Bạn Học, Ăn Bánh Nếp Không?

Chương 45



Ngày đó Tiêu Lăng đến, Lục Ngô đi xuống lầu đón cậu, căng thẳng đến mức lòng bàn tay ứa ra mồ hôi.

Cậu sờ vào tay của cô, bất đắc dĩ nói: “Anh còn không căng thẳng, thế mà em đã lo lắng trước rồi.”

“Cái này không có giống.” Lục Ngô nói: “Gặp phụ huynh đấy…”

Tiêu Lăng cười cười: “Vậy cũng là anh gặp, em căng thẳng cái gì.”

Lục Ngô không vui: “Em đang lo lắng thay anh đấy… Bố em không dễ đối phó đâu.”

Tiêu Lăng nắm chặt tay của cô: “Đừng sợ.”

Làm sao có thể không sợ cơ chứ…

Lục Ngô buồn bực, cảm thấy một mình mình căng thẳng lo lắng, sợ bố nhìn Tiêu Lăng không vừa mắt, lại muốn ngăn cản. Ngược lại bạn trai cô thì tốt rồi, không hề lo lắng chút nào, thoải mái nhàn nhã.

Tình huống gặp mặt lần trước tương đối gay go, yêu sớm bị bắt, mẹ Tiêu dẫn theo Tiêu Lăng đến nhà xin lỗi, Lục Ngô không đoán ra được lần này gặp lại Lục Thành sẽ có thái độ như thế nào đối với Tiêu Lăng.

Chẳng qua… Với tính cách cố chấp như thế của bố, nếu chủ động bảo Tiêu Lăng đến thì có lẽ cũng không cần quá lo lắng.

Lục Ngô không mang chìa khóa, là Dương Ngọc San ra mở cửa.

Tiêu Lăng lễ phép chào hỏi, thái độ của Dương Ngọc San lạnh nhạt, có cho khuôn mặt tươi cười, nhưng so với thái độ lần trước khi cậu đến đưa bài tập thì khác biệt quá mức rõ ràng.

Bà nhận lấy quà tặng Tiêu Lăng mang tới, khách sáo vài câu, bảo Lục Ngô dẫn Tiêu Lăng đến phòng khách ngồi, còn mình thì quay người về phòng bếp bận rộn.

Trên bàn trà trong phòng khách đã bày đĩa trái cây tiếp đãi khách, Lục Thành ngồi ở trên ghế sa lon, TV không mở, ông cầm xấp báo ung dung đọc.

Tiêu Lăng không có chút gợn sóng nào: “Chú.”

Lục Thành nhìn cậu một cái, ngữ điệu bình thường: “Đến rồi. Ngồi đi.”

Mông của Lục Ngô còn chưa chạm vào ghế sô pha, chợt nghe tiếng Dương Ngọc San từ trong bếp truyền đến: “Cây Nhỏ, đến giúp mẹ một chút!”

Cô liếc mắt nhìn phía phòng bếp, rồi lại nhìn Tiêu Lăng.

Lục Thành: “Đi giúp mẹ con đi.”

Cô ồ một tiếng, đứng dậy đi về phía phòng bếp.

Phòng bếp có một cái cửa kính kiểu kéo, Lục Ngô vừa mới đi vào, Dương Ngọc San đã bảo cô đóng cửa lại.

Đương nhiên cô biết là vì thuận tiện cho Lục Thành nói chuyện với Tiêu Lăng, nhưng vẫn có ý muốn chống lại mệnh lệnh: “Mẹ, không cần đâu. Phòng khách không mở TV, không ồn.”

Vừa dứt lời, TV trong phòng khách đã mở mở, âm thanh còn không nhỏ, hoàn toàn có thể lấn át tiếng nói chuyện bình thường.

Lục Ngô: “…”

Dương Ngọc San: “Đóng cửa đi.”

Cô đành phải ngoan ngoãn kéo cửa vào.

Dương Ngọc San chỉ vào cải thảo bên trong giỏ thức ăn: “Rửa cải thảo đi.”

