Đinh Mông đoán có thể lần mang thai thứ hai sẽ vất vả hơn so với lần đầu sinh Kiều Nhuế Mông.
Lúc Kiều Nhuế Mông ở trong bụng cô vô cùng an phận, không chỉ ít đá hay đạp cô mà ngay cả nôn nghén Đinh Mông cũng ít có.
Khi đó Đinh Mông còn âm thầm cảm thấy may mắn, nhìn thấy rất nhiều người mang thai khổ không thể tả, nhưng cô vẫn ăn được ngủ được như cũ. Hơn nữa Kiều Dĩ Thần luôn quan tâm bảo bọc cô, ngay cả làm việc cũng không để cô làm, thật sự giống như sống ở thiên đường.
Hiện tại cuối cùng cô cũng cảm nhận được nỗi khổ khi mang thai.
Đinh Mông ôm bồn cầu ói đến trời đất mịt mù, nghĩ thầm tiểu gia hỏa trong bụng sau này nhất định sẽ là một tiểu quỷ thích gây sự, giống như Kiều Dĩ Thần hồi bé.
Kiều Dĩ Thần cầm ly nước nóng ngồi xổm kế bên cô, cô ói xong thì cầm lấy ly nước súc miệng, thuận tay lau đi nước mắt chảy ra vì ói.
”Kiều Dĩ Thần, nếu như đây không phải là một chú chó con nhỏ đẹp trai, thì sau này anh đừng hòng leo lên giường của em!” Trong khoảng thời gian này Đinh Mông bị trêu đùa quá trớn, tính tình cũng thay đổi, lúc quay sang uy hiếp Kiều Dĩ Thần trông khí thế vô cùng.
Lúc này Kiều Dĩ Thần chẳng thèm để tâm tới cuộc sống hạnh phúc trong tương lai, nhìn thấy Đinh Mông thành dạng này anh thật đau lòng: “Vợ à, đều do anh không tốt, khi em sinh anh sẽ giúp em trả thù được không?”
Anh vừa nói xong, bạn nhỏ trong bụng đá Đinh Mông một.
Đinh Mông nhíu mày, vẻ mặt đau khổ nhìn Kiều Dĩ Thần: “Nó nghe được anh nói chuyện đấy.”
Kiều Dĩ Thần không nhịn được bật cười: “Vậy giờ chúng ta không nói, tương lai cứ trực tiếp tiến hành.”
Bởi vì lúc ấy Kiều Nhuế Mông rất ngoan, cho nên Kiều Dĩ Thần không biết phản ứng mang thai nghiêm trọng như vậy, nếu biết sớm đã không để cô sinh đứa thứ hai.
Kiều Nhuế Mông cũng mơ hồ biết mình sắp có em trai, hơn nữa em trai rất không ngoan luôn giày vò mẹ của bé.
Lúc thai máy Đinh Mông hoạt động, bé liền chạy đến trước mặt Đinh Mông, nói chuyện với bụng cô: “Em trai phải ngoan ngoãn, không được đá mẹ, mẹ khó chịu, ba khó chịu, Nhuế Nhuế cũng sẽ khó chịu.”
Đinh Mông cười xoa đầu bé: “Vẫn là Nhuế Nhuế ngoan nhất.”
Kiều Nhuế Mông ngẩng đầu cười với cô, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ: “Mẹ à, hôm nay Nhuế Nhuế ở nhà trẻ học được một bài hát thiếu nhi, Nhuế Nhuế hát cho em trai nghe được không?”
”Được.”
Thế là bạn nhỏ Kiều Nhuế Mông vui vẻ hát lên, mặc dù bé vẫn còn nhiều chữ phát âm không rõ, nhưng tiết tấu và giai điệu lại cực chuẩn.
Đinh Mông cười nói: “Nhuế Nhuế hát hay quá, ba ba chắc chắn sẽ cho con điểm cao nhất.”
Được khen, Kiều Nhuế Mông cười càng thêm vui vẻ: “Sau này khi Nhuế Nhuế lớn phải như mẹ, hát trên TV.”
Đinh Mông nói: “Nhuế Nhuế đừng bao giờ gặp phải một nhà sản xuất như ba ba, ba rất hung dữ.”
Kiều Nhuế Mông nghiêng đầu, không hiểu nhà sản xuất là gì, với lại sao mẹ lại nói ba ba rất hung dữ? Rõ ràng ba ba lúc nào cũng cười mà.
”Ba ba hung dữ với mẹ sao?” Bé mở to mắt nhìn Đinh Mông.
