Sáng hôm sau, Đinh Mông cùng dàn staff khởi hành đến thành phố D.
Lần này phải đến năm thành phố, công ty chọn ra năm tạo hình trong MV “Nụ hôn rực rỡ” để cô thay đổi mỗi buổi kí tặng kiểu.
Cả buổi sáng Đinh Mông dùng để chuẩn bị công việc, lúc quay MV chuyên gia trang điểm là người Pháp, mặc dù thợ trang điểm hiện tại là công ty đưa đến nhưng vẫn làm rất cẩn thận tỉ mỉ.
Sáng sớm Kiều Dĩ Thần đang bàn bạc về Album mới với Tư Mã Tiêu Tiêu, trong phòng làm việc của anh, Tư Mã Tiêu Tiêu xem một bài hát anh mới viết xong, cười ha ha nói: “Tôi nói này producer Kiều, anh phân biệt đối xử hả? Ca từ viết cho Đinh Mông thì "Nụ hôn của em mang theo hơi thở ngọt ngào khiến anh đắm chìm" nhưng lúc viết cho tôi lại là "Mưa lạnh lẽo trong căn phòng hoang vắng, ngọn đèn tàn chẳng còn hơi ấm của anh"?”
Kiều Dĩ Thần im lặng ngồi trên ghế.
Tư Mã Tiêu Tiêu tiếp tục nói ra bất mãn của mình: “Tôi biết Đinh Mông là vợ anh, hai người đang mặn nồng, nhưng mà tôi chỉ muốn bình yên hát một bản tình ca thôi, có cần ngược như thế không?
Cuối cùng Kiều Dĩ Thần cũng nhìn cô ấy một, mở miệng nói: “Không hài lòng thì tìm người khác mà viết.”
Tư Mã Tiêu Tiêu híp mắt nhìn anh rồi bỗng nhiên cười lên: “Nghe nói Đinh Mông đi thành phố khác tổ chức fansign nên tâm trạng của anh có vẻ không được tốt thì phải.”
Kiều Dĩ Thần nhìn cô: “Bài này cô muốn thu năm mươi lần à?”
Tư Mã Tiêu Tiêu: “...”
Ở dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu.
Một rưỡi chiều buổi ký tặng của Đinh Mông sẽ bắt đầu nhưng có không ít fan đã đến xếp hàng từ trưa, trên tay còn mang một túi bánh rất to.
Hôm nay Đinh Mông mặc một chiếc váy in hoa liền thân. Cô vừa bước vào fans đã hò hét ầm ĩ. Chủ fanclub ở thành phố D giơ băng rôn hét to: “Mông chủ Mông chủ, vũ trụ tối manh!”
Trong nháy mắt Đinh Mông có cảm giác được trở lại sân khấu của < Âm Thanh Tự Nhiên>.
Cô ngồi xuống chỗ được ban tổ chức sắp xếp từ trước, buổi ký tặng chính thức bắt đầu. Nhân viên công tác một bên liên tục dặn dò fans chỉ có thể yêu cầu ký tên nhưng mọi người đều không để ý.
”Mông chủ có thể viết cho em "Tiểu Lương Tử nhất định là của cậu, cứ mạnh dạn theo đuổi đi!" không ạ?”
”Mông chủ có thể giúp em viết y hệt như Mạc Thiên Vương không ạ?”
”Mông chủ hãy viết là "Sắp gầy rồi, cố lên!"”
”Mông chủ em thích chị lắm, chị có thể ký luôn vào bài thi toán này của em không?”
Đinh Mông: “...”
Cảm thấy công sức cô luyện tập kí tên đều uổng phí.
Lúc học tiểu học Đinh Mông đã từng luyện viết bằng bút máy hơn nữa còn được thầy giáo đề cử thi chữ đẹp. Nhưng mà sau này ngay cả việc ký tên cũng khó khăn, mỗi lần đặt bút xuống đều cảm thấy cổ tay rất mỏi, chỉ có thể ký một chữ như gà bới.
Ký suốt nửa tiếng nên nhiều người hâm mộ chưa được ký tên cảm thấy tiếc nuối. Vì thế Đinh Mông đã biểu diễn ngay tại bàn một ca khúc trong Album mới khiến mọi người vui vẻ mà về.
Sau khi kết thúc Đinh Mông quay lại khách sạn nghỉ ngơi, hôm nay đã mệt mỏi cả ngày trời rồi nên cô định ngủ một mạch đến 6 7 giờ rồi ăn luôn ở phòng ăn của khách sạn.
