Bản Hòa Tấu Bạc Hà

Chương 37: Phiên ngoại 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

303aa4d367d47a1b1ac7a145cda58bff

Ảnh sưu tầm

Thành phố lớn, 2019.

Kim Tắc Thái đi ra từ phòng bếp, nhìn thấy Sở Tĩnh đang ghé vào bên cửa sổ, ngắm tuyết bên ngoài trời, anh cười nói: “Được rồi, tới đây đi, đừng xem nữa, đây chỉ mới là tuyết đầu mùa, sau này em vẫn còn nhiều thời gian.”

Sở Tĩnh từ nhỏ sống ở Hồng Kông nằm trên vĩ tuyến Bắc, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy tuyết rơi.

“Thật là đẹp!”

Kim Tắc Thái cũng đi đến đứng bên cạnh cửa sổ, thưởng thức cảnh tuyết rơi bên ngoài một hồi, sau đó nói: “Nếu em thích, có thời gian anh dẫn em đi Thụy Sĩ ngắm tuyết.”

“Có thể chứ?”

“Tất nhiên là có thể!”

Đại luật sư Kim Tắc Thái – đảm nhiệm chức vụ cao nhất của bộ phận pháp lý trong Tập đoàn Vạn Khải, bởi vì công việc được phái đến Paris công tác. Bởi vì phải ở lại chỗ này một thời gian tương đối lâu, Kim Tắc Thái không muốn xa người yêu nhỏ Sở Tĩnh, nên mang theo cậu cùng nhau đến Paris.

Căn hộ ở Paris mà Kim Tắc Thái thuê có một lò sưởi âm tường kiểu cổ, tất nhiên, cũng không có thật sự nhóm lửa, trong nhà có máy điều hòa, lúc này đang thổi không khí ấm áp.

lo suoi 2

Đây là lò sưởi âm tường

Sở Tĩnh lười biếng nằm trên ghế sô pha đặt phía trước lò sưởi âm tường, gối lên chân Kim Tắc Thái, tóc của cậu vẫn còn chưa khô, mấy nhúm tóc mái rũ xuống trên trán. Đôi mắt ánh nước dịu dàng, vừa trêu tức vừa khiêu khích, khiến cho Kim Tắc Thái nhịn không được vươn tay chạm vào cậu.

Cầm tay Kim Tắc Thái dán lên mặt, Sở Tĩnh khép hờ hai mắt.

“Mệt mỏi à?”

Vừa rồi hai người ở trong phòng tắm dây dưa thật lâu.

“Ừm…” Sở Tĩnh lên tiếng, lắc đầu, cơ thể giật giật, đổi thành một tư thế nằm nghiêng thoải mái hơn. Chiếc chăn nhung mỏng che trên người trượt xuống, lộ ra đôi chân trần trụi.

Một sợi lắc chân vừa mới được đeo lên cổ chân Sở Tĩnh, là lúc Kim Tắc Thái ra ngoài mua sắm nhìn thấy, mua về tặng cho cậu. Lắc chân được làm bằng bạch kim, bên trên có bánh lái nho nhỏ, mỏ neo, cá heo và mặt đá, mặt đá là những viên kim cương vỡ, long lanh lấp lánh dưới ánh đèn.

Sở Tĩnh đi theo Kim Tắc Thái đến Paris, hai người phải ở lại đây một thời gian, Kim Tắc Thái không muốn Sở Tĩnh ở trong nhà một mình với bốn bức tường, nhiều hơn nữa là không muốn cậu có cảm giác cô đơn. Anh bảo Sở Tĩnh đi ra ngoài kết bè kết bạn, còn đưa Sở Tĩnh đến trường học ngoại ngữ bên trong phố người Hoa để cậu học cách giao tiếp đơn giản bằng tiếng Pháp. Bên trong phố người Hoa có một lớp dạy tiếng Pháp miễn phí do thương hội địa phương tổ chức, có thể học tập trong thời gian ngắn, giáo trình giảng dạy cũng dễ hiểu, người không có bất kỳ kiến thức cơ bản nào về tiếng Pháp cũng có thể học được.