Đinh Mông gật đầu bày ra bộ mặt đáng thương: “Khi ba ba làm việc hay hung dữ với mẹ, còn hay mắng mẹ phát khóc.”
Kiều Nhuế Mông chu mỏ: “Con trai không thể ức hiếp con gái, Nhuế Nhuế không thương ba nữa.”
Producer Kiều đang trong phòng bếp cần cù nấu cơm, âm thầm hắt hơi một cái. Trên người anh còn buộc tạp dề, từ phòng bếp lộ ra nửa người: “Có phải hai người đang nói xấu anh không?”
Kiều Nhuế Mông hừ một tiếng không thèm để ý anh, Đinh Mông nhìn anh cười nói:“Đây là bí mật giữa con gái với nhau.”
Kiều Dĩ Thần: “...”
Buổi tối lúc ngủ, Kiều Nhuế Mông đòi ngủ với mẹ, còn đẩy ba mình đến giường nhỏ. Kiều Dĩ Thần dở khóc dở cười, nếu như bình thường thì anh còn có thể cho bé ngủ với Đinh Mông, nhưng hiện tại Đinh Mông đang mang thai, anh không dám để bé và Đinh Mông một chỗ.
Mặc dù bình thường con gái rất ngoan ngoãn, nhưng tướng ngủ thì không thể tưởng tượng được, có thể vừa ngủ vừa thi triển Càn Khôn Đại Na Di.
Nếu như đá trúng chỗ nào của Đinh Mông, thì không được.
Nhưng Kiều Nhuế Mông quyết tâm muốn ngủ cùng mẹ, Kiều Dĩ Thần khuyên rất lâu cũng vô dụng, cuối cùng phải chờ cô bé ngủ thiếp đi mới ôm về phòng.
Trở lại phòng ngủ chính, anh nhẹ nhàng ôm Đinh Mông vào ngực, hỏi: “Hôm nay em đã nói gì với Nhuế Nhuế?”
Đinh Mông nói: “Không có gì chỉ là nói một chút chuyện trong phòng thu anh mắng người ta khóc thế nào.”
Kiều Dĩ Thần: “...”
Anh ở trong phòng mắng khóc rất nhiều người nhưng...Đến bây giờ anh vẫn chưa mắng cho Đinh Mông khóc lần nào!
Anh nhéo mũi Đinh Mông: “Khi nào thì anh mắng em khóc vậy?”
Đinh Mông nói: “Anh không thấy em khóc vì em rất mạnh mẽ nhưng trong lòng lệ đã chảy thành sông.”
Kiều Dĩ Thần: “...”
Anh cúi đầu nở nụ cười.
Mấy tháng sau, Đinh Mông thuận lợi sinh được một bé trai, cảm động khiến cô muốn khóc.
Chó con nhỏ đẹp trai của cô rốt cuộc ra đời rồi! Nỗi khổ mấy tháng nay cũng không uổng phí!
Lần này Kiều Dĩ Thần đặt tên cho đứa bé là Kiều Mộ Mông, đỡ hơn Kiều Ái Mông lúc trước. Anh cảm thấy tài năng đặt tên của mình đã thăng cấp.
Nhưng vẫn bị Đinh Mông vô tình phản đối.
Cô nói tên này dùng cho người con trai quá nữ tính.
Sau này Kiều Dĩ Thần nghe bà nội Đinh Mông nói, nhũ danh của Đinh Mông là Hàm Hàm, anh vừa nghe liền quyết định luôn.
Kiều Mộ Hàm!
Quả nhiên Kiều Mộ Hàm đúng như dự đoán của Đinh Mông, là một tên tiểu quỷ thích gây sự. Nhưng cũng may cậu rất nghe lời mẹ, Đinh Mông không cho cậu làm gì thì cậu sẽ ngoan ngoãn không làm.
Kiều Mộ Hàm lớn lên rất giống Kiều Dĩ Thần, quả thực như đúc ra từ một khuôn. Bây giờ Kiều Nhuế Mông đã đi học, bọn họ không post hình bé, nhưng còn Kiều Mộ Hàm...
Đinh Mông cười mờ ám lấy máy ảnh ra.
Cô mua cho Kiều Mộ Hàm rất nhiều bộ đồ trẻ em đáng yêu, mang phong cách thân sĩ Anh Quốc. Vì cô nói với cậu, con trai nên giống một thân sĩ, nho nhã lễ phép.
