Bạn Học, Ăn Bánh Nếp Không?

Chương 5



Thứ bảy, Lục Ngô đã ra ngoài từ sớm. Lục Thành nghe cô nói về chuyện họp lớp, thái độ khác thường không phản đối, chỉ bảo cô về nhà trước năm giờ, còn Dương Ngọc San thì lặng lẽ đưa cho cô một ít tiền.

Địa điểm liên hoan là ở tiệm cơm bình thường đã mở hơn hai mươi năm, đồ ăn ngon giá cũng tương đối, đối với lứa học sinh bọn họ mà nói thì chính là nơi tuyệt vời vô cùng để tổ chức liên hoan.

Lục Ngô đến sớm, cả phòng bao được trang hoàng theo phong cách Trung Quốc, tất cả mọi thứ đều được làm bằng gỗ, bên trong chia thành hai bàn, mỗi bàn chỉ ngồi hai đến ba người. Liễu Thiến đã đến đang cầm danh sách điểm tên từng người, ai đến cũng báo danh trước rồi vào.

Mạnh Tiêm Lâm vẫn chưa đến, cô và bí thư đoàn cũng không quen, do dự một chút rồi cũng ngồi ở bàn hai.

Liễu Thiến nói với người bên cạnh câu gì đó, cầm danh sách đi tới.

“Lục Ngô?” Cô ấy hỏi.

Lục Ngô khẽ gật đầu. Liễu Thiến nhìn danh sách một chút rồi viết lên giấy, cười với cô: “Sao cậu lại ngồi một mình ở đây thế, sang bàn chúng tớ nè.”

Liễu Thiến cười lên rất đẹp, lúm đồng tiền bên khóe miệng như có như không, đôi mắt cong cong, cực kỳ rạng rỡ.

Lục Ngô ngại ngùng mím môi cười nhẹ: “Không cần đâu, cảm ơn cậu.”

Liễu Thiến cũng không ép buộc cô thêm nữa: “Thôi vậy, giờ vẫn còn sớm lắm, nếu cậu thấy nhàm chán thì qua tám chuyện với tụi tớ nha.”

Lục Ngô nói cảm ơn xong thì ngây người nhìn theo bóng lưng đang dần xa của cô ấy.

Hôm nay là ngày nghỉ, cô ấy không buộc tóc đuôi ngựa giống thường ngày mà chỉ thả ở sau gáy, mái tóc dài mềm mại vừa đen vừa bóng mượt phủ ở trên lưng, một bên tóc bị cô ấy vén lên tai, nhìn qua trông có vẻ rất trưởng thành, lại tràn đầy khí chất nữ thần học đường. Lục Ngô để ý tới chiếc váy liền áo xanh lam mà cô ấy mặc, dài đến tận đầu gối, lộ ra bắp chân trắng nõn, hẳn là đã tận tâm trang điểm lại bản thân lắm.

Lục Ngô nhớ tới ngày khai giảng đầu tiên khi được nghỉ giữa giờ, nhớ đến sự ồn ào của các nam sinh khi ấy, môi không tự giác mím chặt.

Một loại cảm giác kỳ lạ nảy lên trong lòng, ê ẩm mà chát chát, thậm chí khiến cô thở gấp hơn mấy lần.

Cô nắm vạt áo, đôi mi thanh tú vì bực bội mà khẽ cau lại.

Người đến dần nhiều hơn, sau khi Mạnh Tiêm Lâm đến thì ngồi bên cạnh cô, nhìn thấy biểu cảm không mấy vui vẻ cô thì hơi kinh ngạc: “Lục Ngô, cậu sao thế?”

Lục Ngô lắc đầu: “Không biết nữa…”

“Không biết?”

“Ừm…”

Mạnh Tiêm Lâm suy nghĩ chốc lát, ngẩng đầu nhìn thoáng qua vị trí bàn thứ nhất, vừa hay bắt gặp cảnh Liễu Thiến nở nụ cười xinh đẹp đứng lên nhìn ra cửa: “Lớp trưởng tới rồi à, mau đến đây ngồi đi.”

Tiêu Lăng và Phương Quyền sóng vai đi vào. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo hoodie ngắn tay, phối với quần màu đen, đơn giản lại nhẹ nhàng thoải mái.

Thanh âm ngọt ngào của Liễu Thiến không hiểu sao khi lọt vào tai Lục Ngô lại ồn ào vô cùng, lông mày của cô không khỏi nhíu chặt lại.

Mạnh Tiêm Lâm nhìn cô một cái, trong mắt lóe lên một tia đã hiểu rõ, ngẩng đầu hô to một tiếng: “Phương Quyền!”