Sở Tĩnh mới đầu không được tự tin, cảm thấy mình học không được bao nhiêu, nhưng dưới sự động viên khích lệ, cậu đã làm quen được với một nhóm bạn bè mới. Khi cậu phát hiện ra không có ai để ý đến khả năng phát âm ngoại ngữ của cậu, không có ai chê cậu ngốc, thiện ý của những người xa lạ xung quanh khiến cho người luôn luôn xa cách mọi người như cậu dần dần mở lòng.

Kim Tắc Thái có thời gian rảnh sẽ dẫn Sở Tĩnh đi tứ phương thiên hạ, ngắm cảnh, dạo phố, mua sắm, giới thiệu cho cậu đủ loại phong tình khác nhau của “Kinh đô ánh sáng”. Sở Tĩnh trước khi tới đây thì vô cùng lo lắng, không biết cậu sẽ gặp phải những vấn đề gì khi sống trong một hoàn cảnh mà văn hóa cùng ngôn ngữ đều khác biệt, hiện tại, cậu đã hòa nhập vô cùng tốt, nụ cười trên mặt cũng xuất hiện nhiều hơn. Cậu bắt đầu tự mình ra ngoài dạo phố, mang theo bên người một cuốn từ điển du lịch điện tử để giao tiếp với người khác.

Hôm nay, trong lúc ăn cơm tối, Kim Tắc Thái nói với Sở Tĩnh: “Tiểu Tĩnh, anh có chuyện muốn nhờ em giúp đỡ một chút!”

“Chuyện gì vậy?” Sở Tĩnh hỏi.

Kim Tắc Thái nói: “Hôm nay đại ca gọi điện cho anh, nói có đồng nghiệp sắp kết hôn. Đám cưới tổ chức ở Paris, anh ấy đúng lúc được nghỉ phép, tới đây tham dự hôn lễ, sau đó sẽ ở lại đây vài ngày.”

Sở Tĩnh nghe xong rất vui vẻ, “Được ạ!”

“Chúng ta dọn dẹp sắp xếp lại căn hộ cho đại ca đến ở. Chuyến bay của anh ấy đến vào 5 giờ chiều thứ tư. Hôm đó anh lại có một cuộc họp vô cùng quan trọng, không có cách nào đi đón anh ấy. Anh sẽ sắp xếp xe, em thay anh đi đón đại ca, đến lúc hai người về đến nhà anh cũng được về rồi, anh nấu cơm tối cho hai người ăn.”

“Được.”

Đại ca trong miệng Kim Tắc Thái là anh trai ruột của anh – Kim Tắc An, Sở Tĩnh đã từng gặp mấy lần. Kim Tắc An rất giống em trai mình, cao lớn, đẹp trai. Ngoại hình hai anh em khá giống nhau, nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược, Kim Tắc Thái hoạt bát sáng sủa, miệng lúc nào cũng cười toe toét, anh trai anh thì lại điềm tĩnh nhã nhặn, khiến cho người ta có cảm giác rất dịu dàng.

Sở Tĩnh nói với Kim Tắc Thái: “Tính cách của anh giống như bác gái, lạc quan phóng khoáng; đại ca thì giống bác trai, rất yên tĩnh, kiệm lời.”

“Ừ, anh trai anh giống ba anh như đúc. Mẹ anh vẫn hay nói, chờ khi anh ấy đến độ tuổi của ba anh, chắc chắn là một ông già y như ông ấy!”

“Đại ca rất hiền lành.”

Kim Tắc Thái nghe xong cười hì hì, “Đúng vậy, chuyện xấu đều là anh làm, người chịu trách nhiệm lại chính là anh ấy!”

Sở Tĩnh nghe thế bật cười, cậu rất thích cảm giác có anh có em, có gia đình như này.

