Hai người Tạ Thành Nam cùng nhau đi tới, phát hiện ra một điều người ở đây luôn miệng nhắc tới một người - - Triệu Thành tức phụ.
Nghe tới tựa hồ là phụ nhân.
Bất quá kỳ quái là, vì sao không thấy nói đến phu quân Triệu Thành của nàng ta, lại hết lần này tới lần khác nói về một vị phụ nhân.
Hỏi thăm một phen mới biết được, này Triệu Thành tức phụ La thị mới vừa vào cửa liền thủ tiết, trong nhà lão ấu như rắn mất đầu, nhờ có phụ nhân La thị này cắn răng chống đỡ, lại nghe nói nàng ta được một vị lang trung tha phương ban cho đại ân, học được một vài hảo biện pháp chăm sóc hoa mầu, nàng ta còn thập phần hào phóng đem những chỗ tốt này đều truyền dạy cho các người dân trong thôn. Hiện giờ tất cả thôn nhân đều đi theo nàng cùng nhau loại lúa nuôi cá, loại nấm mèo. Nghe nói năm sau bọn họ còn muốn loại cây mía, loại ngô. Hiện giờ ba mươi mẫu đất trong ngọn núi kia đã loại cây mía rồi đấy, cây mía non kia càng lớn càng chắc nịch, mọi người đều nguyện ý tin tưởng, cây mía trưởng thành chắc chắn thập phần tốt đẹp.
Bất chấp những người kia hăng say ca ngợi nàng thế nào, một khi chưa được tận mắt nhìn thấy Tạ Thành Nam vẫn sẽ không tin.
Thóc chất đầy sân đập lúa, mọi nhà cười nói thảo luận về mùa màng, bàn chuyện mua thêm vài mẫu đất đai, hoặc là đòi phòng tức phụ, rồi thì dự định tu sửa phòng ở trong nhà.
Những cảnh tượng này vốn dĩ nằm trong giấc mộng của Tạ Thành Nam, hiện giờ xuất hiện ngay trước mắt, khiến hắn có cảm giác như vẫn còn say trong giấc mộng, nửa ngày chưa hồi phục lại tinh thần.
"Không nghĩ tới a, bổn quan thế nhưng thực sự thấy được ngày này." Tạ Thành Nam đầy mặt kích động, gần như mất đi khả năng tổ hợp ngôn ngữ.
Sắc mặt Triệu hải cũng đỏ bừng: "Đại nhân, thật sự là thượng thiên phù hộ a, nếu triều đình biết được, nhường dân chúng khắp thiên hạ đều sống như vậy, thì đúng là chuyện ích quốc lợi dân trăm sự tốt."
Tạ Thành Nam gật đầu: "Đúng là như thế, trở về bổn quan liền viết sổ con trình lên, đem chuyện nơi đây nói cho triều đình."
Tạ Thành Nam cùng Tạ Hải không tiết lộ thân phận cho thôn dân nơi này biết, sau khi dạo một vòng, thì tự nhiên đi về.
Người khác cũng không mấy chú ý.
Những ngày này có rất nhiều người ở các thôn khác đến đây học hỏi, đã thấy nhưng không thể trách.
*****************
Sau khi thu hoạch vụ thu, chuyện người Triệu gia thôn trông ngóng nhất chính là chuyện của Triệu Từ.
Triệu Từ lại hết lần này tới lần khác giống như người chưa từng trải qua kỳ thi, vẫn ăn uống như cũ, thường ngày còn đi xuống ruộng làm việc. Loại thời điểm mấu chốt này, Triệu mẫu không dám khiến hắn thấy không thoải mái, cho nên để hắn tùy ý, thích làm gì thì làm nấy, còn bà nơi nào cũng không đi, ngồi ở nhà phòng thủ, chuẩn bị chờ quan sai báo tin mừng đến và chuẩn bị hỉ ngân khen thưởng.