Phương Quyền nghe tiếng nhìn sang, hai mắt sáng lên, nói với bí thư một câu: “Thật ngại quá, bọn mình qua bên kia ngồi.” Nói xong thì vui vẻ lôi kéo Tiêu Lăng chạy tới.

Nụ cười của Liễu Thiến cứng đờ, cắn môi ngồi xuống, ánh mắt cứ nhìn theo Tiêu Lăng mãi.

Phương Quyền lôi kéo Tiêu Lăng ngồi cạnh Lục Ngô, vừa ngồi xuống đã nghe Mạnh Tiêm Lâm nói: “Phương Quyền, cậu ngồi bên cạnh tớ nè, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

“Ok.” Phương Quyền không chút nghi ngờ mà đứng lên, còn vỗ vai Tiêu Lăng: “Lão Tiêu, cậu ngồi chỗ tớ đi, đừng để trống.”

Hơi thở mát lạnh bỗng nhiên gần kề, trái tim Lục Ngô căng thẳng, cảm giác chua xót lập tức biến mất không thấy bóng dáng, thay vào đó là một xúc cảm lạ lẫm, tựa như ở nơi sâu thẳm trong lòng, pháo hoa đang nổ tưng bừng vui sướng.

Lúc này đây, Lục Ngô đột nhiên ý thức được một chuyện đáng sợ.

Bàn tay cô hơi run lên, trà nóng trong chén sứ vung vẩy ra ngoài, vẩy vào trên đùi cô.

Nhiệt độ nóng bỏng khiến cô vô ý hô to một tiếng, người ở bên tay phải đang vùi đầu nói chuyện với Mạnh Tiêm Lâm là Phương Quyền cũng lập tức quay lại nhìn cô.

Lục Ngô vội vàng để chén trà trong tay xuống, từ bên trái có một tờ giấy đưa tới cùng với giọng nói trầm thấp: “Ổn không?”

Cô nhận khăn tay rồi lau những vệt nước trên đùi đi, ngẩng đầu ngượng ngùng cười với cậu: “Không sao, cảm ơn cậu.”

Nói xong, động tác của cô cũng dừng lại.

Hình như đoạn đối thoại này lúc trước đã từng xảy ra thì phải…

Lúc bất ngờ gặp nhau ở thư viện ngày đó, cũng là giọng nói trầm thấp này hỏi cô: “Cậu vẫn ổn chứ, bạn học?”

Chỉ là, khi đó giọng điệu của cậu lạnh như băng, không giống với hiện tại, sau khi đã quen biết thì còn mang theo một tia ấm.

Mặt mày Lục Ngô đột giãn ra mà nở một nụ cười.

“Cậu sao rồi Lục Ngô? Không bị phỏng chứ?” Mạnh Tiêm Lâm tiến tới nhìn chân cô.

“Không sao.”

Mạnh Tiêm Lâm thấy tâm trạng của cô tốt lên rất nhiều thì híp mắt, ý vị sâu xa lườm Tiêu Lăng một cái.

Thời tiết tháng chín vẫn oi bức như cũ, nữ sinh mặc một chiếc áo rộng ngắn tay màu trắng, dưới chân là chiếc quần cao bồi dài ba phân, bắp đùi trắng nõn do bị ép vào ghế mà tạo ra một chút gợi cảm, mảnh da nhỏ phía trên bị nước nóng hắt vào thì đỏ lên, vô cùng nổi bật giữa một màu trắng nõn.

Ngón trỏ của Tiêu Lăng không tự giác mà gõ vào thân của chén trà.

Nhận ra ánh mắt của Mạnh Tiêm Lâm, cậu chỉ nhướng lông mày không nói chuyện, ánh mắt dừng trên người Lục Ngô một giây rồi lạnh nhạt nhìn sang nơi khác.

Khúc nhạc dạo ngắn trôi qua rất nhanh, Lục Ngô nghĩ thông suốt mọi chuyện thì cảm thấy ánh đèn trong phòng sáng hơn rất nhiều.

Người luôn một mực chú ý động tĩnh bàn hai – Liễu Thiến ngay từ lúc Tiêu Lăng ngồi cạnh Lục Ngô thì đã không còn cười nữa, còn nhìn thấy cảnh cậu đưa khăn tay cho Lục Ngô, cúi đầu nói chuyện với Lục Ngô nữa. Đôi tay cô ấy gắt gao nắm chặt váy, trong lòng tràn đầy sự không cam lòng.

Mọi người dần đến đông đủ, nam nữ ở tuổi dậy thì rất nhanh đã làm quen với nhau, bầu không khí lại càng thêm thân thiện. Các nam sinh đề nghị uống một ít rượu, nhận được câu nói đồng ý và quy định tửu lượng của lớp trưởng xong thì gọi phục vụ mang bia đến.

