Bán Hết Trang Bị Khắp Giang Hồ

Chương 5: Chơi game, nơi con đường rất chật





La tẩu không phát hiện Tần Tranh khác thường biểu tình cảm xúc, lại còn ở đó nói : “Nếu có một ngày ngươi trong quyển sách này, một lần học xong hết tất cả, hơn nữa cũng không cách nào tăng lên nữa tài nấu nướng của ngươi thì lúc đó ngươi có thể tìm La Nguyên cô ấy là muội muội của ta, tài nấu nướng của nàng ta có thể so với ta cao minh nhiều lắm.”



50 đồng liền mua như vậy một cuốn sách mục hay sao? Tần Tranh lau quệt mồ hôi trên trán, thuận tay đem trang sách nhìn qua lại, vẻ mặt đau khổ nói: “Ta xem không hiểu.”



“Sao?” La tẩu sửng sốt, “Ngươi không biết chữ?”



“Có biết, nhưng có vài từ không biết nhiều” Tần Tranh nói : “Bất quá hơn phân nửa xem không hiểu, các ngươi nơi này chữ thật kỳ quái.”



“À, ta đã biết, những chữ này đã bị giải mã hóa, ta thu nhiều đệ tử và cũng có người không biết giống ngươi.” La tẩu gật gật đầu nói: “Ngươi rất đơn giản có thể tìm người hóa thuật ngữ lại.”



“Như thế nào biến?” Tần Tranh lại có cảm giác mồ hồi đầm đìa, nàng cũng không phải là tiên nhân, sao có thể biến đi biến lại?




“Cái này ta không rõ, hãy ra ngoài kia tìm cái người ngoại lai mà hỏi.” La tẩu bỉu môi nói: “Các ngươi và chúng ta thật chất không đồng nhau .”



Không biết La tẩu nói “Các ngươi” ,”Chúng ta” đang chỉ đến ai, cũng không biết nàng ta nói không đồng nhau có ý tứ gì, Tần Tranh trên trán giựt giựt vài có lại muốn hỏi thêm vấn đề: “La tẩu, Ta muốn hỏi thăm một chút đây là nơi nào?”



“Nơi này là Hoàng Thạch thôn.”



“Không, ý của ta là. . . . . .” Tần Tranh đột nhiên không biết nên nói cho tốt ý của mình, suy nghĩ một chút nói: “Hoàng Thạch thôn đúng rồi nhưng đây là cái địa phương gì?”



“Hoàng Thạch thôn đương nhiên huyện Thanh Phổ, huyện Thanh Phổ ở nước Viêm Hoàng, nước Viêm Hoàng ở. . . . . .” La tẩu nói một mạch đến câu cuối, ngưng trọng há mồm một lúc oán thán nói: “nước Viêm Hoàng ở đâu ta cũng chả biết.”



“. . . . . .” Tần Tranh dở khóc dở cười, la tẩu này, thật đúng là như không. . . . . . Bất quá chính mình ít nhất từ câu trả lời của nàng ta biết được một thông tin quan trọng —— nơi này không phải Tống Triều! Mặc dù con dân của Tống Triều cũng có Viêm Hoàng, nhưng là chưa từng có nghe nói qua nước Viêm Hoàng, không biết nước này trên trời hay ngoài đảo xa có nữa! Càng tệ hơn là, nàng không biết mình là sống hay chết, là người hay ma , là quỷ hay tiên? !



“Nha đầu, ta nói nãy giờ ngươi có nghe không hả? Nha đầu?” La tẩu không chú ý Tần Tranh đang thất thần, cứ thế nói chuyện, thấy nàng không đáp lại mới bắt đầu hỏi nàng.



“À? Cái gì?” Tần Tranh phục hồi tinh thần lại.



“Ta nói ngươi về sau nếu đi vào thôn kia có thể ghé ngang đưa bức thư nhỏ này nói là tỷ tỷ gởi cho La nguyên?” La tẩu vẻ mặt cảm khái nói: “Đã lâu không gặp, gần như trăm năm!”



“Được, không việc gì cả.” Tần Tranh đáp lời. Khi nàng nhìn đến La tẩu lại mở ra ngăn kéo thì nhìn thấy trong ngăn kéo chồng lên nhau rất nhiều phong thư y như nàng, nàng thì mồ hôi trên trán lại bắt đầu tràn trề.