La Tố cũng căng thẳng, nói thật, mặc dù hiện tại nàng làm ruộng thấy rất vui vẻ sung sướng, nhưng vẫn luôn hy vọng tiểu thúc nhà mình có thể mưu một chức quan, giúp gia đình thuần nông bọn họ biến thành dòng dõi thư hương.
Lão tộc trưởng vì chuyện này, tất bật chạy đến huyện nha mấy lần, nhưng vẫn chưa có tin tức.
Bất quá ông kinh ngạc phát hiện, thái độ Chu huyện thừa trong huyện nha dành cho ông thân thiết không ít, nói nhiều lời với ông hơn, phảng phất như ông đã làm chuyện gì thập phần khó lường.
Này khiến ông nhớ tới chuyện lần trước mời người trong nha môn ăn cơm, nhưng đợi mãi vẫn không thấy ai đến, còn cho là đã đắc tội người ta đâu. Hiện tại rốt cục yên tâm rồi.
Lại là một ngày sáng sớm, các thôn dân mới từ bên trong đất đai dạo qua một vòng trở về chuẩn bị ăn điểm tâm, liền xa xa thấy mấy người mặc trang phục màu đỏ của nha dịch giục ngựa mà đến.
Ngựa ở loại địa phương như Triệu gia thôn này được xem như vật tinh quý. Mọi người vừa nhìn, biết đây nhất định là có chuyện khó lường. Đang muốn đi tìm hiểu, thì nghe phía bên kia truyền đến tiếng pháo nổ. Đùng đoàng, đem toàn bộ Triệu gia thôn đều náo nhiệt lên.
Tiếp theo lại truyền tới tiếng chiêng trống, vui tai.
"Này chớ không phải là Triệu gia lão Nhị có tin tức tốt?" Có người to gan suy đoán, nói ra lời nói ẩn dấu trong lòng mọi người.
Thần kinh những người khác run lên, không buồn buôn chuyện nữa, mà chạy lại nghênh đón.
"Chúc mừng Triệu lão gia Triệu gia thôn thi Hội đứng vị trí thứ năm, hiện giờ nhưng là cử nhân lão gia." Nha dịch dẫn đầu cầm thếp giấy báo tin mừng màu đỏ mặt mũi tràn đầy tươi cười hướng mọi người nói lời chúc mừng, lại nói: "Làm phiền các đồng hương dẫn đường, giúp chúng ta đi đến nhà cử nhân lão gia báo tin mừng đi."
"Chao ôi chao ôi, quan gia bên này thỉnh." Lão thúc vội vàng dẫn bọn họ hướng nhà Triệu Từ đi.
Sớm có tiểu tử nhanh nhẹn vừa đi vừa hét lớn chạy về phía nhà Triệu Từ, "Thôn chúng ta ra lão gia cử nhân a, Triệu tú tài trúng cử a, là cử nhân lão gia a."
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Triệu gia thôn sôi trào lên. Người đang ăn cơm vội vứt chén đũa sang một bên, người đang bận việc trong đồng ruộng, nghe tin chạy nhanh về trong thôn.
Lão tộc trưởng bước đi như bay đến nhà Triệu Từ, chuẩn bị ra mặt tiếp đãi nha dịch đến báo tin mừng.
Thời điểm đám nha dịch đến Triệu gia, Triệu Từ đã bị Triệu mẫu kéo đi thay một bộ y phục mới, đem tóc sơ thật chỉnh tề.
Bọn nha dịch vừa vào cửa, pháo trong nhà cũng được đốt lên. Đây là Triệu mẫu mấy ngày trước nhờ người lên thị trấn mua về. Hiện giờ cuối cùng cũng dùng tới, bà kích động rơi lệ.
Nha dịch đến báo tin mừng đem tin báo ban nãy đọc lại một lần. Triệu gia thôn Triệu Đại lão gia thi Hội đứng thứ năm, thi đậu Cử nhân. Xin được chúc mừng cử nhân lão gia."
