bỏ nó: Mua thuốc, không được, nàng ra cửa không tiện, dù sao cũng phải mang theo một bà tử bên người.

Có một cách đơn giản chính là uống nước đá, hoặc ngâm nước đá. Bên cạnh có một con sông nhỏ, hiện tại mới đầu mùa xuân, nước trong sông cực kỳ lạnh. Nếu nàng nhảy xuống đó thì đứa bé này sẽ không giữ được.

Vì thế Trương Tiểu Oản sai mấy người kia đi ra giúp nàng kiểm tra ruộng, lại đi cắt cỏ trâu. Một mình nàng đi múc hai xô nước về.

Uống xong ngụm đầu tiên nàng thấy cả người lạnh ngắt. Trương Tiểu Oản cảm thấy trái tim lãnh khốc vẫn không dao động.

Nhưng sau khi uống đến ngụm thứ hai, nàng cảm thấy trên mặt mình có thứ gì đó nóng hổi. Đợi một lúc nàng mới sờ lên mặt lại thấy nước mắt đã lạnh băng.

Mà ngụm thứ ba nàng không uống nổi nữa. Trương Tiểu Oản lảo đảo đi về phía ghế dựa ngồi xuống, run rẩy cầm chén để lên cái bàn gỗ đơn giản. Nàng há miệng khóc không thành tiếng.

Cho dù không chịu thừa nhận với chính mình thì cho tới nay nàng vẫn luôn giấu bi quan dành cho thế giới này trong xương cốt.

Phải, nàng vẫn luôn cố gắng sống tốt, phụ trách những người nàng phải có trách nhiệm. Nhưng đây không phải là thế giới chỉ cần cố gắng là có hồi báo, ở đây cho dù nàng liều mạng muốn sống tốt thì cũng chưa chắc đã được tốt.

Giống như cuộc sống nàng nỗ lực nhiều năm để làm cho nó tốt hơn lại chỉ vì một cuộc hôn nhân mà khiến nàng bị đánh về nguyên hình. Nó kéo nàng tới một nơi khác xa lạ, khổ sở cầu sinh.

Cuộc sống này khi nào mới có thể tốt hơn đây? Đến cả người thân giúp nàng chống đỡ cũng không ở bên. Nàng còn giãy dụa làm gì? Nàng không muốn sống sót một mình như thế.

Quá khổ, cũng quá cô đơn.

Nàng không muốn sống nữa, kỳ thật nàng muốn đi cùng đứa nhỏ trong bụng mình. Trương Tiểu Oản đã quá tuyệt vọng với cái thế giới cho dù nàng nỗ lực bao nhiêu cũng không thuộc về này.

Nàng đã khổ rất lâu, cũng không tìm thấy đường sống. Nàng cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, hiện tại chỉ muốn nghỉ ngơi một chút.

Cuối cùng Trương Tiểu Oản khóc lớn một tiếng, khóc hết những thương tâm, khổ sở và tuyệt vọng dưới đáy lòng. Nàng ôm bụng mình khóc đến cuồng loạn.

Nàng thật sự không tìm được bất kỳ thứ gì để dựa vào ở thế giới này. Đến người để nói chuyện cùng cũng không có, vậy thì sống sao nổi?

Nàng muốn chết.

Nàng không kiên cường như thế, nàng chỉ muốn tìm chỗ nào đó để nghỉ ngơi một chút, cho dù là chết cúng tốt.

*******

Nàng ở trong phòng khóc cực kỳ bi thương tuyệt vọng thì đúng lúc Thái lão thẩm trở về đứng ở ngoài cửa nghe được cũng rớt nước mắt. Đứa nhỏ này sợ là cũng biết dự tính của Uông gia đối với mình.

Lúc tiếng khóc ở trong phòng dần nhạt đi, Thái lão thẩm kinh ngạc phát hiện cái gì đó không đúng nên vội vàng đẩy cửa vào gọi, “Đại nương tử, đại nương tử, ngài đang làm gì?”

Cửa bị khóa nên không mở được, Thái lão thẩm càng đẩy càng nôn nóng đập cửa hùng hổ, lại thất thanh kêu lên sợ hãi, “Ngài đừng nghĩ quẩn trong lòng, đại nương tử, đại nương tử, ngài mau mở cửa, ngày qua rồi sẽ tốt hơn thôi, ngài……”

Bà ta đột nhiên ngừng lời, bởi vì người bên trong đã đẩy cửa ra.

