Bán Hoa Quả Cùng Mua Hoa Quả

Chương 3: Bán chuối…



Khoảng một tuần sau, cách ngày cũng chính là năm mới âm lịch, mấy bà nội trợ cũng đã chuẩn bị thỏa đáng đồ tết, hiện tại phần lớn đều là người đi làm, bọn họ không phải mục tiêu đã định, chính là căn bản không có biện pháp, cho nên đối với Tiểu Quách mà nói, thực ra không tính là bận.

“Tiểu Quách! Mẹ tôi bảo tôi về nhà ông bà ăn cơm đoàn viên, muốn mang theo một chút hoa quả, mua cái gì mới tốt đây?” Người đàn ông như đang hô to cứu mạng hướng tới cửa hàng được coi là “cửa hàng hoa quả được yêu thích nhất chợ thành nam”, tìm được Tiểu Quách, người được khen là “Hoàng tử hoa quả.”

“Mẹ cậu không phải là bà Hoàng sao?” Trí nhớ của Tiểu Quách so với nhân viên cửa hàng thì tốt hơn, cho nên mới thành ông chủ đấy thôi!

“Đúng vậy! Trí nhớ của cậu thật tốt, chính là bà Hoàng!” Con trai bà Hoàng đông sờ quả quýt, tây sờ quả dâu, sau đó, nói ra nỗi khổ, “Lần trước đông chí, tôi mua quýt, các cụ lại nói là chua! Chua đến mức đem ném tôi.”

“Ừm… Cho dù là bà nội trợ đôi khi cũng sẽ chọn phải quả chua, điều này cũng không thể trách cậu.” Tiểu Quách nhìn lại các loại một lần, rồi nhớ lại khẩu vị của bà Hoàng, sau đó chỉ một đống quả hồng hồng tím tím, “Roi được không?”

“Roi? Hàng Mỹ sao?” Con trai nhà họ Hoàng đối với hoa quả thực sự không biết nhiều.

“Roi là từ Đài Loan, có nhiều chất dinh dưỡng, giòn giòn, trong vị ngọt lại có mùi thơm dịu, còn có tên là kim cương đen, phải đặt trước mới mua được!” Cậu vừa nói, vùa đem tám quả roi để vào trong rỏ, sau đó thêm một ít dâu, một chút táo, quýt, lê cũng một quả bưởi to, “Cứ như vậy đi!”

“Sao lại đổi thành cái giỏ hoa quả thế này?” Con nhà họ Hoàng đối với cái giỏ hoa quả lớn dị thường này cảm thấy bất ngờ, nhưng vẫn tràn ngập tin tưởng với Tiểu Quách mà rút ví ra, hỏi giá.

“Không nhiều không ít, bốn trăm tám tám! Cam đoan lần sau cậu mà lại về nhà sẽ không thất lễ!” Tiểu Quách nhận lấy năm tờ 100 đồng, rồi bắt đầu trang trí giỏ hoa quả.

“Quả bưởi này to như thế…” Đứa con nhà họ Hoàng so với đầu mình.

Tiểu Quách trong miệng cắn một sợi dậy, nói qua loa, “Đây là nặng nhất chỗ này, da mỏng, nhiều nước, mẹ cậu không ném cậu được!”

Con trai nhà họ Hoàng nhẹ nhàng thở ra.

Cùng lúc đó, “Có giỏ hoa quả nào tám mươi tám không?”

“Chuyện gì?” Tôi đang bán giỏ bốn trăm tám tám, anh lại muốn tôi bán tám mươi tám? Tiểu Quách vừa nói vừa quay đầu lại nhìn cái vị nhân viên công sở tính toán chi li kia.

Tiểu Quách cắn cắn răng một cái, “Lại là anh?”

“Một giỏ tám mươi tám được không?” Vị nhân viên công sở kia chính là người đàn ông mặc tây trang lần trước, bộ tây trang hôm nay so với bộ tuần trước phẳng phiu hơn.