Từ biệt La tẩu khi đi ra thì đã thấy trăng đã xuất hiện, nhà nhà đều thấy đốt đèn, mùi rau thơm xào lên thơm phức phảng phất làm cho Tần Trang có thể ngửi thấy, còn có thể mơ hồ nghe thấy có tiếng cười hihi. Kì thật, cho đến bây giờ mình cũng chưa từng thấy được hương vị của gia đình? Buổi tối mùa xuân thật ấm áp, thôn làng kì quái, bốn phía lại ẩn hiện âm thanh của côn trùng kêu vàng, tại đây nàng lại nhìn lại hoàn cảnh lúc này, cảm giác ý thức sự cô đơn của kiếp trước lại bắt đầu xuất hiện.



Cước bộ có chút thiếu hồn, Tần Tranh cảm giác được đã đói bụng lại nhớ tới chính mình ra đi mà chưa đòi lại tiền mua nguyên liệu từ La Tẩu, trên người nàng hiện tại chỉ còn lại có 10 đồng và 29 xu, chút tiền này ở nơi đây quả không đủ để nghỉ trọ một đêm ở khách sạn, cũng không đủ ăn một bữa cơm nhạt. Phải quay về lấy tiền sao? Quên đi! Tần Tranh tại tiểu quán nhỏ của khách sạn mua hai cái bánh bao ăn đỡ đói, lúc đi ra bất chợt có 90 đồng tiền vô cớ chiếu vào mặt nàng.



“Ăn trộm à!” Một âm thanh có vẻ rất nổi giận từ phía sau Tần Tranh phát tới: “Cuối cùng để cho ta gặp lại! Ta đã gởi thư đi rồi, ta đã nói số liệu của ta là số bị trộm cắp mà!”




Bốn phía bắt đầu có người xem chuyện náo, Tần Tranh không thích xen vào việc của người khác, vì thế cũng không quay đầu lại mà bình yên đi ra.



“Còn chạy? ! Ngươi có thể chạy đi đâu nữa hả?” Thanh âm kia có chút giận dữ .



Lúc này Tần Tranh cảm nhận phía sau có một cơn gió ào tới, vội vàng nghiêng người né qua. Chẳng lẽ cái mà người đó nói là hướng đến mình sao? Nàng liếc mắt nhìn qua, thấy kẻ đánh lén mình là một cô gái khoác một áo choàng trắng, đang muốn chất vấn nàng vì sao đối với chính mình không khách khí, ánh mắt chạm đến cô gái kia mặt thì cứ như là nhà bị cháy hết của, cả người bất giác lùi phía sau vài bước.



“Đồ ăn cắp!” Cô gái kia chỉ vào mũi Tần Tranh mà mắng chửi.



Hiện tại trong lòng nàng chẳng biết có tư vị gì nữa. Tần Tranh nhiều năm trước làm sát thủ, bị người mắng quá vô số lần, ma đầu, yêu nữ, tiện tỳ, những từ này lại tiếp tục xuất ra từ những cái miệng khác nhau, lại thật sự là lần đầu tiên nghe thấy có người mắng nàng là đạo tặc! Hơn nữa người mắng nàng bây giờ lại có cái hình dáng có chút giống nhau!



“Nói chuyện đi nào, đứng đó làm gì hả?” Cô gái kia vẻ mặt phẫn nộ nói : “Ngươi sao lại trộm số liệu của ta hả?”



Trộm số liệu? Số liệu gì chứ? Vì sao cô gái này không ngạc nhiên khi trong thấy mình nhỉ? Cô ta quả thật giống mình quá. Tần Tranh trong lúc hốt hoảng lại dần tỉnh táo, không bỏ qua câu hỏi trong đầu của mình mà hỏi ngay: “Làm sao ta và ngươi có bộ dạng quá giống nhau?”



“Vô nghĩa, số liệu chính là do ta được hình thành, làm sao có thể không giống số liệu chứ?” Cô gái kia cả giận nói: “số liệu của ta mới vừa hoàn thành hôm trước, lại không cấp bậc lại không trang bị, ngươi trộm ai không trộm lại trộm của ta?”



Nghe không hiểu nàng đang nói cái gì, Tần Tranh không biết nên như thế nào đáp lại.



