Bạn Học, Ăn Bánh Nếp Không?

Chương 29



Không quá hai ngày, trên bảng thông báo của trường đã được dán một thông báo xử phạt, sáng thứ hai giáo viên chủ nhiệm cũng đọc công khai thêm một lần nữa. Náo nhiệt kéo dài một tuần mới dần dần lắng xuống.

Lục Ngô không biết ngày hôm đó Liễu Thiến và Đàm Hiểu có nói chuyện với nhau hay không, và đã nói những gì, nhưng từ đó về sau Đàm Hiểu không còn đến trường nữa, không lâu sau đó thì nghe nói cậu ấy chuyển trường, chuyển đến thành phố khác ở.

Tâm trạng Liễu Thiến buồn rầu một trận, sau đó toàn bộ chỗ ngồi trong lớp bị xáo trộn và đổi một lần nữa, tính cách của cậu ấy đi đâu cũng được chào đón, có bạn cùng bàn mới nên dần dần cũng trở về trạng thái ban đầu.

Nói đến lần chuyển chỗ này, Lục Ngô có hơi buồn rầu.

Cô không chỉ bị tách khỏi Mạnh Tiêm Lâm, mà đến cả Tiêu Lăng cũng vậy.

Nhưng cũng may là Phương Quyền cách cô gần nhất, có thể coi như kế bên, chỉ cách một lối đi nhỏ. Mạnh Tiêm Lâm cách hai người họ xa cả vạn dặm, một đông một tây. Vừa đổi chỗ được mấy ngày, mỗi ngày đều nghe thấy Phương Quyền than thở tám trăm lần.

Nếu không phải là không thể biểu hiện ra ngoài thì Lục Ngô cũng muốn than thở cùng cậu ta.

Chỗ ngồi trong phòng học được chia thành bốn tổ, cô ngồi ở hàng thứ ba gần cửa sổ của tổ một, trong khi Tiêu Lăng ngồi ở hàng thứ tư của tổ ba. Cô có cảm giác Thẩm Hoa cố ý xếp như vậy.

Có thể nói trong một ngày, cơ hội và số lần cô nhìn thấy Tiêu Lăng đã giảm đáng kể.

Có chỗ tốt nhưng cũng có chỗ không tốt.

Trước kia, cậu ngồi chéo phía trước cô, lúc học thỉnh thoảng có thể lấy việc công làm tư nhìn trộm cậu vài lần, tuy rằng nhìn vài lần cũng không có ảnh hưởng gì với Lục Ngô, nhưng sau giờ học mỗi khi nhớ đến, trong lòng vẫn cảm thấy một chút tội lỗi vì không thể tập trung học tập. Bây giờ ngồi học không thể nhìn thấy cậu, không còn lý do nhìn lén, cô luôn muốn quay lại nhìn.

Cả ngày đều nhẫn nhịn một cách đau khổ.

Có một lần không nhịn được, cô nhân lúc truyền vở bài tập mà quay đầu lại, giả vờ lơ đãng nhưng rất bình tĩnh liếc mắt nhìn Tiêu Lăng.

Đúng lúc đụng phải ánh mắt mang theo ý cười, dường như đã chuẩn bị sẵn của cậu.

Đối diện với ánh mắt cô, ý cười trong mắt cậu càng đậm hơn, có chút ranh ma.

Lục Ngô xấu hổ đến mức nhanh chóng xoay người lại.

Từ đó cô học nghiêm túc, không có cơ hội nhìn phía sau nhiều.

Bạn cùng bàn mới của Lục Ngô tên là Điền Y, là một trong hai nữ sinh đỡ cô đến phòng y tế trong đại hội thể thao. Cô ấy khá khéo nói, thoải mái hào phóng. Có lẽ là do cô ấy cao hơn Lục Ngô một cái đầu nên thường xuyên đối xử với Lục Ngô giống như với em gái vậy.

Nhưng Điền Y cũng có bạn bè riêng của mình, ngoại trừ tiếp xúc trong lớp, quan hệ giữa Lục Ngô và cô ấy không tính là thân thiết, bình đạm thản nhiên, cũng may tương đối hòa thuận, hai người ở cạnh không có gì xấu hổ cả.

Không có sóng gió, cuộc sống yên bình ở trường trôi qua nhanh chóng.

Ý thu ngày càng nồng đậm, bước vào mùa đông lạnh lẽo.