“Hay bọn mình gọi cả anh Thẩm tới đi?” Một bạn học nam lên tiếng.

Nữ sinh bên cạnh dùng ánh mắt như nhìn đồ ngốc liếc cậu ta một cái: “Thôi xin người, để anh Thẩm đến nhìn trẻ vị thành niên uống rượu à? Các cậu kiềm chế một chút, nếm vị là được rồi, đừng có say hết ra đó.”

Anh Thẩm ở đây là chỉ Thẩm Hoa. Thẩm Hoa có yêu cầu rất nghiêm khắc đối với chuyện học tập của bọn họ, nhưng cũng là người hòa đồng thân thiện, lại hài hước, lâu lâu còn có thể hùa theo đám học trò cứng đầu bọn họ nữa, chỉ qua một tuần mọi người đều thật lòng thích thầy chủ nhiệm mới này.

Lần đầu tiên Lục Ngô tham gia buổi liên hoan náo nhiệt như vậy, vừa ăn vừa nhìn bọn họ, mím môi cười.

Mạnh Tiêm Lâm đi vệ sinh, Phương Quyền đặc biệt cảm thấy rất thân thiết với người ngồi bàn sau ngoan ngoãn như em gái nhà bên này, nhìn cô cười dịu dàng như vậy, cậu ta thừa dịp này chuyển qua ngồi cạnh cô, tò mò hỏi: “Em gái Ngô, cậu biết uống rượu không?”

Lục Ngô lắc đầu: “Không, tớ chưa uống rượu bao giờ.”

Phương Quyền nghe xong thì hào hứng, vô lại cười một tiếng: “Cậu muốn thử không?”

Lục Ngô nhìn thoáng qua chất lỏng màu vàng sẫm trong tay cậu ta, lắc đầu: “Không được đâu…”

“Chỉ một chút thôi.” Phương Quyền duỗi ngón út thể hiện chút xíu của cậu ta là bao nhiêu: “Đảm bảo với cậu là không khó uống, chỉ nhấp một ngụm không say được đâu.”

Nếu nói cô hoàn toàn không tò mò thì là không thể nào, nhưng nói đi nói lại, trong lòng cô càng thích thú với nỗi sợ hãi không tên này.

Nhìn thấy vẻ mặt của cô có chút thả lỏng, Phương Quyền càng không ngừng khuyên nhủ, đưa tay lấy đi ly cà phê của cô.

Một cái tay từ bên kia đưa ra, đè cái chén xuống.

Hai người nhìn sang thì thấy Tiêu Lăng đang dùng một tay ấn cái chén, dù Phương Quyền kéo ra thật mạnh thì cái chén vẫn cứ đứng yên tại chỗ.

“Lão Tiêu, cậu làm gì đấy!” Cậu ta la lên.

Tiêu Lăng nhíu mày, ánh mắt như trách cứ mà nhìn cậu ta, giọng nói lạnh lẽo: “Không có gì, chỉ là đừng tuỳ tiện lấy rượu ra làm trò đùa.”

Câu nói này mới khiến Phương Quyền hiểu được là việc này không ổn, ngượng ngùng thu tay lại, gãi mũi: “Xin lỗi nhé, em gái Ngô.”

Lục Ngô lắc đầu biểu thị mình không để ý, Phương Quyền cũng không trêu chọc cô nữa, quay sang chơi với mấy bạn nam.

Cậu ta vừa đi, chỗ của Lục Ngô cũng yên tĩnh hơn nhiều. Cô nhỏ giọng cất tiếng: “Cảm ơn cậu.”

Lông mày Tiêu Lăng thả lỏng, lại khôi phục dáng vẻ lãnh đạm: “Không cần. Sau này nếu cậu không thể uống thì cứ dứt khoát từ chối là được.”

Lục Ngô chớp chớp mắt mấy cái, hỏi cậu: “Cậu không uống rượu à?”

Tiêu Lăng tựa lưng vào ghế, thần sắc lạnh nhạt: “Ừ.”

“Không uống hay là không muốn uống vậy?”

“Không uống. Mùi bia khó ngửi.”

Lục Ngô gật đầu tán đồng, lại tò mò nhìn cậu: “Cho nên… cậu vẫn biết uống rượu đúng không?”

“Biết một chút.”

“À…”

Hai người câu được câu không nói chuyện, Liễu Thiến đã đứng ngồi không yên từ lâu, cuối cùng cũng nhấc làn váy bồng bềnh đi qua.

Cô ấy ngồi ở chỗ Mạnh Tiêm Lâm, một tay để lên bàn, nghiêng người nhìn bọn họ, cười hỏi: “Lớp trưởng, Lục Ngô hai người đang nói chuyện gì đấy? Sao không lại chơi với mọi người một lát?”

