Bạn Học, Ăn Bánh Nếp Không?

Chương 38



Lục Ngô bị giới hạn giờ về, sau khi ăn uống xong ở lại một lát, không thể không về trước, Tiêu Lăng bình tĩnh đi cùng cô dưới ánh mắt hóng hớt của đám người.

Quán đồ nướng cách trạm xe buýt không xa, lại nằm ven sông, gió đêm hè thổi hơi lạnh trên mặt nước tới, dễ chịu đến mức lỗ chân lông trên người giãn ra, mùi đồ nướng dầu mỡ trên người đều bị thổi tan đi không ít.

Xa xa có thể trông thấy ánh đèn sáng chưng từ dòng xe cộ qua lại liên tục trên cầu, tiếng ồn ào trên đường đi mơ hồ đến nỗi nghe không rõ.

Lục Ngô và Tiêu Lăng đan tay vào nhau, chậm rãi đi qua con đường ven sông có bóng cây chồng lên nhau.

Hai người ăn ý không nói chuyện, cảm nhận sự yên tĩnh hiếm có này.

Lục Ngô cảm thấy Tiêu Lăng uống bia vào không giống ngày thường lắm.

Mặc dù cậu không uống nhiều, cũng hoàn toàn không say, không khác gì với lúc bình thường, nhưng hai đầu lông mày lại mang theo chút lười biếng. Không biết có phải là do ảnh hưởng tâm lý của cô hay không, nhìn thế nào cũng cảm thấy trong ánh mắt cậu có tia sáng mờ ảo khó tả.

Cô không nhịn được mà hỏi: “Tiêu Lăng, anh say hả?”

Cậu nghiêng đầu nhìn cô, nhíu mày.

“Anh thật sự không say chứ?” Lục Ngô không yên lòng.

Cậu dừng bước lại, Lục Ngô nắm tay cậu, cũng ngừng lại.

“Em hy vọng anh say à?” Cậu hỏi.

Lục Ngô chớp mắt, không rõ ý cậu, đương nhiên cô không hy vọng cậu uống say, vừa tổn hại sức khoẻ lại hỏng việc.

Nhưng mà…

“Phương Quyền nói anh chưa bao giờ say.” Cô nghiêng đầu một chút: “Lúc anh uống say thì như thế nào?”

Có rất nhiều loại người sau khi say rượu, có mượn rượu làm loạn, không quan tâm gì mà ôm lấy bạn bè kêu trời kêu đất, có hơi buồn cười… Lục Ngô cảm thấy tò mò, cậu sẽ là loại nào?

Trong đầu cô hiện lên một người tí hon có dáng vẻ giống Tiêu Lăng, diễn lại đủ kiểu say rượu một cách sinh động, bất kể là loại nào, đều mang vẻ… đáng yêu khác nhau.

Ánh mắt Tiêu Lăng trở nên sâu x: “Em rất muốn thấy?”

“Cũng không phải rất muốn.” Lục Ngô cân nhắc dùng từ: “Chỉ là hơi tò mò… một chút mà thôi.” Cô nâng tay khác lên, chụm ngón cái và ngón trỏ vào nhau, ra hiệu một chút xíu.

Cậu nhẹ giọng cười: “Ở trước mặt người khác anh chưa từng say, cho nên chính anh cũng không biết.”

“Nhưng mà, thật ra anh có thể nói cho em biết, khi say trước mặt em thì anh sẽ như thế nào.”

Lục Ngô vừa muốn hỏi một câu “thế nào” thì đã rơi vào giữa đôi môi mềm mại của cậu.

Nụ hôn này không giống nụ hôn chuồn chuồn nước trong đêm đông lớp mười một. Tiêu Lăng cúi thấp đầu, hơi cúi người, ngậm lấy bờ môi cô lưu luyến vừa mút vừa liếm, đầu lưỡi dừng ở trên môi của cô, khắc chế mà dịu dàng miêu tả hình dáng môi cô.

Mí mắt Lục Ngô run lên, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Giác quan dường như sắp nổ tung, trong bóng đêm, xúc cảm trên môi phóng đại gấp mấy lần.