Sau đó, Sở Tĩnh quét dọn căn hộ lại một lượt, đổi ga giường vỏ chăn, chuẩn bị để Kim Tắc An đến ở.

Chiều thứ tư, Sở Tĩnh ngồi xe đến sân bay, chuyến bay của Kim Tắc An vừa hạ cánh, đợi một lúc, Sở Tĩnh nhìn thấy hắn xuất hiện trong đám đông đang đi ra.

Kim Tắc An mặc một chiếc áo khoác len màu đen, choàng một chiếc khăn quàng cổ màu xám, thân hình hắn cao lớn, bộ dáng đường đường, gương mặt phương đông đẹp trai vừa xuất hiện lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, thậm chí cả những mỹ nữ tóc vàng cũng nhìn hắn không dời mắt.

Sở Tĩnh chạy đến đón, “Đại ca.”

Kim Tắc An nở một nụ cười ấm áp, đi theo Sở Tĩnh cùng nhau ra cổng sân bay, Sở Tĩnh muốn xách hành lý giúp Kim Tắc An, Kim Tắc An liền đưa túi hành lý xách tay nhỏ cho Sở Tĩnh, còn hắn thì kéo cái va-li khá to.

Ngồi trên xe, Sở Tĩnh nói với Kim Tắc An, “Tắc Thái phải họp, không thể đến đón đại ca, anh ấy gọi bảo chúng ta trực tiếp về nhà, anh ấy họp xong sẽ về liền.”

Lúc Sở Tĩnh cùng với Kim Tắc An về đến nhà, Kim Tắc Thái đã xong việc về nhà rồi, đang nấu cơm trong phòng bếp, nghe thấy tiếng mở cửa, Kim Tắc Thái ra đón.

“Đại ca!”

Hai anh em gặp nhau, ôm nhẹ một cái, vỗ vỗ vai nhau, Kim Tắc Thái nói: “Đại ca anh đi nghỉ chút đi, cơm tối sắp xong rồi. Tiểu Tĩnh, rót cho đại ca tách trà.”

Sở Tĩnh bưng trà tới, đem hành lý cất vào phòng, rồi để cho Kim Tắc An vào phòng nghỉ ngơi.

Không bao lâu sau, Kim Tắc Thái nói ăn cơm được rồi, mì măng tươi thịt sắt sợi thơm phức trên mặt bàn, Kim Tắc An cười nói: “Lâu lắm rồi không có ăn mì nhà làm!”

images

Mì măng tươi thịt sắt sợi

Kim Tắc Thái cười nói: “Em đoán chắc là anh muốn ăn cái này!”

Sau bữa tối, Kim Tắc Thái và Kim Tắc An ngồi trong phòng khách nói chuyện gia đình, Sở Tĩnh nhu thuận ngồi bên cạnh, yên lặng lắng nghe.

“Đám cưới tổ chức vào hôm nào?” Kim Tắc Thái hỏi.

“Ngày mốt. Lễ vật anh đã chuẩn bị xong. Ngày mai anh muốn tự mình ra ngoài một chút.”

****

Sau khi tham dự hôn lễ, Kim Tắc An vẫn còn ba ngày nghỉ, hắn tiếp tục ở lại trong nhà em trai, cũng không vội vã trở lại Berlin.

Tối hôm đó Kim Tắc Thái ở trong thư phòng đọc sách, nói khát nước, Sở Tĩnh rót trà, cũng rót cho Kim Tắc An một tách, đưa vào phòng cho khách. Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, nhìn qua cánh cửa khép hờ, Sở Tĩnh nhìn thấy Kim Tắc An tựa bên cạnh cửa sổ, một đốm lửa nhỏ hồng hồng lóe lên rồi chợt tắt sát bên mặt hắn.

Anh ấy đang hút thuốc? Sở Tĩnh giật mình. Kim Tắc Thái không hút thuốc, Sở Tĩnh cứ nghĩ rằng anh trai anh cũng là người đàn ông không thuốc lá, không nghĩ tới….

