Bần Gia Nữ

Chương 99



Trương Tiểu Oản nhìn Giang Tiểu Sơn một cái rồi lại nhìn nhìn Uông Vĩnh Chiêu.

Chỉ thấy nam nhân kia xanh mét mặt, sau đó liếc nhìn Giang Tiểu Sơn lúc này đang khóc sướt mướt mà liếc mắt một cái.

Nàng lại nhìn nhìn Uông Vĩnh Chiêu, thấy hắn không mở miệng nói chuyện thì thật sự không thể nhịn được nữa mà cố giữ vững bình tĩnh hỏi Uông Vĩnh Chiêu, “Đại công tử, giờ nên đi hay không?”

Uông Vĩnh Chiêu vẫn xanh mặt quét nàng một cái sau đó không nói một lời mà vung tay áo rời đi. Giang Tiểu Sơn cũng ngã lộn nhào mà đi theo.

Trương Tiểu Oản nhẹ cau mày đứng tại chỗ, mới vừa đứng một hồi nàng đã nghe thấy có tiếng bước chân phía sau. Nàng quay lại thì thấy Tiểu Muội cầm trên tay bốn cái tay nải, sau lưng cõng một cái sọt còn Quế Đào thì cõng béo oa oa nhà mình trên lưng, trên tay cũng là bốn cái tay nải thật lớn. Trương Tiểu Oản cũng không biết các nàng làm sao mà đeo được một đống đồ lên người như thế.

Hai người kia vừa đứng lại thì thở hồng hộc mà nhìn nàng. Tiểu Muội thở phì phò nói, “Đại tỷ, đại ca nói huynh ấy đi lấy xe bò, lập tức đuổi tới trước cửa lớn. Tỷ mau đi thu dọn đồ trong phòng mình đi, để muội để những thứ này đến phòng trước rồi sẽ đến giúp tỷ.”

Nàng nói xong thì Trương A Phúc cùng Lưu Tam Nương cũng chạy chậm thở phì phò đi tới. Trương A Phúc nói với Trương Tiểu Oản, “Đại khuê nữ, đại khuê nữ, ta và mẫu thân con đi nhà bếp tìm hai cây gậy rồi lên đường……”

Nói xong với nàng lời này ông lập tức lôi kéo tay Lưu Tam Nương chạy chậm đến nhà bếp. Nhìn hai vợ chồng già khẩn trương hề hề, Trương Tiểu Oản bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.

“Tạm thời buông tay nải đã.” Trương Tiểu Oản chỉ vào bọn họ để bọn họ buông đồ trong tay, “Hiện tại không vội, mọi người đi hậu viện gọi Tiểu Bảo nói đừng vội, để ta nghĩ trước đã……”

Trương Tiểu Oản nghĩ nghĩ đến cái nhíu mày của Uông Vĩnh Chiêu trước khi đi, còn có khuôn mặt xanh mét của hắn. Nhưng hắn không nói cả nhà nàng phải đi nữa, có điều cũng chẳng nói có thể ở lại. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, quyết định không sợ nhất vạn, chỉ sợ nhất vạn, cả nhà họ vẫn nên trốn đi mới tốt.

Nói gì đi nữa thì hoàng đế băng hà rồi, nếu Uông gia đổ thì nàng chạy xa một chút, nghe được tin sẽ chạy xa hơn……

Nếu Uông gia không đổ thì càng tốt, đến lúc đó bọn họ cần thì tới tìm Uông gia là được. Vả lại Uông gia không có việc gì thì đồng ruộng và nhà ở vẫn là của nàng, không chạy đi được. Đợi tình thế ổn định lại thì trở về cũng được.

Hiện tại bọn họ đi chẳng qua đơn giản thay đổi chỗ kiếm ăn mà thôi.

Nghĩ như thế nên Trương Tiểu Oản cũng suy nghĩ rõ ràng sau đó nói với Tiểu Muội, “Đem hết những thứ thu thập được mang đi,chúng ta không vội, những gì có thể sử dụng được đều kéo theo.”