Cô nghĩ Tiêu Lăng uống say thật rồi, nếu không thì sao cô cũng bị mùi cồn nhàn nhạt mê hoặc chứ?

Nụ hôn này không biết kéo dài bao lâu, hoặc cũng có thể là rất nhanh.

Sau khi kết thúc, Lục Ngô chỉ cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ, hơi thở cũng phảng phất mang theo mùi cồn. Cô chậm rãi mở mắt ra nhìn cậu, ánh mắt long lanh ánh nước, giống như bị người khác bắt nạt vậy.

Yết hầu Tiêu Lăng xiết chặt, không nhịn được lại hôn khóe môi của cô một cái, sau đó là chóp mũi, cuối cùng dừng ở mi tâm.

Tim Lục Ngô đập như trống, vốn đang nắm tay cậu lại chẳng biết đã buông ra tự lúc nào, giờ đang nắm lấy cánh tay cậu, lòng bàn tay đang nóng lên.

Đây là nụ hôn thứ hai của họ.

Tiêu Lăng rời khỏi mi tâm của cô, dùng mu bàn tay đụng vào mặt cô, giống như nhiệt độ trong dự đoán của cậu.

Cậu cười, giọng nói trong trẻo làm rung lồng ng.ực.

“Không cần tuân theo quy tắc.” Cậu như trút được gánh nặng: “Thật là tốt.”

Đúng vậy, bọn họ là người yêu.

Ánh mắt Lục Ngô sáng ngời, thở ra một hơi từ trong mũi, bỗng nhiên tiến lên một bước, cả người vùi vào trong ngực cậu, cánh tay ôm chặt eo của cậu.

“Ừ, thật tốt.”

Cô lặng lẽ mỉm cười.

**

Hiển nhiên rằng sau khi trút bỏ được gánh nặng của kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ rất nhẹ nhõm, nhưng tiếp theo là một thời gian dài chờ đợi kết quả suốt hơn hai tuần.

Trong lòng Lục Ngô vẫn hơi lo lắng, tính đi tính lại điểm số nhiều lần, chỉ sợ lần này mình thi đại học thất bại.

Tiêu Lăng kiên nhẫn trấn an nỗi lo lắng của cô, ngược lại khiến cô càng sầu lo.

“Sao anh lại ưu tú vậy chứ?” Cô bắt đầu oán trách lên đầu cậu.

Tiêu Lăng: “Anh cũng không muốn, cứ học rồi lại học thôi.”

Lục Ngô càng tức giận, khịt mũi, xiên miếng dưa hấu bỏ vào trong miệng. Dưa hấu sau khi ướp lạnh dán vào đầu lưỡi, cô không khỏi nheo mắt lại, “á” một tiếng.

Tiêu Lăng vừa nghe đã biết: “Lại ăn dưa hấu lạnh?”

Cô hàm hồ nói: “Ăn một chút.”

“Ăn ít thôi, chẳng phải mấy hôm nay dạ dày em không thoải mái sao?”

Mấy hôm trước điều hòa trong phòng cô bị hỏng, đành phải mang chiếc quạt lâu ngày không hoạt động ra dùng, kết quả là tối hôm trước đi ngủ bật quạt cả đêm, nửa đêm cô còn đá chăn mỏng xuống dưới giường, hôm sau dậy đã bị cảm đến mức không còn cảm giác, dạ dày cũng bị cảm lạnh, đau bụng suốt một ngày.

“Bây giờ không sao rồi.” Lục Ngô nhẹ giọng nói: “Em chỉ ăn một chút thôi.”

Lục Ngô lạnh nóng đều không chịu được, một năm bốn mùa chỉ có xuân thu là tốt hơn một chút, mùa hè không có điều hoà thì chính là một thử thách lớn, hai ngày nay bị đau bụng, đến quạt Dương Ngọc San cũng không cho cô bật, quả thực là địa ngục trần gian. 

May mà trên ghế sa lon trải miếng lót làm mát, cô nép vào đó xem TV, thỉnh thoảng ăn vụng hoa quả trong tủ lạnh, cũng coi như không có trở ngại.

Cửa phòng sách truyền đến tiếng mở ra, Lục Ngô nuốt miếng dưa hấu trong miệng, nhanh chóng cầm điện thoại từ trên tai xuống dưới.