Từ một tháng trước Phương Quyền đã bắt đầu nhắc đến Giáng sinh, cứ rảnh rỗi lại cách một lối đi nhỏ luyên thuyên với Lục Ngô xem cậu ta nên đón Giáng sinh cùng Mạnh Tiêm Lâm như thế nào, nên tặng Mạnh Tiêm Lâm cái gì, mỗi ngày một ý nghĩ, liên tục nhắc đến tận một tuần trước Giáng sinh. Lỗ tai Lục Ngô nghe đến sắp hóa kén, không thể không nhẫn tâm nhắc nhở cậu ta: “Phương Quyền, Giáng sinh vào thứ hai, chúng ta phải đi học.”

Phương Quyền chưa kịp nói hết lời đã bị những lời này của cô làm cho nghẹn họng, một lúc lâu sau đó mới nói sâu xa: “Em gái Ngô, sao cậu không nói sớm.”

“…” Lục Ngô tiếp tục nhẫn tâm: “Lẽ ra trước khi lên kế hoạch, cậu nên xem qua lịch chứ.”

Phương Quyền suy sụp, nằm gục xuống bàn như cá chết, được một lúc lại phấn chấn ngồi thẳng người: “Không sao, cùng lắm là trốn tiết tự học buổi tối.”

Lục Ngô sắp không nói nổi: “Tiêm Lâm sẽ đánh cậu…”

Phương Quyền: “…”

Trên bục giảng không có giáo viên, lớp trưởng quản lý kỷ luật tiết tự học buổi tối trực tiếp gọi tên: “Phương Quyền, Lục Ngô, nói nhỏ một chút.”

Phương Quyền bĩu môi, cầm cây bút giả bộ viết vào sách bài tập, lại ghé về phía Lục Ngô, nhỏ giọng nói: “Em gái Ngô, cậu có thấy không? Cậu ấy không để ý tình cảm của cậu. Đừng chuẩn bị quà cho cậu ấy.”

Lục Ngô mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tập trung làm bài tập, không trả lời nữa.

“Phương Quyền, có cần cho cậu mượn loa ra sân tập nói chuyện riêng không?” Lớp trưởng lại nhắc tên lần nữa, giọng điệu lạnh lẽo.

Cậu vừa dứt lời, trong lớp vang lên một tràng cười.

Phương Quyền lườm nguýt Lăng Tiêu – người đang ngồi trên bục giảng xoay bút, mặt vô cảm nhìn cậu ta, sau đó cũng an phận lại, không tiếp tục đi tranh luận với Lục Ngô nữa.

Trải qua hai tháng tạo thành thói quen, lá gan của Lục Ngô trước mặt Tiêu Lăng đã lớn hơn rất nhiều. Nhân lúc không ai chú ý, cô ngẩng đầu lên mím môi cười với Tiêu Lăng trên bục giảng, trong nụ cười phảng phất vẫn mang theo chút ngượng ngùng.

Sau khi cười xong, cô cúi đầu tiếp tục làm bài nên không nhìn thấy động tác xoay bút của Tiêu Lăng dừng lại, bút suýt chút nữa trượt xuống khỏi kẽ tay.

Khó khăn lắm mới cầm lại được cây bút xém rơi, cậu khẽ ho khan, tay để bên môi che đi nụ cười không khống chế được.

**

Hai ngày trước Giáng sinh, các đường phố và ngõ hẻm được trang trí bằng đèn màu, trang sức theo chủ đề Giáng sinh, nhiều cửa hàng còn trưng bày cây thông Noel.

Dù là ngày lễ của phương Tây nhưng bầu không khí trong nước cũng vô cùng náo nhiệt.

Chỉ có điều đối với học sinh còn phải đi học thì ngày lễ như vậy không phải là thời điểm thỏa sức vui chơi

Lúc Phương Quyền không sợ làm phiền người khác mà liên tục nhắc đến, Lục Ngô cũng đang sầu não.

Tuy rằng cô còn ngây thơ, nhưng cũng cảm thấy mình nên tặng quà Giáng sinh cho Tiêu Lăng.

Nhưng nếu vậy thì lễ tình nhân nên tặng quà gì cho Tiêu Lăng?

Nghĩ đến đây, cô vỗ hai má đang nóng lên.

Vẫn chưa đâu vào đâu mà đã bắt đầu nghĩ đến lễ tình nhân rồi…

Cứ như vậy buồn rầu đến tận đêm Giáng sinh, cô kinh hãi phát hiện mình chưa chuẩn bị gì cả.

Ánh đèn neon náo nhiệt trên đường phố xa xa xuyên qua rèm cửa, xuyên qua ánh sáng mơ hồ chiếu vào. Cô nhìn ánh sáng in trên tường chậm chạp biến đổi màu sắc, trở mình cầm điện thoại nhắn tin cho Tiêu Lăng.