“Thái thẩm, đi đun cho ta một bát nước sôi, càng nóng càng tốt.” Bên trong cánh cửa là Trương Tiểu Oản vẻ mặt tái nhợt, trên mặt đầy nước mắt. Cằm nàng nhọn như cây dao nhỏ, mặt không chút biểu tình mà nhìn bà ta nói.

Lão Thái thẩm ngẩn ngơ, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói lời gì mới tốt.

“Đi thôi, cùng đi đi.” Trương Tiểu Oản đi ra rồi đóng cửa lại.

“Đại nương tử……” Đi được vài bước, lão Thái thẩm đã mở miệng, “Sẽ tốt lên thôi, ngài tin tưởng ta, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi!”

Bà ta khẳng định trước sau như một, giống như cự kỳ chắc chắn Trương Tiểu Oản sẽ có tương lai tốt vô cùng.

Trương Tiểu Oản nhìn lão bà tử có lẽ đời này chưa từng nắm giữ vận mệnh của mình trong tay, sau đó cười cười, gật đầu nhưng cũng không nói nhiều.

Đến phòng bếp nấu nước nóng, nàng cũng rửa mặt, sau đó lại uống một ngụm nước ấm. Trái tim lạnh băng đến cực điểm cuối cùng cũng có chút độ ấm.

Nàng nói với Thái lão thẩm, “Sau khi ăn tối, ta có chút việc muốn nói với mọi người.”

“Có vội không, nếu vội thì ta sẽ đi gọi bọn họ về.” Lão Thái thẩm cho thêm củi vào bếp lò rồi đứng lên do dự hỏi Trương Tiểu Oản.

“Không vội, buổi tối lại nói.” Trương Tiểu Oản nhàn nhạt lắc lắc đầu sau đó đi ra khỏi phòng bếp tới bãi đất trống phía trước. Nàng nhìn ruộng đất lưng chứng núi và những ngôi nhà thưa thớt. Nơi này chính là ngưu Quy thôn mà nàng phải ở lại, về sau nàng và con nàng sẽ ở đây. Nhà bọn họ, tương lai của bọn họ đều ở chỗ này.

Mặc kệ đứa nhỏ này là nam hay nữa, nhưng hắn là của nàng, mà nàng cũng là của hắn. Bọn họ sẽ sống nương tựa lẫn nhau, nàng sẽ cho hắn mọi thứ nàng có. Đừng ai nghĩ đến chuyện cướp hắn đi, ai cũng đừng nghĩ khiến hắn phải khổ.

Nếu không nàng sẽ liều mạng, dùng mọi biện pháp để khiến người nọ sống không quá tốt.

*******

“Ta có thai, việc này ta không hy vọng các ngươi nói với người trong huyện thành. Bất kể là người nào cũng không được.” Sau khi ăn xong, vợ chồng lão Thái và lão Ngô ngồi trên ghế dài trước mặt nàng. Trương Tiểu Oản thì ngồi ở chính giữa nhà trước mặt bọn họ, đôi mắt nàng lướt qua người bọn họ sau đó nói ra lời này.

“Nếu muốn ở chung với ta thì phải nghe cho kỹ những lời này, cũng giữ kỹ trong lòng,” Trương Tiểu Oản hếch cằm, nhẹ thở một hơi khói trắng trong không khí. Mặt nàng không có biểu tình, chỉ nhìn phía trước nói, “Nếu ai phạm vào lỗi sai này thì lập tức về Uông gia mà ở. Nể tình các ngươi hầu hạ bọn họ nhiều năm hẳn bọn họ sẽ đào một nấm mồ cho các ngươi rồi lập cái bia, sau đó lâu lâu sẽ giúp thắp nén hương.”

“Đại nương tử……” Nghe vậy, lão Ngô thẩm vội lôi kéo lão Ngô quỳ gối trước mặt Trương Tiểu Oản cắn răng nói, “Chúng ta sẽ không nói, chúng ta cũng không đi. Hai người chúng ta sẽ chết ở đây, đến lúc đó chỉ mong ngài thương hại đào cái hố chôn chúng ta sau núi là tốt. Hai chúng ta không có con cái, lúc nào ngài nhớ tới đến thắp cho chúng ta nén hương thì tốt, đừng để chúng ta làm cô hồn dã quỷ. Được như thế thì lão bà tử đã cảm kích lắm rồi.”