Đang giúp Kiều Mộ Hàm thay quần áo, đột nhiên cô hiểu được sở thích lúc trước của Kiều Dĩ Thần.
Chuyện này... Thật thú vị đó nha.
Khiến con mình trở thành bộ dạng mình tưởng tượng, khiến người ta phát nghiện!
Với chuyện mẹ già nhà mình thích chơi trò thay đổi quần áo, Kiều Mộ Hàm rất tích cực mà phối hợp. Thấy mẹ giục chụp ảnh, đầu nhỏ cũng vươn đến nhìn.
Ừ, thật đẹp trai.
Da Kiều Mộ Hàm rất trắng, mặc áo khoác cổ bẻ màu xanh rất hợp, vừa trắng trẻo vừa phong độ. Bên trong cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, buộc thêm một chiếc nơ đen ở cổ, trông rất giống một thân sĩ.
Cô up ảnh Kiều Mộ Hàm lên Weibo, rất nhanh đã có vô vàn bình luận.
”Cmn! Người nhà Mông chủ đều có giá trị nhan sắc nghịch thiên mà!”
”Em trai à! Mặc dù hiện tại em rất nhỏ nhưng chị nguyện ý chờ em! [hoa tâm]”
”Thật đẹp trai thật đẹp trai! Mông chủ thật hạnh phúc khi có một công chúa nhỏ rồi còn thêm một hoàng tử nhỏ nữa qaq”
”Tôi vốn là fan Thụy Nhuế cp nhưng bây giờ tôi muốn ship Thụy Hàm:)”
”Nhìn Kiều Nhuế Mông, những kẻ từng nói Mông chủ phẫu thuật thẩm mỹ chắc là bẽ mặt lắm đây [cười cry]”
”Tôi có linh cảm tiểu thuyết đồng nhân và truyện tranh biếm họa sắp đột kích.”
”Mông chủ, cầu up thêm ảnh của tiểu Vương tử Hàm Hàm!”
Kiều Mộ Hàm còn chưa lên mạng nên không thấy những bình luận này, nhưng Đinh Mông ôm điện thoại cười đến ánh mắt híp hết cả rồi.
Lúc Kiều Dĩ Thần đưa Kiều Nhuế Mông về, ôm theo một hộp thực phẩm. Anh để ở phòng bếp rồi lên phòng ngủ: “Vợ, hôm ngay có một người bạn gửi cua, tối nay ăn cua nhé!”
”Hả, ok.” Đinh Mông vẫn đang chụp ảnh Kiều Mộ Hàm, mơ hồ trả lời.
Kiều Dĩ Thần cong môi nhìn tình huống trong phòng, không dám oán trách Đinh Mông nên phát tác lên đầu Kiều Mộ Hàm: “Kiều Mộ Hàm, chữ Hán hôm nay ba dạy con đã học hết chưa? Cả ngày chỉ biết chơi.”
Kiều Mộ Hàm chậm rãi quay đầu nhìn anh, khóe mắt sụp xuống, giọng nói nức nở nhào vào lòng Đinh Mông: “Mẹ, ba mắng con.”
Đinh Mông không chịu nổi nhất là khi con trai làm nũng, thấy cậu bị ức hiếp lập tức trừng Kiều Chó con: “Anh nói lớn tiếng vậy với con trai làm gì? May mà em còn ở đây, nếu em không có mặt, không biết anh sẽ ức hiếp con trai thế nào!”
Kều Dĩ Thần: “...”
Lúc trước không phải nói giúp cô trả thù sao?
Tại sao bây giờ anh hơi nghiêm khắc với con trai một chút lại bị cô mắng?
...Thế giới này thay đổi rồi.
Vì vậy anh cũng học điệu bộ của Kiều Mộ Hàm, khóe mắt sụp xuống: “Vợ, em mắng anh.”
Đinh Mông bị chọc cười, Kiều Mộ Hàm nép vào lòng Đinh Mông, quay đầu lại nhìn anh. Ánh mắt kia im lặng thể hiện ba chữ không biết xấu hổ *.
*Trong nguyên tác là 不要脸
Kiều Dĩ Thần kéo cà vạt trên cổ, từ cửa bước đến: “Anh đã tìm nhà trẻ cho Kiều Mộ Hàm, tháng sau có thể để nó đi học rồi.”
Tuy rằng họ đã sớm bàn bạc chuyện này, nhưng Đinh Mông vẫn nhíu mày: “Thật sự để con đi nhà trẻ sớm vậy sao?”