Lòng Lục Ngô hơi trùng xuống, ngượng ngùng khẽ cười: “Tớ chưa quen với mọi người lắm…”

“Qua chơi thì sẽ quen thôi.” Liễu Thiến nói: “Tổ chức buổi liên hoan này không phải là để mọi người quen nhau sao, đừng ngại nha.”

Cô ấy lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Lăng: “Lớp trưởng, cậu thấy sau khi ăn uống xong thì đi KTV được không?”

“Ừ.” Tiêu Lăng trả lời qua loa, không nhìn cô ấy mà cúi đầu nhấp một ngụm trà.

Khuôn mặt Liễu Thiến có hơi cứng đờ nhưng vẫn tiếp tục mỉm cười: “Lớp trưởng, cậu có đi không? Giờ vẫn còn sớm lắm, đừng về sớm như vậy mà.”

“Ừ.”



“Vậy để tớ hỏi xem ai đi nhé.” Liễu Thiến cuối cùng cũng chống đỡ không nổi, đứng dậy rời đi.

Lục Ngô nhìn sắc mặt cô ấy trước khi đi, nghĩ thầm cũng chẳng khác màu gan heo là mấy

Cô dựa vào thành ghế, cầm cốc nước sôi để nguội lên, vừa uống một ngụm nhỏ vừa nói chuyện với cậu: “Cậu ghét cậu ấy hả?” Vừa nói xong câu này, tim cô cứ thế đập nhanh từng hồi.

Cô nhìn thấy lông mày của cậu nhanh chóng nhíu lại, y như lần trước ở cổng trường thi bắt gặp cô và Dương Tuyết vậy.

Cô lập tức thấy hơi hối hận.

Có phải câu hỏi của cô khiến cậu không vui không?

“Không đến mức ghét.” Cậu chậm rãi đáp: “Chỉ là có chút phiền phức thôi.”

Lục Ngô yên lặng ồ một tiếng ở trong lòng.

Vậy là không thích kiểu dính người.

Lúc này các nam sinh đang hò hét ầm ĩ đi qua bên này, một bạn nam ngồi xuống chỗ trống bên trái cậu, cánh tay duỗi ra, ôm lấy cổ cậu nói: “Lớp trưởng! Sao cậu lại trốn ở đây nói chuyện phiếm thế, mau ra uống một chút đi!”

Bạn nam kia uống chút rượu, Tiêu Lăng ngửi được mùi vị nhàn nhạt của rượu, nhíu mày lại.

“Tớ không uống.” Cậu dùng cùi chỏ tạo ra một khoảng cách với bạn nam nọ: “Các cậu uống nhiêu đó là đủ rồi, không được gọi thêm nữa.”

Vậy mà các bạn nam lại rất nghe lời cậu: “Biết rồi mà lớp trưởng, tụi này uống cho có không khí xíu thôi mà. Lát nữa còn hoạt động gì không?”

“KTV.” Cậu nói: “Tìm bí thư.”

“Lại tìm bí thư à?” Có một bạn nam chuyên hóng chuyện cười xấu xa: “Lớp trưởng, cậu và bí thư song kiếm hợp bích tốt quá nhỉ.”

Tiêu Lăng lạnh lẽo liếc nhìn bạn nam kia, không trả lời.

Phương Quyền nện cho người nọ một cái, cảnh cáo nói: “Được lắm, muốn lão Tiêu nhằm vào cậu phải không?”

“Á đừng mà, tớ chỉ nhất thời lanh mồm lanh miệng thôi, không có ý gì đâu.”

Các nam sinh lại tiếp tục chơi đùa, Lục Ngô vẫn luôn lắng nghe, thấy các nam sinh dùng Liễu Thiến chọc ghẹo anh, ngón tay không tự chủ được miết lên chiếc cốc.

Mùi rượu nhàn nhạt biến mất thì lông mày Tiêu Lăng mới từ từ giãn ra, phát hiện nữ sinh bên cạnh thất thần thì lại nhíu mày: “Sao vậy?” 

Lục Ngô lấy lại tinh thần, nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng đáp: “Quan hệ của cậu với bạn học tốt thật đấy.”

Tiêu Lăng không ngờ lại là câu trả lời như vậy, không khỏi bật cười một tiếng: “Nhìn tớ không dễ gần thế sao?”

“Ừm…” Cô cẩn thận gật đầu.

Cậu híp híp mắt, lời nói ra khiến Lục Ngô không phân biệt nổi hàm ý trong đó: “À… Vậy sao.”

Âm cuối của cậu chậm rãi kéo dài, dửng dưng, lại có hơi trầm thấp, tựa như đang thì thầm trong cổ họng.

Lục Ngô đưa tay gãi tai.

Hơi ngứa, lại còn nóng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.