[Tiêu Lăng, cậu ngủ chưa?]

Sau hai phút chờ đợi, cậu trả lời: [Chưa, có chuyện gì không?]

Lục Ngô rúc vào trong chăn, tốc độ gõ chữ nhanh hơn trước rất nhiều: [Không có gì… Chỉ là ngày mai là Giáng sinh.]

Tiêu Lăng: [Giáng sinh vui vẻ. Ngày mai cậu muốn nhận quà gì?]

Lục Ngô: [Không, không phải, tớ không cần quà! Cậu đừng tiêu tiền bừa bãi.]

Tiêu Lăng: [… Được rồi, tớ rất vui vì cô quản gia nhỏ có ý thức như vậy.]

Lục Ngô phản ứng lại:!!!

Cô vội vàng nhắn: [Tiêu Lăng!]

Tiêu Lăng: [Hả?]

Lục Ngô: [Cậu không thể phạm quy như vậy.]

Tiêu Lăng nhìn tin nhắn mới gửi tới, bật cười hai tiếng.

Cô gái ngốc.

Cô thực sự không ý thức được rằng cho dù hiện tại hai người không phải người yêu của nhau, nhưng cách cô đối xử với cậu đã vượt qua giới hạn cô tự đặt ra từ lâu. Để miêu tả thì có lẽ là: trên tình bạn dưới tình yêu.

Nhưng thôi, bỏ đi.

Cô gái ngốc đã xem như không phải, vậy thì cậu cũng coi như không phải.

Tiêu Lăng: [Được rồi, tớ không đùa nữa. Cậu tìm tớ có việc gì sao?]

Lục Ngô: [À…]

Tiêu Lăng: [?]

Lục Ngô: [Tớ muốn hỏi là ngày mai cậu muốn nhận quà gì…?]

Lục Ngô: [Tớ đã suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không nghĩ ra, kết quả là đến giờ vẫn chưa chuẩn bị.]

Ánh mắt Tiêu Lăng dừng một chút rồi di chuyển lên trên một chút, nhìn tin nhắn cậu vừa gửi ba phút trước, sắc mặt bình tĩnh, trái tim ổn định nháy mắt hóa thành vũng nước, gõ chữ trả lời: [Tớ muốn một thứ.]

Lục Ngô mong đợi: [Là cái gì?]

Tiêu Lăng: [… Ngày mai sẽ nói cho cậu biết.]

Lục Ngô: [Ngày mai có kịp không?]

Tiêu Lăng: [Sẽ kịp.]

Lục Ngô: [Ồ…Vậy được, ngày mai cậu nhớ nói với tớ.]

Khóe miệng Tiêu Lăng mỉm cười, híp mắt lại, gửi tin nhắn cuối cùng: [Nhớ rồi, cậu mau ngủ đi, ngủ ngon nhé.]

Lục Ngô nói ngủ ngon, đặt điện thoại trở lại bên gối, ôm chăn nghĩ về thứ có thể Tiêu Lăng sẽ muốn, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, bầu không khí trong lớp cũng bị ảnh hưởng bởi Giáng sinh, trở nên náo nhiệt hơn bình thường, thỉnh thoảng có thể nghe thấy giọng phàn nàn: “Tại sao hôm nay không phải là ngày nghỉ chứ.”

Lục Ngô đang luyện chữ như thường ngày thì một cái hộp được gói tinh xảo được đặt trước mặt cô.

Cô ngẩng đầu, Tiêu Lăng đứng bên cạnh bàn, dáng người như cây tùng, khóe môi mỉm cười: “Quả bình an.”

“Cảm ơn.” Lục Ngô ngạc nhiên mở to mắt, mở hộp quà ra, bên trong là một quả táo đỏ chín mọng, trông rất đẹp.

Phương Quyền vừa đến, kéo ghế ra đặt cặp xách lên: “Lão Tiêu, cậu như thế là không được nhé, quà của tớ đâu?”

Tiêu Lăng nhíu mày, không biết từ đâu lấy ra một quả táo, ném qua: “Cầm lấy, của cậu đấy.”

Lục Ngô duỗi đầu nhìn, trong tay cậu còn cầm một túi nilon đựng đầy táo. Nhưng mà táo trong túi khá nhỏ, hình dáng xấu hơn nhiều so với của cô.

Phương Quyền đỡ được, tung táo trong tay, nhếch môi cười, giơ tay vỗ vai Tiêu Lăng: “Được đấy, anh em tốt.”

