Bán Hết Trang Bị Khắp Giang Hồ

Chương 4: Mua nguyên liệu nấu món ăn





Nguyên liệu nấu ăn chắc chắn trong tửu điếm sẽ có rất nhiều, Tần Tranh liền tới cửa tửu điếm mua cá trám, thịt dăm bông và vòi rượu thiệu hưng đã quá hai phần ba tiền trong túi. Ông chủ khách sạn nói rằng gà đã bán hết, cũng nói cho nàng biết phía nam của thôn trên sườn núi có thỏ hoang rất nhiều, muốn nói có thể chính mình đi bắt. Nơi này giá hàng cao đến thái quá, cho dù trong cửa hàng còn gà và thỏ, nàng cũng mua không được rồi, đành phải khác làm tính.



Đi ra gần cửa làng, Tần Tranh tiện đường ghé qua hàng hoa quả mua một giỏ mận đỏ hết 16 đồng, nàng ý thức được và đem tất cả đồ đạc bỏ vào thắt lưng, sau đó vừa đi vừa ngó trái ngó phải mọi người xung quanh, đột nhiên nghe được một thanh âm lẩm bẩm nói: “Tối nay con trai mình về, nhà còn có gì để ăn đâu? Lại là gà sao?” Nàng quay đầu nhìn, một cụ bà đang móc thức ăn vẩy vẩy cho gà, vì thế một cái ý niệm trong đầu nàng nhất thời hình thành.



Thôn phía nam là một sườn núi đầy cỏ xanh, hoa dại mọc um sùm khắp nơi. Quả nhiên ông chủ khách sạn nói không sai, nơi này thỏ sống thành đàn, cũng không thiếu những người đang bắt thỏ, cầm cây củi mà nhào đến bắt chúng.



Thế giới này thật kì lạ, giống loài nào cũng phát triển thật mãnh liệt, động thực vật đều giống nhau, quả thực xung quanh trù phú quá tưởng. Người nơi này quả thực rất bình dị, có thể đứng một nơi mà nói chuyện với nhau một cách rất thân thiện. Tần Tranh bắt đầu hoài nghi nơi này có lẽ không phải là Minh ti địa phủ vì, không có Vong Xuyên(cháo lú), không có Mạnh bà, không có cầu Nại Hà, cũng không có Mạn Đà La.




Ngẩng đầu lên nhìn thấy sự chói chang của mặt trời, Địa phủ làm sao lại có thứ ánh sáng này? Tây Phương Cực Lạc há có phải ở đây, nàng đã giết người, cắt cổ không biết bao nhiêu ngươi sao có thể đi đến nơi có tên là Tây Phương…, Phật mà biết thì sẽ khóc vang lên trên cả 18 tầng địa ngục, khóc mãi không thôi. Bất quá nàng luôn luôn cô đơn sống một mình, đứng nhìn trời đơn độc, chỉ cần tự do, được tự do mà sống, thì ở đâu có liên quan gì? Không phải, đưa đầu xuống chảo dầu là mãn nguyện lắm rồi.



Tần Tranh thở hắt một cái, quay lại hiện thực không suy nghĩ. Chỉ thấy nàng ra tay như chớp, chạy ngang qua một con thỏ, chỉ thấy con thỏ đột nhiên biến thành hai cái tai rớt xuống . Xoay người, ra tay nhanh hơn một lần nữa lại rớt ra cái đó, cuối cùng cũng là một con thỏ nhỏ rớt ra, sau đó đem chúng nó toàn bộ ném vào trong dây lưng tay không đi trở về. Nàng từng bước cảm thấy thế giới hiện tại thật tốt, tỷ như hiện tại, nàng có thể dùng dao găm rỉ này vận một chút nội công phóng đến đồng nhân, giống như có thể trong tay cầm vũ khí ma thuật!



“Đẹp quá!” Lúc này đứng cạnh nàng là nam tử thấy được một màn này, reo ầm lên: “Chiêu thức này sao lại tuyệt qua! Ngươi thuộc môn phái nào? Chiêu thức này vốn dĩ có tạo hình rất đẹp trai, là đâu? Ta cũng muốn vào?”



