Bán Hết Trang Bị Khắp Giang Hồ

Chương 6: Pháp bảo mạnh nhất thế giới





Im lặng, tất cả hiện tại là một sự im lặng.



Vấn đề này rất khó giải quyết, sau một lúc lâu, cô gái nọ mới ngước lên nói : “Ngươi trả lại tiền của chuyên mục sức khỏe là được” Chính cô ta cũng thấy việc này không ổn, vì thế trong khi nói, thanh âm vô cùng nhỏ.



“Bao nhiêu tiền?” Tần Tranh nhíu mày, cái chuyên mục dinh dưỡng sức khỏe là gì? Xuất hiện ở đây chỉ mới vài ngày mà đã làm hư cái thứ đó sao?



“170.000 thôi” Cô gái này to mắt nói ra, kỳ thật cô ta không nghĩ tên trộm này sẽ trả lời. Thật ra, cô ta cũng có thể bỏ qua chuyện này dễ dàng.



“Chi phiếu?” Tần Tranh đã từng cầm qua nhiều tiền khi còn làm sát thủ, nhưng da đầu có chút co lại, kẻ ngu cũng biết cái khoảng tiền này là quá lớn.




“Cái gì phiếu? là 170.000 đó, là hiện thực tiền tệ tương đương 17 triệu.” cô gái nhỏ tính tính toán toán đưa ngón tay ra nói.



“. . . . . .” Tần Tranh cúi đầu suy tư một lúc, đột nhiên ngẩng đầu lên, tay phải nhanh chóng đưa lên mặt cô gái kéo giựt.



“Cái gì vậy hả?” Cô gái kia về phía sau vội vàng thối lui, nhưng Tần Tranh quả tốc độ thiệt nhanh, vì thế trên mặt có hằn lên một dấu tay nhỏ, trên mặt nàng có cảm giác sợ hãi.



Bản thân cảm thấy đây là da thật, không phải là mặt nạ, cũng không phải Dịch Dung Thuật. Tần Tranh ngạc nhiên nói: “Ngươi thật sự giống y như ta sao?” Nàng vốn cho là có người này dùng dịch dung thuật hay mặt nạ lừa gạt tiền của mình, hiện tại xem ra khả năng này không có rồi.



“. . . . . .” Miệng cô gái suýt chút nữa cứng đơ, cái tên trộm này đang cố ý giả ngu sao? Như thế nào mà có giống nhau y như nhỉ?



Xung quanh mọi người từ từ tản ra, dưới tình huống này một là cấu xé hoặc là bỏ đi, kết quả sự việc tiếp diễn thật không có gì thú vị nên họ bỏ đi rồi, vì vậy đám đông dần dần tan ra.



“Người cuối cùng có bồi thường cho ta hay không?” Lời này có hỏi cũng như không, đã từng thấy tên trộm nào giật lấy bóp tiền mà quay lại trả hay không? Cô gái nọ cảm thấy có chút khó xử, cảm thấy bản thân thật sự xui xẻo tự muốn rời đi.



“Ta không hiểu cớ sự gì lại phải đền tiền cho ngươi, mặc khác ta hiện tại cũng không có nhiều tiền như vậy.” Một sát thủ cư nhiên đứng tại chỗ này đang phân bua phải trái! Tần Tranh thật muốn chửi đến bà mụ. hà cớ gì dung mạo của cô ta cùng ta có điểm tương đồng, nhìn thế nào đi nữa cũng có phúc duyên hơn ta, còn chưa bao giờ giết một mạng người.




“. . . . . .” Cô gái kia thật sự muốn nhào nhanh đến dùng chân đá một phát, đánh xong rồi lại muốn bay lên phun nước miếng vào cái chỗ mình vừa đá, nhưng là vì nhân vật của nàng hiện tại mới tạo ra, cơ hồ thực lực là 0, e rằng người trong suy nghĩ đó, người bị đá đó chính là cô ta, vì thế bĩu môi, trong lòng cô ta xuất hiện một vẻ khinh tởm đáng chết —— ngày nào đó chính mình nếu thành cao thủ, nhất định phải đem cái đứa chết tiệt này bằm bằm bằm một phen, sau đó đến tiệm tạp hóa mua dây thằng trói nàng lại một lần, mỗi ngày lôi nàng chạy quanh Đại Lý thành một vòng…



Tần Tranh may mắn lại nhìn thấy khuôn mắt ngẩn ngơ của cô ta, không biết trong lòng cô ta đang suy nghĩ cái gì, chắc chắn nếu điều suy nghĩ của cô ta có thành hiện thực chắc chắn cô ta sẽ rất hạnh phúc cho xem.



Một người không muốn rời đi, một người thì chưa thể tìm ra cách giải quyết. Hai người chính đáng đang rất bế tắc , từ đâu lại xuất hiện một con hồ câu ngang ngạnh bay tới, lấy tờ giấy khỏi miệng bồ câu. Cô gái cầm lấy nhìn nhìn, từ bên thắt lưng lấy ra một cây bút, soạt soạt soạt viết vài chữ, rồi đưa cho bồ câu mang đi.



“Xem ra ngươi quả thật may mắn, Ta hôm nay coi như tốt bụng không tranh cãi với ngươi, lần sau đừng để ta thấy ngươi!” Sau khi nói xong, cô gái cảm thấy bản thân vừa nói vài câu kia thật không có chút sức mạnh nào, vì thế lại dậm chân một cái oán hận thêm vào một câu, “Nếu có gặp ngươi ta nhất định dọa ngươi đến chết. . . . . .” Lời còn chưa nói hết, nàng mặt nhăn lại hít một hơi chạy dài.