Tiểu Quách híp mắt kiếc một cái, đánh giá người đàn ông mặc tây trang từ chân lên.

“Oh!” Đây không phải là giày da XXX mà mình vẫn muốn mua sao, anh ta lại đi đôi giày thế kia vào chợ, ai nha! Phí của trời aaaaa!

“Giỏ hoa quả tám mươi tám có không?” Người đàn ông mặc tây trang tươi cười hỏi.

“Tám mươi tám đây!” Tiểu Quách chu miệng, bắt đầu nghĩ xem làm một cái giỏ hoa quả trị giá tám mươi tám đồng như thế nào. Một cái giỏ rẻ như thế, thật đúng là đánh đố cậu.

“Để tặng sao?” Tiểu Quách thử khiến người đàn ông mặc tây trang nâng cao giá trị.

“Ừm.” Người đàn ông mặc tây trang gật đầu.

“Tặng người khác thì đừng tiết kiệm như vậy, mua nhiều một chút, bọc lại mới đẹp.”

“Đẹp không bằng ăn ngon.”

“Anh đây là nghi ngờ hoa quả của tôi đúng không!” Tiểu Quách ngẩng đầu âm trầm nhìn chăm chú người đàn ông mặc tây trang.

“Không dám! Tiểu Song Ca nói gì thì chính là cái đó!”

“… Ai cho anh gọi tôi là Tiểu Song Ca!” Tiểu Quách vốn đang nheo mắt, bỗng nhiên trợn to.

“Là cậu lần trước nói cho tôi biết.”

“Nhưng tôi không cho phép anh gọi tôi Tiểu Song!” Tiểu Quách đột nhiên cảm thấy không khí lạnh Tết âm lịch hình như tới sớm.

“Chỉ có thể gọi tôi Tiểu Quách!”

“Gọi ‘Tiểu Song Ca’ thân mật hơn nha!” Người đàn ông mặc tây trang bám riết không tha, to vẻ xưng hô Tiểu Song Ca này vô cùng tốt.

“Có quỷ mới thân mật với anh! Mật anh cái đồ củ chuối…” Tiểu Quách bắt đầu nói lun tung.

“Ý của Tiểu Song Ca là có giỏ chuối ổi tám mươi tám đồng sao?” Người đàn ông mặc tây trang nghe không rõ câu nói của Tiểu Quách.

“Nói cho tôi biết tên của anh.”

“Cậu cuối cùng cũng hỏi tên tôi rồi! Tôi tên là Lí quốc Xuân.”

“Lí Quốc Xuân…” Tiểu Quách nghiến răng nghiến lợi lấy một tờ giấy đỏ để gói hoa quả rồng bay phượng múa một lát, sau đó, đem tờ giấy đỏ dán trên cửa cửa hàng.

“Cái gì?” Lí Quốc Xuân đến gần nhìn chữ trên tờ giấy đỏ, sau đó nhỏ giọng đọc thành tiếng, “Lí Quốc Xuân cùng con kiến không được vào bên trong.”

“….”

“Cậu đây là có ý gì?”

“Tôi quyết định không buôn bán với anh nữa! Tránh ra!”

“Nhưng không thể viết như vậy được!”

“Anh quản được tôi sao?”

“Cậu ít nhất cũng phải viết Lí Quốc Xuân cùng lão hổ, tôi mới không cần cùng con kiến đặt ngang hàng.” Người đàn ông mặc tây trang hít sâu một hơi, “Cậu rốt cuộc có học hành đàng hoàng không, tôi với kiến tuyệt đối không giống nhau một chút nào nha!”

Tiểu Quách lại lập tức chạy vào trong cửa hàng, sau đó lấy ra một tờ giấy đỏ mới, bên trên viết, “Lí Quốc Xuân cùng với lão hổ cùng kiến không được vào bên trong. Chữ của Quách Tiểu Song”

“Thế này mới coi là tạm được.” Lí Quốc Xuân thế nhưng lại mỹ mãn nở nụ cười, “Cái này, cậu cũng nhớ kỹ tên tôi… Bên dưới còn có chữ kí của cậu?”