Lúc này Kiều Dĩ Thần đang ở sân khấu của < Âm Thanh Tự Nhiên>. Mặc dù thí sinh đã được tuyển chọn qua một vòng nhưng đối với Kiều Dĩ Thần vòng sơ tuyển vẫn là mộ
Khiến anh phiền nhất là, cuộc thi năm nay có không ít thí sinh bắt chước Đinh Mông.
Ví dụ như số 32 trước mắt này.
”Thưa ban giám khảo” Số 32 vén nhẹ mái tóc đen dài giống Đinh Mông, nhìn Kiều Dĩ Thần cười: “Bài hát em thể hiện là là một bài hát khó, không phải ai cũng hát được. Kiều Đại rất chú trọng đến nghệ thuật hát, đừng tưởng bắt chước theo bà xã của anh ta thì anh ta sẽ cho qua.”
Nữ thí sinh: “...”
Cô ta chỉ có thể nhìn về Kiều Dĩ Thần.
Kiều Dĩ Thần hơi nghiêng người đến gần micro hơn rồi lạnh nhạt nói: “Ngay khi cô hát câu đầu tiên tôi đã muốn kêu ngừng. Sở dĩ không hô luôn là vì muốn xem cô còn hát khó nghe đến trình độ nào nữa.”
Nữ thí sinh: “...”
Cô ta khóc chạy ra ngoài.
Những thí sinh bên ngoài đợi bỗng nhiên thấy một người vừa chạy vừa khóc, không nhịn được mà lo lắng.
Một thí sinh nữ nói lớn: “Đã nói sớm rồi, đừng có bắt chước Đinh Mông, giống thì thôi đằng này chẳng thành gì cả... Đương nhiên sẽ bị Kiều Đại Đại cho out.”
Không ít thí sinh tham dự đều đồng ý, nhưng cũng có một vài người yếu ớt phản đối: “Cũng có thể là Kiều Dĩ Thần thấy có người giống bà xã anh ấy nên không nỡ mắng.”
Thí sinh vừa nãy nói: “Rõ là cô không biết gì hết, lúc trước Đinh Mông đã nói ở một chương trình âm nhạc rằng lúc thu âm Kiều Đại Đại không hề thủ hạ lưu tình (nương tay) với cô ấy. Người ta đối với bà xã còn như vậy, huống chi một kẻ giả mạo? Tôi thấy mấy người đừng hy vọng đi cửa sau hay đường tắt gì cả, cứ hát cho tốt là được.”
Câu này khiến mọi người im bặt.
Buổi chiều trôi qua rất nhanh, đồng hồ báo thức kêu đúng 6 giờ rưỡi đánh thức Đinh Mông dậy. Cô rửa mặt rồi cầm túi xách xuống nhà ăn của khách sạn.
Buổi tối nhà hàng có Buffet cô vốn định rủ trợ lý cùng đi nhưng trợ lý đã gọi đồ ăn ngoài rồi. Vì vậy Đinh Mông đành phải đi một mình.
Trong phòng ăn không có nhiều người lắm, cô đi lấy một suất bít tết và mỳ Ý rồi tìm một bàn trống để đồ ăn xuống coi như đặt chỗ, sau đó đi lấy một ít sashimi và sushi. Đến lúc lấy thêm tôm và sò điệp thì bàn ăn đã hoàn chỉnh, lúc này Đinh Mông mới ngồi xuống ăn.
Vì thịt bò nhanh nguội nên cô quyết định “giải quyết” trước. Vừa ăn được hai miếng bỗng bên cạnh vang lên một giọng nói quen thuộc “Đinh Mông?”
Đinh Mông ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ngạc nhiên nói: “Mộ Song, sao cậu lại ở đây?”
Mộ Song nói: “Album của mình tháng sau sẽ phát hành, mình tới đây tham gia biểu diễn một tiết mục.”
”Thật à, trùng hợp thật đấy, mình vừa hay tổ chức Fansign ở đây.”
Việc Đinh Mông tổ chức ký tên Mộ Song cũng nghe nói qua nhưng mà không ngờ hai người lại ở cùng khách sạn... Xem ra công ty cố ý sắp xếp như vậy.
Cô nhìn thoáng qua bàn đồ ăn của Đinh Mông hỏi: “Cậu đi với ai thế?”
Đinh Mông: “Một mình, có mình mình thôi.”
Mộ Song ngạc nhiên nhìn một bàn đầy thức ăn trước mặt, im lặng.
Lần trước Đinh Mông tham gia lễ kỷ niệm của bác cô thì cô đã biết sức ăn của Đinh Mông rồi.
