Trong sân nhà tộc trưởng, sau khi lão tộc trưởng nghe La Tố đề nghị, tay cầm điếu thuốc lá run rẩy một cái.
Khai tộc đường. Đây cũng không phải là chuyện nhỏ a. Trước kia ngược lại nghe nói qua một vài nhà giàu có trong đại tộc có tộc đường, trong tộc cấp bạc, thỉnh tiên sinh đến dạy hài tử trong tộc đọc sách biết chữ. Nghe nói hài tử được dạy dỗ, phần lớn cũng có thể làm quan đâu. Liền tính không phải là làm quan, đó cũng là thế gia công tử a.
Mặc dù tổ tiên Triệu thị bộ tộc bọn họ cũng có người từng làm đại quan, từng có đại tiền đồ. Bất quá kia đều là chuyện của mấy trăm năm trước. Đã sớm xuống dốc, hiện tại dòng tộc đều dựa vào một ít đất đai tổ tiên lưu lại sống qua ngày, bao nhiêu thế hệ tộc trưởng cũng không dám nghĩ bồi dưỡng hài tử trong tộc thành nhân tài như thế gia đại tộc kia a.
Trong tộc có thể có nhân tài như vậy?
Nhìn ra lão tộc trưởng do dự, La Tố lập tức đem lời nói lung lạc Triệu mẫu ban nãy nói lại cho lão tộc trưởng nghe.
Tất nhiên không phải nói sợ người trong tộc liên lụy Triệu Từ. Mà là nói hiện tại Triệu Từ mắt thấy có tiền đồ, trong tộc nếu có bọn nhỏ đọc sách, về sau cũng có thêm cái đường ra.
"Hơn nữa hiện tại mới lập quốc, triều đình còn trọng võ khinh văn, nhưng bây giờ Thánh thượng thế nhưng khai khoa cử, hiển nhiên là rất coi trọng người đọc sách. Trong tộc của chúng ta thuận theo tâm tư bệ hạ, bồi dưỡng nhiều người đọc sách, vì triều đình cung cấp nhân tài, nếu sau này thật sự ra nhân tài, tộc trưởng ngài đây chắc chắn được vào triều nghe hoàng thượng ban thưởng."
La Tố tức thời vẽ ra một cái bánh.
Mặc dù cái bánh này còn rất huyền huyễn xa vời, lão tộc trưởng cũng đã một bó tuổi, không chừng không thể đến chờ ngày đó. Nhưng hiển nhiên hiện tại tâm tư con người còn rất đơn thuần, cũng hết sức dễ dàng tin tưởng chuyện tốt đẹp. Nghe La Tố nói tốt đẹp như vậy, tay lão tộc trưởng run lợi hại hơn.
"Triệu Thành tức phụ a, ngươi nói rất có lý a. Ta là tộc trưởng, lại là người huyện nha cử ra cai quản trong thôn, nên làm tính toán lâu dài. cho Triệu gia thôn này Hiện tại mỗi nhà mỗi hộ đều có hài tử, cả thôn hơn một trăm gia đình, một nhà mỗi một tháng bỏ ra mười văn tiền, bọn họ cũng sẽ nguyện ý thôi. Dù sao nhà nhiều đứa nhỏ ra nhiều hơn một chút, nhà ít hài tử liền ra ít hơn. Đối với bọn họ mà nói đều công bằng, mọi người tự nguyện liền thành."
Lão tộc trưởng chịu sự ảnh hưởng của La Tố, hiện giờ dốc sức theo đuổi nguyên tắc công bằng chính trực, tự nguyện tự chủ.
Rất nhanh tộc đường được tổ chức ở Triệu gia thôn.
Lão tộc trưởng một phen dõng dạc diễn thuyết, khiến nhà có hài tử đều hết sức kích động, tình cảm quần chúng nhiệt liệt, hận không thể làm cho hài tử mình vội vàng học chữ, vội vàng khảo cái công danh trở về làm rạng rỡ tổ tông.
Đặc biệt là nhà có nhiều nhi tử, thấy tộc trưởng nói xong, liền la hét vội vàng khai tộc đường.
"Dù sao hiện tại cũng không đói bụng, nên cho những tên tiểu tử này đi học, không chừng Triệu gia thôn chúng ta còn có thể ra thêm người cử nhân đại lão gia."
"Đúng vậy, ta uống ít đi ngụm rượu là được."
"Lần này ta dưỡng thêm một đàn gà, hài tử ta cũng có thể đi đọc sách."