Lúc này phía trước đã có tiếng bò gọi, Trương Tiểu Oản bước nhanh đến trước cửa nói với Tiểu Bảo, “Trước mắt không vội, đệ cầm tiền này mua hai con ngựa khỏe, bánh xe cũng tìm thợ giỏi làm một cái xe ngựa. Nếu đã chuyển nhà thì chúng ta làm cho đàng hoàng.”

*******

Người nhà họ Trương hành động cực kỳ nhanh, đồ đạc trong nhà bao gồm cả nồi sắt đều được thu thập đóng gói tốt. Sau khi xe và ngựa được mua về, đến nửa đêm bọn họ đem lương thực, thịt dọn hết lên xe ngựa. Đến sáng sớm người một nhà khóa kỹ cửa chính sau đó khua xe bò và xe ngựa rời đi.

Sau khi mua xong ngựa và làm xe thì bọn họ kỳ thật chẳng còn bạc gì. Trương A Phúc cùng Lưu Tam Nương lại ôm cháu đích tôn trong lòng, ngồi chen chúc trên xe ngựa vui tươi hớn hở, trên mặt không chut phiền muộn.

Mạnh tiên sinh lần này cũng đi theo bọn họ. Vốn dĩ lúc ăn tết vì sức khỏe không tốt nên ông ấy xin từ chức không dạy học cho Hồ gia nữa. Hiện tại Uông Hoài Thiện đi đâu thì vị lão tiên sinh này cũng đi theo hắn. Hiện tại coi như ông ấy cũng là một thành viên của Trương gia.

Lão tiên sinh ngồi trên xe cùng với vợ chồng Trương gia, mới vừa nghe được Trương Tiểu Oản ở bên người mình nhẹ giọng nói một câu “Hoàng đế băng hà”. Sau đó Trương Tiểu Oản đưa đệm giường và nệm lưng cho bọn họ, ông ta cũng nhân lúc đó há mồm nói với nàng một câu: “Đi cũng tốt, trong kinh sợ là cũng sẽ loạn một hồi.”

Trương Tiểu Oản nhẹ nhàng cười, gật gật đầu. Một nguyên nhân khác mà nàng phải đi chính là nếu có đại loạn thì Uông gia khẳng định cũng sẽ không an ổn. Nếu cái sự không an ổn này nhỏ thôi thì người chưởng quản là nhị phu nhân còn giải quyết được nhưng nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có đại loạn thì khẳng định nàng cũng sẽ bị vạ lây.

Đến lúc đó nàng mà bị liên lụy thì sợ là không dứt ra khỏi Uông gia được.

Nàng không thể làm tình thế này khiến nàng dính vào Uông gia được. Nàng vẫn luôn không thích nơi đó, biết một khi rơi vào sẽ bị vây khốn. Cho dù hiện tại nàng cũng bị nhốt trụ nhưng nếu bị nhốt ở nơi kia thì đối với nàng đúng là như tra tấn.

Hiện tại nàng sống phải rất cố gắng, cũng xác thật cần phải làm việc mới sống sót được nhưng cách sống này so với việc cả ngày lục đục với một đám nữ nhân thì tốt hơn.

Mà đối với nàng thì hiện tại cuộc sống có người nhà ở bên cạnh này là thứ nàng phải nỗ lực mới có. Vì để có được ngày này nàng đã từng nhẫn nhịn, chảy máu và nước mắt. Hiện giờ không dễ dàng mà có được ngày này cho nên dù chỉ có chút khả năng sẽ xảy ra chuyện kia thì nàng cũng phải đoạn tuyệt ngay.

Vào lúc này nghĩ tới nghĩ lui thì trốn vẫn là tốt nhất, sẽ không thiệt thòi. Đứng ở xa quan sát so với ở gần sẽ an toàn hơn nhiều.

Người một nhà đi ba ngày cuối cùng cũng tới chỗ sơn cốc kia. Nhà ở kia Trương Tiểu Oản chưa bao giờ tới mà chỉ nghe bọn đệ đệ cùng Hồ Cửu Đao nói qua. Hiện tại vừa thấy thì nàng cảm thấy sung sướng vài phần.

