Bạn Học, Ăn Bánh Nếp Không?

Chương 8



Thời gian nghỉ trưa chỉ có 2 tiếng, Lục Ngô và Tiêu Lăng đều là học sinh ngoại trú, không ở lại trường học nghỉ trưa.

Tiết học của cuối cùng buổi sáng kết thúc, cô nhìn thấy Tiêu Lăng không nhanh không chậm sắp xếp đồ dùng của mình vào cặp, Lục Ngô không khỏi thu dọn nhanh tay một chút.

“Thời gian còn nhiều, không cần vội như vậy.” Tiêu Lăng đeo cặp lên vai, đứng bên cạnh bàn nhìn cô.

Thân hình của thiếu niên như được gột rửa trong ánh mặt trời tháng bảy, mái tóc mềm mại theo động tác mà lay động nhẹ, rũ xuống một mảnh ánh nắng vàng lấp lánh. Đôi mắt nâu nhạt bị ánh dương chiếu đến cực kỳ trong suốt, lẳng lặng nhìn cô.

Trái tim của Lục Ngô đập loạn lên.

Cô vội cúi thấp đầu vì bối rối, ý muốn không cho cậu thấy nét mặt của mình, cô đeo cặp, đứng lên: “Tớ xong rồi.”

Cậu gật đầu: “Đi thôi.”

Bóng lưng hai người sánh vai dần biến mất ở cửa phòng học, một nữ sinh trợn tròn hai mắt mà nhìn, kéo người kế bên mình: “Liễu Thiến, Tiêu Lăng và Lục Ngô cùng nhau đi về kìa.”

Tất nhiên Liễu Thiến đã nhìn thấy rồi, cô ta không kiên nhẫn kéo ống tay áo mình ra từ tay nữ sinh kia, miệng mỉm cười nhưng trong lòng không vui: “Thế thì sao? Chỉ là cùng ra khỏi phòng học thôi mà, cũng không có nghĩa là giữa bọn họ có quan hệ gì.”

“Nhưng mà hôm nay tớ thấy bọn họ ở hành lang…” Cảm nhận được một ánh mắt giận dữ nhìn mình, giọng nói nữ sinh nhỏ dần.

Liễu Thiến liếc cậu ta một cái, cười ha một tiếng, đôi tay siết chặt lại thành nắm đấm.

Cửa hàng văn phòng phẩm lúc này có hơi nhiều người, đợi một lúc mới đến lượt Lục Ngô. Photo xong bản thảo yêu cầu, cô cùng Tiêu Lăng một trước một sau bước ra khỏi tiệm, vừa bước ra đã chạm mặt Dương Tuyết.

Chỉ cần là người thì sẽ nhìn ra được cô đi cùng Tiêu Lăng

Dương Tuyết tràn đầy vui mừng gọi Lục Ngô một tiếng: “Ngô Ngô.” Tầm mắt vừa dịch chuyển, nhìn thấy người đằng sau Lục Ngô, cô ấy mạnh mẽ hít sâu một hơi, mắt chữ O mồm chữ A.

Nhìn phản ứng của cô bạn mình, lúc này Lục Ngô mới sực nhớ ra, Tiêu Lăng—— là nam thần của Dương Tuyết!

“Lục Ngô, cậu…” Vẻ mặt Dương Tuyết nhìn Lục Ngô như muốn nói – cậu đã ôm được cái đùi lớn rồi, sao không lại nói gì với tớ. 

Lục Ngô: “…”

Cô cũng không nghĩ tới chuyện này.

“Chào cậu.” Cậu nhìn ra người trước mặt là bạn của Lục Ngô, sắc mặt Tiêu Lăng lạnh nhạt, khách sáo chào một tiếng.

“Chào cậu, chào cậu.” Con mắt Dương Tuyết loé sáng: “Bạn học Tiêu Lăng, tớ rất ngưỡng mộ cậu!”

“…”

Tiêu Lăng gật đầu, như đã thành thói quen, bình thản nói: “Cảm ơn.”

Thấy hai bạn nữ có lời muốn nói với nhau, Tiêu Lăng chào hỏi một câu rồi rời đi.