Những thôn dân đi theo nha dịch đến báo tin mừng, cũng cúi người nói lời chúc nừng. Hiện giờ Triệu gia lão nhị đã không còn giống với bọn họ, đây chính là cử nhân lão gia a. Chính là thấy Huyện thái gia đều không cần quỳ xuống, còn có thể cùng Huyện thái gia đàm đạo đâu. Hơn nữa còn là đứng thứ năm, khắp thiên hạ này có biết bao tú tài đi khảo cử nhân a, Triệu gia lão nhị đây là đứng trong tốp đầu a, về sau khảo trạng nguyên còn không phải chỉ là chuyện nay mai.
Mọi người cơ hồ đoán được về sau trong thôn sẽ ra một vị trạng nguyên.
Đây chính là vinh quang của toàn bộ Triệu thị bộ tộc a. Có mấy người hận không thể đè hài tử nhà mình xuống đất dập đầu, hy vọng có thể dính chút không khí vui mừng.
Lần đầu tiên La Tố thấy chuyện báo tin mừng của người cổ đại, lòng tràn đầy kích động, nghe Triệu nhị nương phân phó, đi rót nước mang ra mời đám nha dịch đến báo tin mừng, lại nhét vào tay bọn họ chút hỉ ngân."Quan gia vất vả, cầm đi chuẩn bị uống rượu."
Nha dịch đến báo tin mừng âm thầm nhéo nhéo hà bao màu đỏ, cảm giác được phân lượng bên trong, lập tức kinh ngạc, không nghĩ tới nhà một cử nhân lão gia xuất thân nông gia, lại có thể cho nhiều tiền thưởng như vậy. Cũng chớ trách người ta có thể trúng cử, ai bảo người ta có mệnh lão gia.
La Tố lại thưởng cho mỗi người hai con cá, xuyên dây đỏ cho bọn họ xách đi.
Đám nha dịch tự nhiên hoan hoan hỉ hỉ lại nói một phen lời tốt đẹp, mới lại đi báo tin mừng cho người khác báo.
Đám nha dịch vừa đi, đại viện Triệu gia lại ầm ĩ một mảnh. Lão tộc trưởng kích động nước mắt chảy ròng ròng. Ở thế hệ tiếp quản này của ông có thể xuất hiện một vị cử nhân lão gia, về sau xem như cũng có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông.
Lau nước mặt, lúc này liền dẫn Triệu Từ đi khai từ đường bái tế tổ tông, báo cho các lão tổ tông biết tin vui.
La Tố đi theo sau, nhìn cảnh tượng vô cùng náo nhiệt này, trong lòng vừa cao hứng, vừa như tỉnh ngộ. Hóa ra đây chính là cảnh tượng trúng cử a. Nhưng lại không giống khi Phạm Tiến kia trúng cử, lúc hay tin toàn gia đều trở nên điên loạn. Xem ra năng lực hứng chịu kích thích của nàng và Triệu mẫu rất là cường đại.
Mặc dù không biết làm cử nhân lão gia cụ thể có bao nhiêu chỗ tốt, nhưng La Tố có thể lờ mờ tưởng tượng ra, Triệu gia sẽ khắc hắn xưa kia.
*********************
Triệu Từ cuối cùng không thể ở nhà đi bẻ ngô.
Sau ngày trúng cử hôm sau, liền bị huyện lệnh phái người đánh xe ngựa tới đón đi. Nghe nói lần này trong huyện ra ba vị cử nhân, Triệu Từ thành tích lại là tốt nhất, Huyện lệnh đại nhân hết sức cao hứng, đặt một bàn tiệc rượu lớn, mời người đức cao vọng trọng trong huyện đi bồi ba vị tân cử nhân lão gia uống rượu. Sau đó còn an bài cho ba người họ đến tỉnh phủ bên kia bái phỏng Tri phủ đại nhân.
