- Ko xong rồi! Anh hãy đi tìm Linh nhanh lên. Nó đã cược với cái tên Anh Khánh kia một điều khá rắc rối._ Hân với giọng điệu khẩn trương giục Phong đi tìm Linh.
- Chuyện là như thế nào vậy?_ Hải Minh khắc mắc hỏi Hân.
- Chuyện là .....
••• FLASH BACK •••
.....
Khi Linh và Hân chuẩn bị đi thì bị Anh Khánh gọi lại:
- Các cô định bỏ đi dễ dàng vậy sao?_ Nhếch môi mỉm cười, Anh Khánh hỏi.
- Vậy anh còn muốn gì nữa?_ Linh quay đầu hỏi lại.
- Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôi đâu làm việc này ko công, nếu tôi cho cô biết việc này thì các cô phải làm việc cho tổ chức MIA. OK?_ Nêu ra điều kiện, Anh Khánh tỏ ra thích thú.
- Tôi ko đồng ý — Đồng ý!_ Hai giọng nói đồng thanh vang lên.
- Cậu làm gì vậy Linh? Sao lại đồng ý!_ Quay mặt sang hỏi Linh, Hân ra vẻ thắc mắc, trách móc Linh.
- Tôi muốn cược một điều. Nếu lời anh vừa nói là sự thật, tôi sẽ bỏ đi. Sau một tuần, nếu Phong chưa tìm ra và thuyết phục tôi thì tôi sẽ gia nhập tổ chức MIA với thân phận là sát thủ._ Khuôn mặt lạnh băng đậm chất sát thủ của Linh khiến Anh Khánh có chút run người. Nhưng điều đó đã khẳng định lời nói của cô là sự thật.
- Được. Tôi tin cô._ Nói xong, anh ta quay người bỏ đi.
••• END FLASH BACK •••
Nghe xong câu chuyện, ko nói ko rằng. Phong phi thẳng ra khỏi nhà và gọi trực thăng thẳng tiến đến Nha Trang.
______~~~ Nha Trang ~~~_______
"Chỉ hết hôm nay. Hết hôm nay là anh sẽ mất Linh. Hết hôm nay là Linh sẽ gia nhập tổ chức MIA. Anh phải tìm ra Linh trong hôm nay." Trong đầu Phong đang hiện lên những suy nghĩ tạo thêm động lực để anh tìm kiếm Linh.
Đến căn biệt thự mà Hân bảo. Ko có Linh ở đó. Anh lại chạy ra bãi biển, chạy đến những nơi mà Tứ Quỷ đã từng vui đùa ở đó. Nhưng cô vẫn ko có ở.
Có những lúc anh chỉ muốn hét lên thật to tên cô hay ngã khuỵu xuống nhưng anh ko làm được. Lý trí mách bảo anh phải mạnh mẽ lên để đi tìm cô về.
Anh biết làm thế nào đây? Làm như thế nào để có thể mang lại cô về với anh? Mái tóc màu nâu hạt dẻ được nhuộm lại cho giống với ý thích của cô, cho giống với mái tóc suôn mượt của cô. Cô kịp nhìn thấy lúc ở bar ko? Anh muốn làm cô bất ngờ mà!
Ngồi trên tảng ghế đá cạnh bờ biển. Trời bây giờ có lẽ đã khoảng 11h40 - 11h50. Chỉ vài phút nữa anh ko tìm được cô, anh sẽ mất cô mãi mãi. Cô muốn anh phải sống sao? Vùi đầu xuống hai đầu gối trông anh thật bất lực.
Anh lại nhớ về những khoảng thời gian vui vẻ anh với cô bên nhau. Anh thật ghen tị với Nguyễn Vũ Nam Phong lúc đó. Hắn có Phạm Hoàng Ngọc Linh bên cạnh còn anh thì ko. Gió biển lúc này lạnh thật. Bầu trời đen kịt. Mây đen kéo đến ùn ụt.
Chợt. Anh nhớ lại công viên lúc anh tỏ tình với cô. Có khi nào cô ở đó? Chạy thật nhanh đến công viên Lucky. Tiếng sóng vỗ từ bờ viễn mỗi lúc một bé dần.
Có phải Linh ko? Một bóng dáng nhỏ bé đang đứng ở cái nơi mà anh đã từng đứng trong hình trái tim. Tiến lại gần cô. Ánh đèn nê-ông soi rõ mái tóc dài màu hạt dẻ của cô. Chắc chắn là Linh. Anh chạy thẳng đến bóng dáng nhỏ bé đó. Ôm chầm lấy cô. Đồng hồ cũng điểm đúng 12h. Đã sang ngày mới rồi. Cô còn chấp nhận anh ko?
