Bản Hòa Tấu Hôn Nhân

Chương 63



Được tổ chức Concert cá nhân có thể coi là giấc mơ cả đời của một người ca sĩ, cũng chính là sự công nhận năng lực của ca sĩ đó.

Mới vào làng nhạc chưa đến một năm, nếu theo lẽ thường thì Đinh Mông chưa vẫn chưa đủ khả năng để tổ chức concert riêng.

Chính vì vậy mà bây giờ cô nghe được tin công ty tổ chức buổi biểu diễn cá nhân cho riêng mình, thật sự là không cảm giác nào có thể diễn tả.

Xem ra lời cầu nguyện trên đỉnh vòng quay khổng lồ đã ứng nghiệm rồi.

Giang Mạn nhìn cô không nói lời nào lại bổ sung thêm: “Tuy là tổ chức concert riêng cho em nhưng hiện tại em chưa có nhiều ca khúc của riêng mình, thế nên quy mô concert lần này cũng không thể làm quá lớn được và cũng chỉ tổ chức trong thành phố thôi.”

Đinh Mông gật đầu, nói: “Không sao ạ, được như vậy là em đã mừng lắm rồi.”

Giang Mạn cười nói: “Chờ em ra nhiều ca khúc hơn, tổ chức cho em chuỗi concert cũng không có vấn đề gì. Chị sẽ trực tiếp điều hành khâu tổ chức, Kiều Dĩ Thần đã tự đề cử bản thân làm tổng giám chế.”

Đinh Mông ngây người, chớp mắt nhìn Giang Mạn: “Anh ấy đã biết chuyện tổ chức concert rồi sao?” Cô còn định lát nữa qua khoe với anh chuyện vui này nữa.

Giang Mạn nói: “Chính cậu ta đã đề nghị Hướng tổng cho em tổ chức buổi diễn cá nhân này đấy.”

Mắt Đinh Mông mở lớn, nói không nên lời.

”Lượng tiêu thụ album đầu tay của em không tồi, công ty sẽ giúp em tổ chức một vài buổi fansign ký tặng cho fan, thời gian và nơi tổ chức khi nào sắp xếp xong sẽ báo lại với em sau. Ngoài ra hôm nay chị đã giúp em nhận thêm ba hợp đồng quảng cáo, em xem xem rồi lựa hai trong ba CF[1] này nhé.”

[1] CF: viết tắt của Commercial Film, thuật ngữ thường sử dụng trong ngành giải trí, để chỉ các quảng cáo trên truyền hình, thường mới các minh tinh, ca sĩ, hay đơn giản là những người nổi tiếng để quảng cáo cho sản phẩm của công ty.

Đinh Mông nghi hoặc hỏi lại: “Em không thể nhận ba cái cùng lúc sao?”

Giang Mạn nói: “Nếu như đóng cả ba cùng một lúc thì mất hơi nhiều thời gian đấy, em có theo được không?”

Đinh Mông nói: “Không sao đâu, em nghỉ ngơi ít đi một chút là được.” Quay CF kiếm được rất nhiều tiền, nhân lúc nhân khí của cô đang lên Đinh Mông mong muốn nhận nhiều một chút. Có thể nhìn thấy số tiền của mình trong ngân hàng tăng lên, cô cảm thấy rất vui sướng.

Giang Mạn cười rồi nói: “Em không sợ mệt là được rồi, đương nhiên chị cũng muốn công ty kiếm được thêm một ít tiền lời.” Cô nói rồi lại nhìn vào màn hình máy tính, “Thông tin về CF chị đã gửi vào hòm mail của em rồi đấy, hai đồ ăn vặt và một dầu gội đầu.”

”Vâng. Em xem ngay đây.” Cô vừa nói lại vừa thấy thắc mắc, “Nhưng tại sao lại có nhiều thương hiệu đồ ăn vặt muốn e quảng cáo vậy?”

Giang Mạn nói: “Bởi vì khuôn mặt của em rất phù hợp để quảng cáo đồ ăn vặt mà.”

Đinh Mông: “...”

Thế nào gọi là mặt thích hợp để quảng cáo đồ ăn vặt!

Đinh Mông hào hứng chạy sang phòng làm việc của Kiều Dĩ Thần nói cho anh biết cô cũng bắt đầu kiếm được tiền, Kiều Đại nghe xong nghiêm mặt lại: “Em liều mạng như vậy làm gì? Chẳng lẽ anh không nuôi nổi em hay sao.”