“…” Tiểu Quách hiện tại cảm thấy mình đang ở giữa sông băng, sao lại có cảm giác kì quái thế này, “Mình cũng không phải là bận đến mê man đầu óc mà?”

Dứt lời, Tiểu Quách liền xoay người đi vào kho hàng.

“Này! Cái giỏ hoa quả tám mươi tám đồng của tôi đâu?” Người đàn ông mặc tây trang vội vàng hỏi.

“Không có.” Tiểu Quách cũng không quay đầu lại.

“Cái gì không có… Tôi đây tự mình làm vậy…” Sau đó người đàn ông mặc tây trang lấy cái giỏ trúc lớn nhất trên bàn, bắt đầu chui tới chui lui trong cửa hàng hoa quả.

“Ông chủ, nguy rồi…” Một nhân viên của hàng hoa quả xông tới.

“Nguy cái gì? Anh ta sờ vào cái gì liền bán gấp mười giá cho anh ta.” Tiểu Quách trên trán dán miếng giải nhiệt. Trước năm mới mới bệnh, thật chán mà!

“Nhưng… Nhưng… Nhưng anh ta vừa sờ vừa… Tóm lại là dọa chạy rất nhiều khách…”

“Cái gì? Anh ta nói hoa quả của chúng ta thế nào?” Thật là, muốn nghỉ ngơi một chút cũng không được, Tiểu Quách cam chịu đi ra ngoài tiếp khách.

Tiểu Quách đứng ở trước cửa tiệm, trừng Lí Quốc Xuân, nói, “Hoa quả nhà tôi toàn bộ đều là sản phẩm tươi, chất lượng tốt, anh cũng đừng có quá phận.”

“Tôi cũng chưa nói hoa quả của các cậu không tươi…”

“Vậy anh nói cái gì mà dọa khách của tôi.”

“Tôi chỉ nói chuối của Tiểu Quách quá ngắn.”

“Cái gì? Chuối của Tiểu Quách…” Tiểu Quách cuối cùng cũng hiểu được nhân viên kia nói nguy cái gì, nhất thời tức giận lên, túm lấy áo người đàn ông mặc tây trang, “Anh lập tức cút cho tôi!”

“Không đúng sao?” Người đàn ông giơ cao một quả chuối trong tay lên. Đó là chuối tiêu Lữ Tống chính cống, trời sinh so với chuối bình thường ngắn hơn…

Tiểu Quách vô lực, “Tôi tính bán rẻ đống chuối này cho anh.”

Vốn muốn giữ lại cho mình để ăn đêm nay, nhưng hiện tại, dù thế nào cũng không muốn nhìn cái đống chuối này nữa.

“Tốt quá! Bao nhiêu tiền tôi cũng mua, chuối của Tiểu Quách…” Lí Quốc Xuân lớn tiếng nói.

Khách hàng bốn phía không khỏi lắc đầu, Tiểu Quách rưng rưng cảm thấy mình sẽ trở thành trò cười lớn nhất toàn bộ chợ thành Nam này.

“Tất cả năm trăm đồng, anh lập tức cút đi cho tôi.” Tiểu Quách cảm thấy được sau này mình cũng không muốn bán chuối nữa.

Lí Quốc Xuân sảng khoái rút tiền, lại không khách khí hỏi tiếp, “Chuối của Tiểu Quách tuy có hơi nhỏ, nhưng vẫn cần dùng bao nha!”

Từ đó về sau, cửa hàng hoa quả Quách thị quả nhiên không bao giờ bán chuối nữa.

_____

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xà mất giọng rồi… Chỉ có thể nói tiếng bò sát. Mặt khác, phát hiện chữ phần này so với phần trước nhiều hơn rồi, tuy nhiên, so với truyện kỵ sĩ vẫn ngắn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.