Kiều Dĩ Thần nói: “Nhuế Nhuế ba tuổi đã đi nhà trẻ, đây là độ tuổi bình thường, sau này em cũng chụp cho con ít ảnh thôi.”
”Ừ.” Đinh Mông mệt mỏi buông máy ảnh xuống.
Kiều Mộ Hàm vừa nghe mình và chị gái sẽ bị giam ở nơi gọi là nhà trẻ, lập tức khuôn mặt nhỏ uất ức nhìn Đinh Mông: “Mẹ, con không muốn đi nhà trẻ, con muốn ở chung với mẹ.”
Đinh Mông còn chưa lên tiếng, Kiều Dĩ Thần đã nói trước: “ Con trai mà không có tiền đồ sau này sẽ không tìm được vợ.”
Đinh Mông: “...”
”Chó con, học sinh kém như anh còn có thể tìm được vợ, chắc chắn Hàm Hàm có thể.” Đinh Mông làm chỗ dựa cho con trai mình.
Kiều Dĩ Thần: “...”
Cô nhất định muốn chọc phá anh đúng lúc này sao?
Kiều Mộ Hàm nghe xong cười ha ha, bắt chước mẹ cậu nói: “Chó con, học sinh kém như anh còn tìm được vợ, chắc chắn Hàm Hàm có thể.”
Kiều Dĩ Thần: “...”
Cậu là cái máy "nói nhại" sao!
Anh véo khuôn mặt trắng noãn của Kều Mộ Hàm, sờ đầu cậu: “Con là Chó con nhỏ, còn dám gọi ba là Chó con hả?”
Kiều Mộ Hàm hung dữ nhìn anh: Con không phải Chó con nhỏ, con là chuyên viên Kiều Mộ Hàm, hàng còn đang đợi bán!”
Kiều Dĩ Thần câu môi: “Vậy con hỏi mẹ xem con có phải Chó con nhỏ không?”
Kiều Mộ Hàm quay đầu muốn Đinh Mông xác nhận.
Đinh Mông nói: “Đúng thế.”
Kiều Mộ Hàm: “...”
Được rồi, cậu là.
Lúc này, Kiều Nhuế Mông cầm sách bài tập đến: “Mẹ, con làm xong rồi.”
Kiều Nhuế Mông vừa lên lớp hai, thành tích học tập rất tốt, giống như Đinh Mông khi còn bé.
Đinh Mông xem sách bài tập của cô bé, khen: “Chữ của Nhuế Nhuế rất đẹp.”
Kiều Mộ Hàm nói: “Sau này Hàm Hàm viết còn đẹp hơn chị!”
Kiều Dĩ Thần đang thay quần áo ở bên cạnh chợt lên tiếng: “Với kiểu chữ như chó gặm của con bây giờ?”
Kiều Mộ Hàm nhìn anh hỏi: “Ba gặm chữ con bao giờ? Có phải ba đói rồi không?”
Kiều Dĩ Thần: “...”
Đinh Mông bên cạnh nghe thấy cười lên: “Ha ha ha, em cũng đói, Chó con anh đi làm cơm đi, không phải bảo có cua sao?”
”Ừ.” Kiều Dĩ Thần trừng Kiều Mộ Hàm rồi nói với Đinh Mông: “Em xem bài tập cho Nhuế Nhuế, anh đi hấp cua.”
Cua Kiều Dĩ Thần mang về rất lớn, trong hộp nhiều nhất chỉ đựng được ba con.
Đinh Mông kiểm tra bài tập cho Kiều Nhuế Mông xong, bảo cô bé giúp em trai học chữ, còn mình thì vào bếp làm cơm cùng Kiều Dĩ Thần.
Chẳng bao lâu mùi cua hấp bay ra từ phòng bếp, hai bé con kia ngồi không yên đều chạy đến phòng bếp nhìn, Kiều Dĩ Thần sợ các bé bị thương, bảo Đinh Mông dẫn chúng ra ngoài chơi.
Kiều Nhuế Mông thích nhất là ăn hải sản, nhưng ăn hải sản là phiền nhất, hai tay nhỏ của cô bé cầm càng cua, bóc nửa ngày cũng không bóc được miếng nào.
Kiều Dĩ Thần ngồi bên cạnh nhìn cô bé thật lâu, cười cầm càng cua của cô bé lên, nhẹ nhàn vặn hai cái, phát ra tiếng răng rắc giòn tan. Kiều Nhuế Mông nhìn anh bóc vỏ cua, kéo thịt cua hoàn chỉnh từ bên trong ra.