Cậu vừa rời đi, sắc mặt Dương Tuyết lập tức thay đổi, hung dữ kéo Lục Ngô sang một bên, giơ tay bóp nhẹ khuôn mặt trắng nõn của Lục Ngô, vẻ mặt nghiêm túc: “Nói, từ khi nào mà cậu có quan hệ mờ ám với cậu ấy?”

Khuôn mặt của Lục Ngô bị đè xuống, giọng nói cũng theo đó mà thay đổi: “Bọn tớ không phải quan hệ đó, chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

“Tớ không tin.” Dương Tuyết nói: “Trực giác của tớ nói không phải đơn giản chỉ là bạn bè bình thường, mau thật thành khai báo.”

Nước mắt Lục Ngô lưng tròng: “Cậu buông ra trước đã…”

“Tớ thả ra thì cậu sẽ nói sao?”

Cô gật đầu liên tục.

Thực tế Dương Tuyết không dùng sức bao nhiêu nhưng Lục Ngô vẫn vô thức xoa xoa mặt mình, vừa xoa mặt vừa mơ hồ nói một câu gì đó. Dương Tuyết nghe không rõ, cô ấy xích lại, hỏi cô: “Cậu lầm bầm cái gì vậy.”

Đây là lần đầu Lục Ngô nói chuyện này với người khác, mặt cô từ từ đỏ ửng lên, thấp giọng lặp lại một lần nữa——

“… Tớ thích cậu ấy.”



Nguyên một buổi chiều, cô luôn cảm thấy có người nhìn mình chằm chằm, nhưng khi cô quay lại thì không còn cảm thấy ánh nhìn đó nữa, vì thế cô cảm thấy cực kỳ nghi hoặc.

Nhưng sau giờ tan học thì nghi vấn của cô đã được giải đáp.

Lớp 11 bắt đầu có tiết tự học buổi tối, giữa tiết cuối của buổi chiều và tiết tự học buổi tối có một tiếng giải lao, cho các học sinh ăn uống nghỉ ngơi.

Khi đó là thời điểm mọi người đi ăn tối, trong phòng học chỉ còn mấy người tụm năm tụm ba lại nói chuyện. Lục Ngô nhờ Phương Quyền lấy cho cô một phần bánh bao hấp chiên. Tiêu Lăng bị cậu ta kéo đi cùng, mà Mạnh Tiêm Lâm luôn ăn cơm ở trong căn tin trường. Bởi vậy trước sau, bàn bốn người chỉ còn lại một mình cô.

Cô đang viết đề toán, bỗng nhiên bàn bị gõ mấy cái.

Cô ngẩng đầu lên, thấy Liễu Thiến đang cúi đầu xuống nhìn cô, nụ cười trên mặt có hơi miễn cưỡng: “Lục Ngô, cậu có thể theo tớ ra đây một chút không, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

Cô rất muốn nói không thể.

—— Đối với một tình địch ngoài sáng, mặc dù cô chưa tới mức độ ghét Liễu Thiến, nhưng cô cũng không muốn tiếp xúc nhiều với cô ta.

Cô ta thật sự rất xuất sắc, thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình, khiến Lục Ngô đứng trước mặt cô ta sẽ không tự chủ được mà sẽ hơi tự ti.

Nhưng người này lại cười híp mắt nhìn cô, nói chuyện lại dịu dàng, cho dù Lục Ngô muốn từ chối cũng không thể làm được.

Ở hành lang, cả người Liễu Thiến dựa lên trên tường, ngón cái bấm bấm trên điện thoại giống như đang ấn cái gì đó. Lục Ngô thấy cô ta không nói lời nào, mới hỏi: “Cho hỏi, cậu tìm tớ có chuyện gì vậy?”

Ngón tay của Liễu Thiến cuối cùng cũng dừng, cô ta lật điện thoại lại, đưa tới trước mặt cô.

“Tự cậu xem đi.”

Thứ đang hiện lên trên màn hình điện thoại là một tấm ảnh được chụp ở hành lang tại lầu dạy học, khoảng cách chụp có hơi xa, góc chụp là từ dưới nhìn lên trên. Trong bức ảnh là một đống gáy đen xì, nhưng bóng dáng của cô và Tiêu Lăng vẫn rất rõ ràng.