Nói xong bà lôi kéo lão Ngô dập đầu với Trương Tiểu Oản. Nàng cũng không ngăn cản bọn họ mà chỉ mắt lạnh đảo qua vợ chồng lão Thái. Lão Thái đang ngồi kia cúi đầu nhìn mặt đất, không biết đang nghĩ gì. Lão Thái thẩm thấy Trương Tiểu Oản quét mắt đến thì rùng mình một cái. Bà ta bất chấp chồng mình mà quỳ xuống trước mặt Trương Tiểu Oản mà dập đầu, “Lão bà tử ta cũng thế.”

Thấy bà ta đột nhiên quỳ xuống, lão Thái đầu tiên ngẩn ra sau đó giương mắt muốn nói cái gì. Nhưng ông ta vừa nhìn thấy đôi mắt lạnh băng của Trương Tiểu Oản thì lập tức biết đây không phải tiểu cô nương dễ bắt nạt để bọn họ muốn nói gì thì nói. Một đường này, mọi loại hành động của nàng đều lướt qua trong lòng lão nô già đời này. Vì thế ông ta cố nuốt lời đã lên tới miệng, lại nhìn ánh mắt vợ mình đang nhìn mình. Trong đầu lão Thái thở dài một hơi, lại xin lỗi chủ nhân quá cố đã qua đời rồi quỳ xuống trước mặt Trương Tiểu Oản.

Nhìn bốn lão nhân quỳ trên mặt đất, rốt cuộc Trương Tiểu Oản cũng thở phào một hơi. Nàng sờ sờ bụng, nhắm mắt sau đó lúc mở ra đã là một mảnh bình tĩnh, “Thôn trưởng cũng phải giấu.”

“Cái này…… Cũng không cần thiết,” lão Thái nhìn Trương Tiểu Oản nói, “Trước kia ông ta nhờ người đưa thuế lương lên. Người nọ là thân thích ở đây của ta. Năm vừa rồi hắn có tới trong huyện thăm ta, thuận đường mang thuế đến.”

“Mấy lão ngồi lên rồi nói chuyện,” Trương Tiểu Oản cười cười. Chờ bọn họ đều ngồi dậy nàng mới xoa đôi tay hơi lạnh, cũng không hỏi lão Thái vì sao trước đây không nói với nàng về việc mình có thân thích họ xa ở đây. Nàng chỉ nói, “Bây giờ đã sắp mùa xuân, nhưng buổi tối vẫn lạnh. Mấy người vẫn đốt mấy chậu than đi, chúng ta ở trong núi, bàn ngày nhặt nhiều củi một chút là được, cùng không sợ phí củi lửa.”

Bốn người kia nghe thấy thế thì vội vàng gật đầu. lão Thái thẩm đi đầu nói đến chuyện phải chú ý trong đêm ở vùng núi. Bà ta còn nói đến chuyện cổng lớn không rắn chắc, có nên tìm thợ mộc tới sửa lại một lần hay không.

Trương Tiểu Oản mỉm cười gật đầu đồng ý, sau đó lại nhìn kỹ mấy lão nhân thoạt nhìn có vẻ ủng hộ mình. Trong lòng nàng nghĩ ngày sau dù người của Uông gia biết được, mặc kệ bọn họ có tính toán gì, cần hay không cần đứa nhỏ trong bụng nàng thì nàng đều sẽ không quản bọn họ nghĩ thế nào.

Đứa con nàng mang thai, sinh ra chỉ có thể là của nàng. Hiện tại việc nàng cần phải làm chính là giấu càng lâu càng tốt. Đợi tới khi có vấn đề thì sẽ giải quyết dần dần.

Tuy nàng không tin Uông gia sẽ đoạt con với một nông phụ bọn họ đã đuổi tới nông thôn nhưng đề phòng trước vẫn tốt hơn.

Trước khi Uông Đại Lang chưa có đứa con nào thì tốt nhất là nên giấu việc này với người nhà họ Uông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.