”Oa ~ ba thật lợi hại.” Hai mắt Kiều Nhuế Mông sáng lên.
Kiều Dĩ Thần đưa càng cua đã lột cho bé, còn không quên dặn dò: “Không được ăn nhiều.”
”Vâng.” Kiều Nhuế Mông hạnh phúc ăn thịt cua.
Đinh Mông ngồi đối diện cũng đang lột vỏ cua, cô hít mũi tự nhủ: “Ai, có người bay giờ trong mắt chỉ có con gái, không ai chịu lột vỏ cua giúp mình.”
Kiều Dĩ Thần cười nhẹ, định cầm càng cua lột giúp cô, Kiều Mộ Hàm nhanh hơn anh một bước cướp trước, xung phong nhận việc nói::Mẹ, Hàm Hàm lột cho mẹ!”
Đinh Mông cảm động cúi đầu, hôn lên trán cậu một cái: “Chỉ có Hàm Hàm hiểu mẹ, con biết không, con trai giúp con gái bóc vỏ hải sản rất dễ nhận được ấn tượng tốt của con gái.”
Kiều Mộ Hàm cái hiểu cái không gật đầu: “Mẹ cũng thích được con trai bóc vỏ hải sản sao?”
Đinh Mông nói: “Đúng vậy, nếu không phải trước đây coi trọng tay nghề lột tôm của ba con mẹ sẽ không gả cho ba con đâu.”
Kiều Mộ Hàm gật đầu, cố gắng bóc càng cua vì mẹ. Nhưng cậu còn quá nhỏ, hai tay hết sức cầm càng cua, Kiều Dĩ Thần nhìn động tác vụng về của cậu, hỏi ngược lại Đinh Mông: “Hóa ra em thích anh vì anh bóc tôm giỏi?”
Đinh Mông cười nói: “Đúng vậy.”
Kiều Dĩ Thần: “...”
Vậy nếu hôm nào xuất hiện người bóc tôm giỏi hơn anh, có phải cô sẽ chạy theo người ta hay không?
Kiều Mộ Hàm đang cố sức vật lộn với càng cua trên tay, Kiều Dĩ Thần đoạt lấy, bóp nhẹ mấy cái, âm thanh giòn tan vang lên: “Chỉ với bàn tay bé xíu ấy mà muốn bóc càng giúp mẹ con? Đợi vài năm nữa đi.”
Kiều Mộ Hàm tức giận nhìn càng cua đã được anh lột xong đưa Đinh Mông, âm thầm thề, ngày nào đó cậu sẽ lột giỏi hơn ba!
Nhiều năm về sau, Kiều Mộ Hàm ở buổi liên hoan nhập học trường phổ thông, tao nhã bóc cua giúp một bạn gái bên cạnh đã lấy được cảm tình của rất nhiều bạn học.
”Oa, Kiều Mộ Hàm cậu thật lợi hại!”
”Kiều Mộ Hàm, cậu có thể giúp mình bóc cua không?”
”Bạn Kiều Mộ Hàm, bóc cua có bí quyết gì không, sao cậu bóc giỏi vậy!”
Khóe môi Kiều Mộ Hàm khẽ cười, nghĩ thầm lời mẹ nói thật không sai, con trai giúp con gái bóc hải sản rất dễ chiếm được ấn tượng tốt của cô ấy.
Nhưng mà đó là sau này.
Sau cái ngày ăn cua đó, Kiều Mộ Hàm bị ba cậu tống vào nhà trẻ.
Trong nhà trẻ có rất nhiều cô giáo trẻ tuổi, lại nhiệt tình, loại nhiệt tình này sau khi nhìn thấy Kiều Mộ Hàm càng nóng hơn.
Bạn học Kiều Mộ Hàm! Cô là fan Thụy Hàm đó!
Nhưng mà Kiều Mộ Hàm vừa xa mẹ đã lộ nguyên hình, trở nên vô cùng nghich ngợm thích gây sự. Thường xuyên đánh nhau với bạn học nam khác, gần nhất còn kéo tóc bạn nữ khiến người ta khóc lớn.
Cô giáo nhà trẻ không còn cách nào đành phải mời Đinh Mông đến.
Lúc Đinh Mông được gọi đến phòng giáo viên, nghĩ thầm Kiều Mộ Hàm và Kiều Dĩ Thần rất giống nhau, ngay cả chuyện gây sự mời phụ huynh này, cũng y hệt.