Lục Thành đi ra từ bên trong, nhìn lướt qua sô pha, bình thản hỏi: “Đang gọi điện thoại với Tiêu Lăng à?”

Lục Ngô khó xử giật giật khóe miệng, lúng túng “vâng” một tiếng.

Ông không nói gì, nhìn cô một cá rồi đi vào trong phòng: “Vặn nhỏ tiếng tivi đi.”

Lục Ngô biết bố muốn ngủ trưa, không ngừng gật đầu, chỉnh âm lượng TV xuống một chút. Mãi đến khi cửa phòng bố mẹ đóng lại, cô mới thở phào một hơi, cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua, cuộc gọi chưa kết thúc.

Cô đưa di động trở lại bên tai, giọng nói cũng nhỏ: “A lô?”

“Chú đi ngủ rồi à?”

“Ừm.”

Sau khi xác định quan hệ, cô và Tiêu Lăng không lập tức nói cho bố mẹ, thứ nhất là sợ, thứ hai là không đoán được suy nghĩ của bọn họ.

Một hôm đang ăn cơm, Dương Ngọc San đột nhiên hỏi một câu: “Con và Tiêu Lăng sao rồi?”

Lúc ấy tay Lục Ngô mềm nhũn, đũa gõ lên cái bát một cái khiến trong lòng cô lo sợ, đơm một phần cơm, không dám nhìn bọn họ: “Cứ thế ạ…”

“Ở bên nhau rồi?”

“Vâng…”

Một hồi lâu không ai nói gì.

Lục Ngô ăn một bát cơm xong, rửa sạch bát đũa của mình, lúc định về phòng thì rốt cuộc Lục Thành cũng lên tiếng.

“Tương lai còn rất dài, nhiều điều vẫn chưa định được.”

Lục Ngô đứng đấy đợi một hồi, nhưng không đợi được câu tiếp theo.

Cô suy nghĩ một chút, chần chờ “vâng” một tiếng rồi chuồn về phòng.

Thái độ của bố, hẳn là ngầm cho phép.

Nhưng tương lai quả thực còn rất dài, cô nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng để gánh chịu rủi ro có thể xảy ra trong tương lai. Đây là lời khuyên của Lục Thành dành cho cô.

“Bây giờ xem như em đã thoát khỏi bãi mìn rồi à?” Tiêu Lăng khẽ cười hỏi.

Lục Ngô suy nghĩ một chút: “Nhưng vẫn còn ở ranh giới nguy hiểm, mong rằng đồng chí tiếp tục cố gắng.”

Cậu cười trầm thấp: “Tuân lệnh.”

**

Vào ngày có kết quả thi, để tránh sốt ruột chờ đợi, Lục Ngô đặc biệt ngủ nướng thêm một lúc, nhưng dù nằm như thế nào thì cũng bị ảnh hưởng bởi đồng hồ sinh học, cứ đến giờ dậy là lại tỉnh táo.

Chín giờ rưỡi, thời gian tra kết quả là mười hai giờ trưa, Lục Ngô chấp nhận số mệnh mà bò dậy, sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản, cô bắt đầu quét dọn gian phòng.

Giữa chừng nhận điện thoại của Tiêu Lăng.

“Hồi hộp không?” Cậu hỏi.

Lục Ngô: “Có…”

Cậu dịu dàng trấn an: “Tin tưởng bản thân, nhé?”

Lúc ấy vừa hay Lục Ngô  đang dọn bàn đọc sách, trên tường còn dán tờ “kết quả sỉ nhục” kia, cô thấp thỏm bắt đầu suy nghĩ lung tung: “Đến lúc đó em học lại, anh sẽ chờ em chứ?”

Tiêu Lăng: “…”

“Em sẽ không học lại.”

“Rất khó nói, chẳng phải có rất nhiều ví dụ như vậy sao… Những học sinh bình thường đạt hạng nhất kết quả lại thi trượt đại học, không cam lòng mà học lại.” Cô lo lắng: “Có người còn tự tử cơ.”

… Cô càng nói càng khoa trương, Tiêu Lăng bất đắc dĩ thở dài: “Cây Nhỏ, em có tin anh không?”