Lục Ngô nghe lời làm theo, trong quá trình rửa vẫn phân tâm lắng nghe động tĩnh ở phòng khách, chỉ tiếc ngoại trừ âm thanh của TV, làm thế nào cô cũng không nghe rõ bố  và Tiêu Lăng đang nói gì.

Dương Ngọc San thấy cô mất tập trung, một giỏ cải thảo nhỏ rửa mãi vẫn không xong, bèn nói: “Lo lắng bố con ăn thịt Tiêu Lăng à?”

Lục Ngô bị nói trúng tâm sự, mắt lúng túng nhìn mẹ: “Mẹ…”

Tay Dương Ngọc San bỗng dưng ngừng thái thịt, hỏi: “Các con đã nghĩ đến sau này chưa?”

Động tác của Lục Ngô cũng dừng lại.

“Trong lúc học đại học yêu đương thì mẹ không phản đối, nhưng nếu như các con dự định sau này bên nhau, có một số vấn đề thực tế không thể không tính toán trước.” Dương Ngọc San nói.

Nghe mẹ nói như thế, Lục Ngô hiểu ngay. Không phải cô không nghĩ tới, chỉ là… Cô còn chưa nói với Tiêu Lăng suy nghĩ của mình, cũng chưa từng hỏi về dự định của cậu.

Cô biết những điều này nên bàn bạc với Tiêu Lăng sớm một chút, nhưng cô luôn cảm thấy, dường như cậu vẫn đang đưa ra một quyết định. Mỗi khi ngẫu nhiên đề cập đến vấn đề này, cậu đều sẽ lộ ra vẻ mặt do dự cùng với một chút suy tư.

“Cho nên hôm nay bố vì việc này mới gọi anh ấy tới sao?”

Dương Ngọc San liếc cô một cái: “Không phải thế thì con cho là thế nào? Cũng đâu phải là con không hiểu bố con, nếu thật sự muốn ngăn cản các con, ông ấy còn chờ đến bây giờ sao? Cả ngày ông ấy đều lo lắng cho cuộc sống sau này của con.”

Lục Ngô nói: “Con có lòng tin đối với Tiêu Lăng.”

“Con có lòng tin, không có nghĩa là bố mẹ cũng có. Cây Nhỏ, bước chân vào xã hội không phải là chuyện dễ dàng, Tiêu Lăng là đứa nhỏ có lòng cầu tiến, điểm này mẹ và bố con cũng nhìn ra được. Nhưng nếu như về sau cậu ta không thể mang lại cho con cuộc sống ổn định thì sao? Sau này con sống không tốt, không chỉ con hối hận, mà bố mẹ phó thác con cho cậu ta cũng sẽ hối hận giống như vậy.”

Dương Ngọc San nói xong, lại mở miệng.

Lục Ngô nghe xong thì trong lòng xúc động, suy nghĩ rồi nói: “Mẹ, mẹ cũng đã nói, là sau này. Chuyện sau này ai cũng không đoán trước được, nếu sau này con sống không tốt, tuyệt đối nguyên nhân không phải do một mình anh ấy, cũng là do chính con không cố gắng.”

“Tương tự, cuộc sống tốt cũng không có nghĩa là một mình anh ấy mang đến cho con, mà cũng bởi vì con muốn cuộc sống của mình an ổn mà cố gắng.”

Cô dừng một chút, còn nói: “Mẹ, con sẽ không hối hận.”

“Con bé này, bây giờ nói chắc nịch như thế, về sau nếu xảy ra chuyện gì thì cũng đừng tới tìm bố mẹ để mà khóc.” Dương Ngọc San có phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép

Lục Ngô cười cười, lau tay sạch sẽ, ôm lấy mẹ.

“Mẹ, con đã lớn khôn, trưởng thành rồi, lựa chọn con đưa ra sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào, chính con sẽ gánh chịu.” Giọng cô mang vẻ nũng nịu: “Con biết mọi người vì muốn tốt cho con, cảm ơn mọi người, nhưng nếu không hành động trước thì làm sao biết tương lai biến hóa như thế nào chứ ạ?”

