Bán Hết Trang Bị Khắp Giang Hồ

Chương 17: Nguyên nhân lại giết người





May mắn lúc này là đêm khuya, người không nhiều lắm, hai người xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ cũng không có gặp ngoạn giả nào ngăn cản, chính là Nhược Thiên Vô Vân càng chạy càng suy nghĩ một chút, chạy hướng nào có thể ra được cửa thành? Nơi đó cũng có thủ thành quan binh, nếu như bị chặn hai đầu, dù có mọc cánh cũng khó thoát, nhưng nếu chỉ chạy trốn trong thành, sớm hay muộn kiệt sức cũng bị quan binh bắt được. Xem ra, đành phải đánh cuộc một lần rồi, xem vận khí thấy thế nào.



“Làm thế nào bỏ qua họ đây. . . . . .” Tần Tranh chạy trốn cũng mệt mỏi, bắt đầu hoài niệm võ công kiếp trước chính mình một chút.



“Ta là thật sự. . . . . . rất muốn biết. . . . . . bọn họ làm sao truy bắt . . . . .” Nhược Thiên Vô Vân chạy trốn thở không ra hơi, vẻ mặt đau khổ nói: “Ta hiện là lương dân, không có một giết người. . . . . . thứ hai không phóng hỏa. . . . . . lần đầu tiên bị quan binh truy bắt. . . . . .”



Tần Tranh lắc đầu, mơ hồ có chút biết, lại mơ hồ không xác định rõ.




Thật vất vả tiếp cận cửa thành, làm Nhược Thiên Vô Vân nương trên tường thành nhìn phía trước có một kẻ hở, chỉ một người mới có thể chui lọt qua, liền bất mãn nhìn nhìn Tần Tranh.



“Mau dừng lại! Các ngươi không được chạy !” Quan binh đầu lĩnh ở phía sau hô to, dẫn tới phía trước thủ thành binh lính cũng canh gác , bắt đầu đóng cửa thành.



Tần Tranh mắt thấy trước sau đường đi đều bị chặn đường, khẽ cắn môi đối Nhược Thiên Vô Vân nói : “Ngươi đi, người họ muốn bắt là ta.”



“Hay quá! Nếu bọn họ. . . . . . bắt ngươi. . . . . . thì ta dù có đi hay ở cũng có liên quan gì?” Nhược Thiên Vô Vân dứt khoát không chạy, liều mạng chạy theo. Xem điệu bộ này, để Tần Tranh đại khái suy nghĩ như thế này, tốt xấu gì đi theo mình, hắn cũng có thể nhặt xác nàng!



Ai ngờ Tần Tranh lại hiểu lầm ý tứ của hắn, cho là hắn muốn dừng lại giúp mình ngăn cản quan binh đuổi giết, nhất thời nóng nảy, mạnh đẩy hắn nói: “Đi mau! Ta có biện pháp thoát thân, ngươi đừng quan tâm ta! Giả sử bọn họ bắt được ta cùng ngươi, chắc chắn sẽ nói ta và ngươi có cấu kết!”



“Gì?” Có cấu kết? Nhược Thiên Vô Vân vừa thở vừa kỳ quái nhìn phía Tần Tranh. Người này, hả dĩ đã nhập tâm vào game quá? Trong trò chơi NPC đâu thèm ngươi cấu kết ai, bọn họ chỉ bắt 1 mình ngươi thôi.



Lúc này phía sau quan binh đã muốn đuổi theo, Tần Tranh không rảnh lại cùng Nhược Thiên Vô Vân nhiều lời, chỉ nhìn phía trước điên cuồng chạy như điên, trong lòng cầu xin chỉ nhìn thấy chính mình mà truy bắt, không cần để ý tới Nhược Thiên Vô Vân.



“Ấy, dừng lại, là ngõ cụt!” Nhược Thiên Vô Vân ở phía sau kêu to, nhìn một đám quan binh cầm đao thương theo bên cạnh hắn chạy qua, một đường đuổi theo Tần Tranh tới. Nhưng là, ngay sau đó hắn miệng mở rộng trợn mắt há hốc mồm. Nguyên lai Tần Tranh đều không phải là giống như hắn suy nghĩ cái kia dạng ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, mà là từ bên hông lấy ra một thanh chủy thủ rỉ sét, chạy nhanh sát cạnh tường thành, sau đó tay trái cận tường ra sức chà sát lên đó, nhờ đó nương lực trên mũi chân đạp nhanh về phía trước, đợi lúc gần kiệt sức chính mình dùng tất cả lực lượng còn lại đạp một cái nhảy thẳng lên cao, tay phải cầm chủy thủ cắm vào tường thành, mượn lực bay ra khỏi thành.




“Đẹp… đẹp trai quá” Nhược Thiên Vô Vân há to mồm trong rất ngu ngốc, hắn vì Tần Tranh dùng thân thể linh động kia thật là linh diệu, nhưng hắn thật không biết công phu nhảy lên tường kia quá cao thâm thế, kì thực chỉ cần mượn chút xảo lực, thật không phí chút nội lực nào. Nếu là đổi thành trước kia Tần Tranh công lực chưa bị quăng vứt đi, như đó cũng không cần tốn công tốn sức quá, chỉ cần nói một hơi, hai chân điểm nhẹ một cái, đã sớm thoải mái mà phi thân ra ngoài thành.