Phát giác ra ngoài cửa phòng có người, Kim Tắc An quay đầu, thấy là Sở Tĩnh, trên mặt hắn thoáng qua một tia lúng túng cùng xấu hổ, giống như trẻ con làm chuyện xấu bị bắt gặp. Nhìn thấy người đàn ông anh tuấn dịu dàng lộ ra vẻ mặt như thế, Sở Tĩnh lập tức mềm lòng. Đàn ông nhiều người hút thuốc như vậy, chuyện này cũng không có gì.

Sở Tĩnh đi vào phòng, đặt tách trà lên mặt bàn phía trước Kim Tắc An, nói một câu, “Đại ca, uống trà!” sau đó đi ra ngoài. Vốn là tính quay về phòng khách, Sở Tĩnh đi được nửa đường lại nhớ tới một việc — Kim Tắc Thái không hút thuốc lá, cho nên trong nhà cũng không có gạt tàn, bây giờ đại ca phải dùng, như vậy….

Bây giờ đi ra ngoài mua thì có hơi trễ, hơn nữa Sở Tĩnh cũng không biết xung quanh đây chỗ nào có bán gạt tàn. Nhanh trí, Sở Tĩnh nghĩ tới gì đó, quay người bước nhanh vào phòng bếp.

Cầm trong tay một đồ vật trở lại phòng cho khách, Sở Tĩnh nhìn thấy Kim Tắc An vẫn còn đang đứng tựa bên cửa sổ, cậu đi tới, đem đồ vật trong tay đặt xuống trước mặt Kim Tắc An, “Đại ca, tạm thời dùng đỡ cái này được không?”

Kim Tắc An nhìn nhìn, thì ra là một lon nước ngọt, đã bị cắt mất nửa phần trên, còn lại nửa phía dưới giống như một ống hình trụ nhỏ, a…., đây là để cho hắn gạt tàn thuốc. Kim Tắc An cười rộ lên, nói với Sở Tĩnh: “Cám ơn, thật là đáng yêu…”

Sở Tĩnh ngại ngùng cười nói: “Tắc Thái không có hút thuốc, cho nên trong nhà cũng không có gạt tàn.”

Thấy Kim Tắc An chăm chú nhìn mình, Sở Tĩnh dừng lại, sau đó nhỏ giọng bổ sung: “A…. Chỗ này cũng….. không tính là nhà!”

Ý của Sở Tĩnh chính là: Hồng Kông nơi Kim Tắc Thái sinh ra và lớn lên, đó mới là nhà chân chính.

Kim Tắc An đương nhiên hiểu được ý của Sở Tĩnh, anh mỉm cười dịu dàng, nói với Sở Tĩnh: “Em không có nói sai. Nơi này là nhà. Anh nghĩ đối với Tắc Thái mà nói, nơi nào có em nơi đó chính là nhà.”

Lời nói của Kim Tắc An khiến cho Sở Tĩnh có chút ngượng ngùng, đồng thời cũng cảm thấy thật ấm áp, đại ca ngay từ đầu đã tiếp nhận quan hệ của cậu và Kim Tắc Thái. Sở Tĩnh cúi đầu, đứng im, sau đó xoay người, rời khỏi căn phòng, trả không gian yên tĩnh lại cho Kim Tắc An.

****

Buổi tối, nằm ở bên cạnh Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh nhịn không được nói: “Đại ca hình như có tâm sự!”

“Anh ấy á? Không thể nào! A…, mà cũng có thể lắm. Anh ấy với em có chỗ giống, có chuyện gì đều giấu ở trong lòng, không chịu nói với mọi người.”

Sở Tĩnh kể cho Kim Tắc Thái nghe những gì cậu thấy, “Đại ca hút thuốc.”

Kim Tắc Thái không hề ngạc nhiên, đáp: “Ừ, hút. Anh ấy ở trong môi trường như vậy, xung quanh có mấy người nghiện thuốc, nên anh ấy cũng hút, nhưng không nghiện, thỉnh thoảng mệt mỏi mới hút một điếu.”