Lúc này, một bạn nam đi ngang qua bị cái túi đầy táo trong tay Tiêu Lăng thu hút sự chú ý: “Á đù lớp trưởng, cậu đang phát phúc lợi hả?” Cậu ta gào lên, thu hút một nhóm người tới vây xem.

Tiêu Lăng vừa đi về phía bục giảng vừa nói: “Mua bằng quỹ lớp thầy Thẩm phát, mọi người đều có phần.”

Phương Quyền không đi theo, nghiêng đầu nhìn Lục Ngô, tặc lưỡi: “Lão Tiêu, cậu thật bất công. Em gái Ngô, quả của cậu đúng là táo tiên giáng trần.”

Gương mặt Lục Ngô ửng đỏ, đóng nắp hộp rồi bỏ vào trong ngăn bàn.

Trên tờ giấy dưới đáy hộp:

Tiền riêng, mong quản gia Lục vui vẻ nhận.

**

Kết quả là cả ngày Tiêu Lăng cũng chẳng nói ra quà mình muốn với Lục Ngô.

Lục Ngô cho là cậu đã quên, chủ động hỏi một lần: “Tiêu Lăng, cậu muốn quà gì? Đừng quên nói với tớ, tớ sẽ chuẩn bị cẩn thận.”

Tiêu Lăng nghiêng đầu nhìn cô, cười cười: “Tớ nhớ mà, không cần vội.”

Nhưng mà đến tối tan học, Tiêu Lăng vẫn chưa nói cho cô biết.

Trên đường trở về, thấy đã đến trạm xe buýt, Lục Ngô hơi nhíu mày, có chút sốt ruột: “Tiêu Lăng, cậu nói cho tớ biết đi.”

Nhưng cậu không trả lời: “Xe tới rồi.”

Xe buýt cách trạm xe ngày càng gần, Lục Ngô hơi giận, cũng có chút mất mát, giọng điệu cứng rắn: “Vậy tớ đi trước.”

Tiêu Lăng nắm lấy cổ tay cô: “Hôm nay để tớ đưa cậu về, được không?”

Giọng cậu mềm nhũn, giống như đêm tỏ tình vậy, dùng giọng điệu giống hệt hỏi “Được không”.

Lục Ngô không còn cách nào: “… Được.”

Trên đường đi, hai người không nói chuyện, trong lòng Lục Ngô trở nên bất an và rối rắm.

Cô thật sự không nghĩ ra Tiêu Lăng muốn cái gì. Nói muốn tặng quà cho cậu, vậy mà vừa rồi cô còn tức giận với cậu, thật là…

Nhớ đến mình vừa nổi giận lung tung, cô càng cảm thấy ủ rũ.

Đợi lát nữa xuống xe nhất định phải xin lỗi Tiêu Lăng, ừm!

Cô âm thầm siết chặt nắm tay.

Lộ trình chỉ kéo dài mười phút ngắn ngủi, vừa bước ra khỏi cửa xe, Lục Ngô đã bị cái lạnh ùa tới làm cô run lên.

Cái lạnh của mùa đông không nhẹ nhàng như mùa thu, đâm thẳng vào làn da như một lưỡi dao mang theo vụn băng. Nhất là từ khi bước xuống khỏi xe buýt đang mở điều hòa làm ấm, cơn gió lạnh lập tức thổi bay đi hơi ấm.

Chóp mũi của cô nhanh chóng đỏ lên, tay đeo găng che mũi và môi, nhẹ nhàng thở ra lấy hơi ấm.

Đêm đông, rất ít người còn chịu rét mà lang thang bên ngoài, bên cạnh trạm xe có ngọn đèn đường ấm áp nhưng không thấy một bóng người.

Lục Ngô che miệng bằng găng tay len, giọng nói buồn rầu: “Xin lỗi.”

Tiêu Lăng nhướng mày, không hiểu tại sao cô đột nhiên thấy áy náy: “Sao lại xin lỗi?”

“Tớ vừa mới tức giận với cậu.” Cô cúi đầu, vẻ mặt lo lắng.

Cậu hơi nhíu mày, dường như nhớ lại một chút, sau đó bất đắc dĩ mở miệng: “Lục Ngô.”

Cô không lên tiếng, hơi thở trở nên dè dặt hơn.