Dù sao chỉ là một cuộc du lịch chung. Trong lúc đó còn có vô số người tiếp khách.
Ngày xưa chỉ là một tên tiểu tú tài nhãi nhép không gây nổi sóng gió, hiện giờ một ngày cá vượt long môn, đã có thể tiếp xúc với các đại nhân vật.
Mặc dù Triệu Từ không có nhà, lão tộc trưởng đã đi báo cho cả thôn nhân, đợi Triệu Từ trở về, liền làm tiệc rượu.
Dù sao trong thôn hiện giừo không thiếu nhất chính là lương thực, mỗi nhà mỗi hộ đều ăn không hết cá đâu, chỉ cần mua thêm chút thịt heo và gà vịt liền thành.
La Tố làm một thành viên của nhà Triệu Từ, giống như đã lấy lại sự bình tĩnh vốn có. Đang lúc mọi người còn chìm trong không khí vui vẻ, nàng dẫn Triệu mẫu và hai hài tử trong nhà đi bẻ ngô.
Bên trong ba mẫu đất, bắp ngô đã dài cao cao tráng tráng.
Trên một thân ngô không cao ấy vậy mà cũng có ba bốn bắp. Triệu Lâm tham ăn bẻ một bắp xuống gặm: "Ăn thật ngon." Miệng nhỏ bị phồng lên.
La Tố thấy thế, vội vàng nói: "Không được ăn nhiều, quay đầu lại tiêu chảy. Trở về ta luộc cho đệ nấu ăn, như vậy mới hương đâu."
Triệu mẫu mặt mũi tràn đầy vui mừng: "Lúc trước ngươi muốn loại, ta còn không đồng ý, ngươi xem xem, ngô này dài thật là tốt. Đời này của ta còn chưa thấy qua hảo ngô sung mãn như vậy. Ta xem chừng, ba mẫu đất này, có hơn mười thạch ngô."
"Được như nương nói thì tốt, quay đầu lại ta xưng xưng thì biết. Dù sao năm nay nhà ta cũng không thiếu lương thực để ăn."
Không chỉ có mình nhà bọn họ, mà cả Triệu gia thôn đều không thiếu lương thực ăn. Mấy ngày nay mọi người rảnh rỗi liền đến nhà La Tố hỏi xem vụ sau nên loại cái gì. Dù sao sau lần nuôi cá trong ruộng lúa thành công này, mọi người đã vững tin và kiên định đi theo Triệu gia làm ruộng.
Đặc biệt có mấy nhà lúc trước đi theo La Tố loại ngô, hiện tại cũng đang hoan hoan hỉ hỉ thu ngô. Những nhà không loại, đều bắt đầu hối hận.
Lúc người một nhà còn ở trong đất thu ngô, thì nghe thấy tiếng gọi của ai đó.
La Tố nhìn sang, thấy lão cha và đệ đệ La Tiểu Hổ nhà nàng đang chạy về phía này. Trên mặt hai người rất cao hứng, vừa nhìn liền biết đang có chuyện vui.
"Chúc mừng thân gia có chuyện vui, ra vị cử nhân lão gia." La Lão Căn vừa đến liền thở dốc chúc mừng.
Triệu mẫu vội vàng cười ngăn đón: "Cùng vui cùng vui. Đều là người một nhà cả."
La Tiểu Hổ chạy vào trong ruộng ngô trước bắt chước Triệu Lâm gặm ngô đi sống, La Tố vừa hô không cho bọn họ hồ nháo, vừa hỏi: "Sao hôm nay cha lại đến đây, chuyện trong nhà đã làm xong?"
"Cũng không có chuyện gì, vừa mới làm xong, mấy ngày nay liên tục bị người trong thôn quấn lấy, ai cũng đòi mua cá nhà ta, nói là muốn lây cái không khí vui mừng. Ta này còn chưa có ra thôn, liền bán thất thất bát bát, này không, còn giữ lại mấy con cá tươi mang qua cho các ngươi nếm thử."