Môn phái? Tần Tranh cớ nào lại biết đến môn phái gì của thế giới này, nhớ tới lúc trước nghe lén khi Lão Cố từng nói đến Bách Xích Phái, sẽ theo hắn trả lời. Sợ người này sẽ hỏi chi tiết các thứ, ba chân bốn cẳng chạy nhanh về làng.



“Bách Xích Phái? Cái đó không phải cận chiến kiếm phái sao?” Tần Tranh đi rồi, nam tử này phục hồi tinh thần lại, tay cào cào đầu vài cái nói: “Chẳng lẽ kiếm phái có thể một tay phóng ra ám khí? Một hồi đi lên diễn đàn hỏi đồng đạo xem sao…”



Đi trở về thôn bắt gặp cụ bà cho gà ăn, liền lấy ra một con thỏ trong thắt lưng, đi lên phía trước nói: “Đại nương, ta hay không có thể đổi thỏ lấy một con gà của lão?”



“Đổi gà?” Cụ bà mắt mờ nhìn vào, xem xét nhìn thấy Tần Tranh tay cầm thỏ, cảm thấy con thỏ to tròn chắc khỏe, vì thế vui vẻ nói : “Tốt, chính ngươi nhận lấy một con.”



Tần Tranh đem con thỏ giao cho cụ già, nhìn bầy gà kia chỉ thấy một con gà tơ nhỏ trong bầy, lại nghe kia cụ bà nói : “Nha đầu, như ngươi thấy, ta đã từng tuổi này, việc giết một con thỏ thế này đừng nói đến, ngươi nếu có việc bận làm xong, lúc rãnh rỗi…, có thể hay không giúp ta đem này con thỏ này giết?”



Người dân ở làng này điều có một căn bệnh, đều thích nhờ vã lòng tốt của người khác để giúp họ công việc, ngay cả khi họ chưa bao giờ thấy hay quen bạn. Vừa rồi Tần Tranh ở trong khách sạn kia, ông chủ còn nhờ nàng bưng hai dĩa thức ăn lên bàn cho khách dùm! Bất quá trong lòng nàng hiện giờ có cái gì đó, chính là cho tới bây giờ không thiếu thời gian , giết người rất nhiều, giúp người thì quá ít, lúc này lại thấy làng này không kì thị nàng, trái tim nàng dường như có một chút ấm áp, sau đó cuộn tay áo lên, sẵn sàng giết chết con thỏ nhỏ.




Nhào nặn con thỏ một hồi, cụ bà ngồi ở bên cạnh liền tay xua xua, có vẻ rất không vui: “Không đúng, ngươi lột da thế này thủ pháp sai hoàn toàn, những thứ ngon nhất của nó đã bị ngươi làm hư .”



“. . . . . .” Nàng không phải là ả bán thịt, thì làm sao biết kỹ thuật lốc da?



“Ây da, bé gái có thể làm chuyện nhà!” Cụ bà khuyên thật lòng : “Ta xem ngươi đi tìm Trương Tài Phùng học một ít kỹ thuật lột da đi.”



Cụ bà cứ liên miên nói mãi, nếu đổi lại từ trước, Tần Tranh phỏng chừng sớm đều quay đầu đi rồi, nhưng hôm nay nàng lột da hổ cũng thấy tốc độ của mình phi thường chậm, cùng Lão Cố đối lập quả thực cùng nhau lột da có thể không thể không thi đấu kịp, nếu như cố tình suy nghĩ với việc học được kỹ thuật lột da hổ sẽ kiếm không ít được tiền, nghe nói có thể tìm Trương Tài Phùng học một ít, cũng là có chút động tâm.



Sau khi vất vả làm sạch con thỏ, cụ bà ngàn lần cảm tạ, rồi dắt tay Tần Tranh muốn dẫn nàng đến chỗ Trương Tài Phùng, lão nói: “Ngươi đừng xem ta hiện tại lớn tuổi, lúc trẻ cũng có số đào hoa! Trong thôn có người theo đuổi ta, không mười cũng là tám, Trương Tài Phùng là một trong số những người si mê ta nhất. Ngươi xem một chút, hắn đến bây giờ trong lòng còn nghĩ về ta, đến tuổi mà chưa còn lập gia thất. . . . . .”