Đinh Mông nghiêm túc nói: “Thu thập nhân dân tệ là niềm vui của em, anh không ngăn được em đâu.”

Kiều Dĩ Thần: “...”

Anh nhìn lướt qua lịch trình của Đinh Mông, rồi lại ngước mắt lên nhìn cô: “Bây giờ em là người bận rộn rồi, cũng không có thời gian với anh.”

Đinh Mông cười chống tay lên bàn nhìn anh: “Tối hôm nay Nam Tình hẹn em đi ăn thịt xiên chúc mừng album đầu tiên đại thắng, anh có muốn đi cùng không?”

Kiều Dĩ Thần khẽ nheo mày: “Thịt xiên? Hay lại là cửa hàng lần trước? Đã nói là em không được phép đến đó nữa rồi mà?”

Khóe miệng Đinh Mông trùng xuống: “Ừ, vậy anh đừng đi nữa.”

”Anh đương nhiên phải đi.”

Kiều Dĩ Thần không đi cô lại càng vui, “Nhưng tiệc mừng công lại ăn thịt xiên à?” Ít nhất cũng phải ăn thịt nướng chứ?

Đinh Mông nói: “Quán này có sao đâu? Tiệc mừng công đương nhiên phải chọn quán ăn bản thân thích nhất chứ?

Kiều Dĩ thần cười nói: “Được rồi, em nói có lý, buổi chiều sau khi xong việc anh sẽ đi cùng em.”

”Ừ.” Đinh Mông nói xong đang chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc của Kiều Dĩ Thần lại nhớ ra việc tổ chức concert, “À, em vừa ở phòng chị Giang Mạn, tổ chức concert là ý tưởng của anh hả?”

”Ừ, chờ tổ chức xong concert của em, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật luôn.”

Trái tim bé nhỏ của Đinh Mông đột nhiên lỡ mất hai nhịp, bỗng chạy tới hôn môi Kiều Dĩ Thần, “Cảm ơn Chó con.”

Nói xong Đinh Mông liền xấu hổ chạy ngay ra khỏi phòng làm việc của anh.

Kiều Dĩ Thần ngỡ ngàng, chưa kịp định thần, đưa tay chạm nhẹ lên môi dưới, khóe miệng cong cong.

Sau khi kết thúc công việc của buổi chiều, hai người liền lái xe đến Hương Phiêu quán. Đinh Mông ngồi kế bên Kiều Dĩ Thần không có việc gì làm nên lên lướt weibo cho đỡ chán.

Hôn lễ của cô và Kiều Dĩ Thần, còn cả phát hành album đầu tay hôm qua nữa, không thể ngờ rằng lại được cư dân mạng bàn tán sôi nổi như vậy, thậm chí còn có cả ảnh chụp địa điểm hôn lễ. Đinh Mông nói với Kiều Dĩ Thần: “Chó con, em không muốn việc kết hôn của chúng ta bị nhiều người theo dõi như vậy.”

Kiều Dĩ Thần cười, nói: “Anh cũng đâu muốn, không ngờ rằng anh sẽ kết hôn với một nữ ca sĩ”

Đinh Mông trừng mắt nhìn anh: “Thế chẳng lẽ anh định kết hôn với nam ca sĩ?”

Kiều Dĩ Thần: “...”

”Là ai nói trước, chẳng phải lúc trước anh luôn thích soái ca sao, không biết có bị bạn học cấp 2 “phơi bày” lên mạng không nữa?”

[2] Sơ trung: tương đương với hệ THCS của Việt Nam.

Kiều Dĩ Thần nhướng mày, nếu như không phải đang lái xe anh sẽ trực tiếp cốc đầu cô hỏi: “Trước đây anh có thích soái ca sao?”

”Anh đừng có chống chế, cả lớp đều biết.” Đinh Mông vừa nói, tự nhiên lại không nhịn được cười.

Kiều Dĩ Thần lườm cô, cảnh cáo: “Anh đã nói rồi, nếu như em lại nói linh tinh gì trên weibo thì đừng trách anh...” Anh nói đến đây, giọng đột nhiên trở nên âm trầm, “Hậu quả thế nào em biết rồi đấy.”

Đinh Mông: “...”

Nhìn vẻ mặt bỉ ổi của anh là biết đang nghĩ gì rồi.

Lúc đến Hương Phiêu khách trong quán cũng đã khá đông rồi. Tivi ở đại sảnh lớn tầng một đang chiếu bản tin về album mới và bài hát của Đinh Mông.