Đám quan binh cũng không có nghĩ đến Tần Tranh dùng phương thức này thoải mái bay lên tường, sửng sờ một chút quay trái quay phải to nhỏ chửi lính lát của mình, rồi lại nói quan binh gần cửa không cần đuổi theo phạm nhân, nhưng cũng phải canh gác kỹ lưỡng. Nhược Thiên Vô Vân ở một bên nhìn xem âm thầm buồn cười, trò chơi này thiết kế NPC quả thật rất sống người thật, xử lý cũng quá giống.



Tuy rằng thời gian cửa thành mở cửa còn rất dài, thừa dịp này có thể tránh khỏi quan binh truy sát, nhưng nếu không qua được tường lúc đó sợ sẽ uổng phí tâm sức rất nhiều. Nhược Thiên Vô Vân thực lo lắng Tần Tranh sẽ không qua được tường kia, vì thế giương mắt hướng trên tường thành nhìn lại, đã thấy Tần Tranh dĩ nhiên lên tới đầu tường, đang khom lưng đánh eo thở hỗn hển, sau đó đem miếng da hổ chưa bán ra…



“Bướng!” Nhược Thiên Vô Vân trông thấy Tần Tranh tay cầm lấy tấm da hổ bốn cạnh từ từ thả người xuống khỏi thành, nhìn thấy thế hắn thập phần bất nhã phán nàng một câu, sau đó thanh âm cửa thành kèn kẹt mở ra làm hắn tỉnh ngộ, bắt đầu ớn ớn lạnh lạnh chạy về phía trước thành một cái. Trận chạy maratong này trước đây chạy trốn thế này hắn vẫn chưa từng, hắn muốn đuổi theo Tần Tranh.



Ngũ lăng ngoài thành mười dặm pha…..



Tần Tranh nằm ở trên cỏ từ từ nhắm hai mắt, ngửi cỏ xanh thản nhiên nhẹ nhàng khoan khoái nên có chút buồn ngủ. Từ lúc đi tới cái thế giới này, thân thể của nàng so với lúc trước suy nhược hơn nhiều, vừa rồi đem hết khí lực chạy như điên để có thể ra ngoài đã khiến nàng vô cùng mệt mỏi, nếu không nhờ ý chí cộng năng lực của nàng bền bỉ kiên trì, thiếu chút nữa cũng không thể vượt qua.



“Ngươi xuất thủ rất đẹp nha!” Nhược Thiên Vô Vân nằm ở bên người nàng một thước dùng mắt hướng lên trời nhìn sao, một chút buồn ngủ cũng không.



Tần Tranh từ từ nhắm hai mắt, lười phải nói, sau một lúc lâu mới nói: “Bất quá là chút tài mọn, biết dụng lực một chút chắc chắn có thể vượt qua dễ dàng.”




Nhược Thiên Vô Vân vốn là muốn hỏi một chút Tần Tranh có phải hay không ở ngoài đời thực nàng có học võ, nhưng nghĩ lại trò chơi này đối với hiện thực không thể dụng thể chất nhiều, cũng không thể hỏi chuyện riêng tư cá nhân quá khứ của nàng, chuyên tâm suy nghĩ một chút, có phần thích trí vì thế hắn vòng vo cái đề tài nói : “Ngươi có phải hay không lại giết người? Bằng không này quan binh không đạo lý truy bắt ngươi.”



“Ta cũng vậy, không biết.” Tần Tranh mở mắt ra, nhíu nhíu mày nói : “Chính mình cũng không biết nếu có giết người, sao quan binh lại có thể biết?”



“Ngươi đừng bị truy bắt đến phát ngốc? Ta như thế nào nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì đấy.” Nhược Thiên Vô Vân ngạc nhiên nói: “Có hay không giết người chính ngươi làm sao có thể không biết?”



Cảm động và nhớ nhung lúc trước Nhược Thiên Vô Vân tưởng thấy hắn ngăn cản quan binh đuổi giết có phần cảm động, Tần Tranh lúc này rất có động lực để nói: “Dù sao nhập môn nhiệm vụ làm không được rồi, những độc chất kia thuốc lưu trữ cũng vô dụng, nên ta đem tất cả độc dược trộn vào trong rượu ở Khóa Hồng lâu rồi. Cũng không biết những rượu kia bị người uống có ai bị tai nạn, hay chết người không.”



“Choáng váng, ngươi mở ra khống chế hệ thống xem giá trị danh vọng của ngươi trong đó coi có sao không?” Nhược Thiên Vô Vân nghe xong Tần Tranh trong lời nói bắt đầu lại cảm thán của nàng Tiểu Bạch (_._ gà) trình độ cao thủ.



“phụ : 1256. . . . . .” Tần Tranh sau khi xem xong khó hiểu, “Có ý tứ gì?” Trên thực tế nàng ngay cả chính phụ này khái niệm cũng là lúc ấy Nhược Thiên Vô Vân trong lời nói nhìn một lược số Ả rập mới biết được một chút.



“Một ít nhiệm vụ làm xong có thể tăng lên danh vọng giá trị, nhưng giết một người danh vọng giá trị rơi mất 100, nói cách khác ngươi độc này của ngươi, ít nhất độc chết mười người. . . . . .” Nhược Thiên Vô Vân nhìn phía Tần Tranh ánh mắt vô cùng sùng bái, “Quá cường hãn, cư nhiên một chút sức lực cũng không phí, động động ngón tay liền giết chết nhiều người như vậy, bất quá, chỉ là danh vọng phụ thôi. . . . . .”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.