Trong tấm ảnh, cơ thể nhỏ nhắn của nữ sinh dùng một tư thế rất ái muội nhào vào ngực nam sinh, tay nam sinh thì đang vịn tay nữ sinh kia, cúi đầu nhìn người trong ngực mình. Từ góc chụp này thì không thể thấy biểu cảm của Tiêu Lăng, nhưng nếu dựa theo tư thế trong bức ảnh để giải thích thì hoàn toàn là do Lục Ngô chủ động ôm nam sinh kia, mà Tiêu Lăng thì bị bất ngờ không kịp phản ứng.

Lục Ngô cũng không phải là kẻ ngốc, môi cô mím lại, lông mày nhíu lại không vui: “Cậu chụp lén tụi tớ à?”

“Đúng.” Liễu Thiến thoải mái thừa nhận, thu điện thoại lại: “Cậu và cậu ấy quá thân thiết, tớ để ý.”

“Thế thì sao?” Lục Ngô kìm nén sự tức giận: “Cậu muốn dùng tấm hình này để chứng minh điều gì?”

Thân hình thiếu nữ mảnh mai trước mặt nhún nhún vai, nở nụ cười ngây thơ, nhẹ nhàng nói: “Không có gì, chỉ cần cậu đừng lúc nào cũng dính lấy Tiêu Lăng như thế thì tớ sẽ xoá ảnh ngay lập tức, tớ cũng không muốn đấu qua đá lại cùng cậu.” Cô ta nhìn về phía cửa sổ.

“Từ cấp 2 tới giờ tớ vẫn luôn thích cậu ấy, lúc đó bọn tớ không học cùng một lớp, từ trước tới nay cậu ấy đều là học sinh giỏi, thầy cô thích cậu ấy, các bạn học cũng thích cậu ấy, nhưng dường như cậu ấy chẳng bao giờ để tâm tới bất cứ chuyện gì. Lúc đó thành tích tớ không tốt, nhưng tớ chắc chắn cậu ấy sẽ đến trường Trung học 1.” 

Liễu Thiến hơi cụp mắt: “Vậy là lúc đó tớ liều mạng học tập, thậm chí có một khoảng thời gian tâm trạng của tớ lúc nào cũng tràn ngập lo lắng. Nhưng tớ vẫn có thể tiếp tục kiên trì, thi cùng một trường cấp 3 với cậu ấy, học chung lớp với cậu ấy.”

Cô ta quay đầu lại nhìn Lục Ngô: “Cậu ấy luôn là động lực của tớ, nên nếu như cậu không có quan hệ gì với cậu ấy thì tớ muốn cậu cách xa cậu ấy một chút.”

Lục Ngô cúi đầu, không lên tiếng. 

Ánh mắt Liễu Thiến vẫn luôn nhìn cô, đợi cô trả lời mình.

Một lúc lâu sau, Lục Ngô ngẩng đầu lên, không hề tránh né ánh mắt Liễu Thiến, nói thẳng: “Tớ rất tôn trọng cũng rất ngưỡng mộ tình cảm của cậu đối với cậu ấy.”

“Nhưng mà, chuyện này… Không có liên quan tới tớ.”

“Tớ muốn thế nào, cậu ấy sẽ thế nào, cũng đều không liên quan tới cậu.”

“Nếu giống như lời nói của cậu, cậu thích cậu ấy như vậy thì người cậu cần tìm không phải là tớ, mà là cậu ấy.” 

“Những lời này, cậu phải nói với cậu ấy, chứ không phải…”

Chứ không phải… Là nói ở đây, tự cho là mình nói đúng, tự mình cảm động. 

Câu cuối cùng, Lục Ngô nghĩ một chút, thôi vẫn là nuốt xuống vậy.

Giọng nói của thiếu nữ nhẹ nhàng, chậm rãi, mỗi chữ mỗi câu, âm lượng không cao, nhưng lại tràn ngập dũng khí.

Liễu Thiến không nghĩ tới cô sẽ nói ra những lời như vậy, cả người đơ ra một lúc.

Ánh mắt Lục Ngô nhìn thẳng vào cô ta, đôi mắt đen long lanh, ánh sáng trong đôi mắt cô khiến cho cô ta chấn động. 