Cô và Kiều Dĩ Thần được người phục vụ đưa lên tầng hai, cẩn thận đi vào trong phòng, không để ai nhận ra hai người họ.

Tưởng Nam Tình và Tiểu Trác Tử đều đã đến từ trước, thấy hai người đến liền bắn pháo giấy, “Phanh” một tiếng, hoa giấy nhiều màu bay khắp phòng.

”Chúc mừng Mông chủ đại thắng! Album đại thắng! Thống nhất giang hồ thiên thu vạn đại”, hai hội phó fanclub đồng thanh hô lên.

Đinh Mông: “...”

Khóe miệng Đinh Mông giật giật: “Ừ, mau bình thân.”

Hai hội phó: “...”

Nhân viên phục vụ ở bên cạnh cười cười: “Mông chủ, hay là cô gọi món trước đi.”

Đinh Mông nhìn qua những món ăn mình thích một lần rồi liếc Kiều Dĩ Thần, thấy anh lắc đầu liền nói với phục vụ: “Cho tôi những món này trước đi.”

”Phiền các vị đợi một chút.”

Sau khi người phục vụ xuống tầng dưới, Tưởng Nam Tình nói với Đinh Mông: “Bữa hôm nay cậu mời.”

Đinh Mông nói: “Bữa tiệc hôm qua chúng mình đãi các cậu còn chưa đủ hay sao, hôm nay lại muốn chúng mình đãi tiếp?”

Tưởng Nam Tình nói: “Nào có, hôm qua bọn mình đã tặng hồng bao, một tháng tiền lương đều mừng cậu đó.”

Đinh Mông cười nói: “Vậy thì hai người các cậu cũng mau chọn ngày lành đi, mình sẽ tặng cậu một hồng bao thật dày.”

Tưởng Nam Tình sửng sốt, đỏ mặt: “Cậu nói cái gì vậy, mình và Tiểu Trác Tử rất trong sạch.”

Dường như là nhớ ra điều gì đó, khuôn mặt Nam Tình đột nhiên đỏ bừng thẹn thùng: “Nhưng mà thật ra mình còn tiếc nuối một điều, người đàn ông tớ gặp hôm qua thật đẹp trai. Chỉ tiếc lúc ấy bận chuẩn bị hôn lễ của cậu, mình chưa nói với anh ấy câu nào.”

Đinh Mông ngạc nhiên một lúc rồi trừng mắt nhìn: “Cao to, đẹp trai? Người cậu nói chẳng lẽ là Kiều Dĩ Hành, anh trai của Chó con.”

Chó con liền trừng mắt liếc cô.

”À! À!” Đinh Mông lập tức sửa lời: “Anh ấy là anh trai Dĩ Thần.”

Tưởng Nam Tình liếc Kiều Dĩ Thần, mặt vẫn e thẹn nói: “Mình cũng nghe nói đó là anh trai của chú rể.”

Con ngươi Kiều Dĩ Thần khẽ động, khóe miệng nhếch lên: “Có cần cho em phương thức liên lạc với anh ấy không?”

Tưởng Nam Tình ngạc nhiên nhìn anh: “Thật không? À.... Nhưng mà như thế có quấy rầy anh ấy không ạ?”

”Không sao, em cứ nhiệt tình quấy rầy anh ta đi.” Nụ cười của Kiều Dĩ Thần còn sâu hơn khi nãy, thuận miệng đọc số di động của Kiều Dĩ Hành cho Tưởng Nam Tình.

Tưởng Nam Tình vui vẻ nhìn số điện thoại vừa mới được lưu vào danh bạ của mình.

Tiểu Trác Tử ở một bên tổn thương thấu tim gan.

Trên đường trở về, Đinh Mông hơi lo lắng: “Anh cho cô ấy số điện thoại của anh trai, như vậy có sao không?”

Trong lòng cô thực ra cũng muốn Tưởng Nam Tình có một mối lương duyên tốt đẹp, sớm ngày yên bề gia thất, chỉ là cô ấy cô đơn quá lâu rồi đột nhiên có một Kiều Dĩ Hành đứng ở trước mặt, cô lo lắng sẽ phát sinh chuyện không thể cứu vãn.

Kiều Dĩ Thần cười nói: “Yên tâm đi, anh ấy chắc chắn có thể đối phó với một cô gái trẻ.”

Đinh Mông: “...”

Bây giờ cô lại bắt đầu lo lắng cho Tưởng Nam Tình.