“Con đấy…”

Cuối cùng Dương Ngọc San cũng ý thức được con gái đã trưởng thành, không còn là đứa nhỏ mà mọi chuyện đều cần bọn họ đưa ra ý kiến, trong lòng chợt có hơi chua xót, lại mang theo chút xúc động.

Bà lắc đầu, vỗ vỗ cánh tay của con gái: “Buông ra đi, có để mẹ nấu nữa hay không?”

Lục Ngô lại cọ cọ mẹ, buông hai tay ra đi làm việc.

**

Bữa ăn cơm này vô cùng yên ổn.

Lục Ngô cũng không biết bố và Tiêu Lăng nói chuyện gì, nhưng trên bàn ăn bầu không khí giữa hai người coi như hòa hợp. Ngày bình thường Lục Thành hiếm khi có khuôn mặt tươi cười, lần này vậy mà phá lệ cho Tiêu Lăng mấy nụ cười nhẹ.

Lục Ngô thấy thì hết sức ngạc nhiên, đồng thời cũng yên tâm không ít.

Sau bữa ăn, Lục Ngô phụ trách rửa chén, vừa rửa được hai cái, Tiêu Lăng đã đi vào phòng bếp.

Cậu nắm lấy tay của cô, đưa tới dưới nước ấm rửa sạch sẽ, sau đó nói: “Để anh làm cho.”

Lục Ngô: “Không được, anh là khách, nào có lý để khách làm việc?”

Tiêu Lăng không để ý đến cô, vén tay áo lên bắt đầu tiếp nhận công việc rửa chén của cô.

Cánh tay rắn chắc với đường cong đẹp mắt của cậu lộ ra, Lục Ngô không nhịn được mà chọc chọc, vô cùng thích.

“Đừng nghịch.”

“Không có nghịch, sờ một chút thôi mà.”

Lục Ngô nhìn thoáng qua phòng khách thăm dò, không thấy bóng dáng của Lục Thành và Dương Ngọc San.

“Bố mẹ em đâu?” Cô hỏi.

“Xuống lầu tản bộ rồi.”

Lục Ngô hiểu rõ gật đầu: “Chẳng trách. Nếu mẹ em ở đây, sao có thể để khách đến làm việc.”

Tiêu Lăng cởi áo khoác, mặc một chiếc áo len màu đen, cho dù đang làm việc nhà, bộ dạng lưng dài vai rộng cũng vô cùng mê người.

Người lớn đi vắng, lá gan Lục Ngô lớn thêm không ít, đứng sau lưng cậu, đưa tay vòng lấy eo của cậu.

Động tác của cậu dừng lại.

“Cây Nhỏ, đừng nghịch.”

Lục Ngô được voi đòi tiên vùi mặt trong áo lông mềm mại của cậu mà cọ xát: “Chỉ ôm một cái thôi mà.”

“…”

Tiêu Lăng kiềm chế nói: “Anh sẽ không nhịn được.”

Lục Ngô: “?”

Cậu quay đầu nhìn cô: “Mà hôn em.”

Mặt Lục Ngô đỏ lên, vùi vào trong lưng cậu không nói gì.

Qua hai phút, Tiêu Lăng cảm giác tay áo bị giật một cái, bàn tay nhỏ trắng nõn nắm lấy chỗ ống tay áo được cậu xắn trên khuỷu tay, còn đung đưa hai lần.

Lục Ngô buông lỏng hai cánh tay đang ôm cậu, hai mắt như nho đen lóe lên ánh sáng.

Yết hầu Tiêu Lăng lên xuống, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Hôn anh.”

Cậu không nói chuyện, tròng mắt lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt dần dần sâu thẳm.

Da mặt Lục Ngô vốn mỏng, yêu đương hơn hai năm vẫn không dày lên chút nào. Lúc này bị cậu nhìn, da mặt mà cô vất vả làm dày lên một chút lại bị mất sạch, không khỏi thẹn quá hóa giận.