La Lão Căn nói: "Các ngươi có là của các ngươi, đó cũng là một mảnh tâm ý của ta. Hơn nữa, đến chúc mừng cử nhân lão gia, ta đây cũng không thể đến tay không."
Đối với việc nhà chồng khuê nữ xuất hiện cử nhân lão gia, có thể nói La Lão Căn cảm thấy bội phần hãnh diện. Lúc đi ra ngoài người ta nghe tin, đều nhìn ông nhiều thểm vài lần. Cho nên lần này trong nhà vừa hết bận, liền vội vàng đến xem thử dáng vẻ của cử nhân lão gia là như thế nào.
Thấy nhà La Tố đang bẻ ngô, ông vội vàng xắn tay áo, cầm lưỡi hái xuống ruộng phụ giúp thu ngô.
Mấy hài tử đã không còn hứng thú làm việc, trốn ở một bên gặm bắp ngô non ngọt.
La Tố cười nói: "Cái này không được tính là ngọt, đợi cây mía nhà ta dài hơn, đó mới ngọt đâu. Giống như mật đường ấy." Khiến mấy hài tử chảy nước miếng ròng ròng.
Lần này La Lão Căn lại nói về chuyện nhà Lâm tài chủ bên La gia thôn.
Nguyên lai sau khi Lâm gia lục tục thu hồi đất đai trở về, liền dùng hết tất cả để loại nấm mèo. Ông đi qua xem, thì thấy phương pháp gieo trồng của bọn họ với nhà mình giống nhau như đúc. Cảm thấy hơi kỳ quặc, cho nên đi đến hỏi khuê nữ nhà mình.
La Tố vừa nghe dùng cùng một phương pháp, lập tức kinh hãi.
Phương pháp này là nàng học trong sở nghiên cứu ở thời đại kia, đến đây thì ứng dụng phương châm bình cũ rượu mới, không thể nào tồn tại ở thời đại này. Chỉ có hai khả năng, một là có một người cũng biết loại nấm mèo xuyên việt đến, hai là phương pháp pháp này bị người khác truyền ra ngoài.
Xác suất xuyên việt có thể so với việc nhìn thấy bảy sắc cầu vống, cơ hồ là không thể xảy ra. Như vậy chính là phương pháp này đã bị tiết lộ.
Nàng đã sớm dự liệu tới ngày này, dù sao có nhiều người biết như vậy, cả thôn nhân, mỗi nhà mỗi hộ đều có thân thích, ắt sẽ có một ngày bị lộ ra.
Cho nên nàng mới đem kỹ thuật mấu chốt nắm chặt trong tay, không nói cho bất kỳ người nào biết. Hiện giờ trong đất nhà lão Lâm kia, chắc chỉ là bán thành phẩm mà thôi. Nói cách khác, mấy trăm mẫu đất loại nấm mèo của nhà bọn họ năm nay, sẽ thu hoạch hết sức u ám. Hơn nữa đám nấm mèo đó trên cơ bản sẽ không thành thục.
Bất quá nàng cũng không định quản chuyện này, người ta đánh cắp phương pháp của nàng, nàng quản bọn họ làm chi? Còn người tiết lộ phương pháp này, khiến nàng thấy hơi tò mò đấy.
Bình thường những người đó hễ gặp nàng là niềm nở chào hỏi, cả ngày la hét đoàn kết một lòng. Đến cùng là người nào truyền đi.
Đôi lời editor: Triệu Từ là đi thi Hội chứ không phải là thi Hương các nàng nha, mấy chương trước ta cứ giữ nguyên bản convert, bây giờ mới nhớ ra, đỗ thi Hương là tú tài, đỗ thi Hội thì là cử nhân. Bất quá ta lười sửa lại các chương trước, mong các nàng thông cảm nha.