Liên mồm anh gọi_ Linh ak! Linh ak! Xin lỗi. Hãy nghe anh giải thích được ko?
Đôi bàn tay ngày càng siết chặt lấy cô như sợ chỉ cần anh thả lỏng ra chút xíu là cô sẽ vụt mất.
Cô đã ko ruồng bỏ anh. Cô quay người lại. Mặt anh đang tựa lên vai cô thì được bàn tay nhỏ nhắn của cô kéo lại.
Giờ đây khoảng cách giữa mặt cô và mặt anh chỉ còn một chút. Mỉm cười hạnh phúc anh nói:
- Cảm ơn em. Hãy nghe anh giải thích được ko?_ Ân cần, nhẹ nhàng anh hỏi cô.
Vuốt ve khuôn mặt mà cô phải đau khổ để quên đi. Cô có hối hận vì mình đã làm như thể ko? Xin lỗi anh nhưng đây là lựa chọn của cô.
- Phong ak! Em xin lỗi vì đã làm anh tổn thương như vậy. Xin lỗi anh. Em yêu anh nhiều lắm...._ Nước mắt đã chuẩn bị trào ra. Cô vẫn chưa nói hết câu thì đã bị anh chen vào.
- Ko cần nói gì nữa đâu. Anh mới là người có lỗi mà. Xin lỗi em Linh ak. Đừng nói gì cả. Anh đã làm tất cả vì em. Anh đã nhuộm tóc như em thích này em thấy chưa?_ Vội vàng, anh ko để cô nói tiếp. Chỉ tay lên mái tóc đẹp sẽ màu hạt dẻ của anh.
- Phong ak. Nghe em nói đi. Em yêu anh. Ko có anh, em ko thể sống được. Nhưng em ko thể tiếp tục yêu anh được nữa. Chúng ta chia tay anh nhé! Em sẽ gia nhập tổ chức MIA. _ Thật nhẹ nhàng, cô đã đâm thủng trái tim anh bằng câu nói đó.
- Linh, anh xin em. Đừng rời bỏ anh. Làm ơn! Anh ko sống được. Nếu em đi thì thà giết chết anh đi còn hơn._ Bây giờ Phong thật đáng thương. Cái con người chưa từng lần nào phải hạ mình, chưa lần nào phải xin lỗi hay cầu xin người khác giờ đây lại làm vậy chỉ vì một cô gái.
- Ko. Phong, Anh hãy sống cho thật tốt. Được ko? Hãy coi như đó là lời thỉnh cầu cuối cùng của em. Nhé!_ Linh khuyên nhủ Phong.
Nhón chân, hôn nhẹ lên môi Phong, gỡ tay anh ra rồi cô vội quay bước đi. Bỏ lại anh một mình bơ vơ giữa đêm lạnh. Nhưng khi cô chỉ đi khuất được vài bước anh ngã khuỵu xuống. Anh đâu có mạnh mẽ như vẻ về ngoài. Anh cũng chỉ là một con người bình thường thôi. Sao ông trời lỡ đối xử với anh như vậy?
Một giọt rồi hai giọt rồi ba giọt rồi mưa lớn dần. Người anh đã ướt đẫm . Vì sao lại thế? Ông trời có thật đang nhìn thấy số phận của anh ko? Chắc chắn là có. Bởi vì cứ mỗi người anh yêu quý bỏ anh mà đi thì trời lại đổ mưa.
Mẹ anh cũng đã bỏ anh đi lúc anh chỉ mới năm tuổi. Người anh coi như là người mẹ thứ hai- quản gia Hương cũng đã ra đi năm năm sau đó. Khi anh đã lớn, trưởng thành hơn, chững chạc hơn thì người con gái mà anh yêu đến nỗi có thể từ bỏ tất cả lại, anh có thể từ bỏ cả mạng sống của mình để cô được an toàn. Nhưng...
Có lẽ cô ko thể hiểu được. Cô đã bỏ anh. Cô trách anh vì sao ko đến sớm. Vì anh mà cô đã phải dấn thân vào nguy hiểm. Vào cái tổ chức giết người hàng loạt. Vào cái tổ chức mà anh đã căm ghét đến xương tuỷ. Chính là anh. Tại anh và vì anh. Tất cả là anh...
Nấp mình sau tảng đá trc công viên. Cô đã nhìn thấy anh đang khóc. Nhưng chỉ duy nhất một giọt nước từ đôi mắt lạnh giá của anh. Cô ko muốn anh phải ngã khuỵu vì cô như vậy, ko muốn anh phải yếu đuối chỉ vì sự ra đi của cô. Cô ko muốn. Cô đâu mong anh như thế.
" Xin lỗi anh, Nam Phong!" Lẩm bẩm vài câu, cô quay người bỏ đi.