............
Cũng có nhà chỉ có khuê nữ ngược lại không kích động như vậy, bất quá đối với chuyện này cũng hết sức ủng hộ. Dù sao khuê nữ phải lập gia đình, nếu như về sau trong tộc có nhiều người có tiền đồ, khuê nữ cũng có thể dính chút ánh sáng, gả cho một gia đình tốt. Về sau ở nhà chồng cũng có một chút địa vị. Cho nên chuyện này vừa đề ra, cơ hồ mọi nhà đều ủng hộ.
Không ủng hộ cũng không có vấn đề, dù sao tộc trưởng đã nói, không muốn cho hài tử đến tộc đường đọc sách, thì không cần ra bạc. Dù sao chuyện này mỗi nhà mỗi hộ tự xem rồi làm, cam lòng cho hài tử đi học liền ra bạc, cũng không nhiều, một đứa nhỏ một tháng cũng chỉ có mười văn tiền, qua một năm mới có chừng trăm văn tiền mà thôi. Nếu nói trước kia không bỏ ra được cũng liền thôi, hiện tại dưỡng thêm hai con gà, còn không bỏ được?
Lời này của lão tộc trưởng mặc dù không có bức bách mỗi nhà mỗi hộ đều tích cực tham gia. Nhưng còn hữu dụng hơn việc ép buộc bọn họ. Dù sao nhà ai không có hai đứa con trai, nếu nhi tử nhà bên cạnh đều đi học, con nhà mình lại ở trong đất ngoạn bùn, đi lại ở trong thôn sẽ bị người chê cười. Nếu về sau làm mai, hài tử nhà mình chẳng phải thua kém con nhà người ta?
Cho nên cho dù là có chút không bỏ được vẫn phải vui lòng, lúc này cũng cắn răng móc bạc ra cho hài tử nhà mình đi theo bạn bè cùng nhau học bài.
Sự tình ngày đó đánh nhịp, lão tộc trưởng cùng với vài lão nhân có tiếng nói trong tộc tuyển vị trí xây tộc đường.
Mấy người nhìn trái ngó phải, cuối cùng quyết định chọn miếng đất trống bên cạnh ở từ đường lão tổ tông.
Để lão tổ tông Triệu gia chứng kiến đời đời con cháu trong tộc hảo hảo đọc sách.
Bởi vì là chuyện lớn của cả thôn, cho nên mọi người làm vô cùng nhiệt tình.
Lão tộc trưởng còn cố ý dẫn vài người thợ xây trong thôn đi vào huyện học nhìn xem học đường của người ta.
Vừa về đến, trên mặt đều có chút lúng túng.
Người ta kia làm đặc biệt tốt lắm, một kiểu gạch xanh đâu. Mặc dù hiện tại trong tộc dư dả, nhưng muốn dùng nhiều gạch xanh như vậy cũng không dễ dàng đâu.
La Tố vừa nghe, tròng mắt xoay chuyển, lập tức đến tìm lão tộc trưởng.
"Ta cũng đang chuẩn bị xây nhà, sớm liền muốn đi chở chút gạch xanh trở về, nếu trong tộc nguyện ý, ta liền ra bạc mua gạch xanh đại ngói trở về, giúp bọn nhỏ xây cái học đường. Coi như tận tâm cấp trong tộc chút tâm ý."
"Triệu Thành tức phụ, vậy làm sao được. Chuyện này cần không ít bạc đâu, trong tộc cũng không thể để cho các ngươi ra số bạc này. Xây cho những hài tử này một học đường thích hợp một chút là được." Triệu đại gia cảm động nói.
Lão tộc trưởng cũng gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta không thể để cho các ngươi ra số bạc này."
Chủ yếu là hiện tại bên phía Triệu Thành còn chưa nhận được tin tức tốt, ai cũng không biết có thể đậu hay không. Vạn nhất không thể đậu, còn phải cung hắn đọc sách ba năm đâu. Mặc dù Triệu gia hiện tại ngày qua tốt lắm, nhưng tất cả đều là cô nhi quả phụ. Nói đến nói đi sức lao động cũng không nhiều bằng nhà khác trong thôn. Bọn họ cũng không nên chiếm tiện nghi.