Kim Tắc Thái nghĩ nghĩ, lại nói: “Có lẽ là vừa mới tham dự hôn lễ, trong lòng lão đại cũng có chút cảm xúc.”

“Nói vậy là thế nào?”

“Anh ấy bây giờ vẫn còn độc thân, ba mẹ anh rất sốt ruột, còn nhờ bạn bè sắp xếp cho anh ấy đi xem mắt, cuối cùng lại không thành công.”

“Xem mắt?!” Sở Tĩnh kinh ngạc.

“Đúng vậy, người ta sống và làm việc ở nước Đức, người Hoa xung quanh quá ít, làm quen bạn bè cũng không dễ, vì thế đành phải đi xem mắt.”

Sở Tĩnh có chút hiếu kỳ, nghĩ nghĩ rồi vẫn hỏi, “Đại ca trước kia có từng quen bạn gái không?”

“Có!”

“Thật sự có à…., em cứ tưởng đại ca là kiểu đàn ông băng thanh ngọc khiết.” Sở Tĩnh nhịn không được nói.

Kim Tắc Thái ha ha cười rộ lên: “Ngược lại mới đúng!”

“Mới không phải!”

“Đó là em không biết, không nhìn thấy. Lão đại nhà chúng ta chính là siêu muộn tao*, kéo vĩ cầm toàn chọn mấy ca khúc nhạc pop thịnh hành.”

* Muộn tao: ý chỉ người trong ngoài bất nhất, theo ý dễ thương.

“Đúng rồi, đại ca biết kéo vĩ cầm.” 

Sở Tĩnh còn muốn biết thêm, hỏi Kim Tắc Thái: “Anh có biết bạn gái trước kia của đại ca là kiểu người gì không?”

“Biết. Đại ca học cùng trường đại học với anh và Minh Nghĩa, Đại học Hồng Kông. Lúc đó anh ấy có mối tình đầu với một bạn gái nhỏ, cảm giác….. chính là rất ngây ngô, hẹn hò, uống cà phê, xem phim, nắm tay nhỏ. Anh nhớ đó là một cô gái không quá xinh đẹp, nhưng lại rất dễ thương, rất hoạt bát, rất hiểu chuyện. Sau khi tốt nghiệp đại ca xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, cô gái kia ở lại Hồng Kông tìm việc làm, cũng giống như đa số những mối tình thanh xuân vườn trường khác, tốt nghiệp rồi, hai người hai nơi, tự nhiên sẽ kết thúc.”

“Sau đó thì sao?”

“Anh ấy học thạc sĩ ở Anh Quốc, quen biết một cô gái Hoa kiều bên đó, anh đã gặp rồi, cũng dễ thương lắm, hẹn hò khoảng chừng nửa năm thì chia tay.”

“Tại sao vậy?”

“Tính cách đối phương khá hướng ngoại, đại ca lại quá muộn tao. Không hợp. Cô gái này ba mẹ anh cũng biết, bọn họ cảm thấy anh trai anh làm sao mà tìm được người nào tốt hơn nữa, cái quan trọng là cùng một dân tộc cùng một ngôn ngữ, bởi vậy rất mong muốn đoạn tình cảm này có thể tiếp tục. Nhưng mà đại ca nói với anh thật sự ở chung không được, vậy thì cũng đành chịu.”

Kim Tắc Thái tiếp tục nói: “Sau đó nữa đại ca ở Đức học xong tiến sĩ, đi vào phòng nghiên cứu của công ty hiện tại làm việc, quen biết một cô gái người Tây Ban Nha, chậc, cái cô kia thân hình bốc lửa, chân chính là một bông hồng đỏ, xinh đẹp, hào sảng, có cá tính. Lão đại nhà chúng ta là kiểu người không quá biết chăm sóc người khác. Em đừng thấy anh ấy là anh trai, trong nhà vẫn luôn là người em trai anh đây chăm sóc anh ấy, chính anh ấy cũng nói bản thân ngốc nghếch chỉ biết đọc sách, rất nhiều chuyện không biết làm, cho nên bạn gái anh ấy đều là kiểu phụ nữ trưởng thành.”