“. . . . . .” Tần Tranh ngẩng đầu nhìn lên trời, không biết có thể nói những thứ gì.



“Hôm nay ngươi đã giúp ta khá nhiều, thật ta không có gì cảm tạ ngươi cả, thôi theo ta đến gặp Trương Tài Phùng nhờ hắn dạy ngươi học tập! Người này thế nào, chỉ cần trong tay có một nghề nghiệp thì tương lai sẽ sống tốt. . . . . .” Cụ bà ánh mắt không tốt, không nhìn thấy Tần Tranh sắp chết rồi, cứ thế vừa đi vừa nói : “Ta dẫn ngươi đi lần này rất lợi cho ngươi…, lão đầu xám kia cũng không dám thu tiền của ngươi, điểm ấy ngươi hãy yên tâm. . . . . .”



“. . . . . .” Đúng lúc, nàng không còn tiền dư! Mới từ Trương Tài Phùng kia kiếm được ít tiền, sau đó cấp cho La Tẩu gần sạch hết. .




Đi từ đầu thôn đến cuối thôn, lộ trình không hề dài, cụ bà cứ cười rồi lại nói, lúc mỏi thì nghĩ, còn không ngừng cùng đi ngang qua thôn dân chào hỏi ríu rít, ước chừng thời gian đã mất nửa giờ. Đợi cho Tần Tranh học xong kỷ thuật lột da cùng Trương Tài Phùng lúc này đi ra, mắt thấy mặt trời đã xuống bóng, nàng nhớ tới La tẩu dặn dò, trong lòng nói một tiếng “chết tiệt”, cáo biệt cụ bà liền vội vàng hướng tây thôn chạy nhanh tới.



Rất xa còn chưa đi gần, chỉ thấy La tẩu dựa cửa dáng vẻ có chút lo lắng, vừa nhìn thấy Tần Tranh liền cao giọng hô: “Nha đầu kia, như thế nào giờ này mới về hả? Ta chờ lâu lắm đấy!”



Đối mặt La tẩu đang thầm oán thán, Tần Tranh lười giải thích, chính là đứng tại nơi đó cười tươi như hoa. Quả nhiên cười chính là vũ khí lợi hại nhất, La tẩu cũng không rảnh cùng nàng so đo, càu nhàu vài tiếng rồi đưa nàng vào trong chỉ qua vài cách nấu nướng.



Gà nướng lu, dăm bông nấu rượu, nấu cơm cá trắm, bảo quản thịt thỏ, tổng cộng bốn món thức ăn, La tẩu vừa làm vừa dạy. muối cho bao nhiêu thì cần bao nhiêu nước, còn lửa thì phải canh ra sao, Tần Tranh đem cách thức nấu ăn này nhớ kỹ, cuối cùng nàng cũng học xong.



Học cái gì đó ở đây quả là nhanh, Tần Tranh chính mình thấy rất kì quái, vừa rồi ở Trương Tài Phùng tại chỗ đó, lão nhân gia chính là sơ sơ giải đáp vài thứ, nàng lại cảm thấy đã muốn toàn bộ nắm giữ.



” Đây《 La thị thực phổ》 tặng ngươi.” Đã đem các món này đem tới giúp cho La tẩu đến khách hàng, sau khí về nhà, la tẩu liền đưa nàng cuốn sách này và nói : “Đây chính là bảo bối gia truyền của ta!Trên đời này tìm không thấy cuốn thứ hai, nếu không phải ta và ngươi có duyên gặp nhau, ta sẽ không cho ngươi đâu! Ngươi liền chiếu theo cách này mà bắt chước làm theo, nguyên liệu nấu ăn như thế nào chọn lựa, xử lý, phía trên này đều viết hết.”



Tần Tranh nghiêm mặt tiếp nhận sách dạy nấu ăn cùng thời điểm vô tình nhìn vào ngăn kéo của La tẩu, bên trong còn có một cuốn bìa sách giống y《 La thị thực phổ》, lại một hồi tưởng lời của nàng, trên trán tự nhiên mồ hôi chảy nhanh xuống.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.