“Khoan đi đã, ta có chuyện cần hỏi. . . . . .” Tần Tranh nhìn thấy cô ta nhìn nhìn tờ giấy, giống như là hiểu được ý nghĩa trong đó. Nhưng là cô gái kia thật không có chút để ý đến nàng, thoáng một cái đã biến vào màn đêm.



Thật sự chuyện xung quanh đã lạ mà người cũng lạ, không phải muốn tìm nàng đền tiền sao? Như thế nào bản thân hỏi đến nguyên nhân đòi tiền lại bỏ chạy mất rồi? Cách lừa tiền này thật quá thông minh nha! Tần Tranh lắc đầu, hướng phía ngoài thôn đi ra. Trên người nàng không có tiền, cho nên cần tìm một nơi an toàn yên tĩnh nghỉ ngơi.



Ngày hôm sau khi mặt trời đã qua đỉnh đầu của một cây đại thụ rồi, Tần Tranh mệt mỏi phủi bụi ở mông rồi leo xuống cây đại thụ . Ở trong này nàng mất hơn bảy phần võ công, chán nhất là nội lực bên trong dường như mất khá nhiều, cả kinh công cũng khó thi triển, cố gắng hết sức chỉ có thể nhảy qua cao hơn đầu người một chút, hiện tại còn muốn nhảy lên tường bay nhảy thoải mái thật là vọng tưởng.



Hái trên cây mấy quả dại ăn đỡ đói, vị có hơi chua, nhưng cuối cùng cũng đỡ khát hơn rất nhiều. Tần Tranh đi đến thôn ngoài tìm người để hỏi về việc chuyển đổi ngôn ngữ, nhưng những người đó nhìn cô bằng một ánh mắt kỳ quái.



“Chính là trên bảng điều khiển hệ thống trò chơi chứ đâu?” người chơi hắt hơi một cái.




“Bảng điều khiển hệ thống là gì?” Không phải quả thật là không thể hiểu nổi cái biến đổi này rồi, thật chất thế giới này quá kì lạ.



“. . . . . .” Ánh mắt của game thủ kia không kỳ quái nữa mà lộ ra vài phần bực bội, không muốn nhìn thấy Tần Tranh nữa, mà oảnh mặt bỏ đi.



Hầu hết các trò chơi thể loại ba chiều hiện nay đều có một bảng hoàn chỉnh điều khiển, có khi còn giữ cả bảng hệ thống điều khiển cũ, để người chơi có thể tìm ra mà chỉnh sửa, chẳng qua phương thức có chút khác nhau, nhưng thực ra lại rất đơn giản và dễ dàng, ngay cả game thủ mới gia nhập cũng có thể biết tới, nhưng là bây giờ Tần Tranh nói nàng biết bảng điều khiển hệ thống là gì, cái phản ứng đơn giản của người chơi kia chính là —— chết tiệt, ngươi cư nhiên giả ngu trước mặt ông à, cuối cùng xoay mặt bỏ đi mất.



Đối với danh bài sát thủ bằng vàng, võ công cũng không phải là quan trọng nhất, chắc chắn cái quý nhất chính là minh mẫn là trí thức, như vậy làm bất cứ nhiệm vụ nào mà không phải gặp cái loại tình huống khó khăn nào, do vậy Tần Tranh không có nhất tâm suy nghĩ nhức đầu. Nàng nghĩ một lúc, lần thứ hai tìm người vấn đề của mình lần nữa, không hỏi câu hỏi thứ nhất, mà là hỏi hệ thống điều khiển làm sao sử dụng. Tuy rằng người chơi kia vẫn có ánh nhìn rất kỳ quái, nhưng cuối cùng những gì nàng chịu nghe cũng giúp nàng hiểu ra.



Sau đó, Tần Tranh bật bảng điều khiển ra một lần, cầm trên tay như đang cầm một pháp bảo thần tiên, ngay cả không hiểu làm sao có thể sử dụng hiện giờ, trên kia còn có nhiều hàng chữ với những công năng vô cùng cường đại, nàng nhìn đến mắt vỡ ra ngoài, vui sướng vạn phần. Nàng trước kia vẫn cho là chuyện thần thoại về tiên thần phật là chuyện không có thể quan tâm, lại khoa trương, hôm nay lại nhìn cái bảng điều khiển hệ thống này, mới biết được trên thế giới này làm gì có pháp bảo nào mạnh hơn nữa…



Đang ở ngoài thôn, nàng tìm ngay đến chỗ vắng người, Tần Tranh ngồi ở chỗ kia siêng năng nghiên cứu cái bảng ma pháp bảo thần kì này, đến khi mặt trời nhằm báo rằng đã đến buổi trưa, nàng mới đứng dậy khoát tay một cái. Không có tiền ăn cơm, nàng vào thôn lại tìm đến tạp hóa tiệm mua lấy một ít gia vị bằng tiền thừa cuối cùng, lại đến chỗ sườn núi hôm qua bắt một con thỏ, rồi ra suối làm sạch lông thỏ, cuối cùng tìm vài nhánh cây khô dựa vào《 La thị thực phổ 》 dựa vào bắt chước nấu thịt thỏ ăn.



Thịt thỏ nướng thật là thơm, Tần Tranh nếm thử và thấy sự khác biệt thật lớn với hương thơm mùi vị hôm nay và ngày trước khi nướng thịt hổ, quả là một trời một vực. Nhu cầu đã được đáp ứng xong, nàng bắt đầu cảm thấy ngày hôm qua cực khổ cả ngày bỏ tiền học đủ thứ thật là không phí một xu nào.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.