Lục Ngô gật đầu: “Tin.”

Cậu chậm rãi nói: “Cho nên bây giờ tỉnh táo lại, đừng suy nghĩ bậy bạ. Em đã rất cố gắng, nên được đền đáp tương ứng, chỉ cần thả lỏng chờ đợi là được rồi, biết chưa?”

Giọng nói của cậu mang theo ma lực khiến người khác an lòng, khiến sự nôn nóng trong lòng Lục Ngô dần dần bình tĩnh lại.

Cô hô hấp thật sâu: “Được.”

Có lẽ thật sự ứng với lời nói của Tiêu Lăng, Lục Ngô đạt được sự đền đáp vô cùng bất ngờ. Điểm số cao hơn rất nhiều so với dự tính của cô, với điểm số của cô, đăng ký vào đại học Z vẫn thừa, đứng trong top 10 của tỉnh.

Tiêu Lăng thì tất nhiên không cần phải nói, ngồi chắc vị trí thủ khoa khối xã hội.

Lục Ngô thuận tiện hỏi thăm về thủ khoa khối tự nhiên, nhưng đáng tiếc cũng không phải hai bạn học đã từng cùng Tiêu Lăng xưng danh “ba tên não to”.

Lần này, Lục Ngô mới phát hiện trách nhiệm đặt trên vai đã hoàn toàn biến mất.

May mắn thay, cô đã đặt một kết thúc hoàn hảo cho cuộc đời học sinh trung học của mình.

Ròng rã ba tháng nghỉ hè, không phải lo lắng về việc học, thời gian nhàn nhã cũng qua thật nhanh.

Đầu tháng chín, Lục Ngô xách vali đứng ở lối vào nhà ga cao tốc, chuẩn bị đến đại học Z.

Lần đầu tiên con gái đi xa nhà, Lục Thành và Dương Ngọc San đều không yên lòng. Ban đầu Lục Thành còn dự định đưa cô tới trường học, nhưng Lục Ngô lại khăng khăng muốn tự đi. Sau khi cả nhà thương lượng với nhau, bố mẹ cô phải nhượng bộ.

Thực ra bản thân Lục Ngô không có can đảm như vậy, từ nhỏ cô chưa từng đi xa nhà, lúc đầu định đồng ý để bố đưa đi, nhưng cô nghĩ lại, cảm thấy cần phải học cách sống độc lập, nên quyết định tự mình đi.

Hơn nữa khi đến đó, mỗi trường đều có xe riêng đón tân sinh viên, đây cũng là điều mà Lục Ngô đã tìm hiểu trước nên mới khá yên tâm.

Dương Ngọc San dặn đi dặn lại những điều cô cần chú ý, thấy đã sắp đến giờ, Lục Ngô ôm mẹ, lên tiếng bảo đảm: “Mẹ, con biết rồi. Mẹ yên tâm, đến nơi con sẽ lập tức gọi điện cho mẹ và bố.”

Hốc mắt Dương Ngọc San ửng đỏ, ở cạnh con gái nhiều năm như vậy, lúc này thật sự là phải giương cánh bay đi rồi.

Lục Ngô tạm biệt bố mẹ, trước khi vào ga thì nhận được tin nhắn của Tiêu Lăng.

Tiêu Lăng: [Quay đầu.]

Cô dừng bước, quay đầu lại, liếc mắt đã thấy Tiêu Lăng cao gầy xuất chúng đứng trong biển người. Cậu đã toại nguyện trúng tuyển đại học S, nhưng đại học S khai giảng muộn hơn đại học Z hai ngày, cho nên Lục Ngô phải đến trường đăng ký nhập học trước.

Khóe môi Tiêu Lăng khẽ nhếch lên, ánh mắt bình tĩnh ngóng nhìn cô.

Lục Ngô nháy mắt mấy cái, nâng tay phải lên, vẫy vẫy tay với cậu.

Vòng tay lá ngô đồng trên cổ tay sáng lấp lánh.

Cậu cười, hàng mi dài rung rung làm tan đi tia nắng nhẹ nhàng chiếu xuống.

*Tác giả có lời muốn nói:

Mau cho tôi lên đại học đi!

Tốt nghiệp xong thì kết hôn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.