Nhà chính đúng như nàng yêu cầu, nóc nhà cao, phòng lớn, bên trong rộng mở. Ba cái sân ở phía sau cũng đều có giếng trời, con đường thoát nước cũng được lát đá cực kỳ vững chắc.

Vào ngày đầu tiên sau khi dàn xếp xong cho mấy người già, Trương Tiểu Oản mang theo em trai em gái đem lương thực để vào kho lúa sau đó đốt lửa, mang chậu than vào các phòng để xua tan hàn ý.

Bởi vì chị cả làm việc nhanh nhẹn nên mặc kệ là em nàng, em dâu hay con trai nàng đều dùng toàn bộ sức lực mà đi theo nàng làm việc. Từ dọn dẹp phòng đến lên núi đốn củi bọn họ đều nhanh tay làm tốt.

Trương Tiểu Oản nhìn thấy thì trong lòng cũng vui mừng. Nếu không phải có thân phận và quy tắc của thế tục này kìm kẹp như gông cùm thì dựa vào sự cần mẫn của một nhà bọn họ sao có thể không có cuộc sống tốt chứ?

Đáng tiếc, trên đời này chuyện tốt đẹp chỉ luôn ở trong tưởng tượng, sẽ không có trong hiện thực. Bọn họ không thể sống cả đời này trong sơn cốc, dù thế nào cũng phải ra ngoài sống, Hoài Thiện muốn làm gì cũng cần có một thân phận……

Bọn họ muốn tồn tại ở thời đại này thì phải tuân theo quy tắc của nó, phải chịu gông xiềng của nó trói buộc. Cho nên hiện nay như thế kỳ thật cũng không tồi. Nếu có tồi tệ thì cùng lắm cả nhà đào tẩu, vẫn còn cái mạng nhỏ có thể tồn tại. Ngày nào đó cho dù chết thì có người thân bên cạnh cũng coi như có người khóc, có người đào hố chôn mình. Kỳ thật đó cũng là việc tốt, so với lẻ loi hiu quạnh thì tốt hơn nhiều. Mà nếu Uông gia ổn định, đến khi Hoài Thiện tới tuổi muốn lang bạt và cần một thân phận để làm việc hắn muốn thì bọn họ cũng sẽ không mang lại xấu hổ gì cho Uông gia. Nàng và Uông Vĩnh Chiêu đã thỏa thuận việc hai bên cùng có lợi, đến lúc đó cũng sẽ không có sai lầm gì quá lớn.

Còn việc có thể có thêm nhiều điều ngoài ý muốn thì dù thế nào cũng không tránh được. Con người ta tồn tại phần lớn dưới tình huống không ai biết trước tương lai, chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Mà hiện tại vẫn cần nỗ lực rồi mới nói.

*******

Lần này Trương gia trốn thực sự khiến Uông Vĩnh Chiêu tức giận đến không nhẹ nhưng sau khi hắn biết tình hình cụ thể thì đã là nửa tháng sau.

Hắn ở Tam vương phủ tắm máu chiến đấu hăng hái, giúp đỡ Tam vương gia giết ra một đường đến điện thánh rồi thành công đăng cơ. Lúc đó hắn ở trên giường bệnh cửu tử nhất sinh.

Lúc sống lại, mới vừa thở hổn hển hai hơi thì đương kim Hoàng đế bệ hạ đã muốn phong cáo mệnh cho thể tử kia của hắn. Uông Vĩnh Chiêu phái người muốn đến báo nàng thu thập đến nhận thụ phong ai ngờ lại nhận được tin khiến hắn thiếu chút nữa tức đến tắc thở.

Chức quan nhị phẩm hắn dùng mệnh đổi lấy, được hoàng đế chủ động ban thưởng thế mà nữ nhân kia lại chạy mất?