Cậu bỏ tay cô ra khỏi gương mặt, hơi cúi người, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của cô một cách nghiêm túc: “Cậu không cần phải dè dặt với tớ như vậy. Chúng ta bình đẳng. Tớ khiến cậu khó chịu, cậu có quyền tức giận. Lúc trước không phải cậu rất tự tin nói với Phương Quyền là tớ sẽ không bao giờ giận cậu sao? Câu nói đó bây giờ vẫn như vậy. Cậu có cảm xúc gì phải biểu đạt ra, không được bực bội trong lòng, biết không?”

Lục Ngô im lặng một lát rồi nặng nề gật đầu.

Cậu mỉm cười, một tay nhẹ nhàng chạm vào mái tóc của cô: “Ngoan.”

Trong lòng Lục Ngô trở nên mềm mại, khẽ hỏi: “Vậy rốt cuộc cậu muốn quà gì?”

Tiêu Lăng đứng thẳng dậy, lấy ra một cái hộp tròn nho nhỏ từ trong túi, chiếc hộp trang trí theo chủ đề Giáng sinh, những họa tiết bông tuyết, con nai và bánh kẹo phía trên được khắc họa tinh xảo mà đáng yêu.

Cậu mở hộp ra rồi lấy vòng tay bạc từ bên trong.

Trên mặt của vòng tay là mấy chiếc lá cây ngô đồng có kích thước khác nhau được nối tiếp thành chuỗi, phản chiếu ánh sáng dịu dàng dưới ánh đèn ấm áp.

Hơi thở Lục Ngô hẫng một nhịp, tim cô cũng theo đó mà thắt lại.

Cô ngạc nhiên, có chút luống cuống: “Đây là…”

Tiêu Lăng cầm tay cô lên, đẩy ống tay áo dài và găng tay dày ra, để lộ cổ tay trắng nõn bên trong.

Tay Lục Ngô run lên, nhìn chuỗi vòng tay được cậu dịu dàng đeo lên. Đeo xong, cậu còn kiên nhẫn giúp cô chỉnh lại ống tay áo.

Vòng tay lành lạnh dán lên da thịt.

Cô lại cảm thấy chuỗi vòng tay nhẹ nhàng linh hoạt này vô cùng nặng.

“Tiêu Lăng, cái này…” Ánh mắt cô sợ sệt nhìn chằm chằm vào tay một giây, ngẩng đầu nhìn cậu.

“Không phải đồ gì quý giá.” Đôi mắt trong suốt của cậu trở nên mềm mại: “Lễ Giáng sinh vui vẻ.”

Bàn tay khác của Lục Ngô nắm lấy cổ tay, chỉ cảm thấy chỗ đeo vòng tay mơ hồ bắt đầu nóng lên.

Bờ môi cô cong lên thành một nụ cười mềm mại ngọt ngào: “Cảm ơn cậu. Tớ rất thích.”

Sau đó lại bắt đầu buồn rầu, liệu thứ cô tặng cậu có xứng với giá trị của món quà này không…

“Bây giờ tớ có thể đưa ra yêu cầu món quà của mình được không?” Giọng nói cậu chậm lại.

“Đương nhiên.” Lục Ngô nghiêm túc gật đầu.

Tiêu Lăng: “Tớ muốn ôm cậu.”

Lục Ngô kinh ngạc nhìn cậu: “Gì, gì cơ?”

Cậu lập lại một lần nữa: “Lục Ngô, tớ muốn ôm cậu. Đây chính là món quà mà tớ muốn.”

Cô nói có hơi lắp bắp: “Nhưng, nhưng mà cái này không đáng giá, so với quà cậu tặng thì quá…” 

Quá rẻ…

“Vậy là đủ rồi.” Giọng cậu trầm thấp, dịu dàng, mang theo sức mạnh mê hoặc lòng người.

Lục Ngô đỏ mặt, mím môi, động tác gật đầu rất nhẹ mà cũng rất nhanh.

Một giây sau, cô bị cậu ôm chặt vào lồng ngực kiên định.

Mùa đông hai người mặc hơi nhiều, nhất là Lục Ngô, hận không thể bọc mình thành quả bóng. Nghĩ đến đây, cô có hơi ngượng ngùng, nếu biết trước cô đã không mặc nhiều như vậy…

Nhưng dường như Tiêu Lăng giang tay ôm không tốn chút sức lực nào.

Cô nghe thấy tiếng thở như thể thỏa mãn của Tiêu Lăng truyền đến từ trên đỉnh đầu

Sau đó cậu lẩm bẩm: “Nhanh đến kì thi đại học đi.”

Lục Ngô không nhịn được mà lén lút vùi mặt vào lồng ngực cậu.

Thật là, phạm quy ghê nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.