“Anh ấy và cô gái Tây Ban Nha hẹn hò được hơn nửa năm, vẫn là chia tay. Người là người tốt, lúc chia tay hai bên đều rất luyến tiếc, nhưng mà, vấn đề lớn nhất là do môi trường trưởng thành khác nhau, xuất thân khác biệt, rất nhiều quan niệm cũng khác nhau. Chung đụng một thời gian, phát hiện cả hai có rất nhiều mâu thuẫn không thể hòa hợp, tình yêu dị quốc cũng rất không dễ dàng.”

“Thật đáng tiếc….” Sở Tĩnh vô cùng tiếc nuối.

“Đúng vậy!” Kim Tắc Thái cũng rất tiếc nuối, thở dài: “Nếu như bây giờ bọn họ vẫn còn ở bên nhau, chúng ta có lẽ đã có cháu nhỏ con lai để ôm rồi. Ba mẹ anh lại phản đối đoạn tình cảm này của anh ấy, không muốn anh ấy tìm gái Tây.”

“Rồi sau đó thế nào?”

Kim Tắc Thái nghĩ nghĩ, nói: “Sau đó, trong một buổi liên hoan của đồng nghiệp, anh ấy quen được một cô gái con lai Á – Âu, cũng rất đẹp. Đại ca không thể chăm sóc những cô gái nhỏ, cũng không thể săn sóc nổi những cô gái xinh đẹp nhưng hay nhõng nhẽo, anh ấy thích những người phụ nữ trưởng thành có cá tính hơn. Cô gái con lai này đang làm việc trong một công ty thương mại đa quốc gia, đảm nhiệm một chức vụ trung tầng, là một người phụ nữ rất có bản lĩnh. Đây là người yêu đại ca hẹn hò lâu nhất, bên nhau khoảng một năm, ở chung cũng rất tốt. Anh đã gặp cô gái này, là một người rất tử tế. Cuối cùng vẫn là chia tay. Anh hỏi đại ca lý do, anh ấy không chịu nói, chỉ bảo không có duyên phận. Anh đoán chắc vẫn là cái lý do chia tay muôn thuở – không hợp, trong thời gian ở chung phát hiện có những mâu thuẫn không thể dung hòa.”

“Thật đáng tiếc….”

Kim Tắc Thái tiếp tục thở dài: “Đúng vậy, nếu không thì chí ít cũng vẫn có đứa cháu mang ¼ dòng máu lai để ôm.”

“Một người đàn ông tốt như đại ca….. tại sao lại vậy chứ?”

“Lão đạo thực chất chính là muộn tao từ trong xương, sẽ không biết cách dỗ dành cho các cô gái vui vẻ.”

Sở Tĩnh nói: “Thật ra như vậy cũng tốt, chỉ cần bên nữ cho thêm chút thời gian để hiểu nhau.”

“Anh cũng nói như vậy, nhưng mà, có lẽ duyên phận chưa tới.” Nói đến đây, Kim Tắc Thái đột nhiên nở nụ cười, “A…, chắc không phải là…., đại ca đến bây giờ vẫn còn nhớ mãi không quên…. tiểu yêu tinh đã làm anh ấy tan nát cõi lòng đây chứ…. Ôi….!”

“Ai cơ?” Sở Tĩnh kinh ngạc.

“Ai biết đâu, anh ấy không có chịu nói. Thiệt tình, nói cho em trai mà còn xấu hổ cái gì không biết. Cho nên anh mới nói lão đại thực chất là muộn tao từ trong xương mà.”

Sở Tĩnh chân thành chúc phúc: “Hy vọng đoạn tình cảm tiếp theo của đại ca sẽ thành công!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.