Uông Vĩnh Chiêu tức giận đến mức đấm giường vài cái, Giang Tiểu Sơn nhìn thấy thì sợ đến run như cầy sấy, cũng thực sự không hiểu đại thiếu phu nhân nhà hắn nghĩ cái gì, sao lại chạy trốn chứ?

Người một nhà bọn họ hiện tại ở đâu không ai hỏi được.

“Đi Hồ gia thôn, tìm Hồ Cửu Đao.” Uông Vĩnh Chiêu thật sự là phải cố gắng lắm mới nói được vài lời này.

Nàng không hiếm lạ ngôi vị đương gia chủ mẫu của Uông gia, cũng ngại Uông gia liên lụy thì có thể nhưng hắn muốn xem nàng có cái gan không lĩnh cáo mệnh thụ phong hay không.

Bảy ngày sau, vào ngày hoàng đế muốn phong cáo mệnh, Trương Tiểu Oản kịp thời trở về phủ Tổng Binh để nhận. Nàng ăn mặc cực kỳ thể diện, ở trước mặt một nhà già trẻ của Uông gia mà lĩnh cáo mệnh. Nhưng lúc Uông Vĩnh Chiêu từ hoàng cung về thì nghe nói nàng lại chạy rồi.

“Chạy rồi ư?” Uông Vĩnh Chiêu nhìn Giang Tiểu Sơn, cực kỳ khó hiểu hỏi.

“Vâng, phu nhân nói trong nhà có việc, ra cửa đã không thấy tăm hơi. Vừa nãy tiểu nhân đến trong thôn thì ngôi nhà kia cũng không có ai.” Giang Tiểu Sơn căng da đầu đáp.

“Chạy trốn cũng nhanh nhẹn quá ha?” Một hồi lâu sau Uông Vĩnh Chiêu mới cười lạnh ra tiếng, “Đi Hồ gia thôn báo tin để nàng ta trở về. Nhận được cáo mệnh nhờ Uông gia nhưng lại trốn xa như thế, nàng ta nghĩ cũng dễ quá nhỉ?”

“Đại công tử……”

“Cứ nói năm nay có mở khảo thí, con trai nàng cũng nên thử xem thế nào. Còn nữa, nếu nàng không xuất hiện thì ngươi mời một nhà Hồ Cửu Đao đến trong phủ làm khách mấy ngày. Ta cũng không tin mới có nửa ngày nàng ta đã có thể chạy xa rồi.” Uông Vĩnh Chiêu nói xong câu đó thì phất tay gọi Giang Tiểu Sơn đi xuống làm việc.

Đám người lui ra, cửa vừa đóng lại hắn đã thở một hơi dài. Cuộc sống này thật sự là lao lực nhưng vẫn phải cố gắng. Hiện tại phụ nhân kia muốn chạy thì cũng phải xem hắn có nguyện ý để nàng ta chạy hay không đã. Cửa Uông gia không phải nàng ta muốn đến là đến muốn đi là đi.

Nhớ đến chuyện Thế Tử gia ‘coi trọng’ đứa nhỏ kia là Uông Vĩnh Chiêu lại nghĩ thầm không biết lúc phụ nhân kia biết được thì có chĩa mũi tên vào ngực hắn không.

“Giết phu sao? Nàng ta dám làm lắm.” Uông Vĩnh Chiêu sờ sờ chỗ ngực, nhớ tới ánh mắt lạnh lẽo của nàng và đôi tay giết người không chút run rẩy kia thì không nhịn được khẽ cười ra tiếng.

Nàng quả thật đã nuôi được một đứa con giỏi nhưng phụ nhân ngu xuẩn này không biết có khi nuôi quá tốt, ánh sáng quá rực rỡ thì dù hắn có không quan tâm đến đứa con này thì cũng sẽ không thiếu kẻ muốn nắm lấy đứa nhỏ để áp chế hắn.

Phụ nhân ngu xuẩn tự cho mình là thông minh. Hắn cũng muốn biết gương mặt của nàng ta sau khi biết thực tế thì có còn giả cười với hắn được nữa không……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.