La Tố lại mặt mũi tràn đầy cảm khái nói: "Ta biết chuyện này cần không ít bạc, nhưng ta cũng là Triệu gia thôn nhân. Hy vọng Triệu gia thôn chúng ta hảo. Tục ngữ nói đúng, có nghèo cũng không thể nghèo giáo dục, có khổ cũng không thể khổ hài tử. Về sau những hài tử này chính là hy vọng của Triệu gia thôn chúng ta đấy. Chúng ta như thế nào có thể làm cho bọn họ mừng hụt. Này nếu đã muốn khai tộc đường, vậy thì phải hảo hảo khai, nghiêm túc mở. Nếu trưởng bối chúng ta đều làm qua loa cho xong. Những hài tử kia sao có thể chịu khó nghiêm túc học bài?"
Lão tộc trưởng vừa nghe, lúc này nước mắt như mưa: "Triệu Thành tức phụ, không nghĩ tới ngươi lại có kiến thức như vậy. Ngươi nói đúng lắm, có nghèo cũng không thể nghèo giáo dục, có khổ cũng không thể khổ hài tử. Thế hệ trước chúng ta đã thành ra như thế này, không thể để cho con cháu đời sau đi theo chịu khổ chịu tội. Ta chính là nắm chặt dây lưng quần, cũng phải cho bọn nhỏ sống tốt."
La Tố nghiêm túc gật đầu."Số bạc này để ta ra."
Lão tộc trưởng khoát tay: "Vẫn nên để người trong thôn ra đi."
La Tố ôm đồm chuyện này vốn là có tư tâm riêng, ở đâu chịu để trong tộc ra, liền nói ngay: "Tộc trưởng, ta biết ngươi đây có một mảnh hảo tâm, nhưng hiện tại trong tộc vừa mua đất, mọi nhà cũng không dễ dàng. Hơn nữa bọn nhỏ còn muốn học bài, sau này giấy và bút mực cũng phải cần bạc. Này còn chưa bắt đầu học bài đã mất nhiều bạc, trong lòng mọi người nhất định sẽ không vui. Khiến mọi người không cam không nguyện, còn không bằng một mình ta ra bạc, mọi người cũng thật lòng cao hứng cho bọn nhỏ học bài. Nếu là, nếu trong tộc còn thấy ngại ngùng, vừa vặn ta muốn xây nhà, mọi người nếu có thời gian rảnh rỗi, đến giúp đỡ xây nhà, trong lòng ta liền vô cùng cảm kích."
Bút trướng này nàng đã sớm tính qua. Xây tộc đường gạch xanh đại ngói, nhiều lắm là mười lượng bạc là đủ. Mà nàng ra bạc xây nhà, cũng phải tốn bốn năm lượng bạc tiền công. Nếu như nàng ra bạc đắp tộc đường, đến lúc đó người trong tộc sẽ không thu công tiền. Như vậy nàng cũng chỉ tổn thất mười lượng bạc mà thôi. Vả lại nhà các nàng cũng có ba hài tử cần đi học, đặc biệt là tiểu Hổ còn là người ngoài thôn, đến lúc đó sẽ phải nợ nhân tình. Nếu như tộc đường này là nàng bỏ vốn ra xây, vậy sẽ không giống nhau. Về sau mỗi nhà mỗi hộ chỉ cần có hài tử học bài, đều muốn niệm nàng một câu hảo, thiếu một cái nhân tình. Chỉ mất mấy lượng bạc, còn được danh tiếng tốt, được nhiều người nợ nhân tình. Đây quả thực một cuộc làm ăn một vốn bốn lời.
Lui một vạn bước nói, nếu người trong tộc muốn lấy tiền công, cũng chỉ tốn thêm ba bốn lượng bạc mà thôi.
Đối với nàng bây giờ mà nói, chỉ là chuyện cỏn con.
Người trong thôn tự nhiên sẽ không để nàng trả tiền công. Sau khi lão tộc trưởng nghe lời này của nàng, lúc này vỗ tay một cái: "Ngươi đều bỏ ra nhiều bạc như vậy xây tộc đường, chuyện phòng ốc nhà ngươi liền giao cho người trong thôn. Trong thôn chúng ta sức lao động nhiều, phòng ở nhà ngươi xây cũng rất nhanh thôi. Ngươi liền chuẩn bị gạch xanh đại ngói đi, chuyện bên ngoài ngươi một chút đều không cần quan tâm."
Vài lão nhân bên cạnh đều rối rít gật đầu phụ họa: "Đây chỉ là chuyện nhỏ, Triệu Thành tức phụ cứ việc yên tâm đi."