Lúc này Đinh Mông lại rất vui vẻ, nhiệt tình mời Mộ Song cùng ăn: “Cậu cũng một mình hả? Hay là bọn mình cùng ăn đi, còn có thể nói chuyện với nhau nữa.”
”Được.” Mộ Song để tú xách xuống để đi lấy thức ăn.
Bữa cơm này Đinh Mông ăn vô cùng thỏa mãn, mệt mỏi từ chiều cũng vơi đi không ít. Cô lấy điện thoại ra chụp lại đầy bàn thức ăn up lên Weibo.
Đinh Mông_Mông chủ v: Ăn cơm tối ở nhà ăn của khách sạn không ngờ gặp Mộ Song [ha ha], đồ ăn không tệ lắm, cảm giác ăn no thật tuyệt vời ~~
[hình ảnh] [hình ảnh]
Người hâm mộ nhanh chóng bày tỏ trạng thái chảy nước miếng.
”Hải sản trông tươi quá, Mông chủ chắc chắn đang chuốc thù [cúi chào]”
”Sao Mông chủ ăn nhiều vậy, không lẽ muốn trở về cô gái mập hồi cấp 2 sao?:)”
”Kiều Dĩ Thần”
”Mông chủ và Mộ Song đều đẹp quá. Đã đẹp còn khí phách như siêu anh hùng nữa!”
”Hình như tôi đã đoán được là khách sạn nào rồi [chớp mắt]”
”Mông chủ, Tiểu Chanh thành phố D cầu được cho ăn [thương cảm]”
Không lâu sau Kiều Dĩ Thần cũng thấy được Weibo này. Anh mím môi chụp lại bữa tối của mình lên Weibo.
Kiều Dĩ Thần v: Bữa tối của tôi:) [hình ảnh]
”Ha haha ha Kiều Đại Đại thật đáng thương, chỉ có một bát mỳ, ngay cả thịt cũng không có [cười khóc]”
”Không có bà xã thật đáng thương 233333”
”Đinh Mông_Mông chủ, mau đến xem ông xã của chị thảm chưa kìa, chị thì thịt cá, anh ấy ăn mỳ ở nhà... Không được em muốn đi cười một lúc nữa ha ha ha..”
”Kiều Đại đang lên án sao! Nghịch ngợm quá [cười khóc]”
”Đây là làm nũng sao [doge]”
”Xí, lại làm nũng.”
”So sánh hai Weibo này, thực sự là... Thương anh [cười khóc]”
”Ngày nào cũng show tình cảm, không thể nhìn thêm được [cúi chào]”
”Hình như nghe được thuyết minh: Bà xã, mau an ủi [doge]”
”Kiều Đại Đại, Mông chủ không ở nhà cũng phải ăn uống cẩn thận nha [thương cảm] [thương cảm] [thương cảm]”
Đinh Mông trở về phòng liền lên Weibo, thấy được hình ảnh này thì không nhịn được bật cười. Bữa tối của Kiều Dĩ Thần trông thật là thảm thương.
Suy nghĩ một chút thì phát hiện từ lúc kết hôn tới giờ hai người chưa từng xa nhau, ngay cả làm việc cũng ở gần nhau.
Cô trừng mắt tìm số điện thoại của Kiều Dĩ Thần gọi cho anh.
Lúc này Kiều Dĩ Thần đã thu dọn xong thấy Đinh Mông gọi, ánh mắt chớp động ấn nghe: “Sao vậy, em còn nhớ đến ông chồng là anh đây à?”
Tiếng cười của Đinh Mông truyền đến từ đầu dây bên kia: “Chó con, anh thật đáng thương, sao lại chỉ ăn một bát mỳ? Không phải trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu sao?”
Kiều Dĩ Thần đi tới phòng khách, nằm vật ra sa lon: “Em không ở nhà anh không muốn nấu.”
Đinh Mông dừng một chút, vừa cười vừa nói: “Làm ông xã của người ta không được tùy hứng như vậy, nếu không muốn nấu thì ăn công ty.”
”Ừ...” Kiều Dĩ Thần ẫm ở trả lời, hỏi lại: “Buổi ký tên thuận lợi không?”
Đinh Mông nói: “Ừ, rất thuận lợi, Tiểu Chanh đều vô cùng nhiệt tình, tặng cho em nhiều quà lắm. Chỉ là ký liền nửa tiếng hơi mệt.”
”Ừ, em biết, anh thì sao? Cuộc thi lần này có phát hiện ra nhân tài mới nào không?”
Kiều Dĩ Thần nói: “Vẫn có một hai người hát tạm được, nhưng lần này có nhiều thí sinh bắt chước em...” Nói đến đây anh bỗng hạ giọng: “Khiến anh càng nhớ em.”