“Anh có hôn hay không?” Cô dữ dằn trừng cậu.

Nói xong, lực nắm tay áo cậu lại gia tăng một chút.

Bên môi cậu hiện lên một nụ cười xấu xa, không nói chuyện, cũng không nhúc nhích.

Lục Ngô sắp bị cậu làm cho tức chết rồi, quyết định chắc chắn, nắm cánh tay cậu kéo xuống dưới. Tiêu Lăng cũng không phản kháng, thuận theo lực của cô mà khom người xuống.

Hai môi dán vào nhau, hàng lông mi dày và cong của cậu gần trong gang tấc, đáy lòng Lục Ngô run lên, làm cho môi cũng run rẩy theo.

Trong nháy mắt Tiêu Lăng đảo khách thành chủ, trên tay vẫn còn dính bọt xà phòng, không tiện ôm cô, chỉ đành dùng cánh tay ôm cô vào trong lồng ngực của mình, ngậm lấy bờ môi của cô mà tinh tế nhấm nháp, đầu lưỡi nhẹ nhàng đẩy cánh môi cô, sau đó không chút do dự cạy hàm răng cô ra, xâm nhập thành trì.

Lục Ngô không ngăn cản nổi, chân hơi nhũn ra, nắm chặt áo len trước ngực cậu, cơ thể không tự chủ dán về phía cơ thể cậu, tìm kiếm chỗ dựa.

Cậu đã nhận ra, hôn càng thêm mãnh liệt.

Hơn hai năm qua bọn họ đã hôn rất nhiều lần, nhưng mỗi một lần hôn Tiêu Lăng đều dịu dàng chậm rãi, chưa bao giờ vừa mãnh liệt vừa nóng bỏng như hôm nay.

Nguyên nhân là vì địa điểm sao?

Lục Ngô rối bời nghĩ.

Nụ hôn kết thúc, đầu óc Lục Ngô có hơi thiếu dưỡng khí, dựa vào cậu từ từ hoàn hồn.

Xà phòng trên tay Tiêu Lăng cũng sắp tan hết, cậu nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn, hàm chứa sự gợi cảm khó nói lên lời: “Còn tức giận không?”

Lục Ngô hừ hừ hai tiếng, không đáp lại.

“Vậy anh coi như em không giận nữa.” Cậu thấp giọng dỗ dành: “Đi ra ngoài trước đi, anh rửa chén xong đã.”

Lục Ngô liền che mặt, quay đầu chạy ra ngoài.

Tiêu Lăng híp híp mắt, lại cười rộ lên, tiếng cười kia vậy mà lại lộ ra sự ngây ngô vui vẻ.

Cậu rửa xong chén dĩa, lại dọn dẹp qua phòng bếp. Sau khi ra ngoài Lục Thành và Dương Ngọc San vẫn chưa về, cũng không thấy Lục Ngô ở phòng khách, bước chân cậu xoay một cái, đi về phía phòng của cô.

Phòng của thiếu nữ hết sức đơn giản, cả phòng lấy màu xanh da trời và màu trắng làm chủ đạo, trên tường dán giấy dán tường màu xanh da trời, đồ vật được bày ngay ngắn. Nếu nói nơi lộn xộn duy nhất thì chắc là thùng giấy lớn đặt bên cạnh tủ quần áo đối diện giường, bên trong chứa đầy sách vở và đồ dùng, nhìn qua giống như sách cũ lâu năm. Bên cạnh bàn đọc sách sát với cửa sổ, trên mặt bàn ngoại trừ một chiếc đèn bàn và một chậu xương rồng nhỏ thì cũng không có đồ vật khác, cặp sách thì đặt ở trên cái kệ nhỏ dưới bàn.

Liền kề bàn học là một cái giá sách màu trắng, bên trong dường như được chia thành hai khu, sách bên trái để theo chiều dọc, sách bên phải để theo hàng ngang xếp chồng lên nhau.