Đương nhiên, La Tố không biết, cho dù nàng không đề cập tới chuyện này, trong tộc cũng sẽ thương lượng đến giúp bọn họ xây căn nhà. Dù sao hôm nay Triệu Từ mang thân phận cử nhân, ở mãi trong căn nhà như vậy xác thực không quá thỏa đáng. Chỉ là còn chưa kịp nói, La Tố đã nói ra chuyện này. Cho nên trong tộc vốn muốn cho Triệu Từ thiếu bọn họ nhân tình, hiện giờ ngược lại lại thiếu La Tố nhân tình.
Chuyện này xem như chó ngáp phải ruồi. Khiến người trong tộc thầm đáng tiếc một trận.
*************
Chuyện xây tộc đường rất nhanh liền chắc chắn định xuống.
Ở trong thôn có rất nhiều thợ mộc thợ nề thời điểm nông nhàn đi vào bên trong thị trấn xây nhà kiếm tiền, cho nên phương diện kỹ thuật hoàn toàn không có vấn đề.
Còn tráng đinh thì càng thêm không cần quan tâm, hiện tại nam nhân mọi nhà cũng không cần cả ngày đi bên ngoài tìm việc trợ cấp gia dụng, tráng đinh là vừa nắm một bó to.
Lúc Triệu Đại Mộc dẫn mọi người chở gạch xanh đại ngói trở lại, nền móng học đường đã được đào tốt lắm.
La Lão Căn ở La gia thôn kia vừa nghe tin tức, cũng hấp tấp chạy tới Triệu gia thôn hỗ trợ.
Nhi tử ông về sau còn muốn ở trong học đường này học bài. Mặc dù có nữ nhi sống ở đây, nhưng vẫn lo lắng người ta nói xấu sau lưng. Cho nên dứt khoát cũng tới giúp một phen gấp rút, tránh cho về sau người ta nói La gia bọn họ chiếm tiện nghi.
La Tố chỉ đến xem qua ngày khởi công, thời gian còn lại thì ở nhà thu dọn đồ đạc.
Tộc trưởng đã nói tốt lắm, đợi tộc đường bên kia xây xong, sẽ đến giúp nàng xây nhà.
Cho nên nàng phải vội vàng dọn đồ trong nhà ra ngoài, để tiện cho việc xây nhà. Sau đó là đến vụ gieo trồng mùa xuân, người trong thôn đều phải bận rộn.
Còn địa phương xây nhà, nàng đã cùng Triệu mẫu thương lượng tốt lắm, vẫn xây trên nền móng cũ, chỉ là muốn xây rộng hơn lớn hơn.
La Tố hết sức yêu thích phòng ở của phú hộ trong huyện thành, tiểu viện nhị tiến, trông rộng rãi, ở cũng rất có hương vị. Phía trước một cái sân, trung gian là nhà chính hai bên là phòng khách và phòng bếp, nội viện dùng để ở, ở trong sân còn có thể loại hoa hoa thảo thảo.
Chuyện xây tộc đường lần này một lần nữa nghiệm chứng hiệu quả nhiều người lực lượng mạnh.
Mới nửa tháng, tộc đường đã xây xong.
Còn như bàn học, làm theo đề nghị của La Tố, lấy một tấm ván gỗ dài làm bàn, làm băng ghế dài, vừa đơn giản lại tiện dụng.
Ngày khánh thành hôm đó, lão tộc trưởng đi lên thị trấn mua rất nhiều pháo trúc trở về, nổ kêu răng rắc, rất náo nhiệt.
La Tố nhớ tới trước kia nghe người ta nói ngày đầu đi tòng quân, trên người đều phải gắn đóa hồng hoa lớn ở trước ngực ngụ ý vui mừng cùng vinh quang, không nhịn được chơi đùa một lần, gắn ba bông hoa hồng nhỏ trên y phục ba hài tử nhà mình.
Nữ nhân khác thấy thế, cảm thấy có ý tứ, nghĩ rằng Triệu Thành tức phụ dẫn đầu làm vậy, nhất định là có ý tứ cát tường, vội vàng đi về nhà kéo tấm vải đỏ làm bông hoa hồng đơn giản khâu ở trên áo hài tử nhà mình.
Trong lúc nhất thời, trên người toàn bộ bọn nhỏ Triệu gia thôn người người đều có một đóa hoa hồng.
Bọn nhỏ mang đại hoa hồng, sôi nổi nghe tiếng pháo nổ.
Thời điểm Tạ Thành Nam dẫn quan sai báo tin mừng từ Bắc Đô Thành đến Triệu gia thôn, thì thấy cảnh tượng này.