“Cậu…” Đôi mắt Liễu Thiến thâm trầm, dường như vẫn muốn nói gì đó thì đã bị một giọng nói khác chen vào——

“Liễu Thiến, Lục Ngô, hai cậu đứng sau góc tường làm gì đó?”

Trong tay Phương Quyền trống không, bước lên bậc thang cuối cùng, thong thả bước tới chỗ bọn họ, giống như không hề phát giác ra không khí giữa hai người bọn họ có hơi kỳ lạ.

Trong lòng Lục Ngô bớt ngột ngạt một chút. 

Tiêu Lăng đi sau cậu ta mấy bước, bước tới, người Liễu Thiến thoáng cứng đờ lại, mồm há hốc, không nói nên lời.

Ánh mắt của cậu bình thản, lắc lắc chiếc túi trong tay, nhìn Lục Ngô rồi thốt ra hai chữ: “Ăn điểm tâm.”

Lục Ngô: “…”

Khi ánh mắt cậu chạm phải ánh mắt của cô, Lục Ngô liền rũ mắt xuống, đưa tay cầm lấy cái túi từ trong tay cậu: “Cảm ơn.” Ánh mắt nhẹ nhàng nhìn qua Liễu Thiến đang căng thẳng bên cạnh, cô mím môi, nhanh chóng bước tới phòng học.

Phương Quyền nhìn qua Tiêu Lăng một chút, nhỏ giọng “chậc” một câu, đuổi theo Lục Ngô: “Ấy em gái Ngô, cậu chờ tớ với.”

Liễu Thiến cắn môi nhìn khuôn mặt nam sinh không rõ là vui hay giận trước mặt mình, ngón tay vô thức đan lại, gọi cậu: “Tiêu Lăng…”

Cậu nhìn cô ta, giọng nói bình thản lại nghiêm túc, nói: “Xin lỗi cậu.”

Những giọt nước mắt ngay lập tức xông lên hai khóe mắt, Liễu Thiến đưa tay lên che hai mắt mình, giọng nói run rẩy: “Cậu thật sự rất tốt, rất tốt…” Là người tốt nhất mà cô ta từng gặp.

Tiêu Lăng đứng tại chỗ không nhúc nhích, nói tiếp một câu: “Cảm ơn.”

Cuối cùng Liễu Thiến cũng không nhịn được mà bật khóc.

Trong phòng dễ tích lại mùi, Lục Ngô đứng ở hành lang, mới ăn xong nửa miếng bánh bao hấp chiên thì Tiêu Lăng đã quay lại.

Cô nhìn về phía sau lưng cậu.

Không có ai.

Cô cắn đầu đũa, do dự hỏi: “Liễu Thiến đâu…”

“Ở hành lang.” Cậu bình thản trả lời: “Sắp vào lớp rồi, ăn nhanh lên.” Lúc đi tới bên cạnh cô thì bước chân hơi ngừng lại. 

Lục Ngô cảm giác có một bàn tay vỗ nhẹ lên đầu mình.

Cô sững sờ, còn chưa kịp phản ứng thì cậu đã tiếp tục đi vào lớp học.

Chạng vạng tối, gió thu chầm chậm thổi, mang theo sự man mát nhè nhẹ. 

Lục Ngô nghe thấy bong bóng nhỏ trong lòng cứ thế bị gió thổi tới mức bụp một cái, vỡ tan. 

Thanh âm nho nhỏ, nhẹ nhàng, phút chốc biến mất trong làn gió nhẹ.

Phương Quyền duỗi cổ nhìn về phía Lục Ngô đang từ tốn nhai đồ ăn rồi dùng cùi chỏ đẩy Tiêu Lăng một cái, xích tới: “Aiz, cậu từ chối Liễu Thiến thật à?” 

Đôi mắt Tiêu Lăng chỉ chuyên tâm nhìn trong lòng bàn tay, qua loa ừ một tiếng.

“Chậc chậc, cậu ấy tốt xấu gì thì cũng thích cậu tận mấy năm.” Phương Quyền tiếc rẻ lắc đầu: “Lão Tiêu, cậu thật sự không định yêu đương trong thời kỳ thanh xuân tươi đẹp này à?”

Ánh mắt của Tiêu Lăng nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cậu ta một cái, bàn tay chậm rãi cuộn tròn lại, không trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.