Lục Ngô đang ngồi ở trên giường chơi điện thoại, thấy cậu đi vào thì để điện thoại xuống, hơi nước trong mắt vẫn chưa rút đi, duỗi một cánh tay về phía cậu.

Tiêu Lăng cười cười, nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, khi ngẩng đầu chợt thoáng thấy thứ gì đó được dán trên bức tường ngay sát mép giường bên kia, không khỏi nhíu mày, đáy mắt dâng lên một tầng ý cười.

Cậu cử động rất đột ngột, Lục Ngô ngẩn người, ý thức được hướng của ánh mắt cậu, gần như lập tức giơ bàn tay trống không lên che hai mắt của cậu: “Đừng nhìn!”

Tiêu Lăng bỗng nhiên cười ra tiếng, nhẹ nhàng trầm thấp, khiến lồng ngực nhẹ nhàng run lên.

Sắc mặt Lục Ngô nóng như lửa đốt, lại giơ một tay khác lên che miệng của cậu: “Không cho cười!” Thanh âm đã mang theo vẻ vừa là tức giận vừa là thẹn quá hóa giận.

Cậu bắt lấy bàn tay nhỏ mềm mại của cô, kéo xuống khỏi mặt mình, chậm rãi đọc——

“Lớp 2 ban 3, học sinh Lục Ngô, vinh dự giành được danh hiệu “Ngôi sao văn học” lần thứ năm của trường, đặc biệt cấp bằng khen này, nhằm để khích lệ.”

“Lớp 3…”

“Không được đọc!” Lục Ngô vô cùng xấu hổ rút tay ra, lại một lần nữa che kín miệng Tiêu Lăng.

Bạn học Tiêu Lăng bị ép im lặng, đáy mắt vẫn hàm chứa ý cười chưa kịp rút đi, trên môi chạm được cảm giác mềm mại, hương chanh thoang thoảng thơm mát xuôi theo phần mềm mại kia chui vào khoang mũi.

Cậu rủ mắt xuống nhìn cô, gương mặt thiếu nữ đỏ đến mức sắp nhỏ máu, hai mắt như nho đen sáng ngời lại ngập nước, tức giận nhìn cậu, nhưng nhiều hơn là sự xấu hổ vô tận.

Bàn tay lớn của Tiêu Lăng lại một lần nữa đặt lên bàn tay nhỏ của cô, cầm bàn tay vì lo lắng xấu hổ mà ứa mồ hôi của cô ra khỏi miệng mình, nhẹ nhàng nắm chặt.

“Xin lỗi.” Cậu dịu giọng: “Giận rồi hả?”

Cô cắn cắn môi, gật đầu một cái, lại lắc đầu, giọng nói nhỏ nhẹ: “Cũng không hẳn…” So với tức giận, chẳng bằng nói là bị cậu trông thấy một mặt ngây thơ của mình mà cảm thấy xấu hổ.

“Xin lỗi.” Cậu lặp lại một lần nữa.

“Em không giận.” Nhiệt độ trên mặt rút đi rất nhiều, Lục Ngô giải thích: “Những giấy khen này, đều do mẹ em dán lên lúc em học tiểu học, quen rồi nên không xé, không ngờ sau này lên nhìn lại sẽ như vậy…”

Xấu hổ thế này.

“Thật thú vị.” Tiêu Lăng nói: “Sẽ có một loại cảm giác thực sự cảm nhận được sự trưởng thành. Trên tường phòng Phương Quyền cũng dán, gần như dán đầy cả tường.”

“Thật sao?” Cô tò mò trừng mắt nhìn: “Phòng của anh thì sao, cũng dán hả?’’

“Cái này thì không có.”

“Vì sao?”

“Không nhớ rõ nữa… Chắc là khi còn bé đã ý thức được không thể để mình lớn lên sẽ nhìn thấy, cho nên giấy khen anh đều đưa cho mẹ bảo quản.” Cậu nói.

“A…” Lục Ngô có chút thất vọng lẩm bẩm: “Em muốn xem…”

Khóe môi Tiêu Lăng cong lên, rất nhanh sẽ có cơ hội thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.