Sau khi nghe cô giáo nói về chuyện gây sự của Kiều Mộ Hàm, Đinh Mông lạnh lùng liếc cậu. Kiều Mộ Hàm phút chốc đỏ mắt: “Mẹ...”
Đinh Mông nói: “Đừng gọi mẹ, trước khi đi con đã hứa với mẹ như thế nào?”
Kiều Mộ Hàm vẫn ngập nước mắt, không nói lời nào, cô giáo nhìn dáng vẻ của cậu cũng mềm lòng: “Bé trai ở tuổi này quả thật rất nghịch ngợm, nếu bé có lỗi hãy từ từ dạy dỗ đừng nổi cáu với bé.”
Đinh Mông nói: “Tôi biết rồi, không sao đâu cô giáo Thôi, đã khiến cô phiền lòng rồi.”
Cô giáo Thôi vội nói: “Không sao không sao, đây là việc của tôi.”
Trở về nhà rồi mặt Đinh Mông vẫn rất lạnh lùng. Kiều Mộ Hàm biết mình làm sai nên đứng một góc không dám nói gì.
Thấy cậu bày ra bộ dạng đáng thương, Đinh Mông có chút bất đắc dĩ, không còn cách gì khác là kéo cậu đến trước mặt hỏi: “Vì sao đánh mấy bạn nhỏ khác.”
Kiều Mộ Hàm nói: “Là cậu ấy đánh con trước.”
Đinh Mông nói: “Vậy con cũng không thể đánh người ta.”
Kiều Mộ Hàm nói: “Vậy phải làm sao?”
Đinh Mông nghĩ một chút: “Con có thể mắng lại.”
Kiều Mộ Hàm: “...”
Đinh Mông lại nói: “Nhưng mà mắng phải có nghệ thuật, không thể mắng thô tục đấy?”
”Con biết rồi.”
Có lẽ điều này rất khó với Kiều Mộ Hàm, Đinh Mông nói: “Hôm nào mẹ dẫn con đến phòng thu của ba, xem ba con mắng người thế nào.”
Kiều Mộ Hàm: “...”
Cậu vô cùng hoài nghi ba mình rốt cuộc làm nghề gì.
”Vậy nếu những bạn khác đánh con thì sao?”
Đinh Mông nghĩ thầm tiểu bá vương như con ai dám đánh, nói: “Nếu bạn khác đánh con, con cứ đánh lại để tự vệ. Sau đó mách cô giáo.”
”Vâng.”
Hỏi xong chuyện đánh người, Đinh Môn hỏi tới chuyện kéo tóc làm các bạn gái khóc: “Sao lại nắm tóc các bạn gái?”
Kiều Mộ Hàm méo miệng nói: “Cậu ấy rất ầm ĩ, luôn muốn nói chuyện với con.”
Đinh Mông: “...”
Cô nghiêm túc nói với Kiều Mộ Hàm: “Không phải mẹ đã bảo con, con trai không thể bắt nạt con gái à?”
Kiều Mộ Hàm đáng thương nói: “Nhưng bạn ấy rất ồn ào.” Cậu không thể đánh, nên đành kéo tóc người ta.
Đinh Mông nói: “Vậy con kéo tóc khiến bạn ấy khóc chẳng phải càng ồn ào sao?”
”À...” Kiều Mộ Hàm không thể phản bác.
”Vì vậy con làm như thế là không đúng. Con trai không thể dùng bạo lực với con gái, mà phải dùng mị lực.”
Đoạn này nghe có vẻ thâm ảo quá, Kiều Mộ Hàm nghe không hiểu: “Mị lực là gì?”
Đinh Mông suy nghĩ một chút rồi nói: “Ví dụ nếu con không muốn nói chuyện với cô bé đó thì hãy cười với người ta, sau đó nói với cô bé là con có chuyện phải làm bảo cô bé tìm những bạn khác nói chuyện. Một chàng trai phong độ phải biết lịch sự từ chối con gái, hiểu chưa?”
Sau đó cô bé kia lại quấn lấy cậu nói chuyện, Kiều Mộ Hàm thử cách của mẹ, cười bảo cô bé tìm bạn khác. Không ngờ thật sự hiệu quả, cô bé đó đỏ mặt đi tìm những bạn khác chơi.
Kiều Mộ Hàm vui vẻ nghĩ, lời của mẹ quả nhiên không sai.
Về sau, chiêu này được Kiều Mộ Hàm dùng trong suốt quá trình trưởng thành, ngày càng thuần thục nhuần nhuyễn, phải nói là cả đời đều thuận lợi.