Hình như nhìn thấu sự lo lắng của cô, Kiều Dĩ Thần cười nói: “Anh ấy cũng không phải người tùy tiện, anh thấy Tưởng Nam Tình và Tiểu Trác Tử thật xứng đôi.”

Đuôi lông mày Đinh Mông nhướng lên: “Vậy mà anh lại đưa số điện thoại của anh Dĩ Hành cho cô ấy?”

Kiều Dĩ Thần nhìn cô đầy thâm ý: “Không có người trợ giúp, hai người bọn họ sao có thể tiến triển được.”

Đinh Mông: “...”

Đây là ý gì? Ánh mắt anh ấy sao lại sắc bén như vậy?

Cô lại bắt đầu lo lắng cho Kiều đại ca rồi.

Cô cũng không biết sau đó Tưởng Nam Tình có liên lạc với anh Dĩ Hành hay không, thế nhưng < Âm Thanh Tự Nhiên> Season 2 cũng đang bước vào vòng tranh tài cam go nảy lửa.

Season này vẫn mời Kiều Dĩ Thần làm ban giám khảo. Mặc dù bây giờ Kiều Dĩ Thần đang có lịch trình tổ chức concert của Đinh Mông và Album mới của Tư Mã Tiêu Tiêu nhưng anh vẫn tiếp nhận lời mời của chương trình.

Hướng tổng của Quang Thần rất hài lòng với thái độ làm việc của vợ chồng hai người. Tuy rằng mới cử hành hôn lễ nhưng họ đều bận tối mặt tối mũi với rất nhiều dự án, nỗ lực kiếm tiền về cho công ty, nếu có thể còn định thưởng cho hai người họ huân chương chiến sĩ thi đua.

Cuối cùng thì lịch trình mấy tháng tới của Đinh Mông đã được hoàn tất. Công ty lập kế hoạch tổ chức concert cho cô ở năm thành phố khác, điều đó đồng nghĩa với việc thời gian tới cô không thể có mặt ở thành phố A được.

Trước ngày lưu diễn, cô vẫn phải đến công ty để tập vũ đạo.

MV được thiết kế ngoại cảnh theo phong cách vui nhộn, Đinh Mông dẫn đầu nhóm người nhảy trong công viên tạo thành một làn sóng lớn, mọi người xung quanh cùng hưởng ứng tham gia, thậm chí lôi kéo được cả các dì trên quảng trường cùng nhảy.

Đinh Mông sau khi thấy mọi người chia sẻ video này, tâm trạng vô cùng kích động. Album vừa mới phát hành chưa lâu, các dì đã học nhanh đến vậy.

Công ty thấy điệu nhảy này nổi tiếng, liền bảo Đinh Mông quay một video hướng dẫn nhảy phát trên weibo để mọi người có thể học. Đinh Mông tuy rằng nhận lời của công ty, nhưng bản thân vẫn cảm thấy hơi sợ.... Bài hát này chẳng lẽ sẽ trở thành bài tập nhảy của các dì trên quảng trường sao?

Vì ngày mai phải rời khỏi thành phố nên Đinh Mông nhanh chóng hoàn thành việc quay điệu nhảy rồi mới về nhà. Kiều Dĩ Thần vẫn chưa về, chắc còn đang bận bên < Âm Thanh Tự Nhiên>. Đinh Mông liền nhanh chóng rửa tay chuẩn bị làm cơm tối.

Hơn bảy giờ Kiều Dĩ Thần mới về đến nhà, đúng lúc Đinh Mông vừa làm cơm xong. Nhìn bữa ăn thịnh soạn trên bàn, Kiều Dĩ Thần nới lỏng caravat: “Ngày mai phải đi rồi nên tối nay định lấy lòng anh hả?”

Đinh Mông cười cười hai tiếng: “Cũng chỉ hơn một tuần thôi, rất nhanh rồi em sẽ về mà.”

Kiều Dĩ Thần ngồi xuống bàn ăn, ngẩng đầu nhìn cô: “Vợ chồng mới cưới, xa nhau lâu ngày, em không sợ ly hôn à?”

Đinh Mông nghĩ lại thấy buồn cười, rõ ràng bọn họ đã kỷ niệm một năm kết hôn rồi mà.

Cô đến ngồi đối diện với anh, chống cằm ngắm anh một lúc: “Tiểu biệt thắng tân hôn[3] mà, Chó con.”

[3] Tiểu biệt thắng tân hôn: lâu ngày mới được gặp vợ giống như tân hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.