Lúc này người xem càng lúc càng đông, có vài người nhiều chuyện nói: “Đầu năm nay còn có ăn cắp sao? Không phải từ khi Game 3D xuất hiện thì hiện tượng lấy thông số nhân vật cũng không xuất hiện ăn trộm sao?”



“Là được.” Có người phụ họa nói: “Hiện tại trò chơi đang dần hoàn thiện tính năng tạo lập con người, từ quần áo cho đến mũ nón hoặc sinh hoạt kỹ năng, dinh dưỡng chế độ, làm đẹp hệ thống, chẳng lẽ ngươi xui đến thế, có lẽ ngoài hiện thực người bị ăn cắp số liệu rồi?” (ý nói là đăng ký mặt mũi dựa trên cmnd, sau khi tạo nhân vật xong, lại bị đánh cắp số liệu tạo nhân vật)



“Không thể. . . . . .” Cô gái kia nhất tâm nói rõ, “Tôi tự hỏi làm thế nào cô ta có thể lấy đi số liệu của ta chứ.”




“Người đẹp à.” Có người ồn ào: “Ta xem ngươi tốt nhất trước đăng xuất rồi hỏi tới hỏi ba mẹ ngươi một chuyện, có hay không cùng thời điểm sinh ra nàng, cũng sinh ra một đồng sinh muội muội.”



Một trận cười lớn xuất hiện đồng loạt.



“Xéo!” Cô gái kia nổi giận, “Ngươi ba năm không đánh răng sao? Miệng thối quá vậy?”



“Này từng hỏi qua hổ trợ khách hàng chưa?” Cũng có người nhiệt tình hỏi thử.



“Hổ trợ viên đã xét tài khoản của ta thực chất đã được đăng ký, nói là đã báo danh rồi, nhưng là ta mỗi khi trực tuyến, luôn nhận được hệ thống báo rằng trò chơi đã có người sử dụng.” Thiếu nữ sau khi nói câu này lời nói có chút ủy khuất, ngữ khí vô cùng buồn bực.



“Chết tiệt quá, cái này thật sự có sao, hệ thống phản chiếu nhân vật hiện thực cũng không bảo mật à?” Có người lại tỏ vẻ quan tâm , “Quoa, một cái phản chiếu dung mạo thôi đã tốn hơn 10 vạn rồi, đại phú hộ a!” ( h` ta hiểu rồi, nàng ta mua số liệu để chỉnh chu gương mặt của mình, thông qua cmnd, và số liệu chỉ có nàng có thôi)



“. . . . . .” Người nọ nói ra câu đó cô gái càng thêm đau lòng , nàng bĩu môi, có chút muốn khóc thật.



Căn bản nàng ta là nhân vật chính, căn bản Tần Tranh bị mọi người gạt qua một bên, nàng cẩn thận nghe xong nửa ngày, phát hiện bọn họ nói chuyện gì đó một chữ không thông, ghép chung với nhau đọc qua một lười lại càng không biết nghĩa là gì.



“Nói chuyện như ngươi, cách giải quyết sẽ thế nào đây?” Cô gái đột nhiên nghĩ đến đây là game nhập vai ảo giác, chuyện lo lắng bây giờ không quá bất cập. Lúc trước nàng thấy qua Tần Tranh thật sự rất kích động, thầm nghĩ đi tới cho nàng một trận mắng chửi, hiện tại mắng xong rồi, kế tiếp nên làm như thế nào nàng thật chất là không biết. Hay là đánh nàng ta một trận đòi lại số liệu nhân vật, hoặc đòi nàng ta phải xóa đi số liệu? Làm thế nào có vẻ là không liên quan đến kẻ trộm này về sau. (nãy h` ta tưởng số liệu, giờ lại nghĩ nó là ID đăng nhập mới chết chứ)



“Ngươi muốn giải quyết thế nào?” Tần Tranh cúi đầu ngập ngừng nói. Xem ra ở đây tất cả mọi người hiểu được cớ sự đang xảy ra, chỉ có nàng không biết, vì thế nàng đành từ cô ta hỏi lại một lần nữa, chỉ mong rằng sau lần vấn đáp này, nàng sẽ có thể hiểu một chút cái gì đó.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.