Bạn Học, Cậu Còn Nhớ Rõ Tớ Không?

Chương 4



Ngày tháng trôi qua, mối quan hệ giữa Lâm Chính và Tạ Tư Dĩnh ngày càng trở nên tốt đẹp. Bọn họ cùng nhau học tập, cùng nhau vui chơi. Mỗi ngày tan học, Lâm Chính đều đưa Tạ Tư Dĩnh về nhà. Điều này dường như đã trở thành một thói quen cố định. Dần dần, Lâm Chính cũng phát hiện ra, khi nghịch ngợm Tạ Tư Dĩnh thật sự khiến người ta phải đau đầu.

Xung quanh trường học có một hộ gia đình trước nhà trồng một giàn nho, cây nho sinh trưởng rậm rạp, phủ kín cả giàn. Khiến nơi đây trở thành một nơi nghỉ mát và tránh nóng lý tưởng. Tạ Tư Dĩnh rất thích nơi này. Thậm chí, có một thời gian, mỗi ngày cô đều cố ý đi ngang qua đây để ghé xem nó. Mỗi khi đi học buổi chiều, cô luôn thật đi sớm, chỉ để đến đây ngồi tránh nóng và tận hưởng sự mát mẻ từ giàn nho. Hóng mát còn chưa đủ, cô nàng còn thích hái nho của nhà người ta đem cho Lâm Chính nếm thử. Cậu chỉ mới nếm thử miếng đầu tiên đều đã bị chua đến nhăn cả mặt. Lần đầu cũng là lần cuối, giờ chỉ thấy nho cậu liền vội vàng giơ tay xin tha.

Lâm Chính không hiểu vì cái gì mà Tạ Tư Dĩnh có thể mặt không đổi sắc mà ăn như vậy. Cậu còn hỏi cô: “Cậu không phải sống ở thành phố ư? Trong thành phố không có nho nào ngon hay sao mà cậu có thể thích cái loại chua đến rụng răng này?” Tạ Tư Dĩnh mơ hồ trả lời: “Tớ cũng không biết, khả năng là tớ chịu được chua, tớ cảm thấy quả này ăn thật ngon.”  Đối với việc hái nho này, Tạ Tư Dĩnh thật sự là hái đến nghiện, mỗi ngày đều kiên trì đi hái. Lâm Chính cảm thấy, giàn nho này đều sẽ bị Tạ Tư Dĩnh ăn sạch. Cũng may, bởi vì nho quá chua nên hộ gia đình kia cũng không có ý định hái, cho nên cô nàng có ăn sập cả giàn nho cũng không ai trách cứ.

Mấy chuyện như thế còn rất nhiều. Có đôi khi, Tạ Tư Dĩnh làm chuyện xấu, đã vậy còn không biết đem chứng cứ lau sạch, phải để Lâm Chính thay cô thu dọn tàn cuộc. Nhưng lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát. Có một lần, Tạ Tư Dĩnh thật sự đã “động thủ trên đầu thái tuế”, khiến giáo viên chủ nhiệm phải gọi lên phòng gặp. 

Khi về quê, Tạ Tư Dĩnh đều không mang thiết bị điện tử nào theo, thậm chí cả đồng hồ đeo tay. Tháng ngày ở quê, cô nàng mỗi ngày đều “sinh long hoạt hổ” chạy khắp nơi vui đùa ầm ĩ. Dù vậy, cô nàng không hề ở trong lớp học ngủ gà, ngủ gật. Có đôi khi, Lâm Chính cảm thấy Tạ Tư Dĩnh là một người máy giả dạng thành, mỗi ngày đều không cần nghỉ ngơi. Nhưng hôm đó, Tạ Tư Dĩnh thế nhưng lần đầu tiên ngủ gật trong giờ học. Lâm Chính cho rằng cô không được khỏe, hơn nữa tiết này là tiết tự học, cho nên cậu cũng không gọi cô dậy.

Ngày đó, Tạ Tư Dĩnh học xong tiết thứ tư liền trốn học. Đã vậy, cô còn rủ rê bạn học cùng nhau trốn tiết. Chủ nhiệm Hồ biết tin, vội gọi điện thoại đến cho phụ huynh của đám học sinh trốn học. Cuối cùng biết được là Tạ Tư Dĩnh chủ mưu chuyện này.

Trong giờ học buổi chiều, Tạ Tư Dĩnh bị thầy Hồ kêu lên văn phòng uống trà. Mới đầu, thầy Hồ hỏi cô vì sao lại rủ rê các bạn trốn học. Tạ Tư Dĩnh hoang mang không hiểu ý thầy là gì, nghiêm túc đính chính: “Em không có trốn học. Buổi sáng, em rõ ràng đã học xong năm tiết rồi mới về nhà.” Tạ Tư Dĩnh cố gắng giải thích, tâm trạng càng hoang mang, hoảng loạn hơn. Không còn cách nào khác, thầy Hồ đành tìm Lâm Chính đến đây. Việc trốn học tập thể này, tìm Lâm Chính có lẽ sẽ biết được một ít việc gì đó.

Tạ Tư Dĩnh thấy Lâm Chính đến, cảm thấy ngạc nhiên, hỏi cậu: “Cậu như thế nào cũng bị gọi lên đây?” Lâm Chính không trả lời, hỏi ngược lại: “Sáng nay, cậu vì sao lại cúp học?”

“Tớ không có cúp học, tớ rõ ràng đã học xong năm tiết rồi mới về. Tối qua, do tớ ngủ trễ, nên sáng hôm nay, tớ mới ngủ gục trong hai tiết đầu. Cậu quên rồi.” Tạ Tư Dĩnh nghi hoặc nói. Có lẽ, bởi vì là bạn học với nhau nên khi trả lời Lâm Chính, cô cũng không có hoảng loạn như vừa rồi.

“Ai nói với cậu là buổi sáng cậu ngủ trong hai tiết học. Cậu chỉ ngủ gật trong một tiết học mà thôi.” Lâm Chính nói.

Cuối cùng, Tạ Tư Dĩnh cũng nhận ra được vì cái gì mà mình bị nói là trốn học, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tớ cảm thấy tớ đã ngủ rất là lâu.”

Thầy Hồ rốt cuộc cũng đã hiểu được mọi chuyện. Nhưng thầy lại cảm thấy khó hiểu, tại sao hơn nửa lớp đều cùng cô trốn học. Chẳng lẽ, không có ai phát hiện điều bất thường. Thầy Hồ kêu một số học sinh đã cùng Tạ Tư Dĩnh trốn học hôm nay lên hỏi chuyện. Lúc này, chân tướng mới lộ ra.

Hóa ra, Tạ Tư Dĩnh ngủ đến hồ đồ. Cho rằng, chính mình ngủ suốt hai tiết học. Vào tiết học thứ tư, cô cùng mấy bạn học rủ nhau tan học về nhà. Mà những bạn học đó nghĩ rằng, việc này đã được chủ nhiệm lớp đồng ý nên không ai nghi ngờ gì, cùng Tạ Tư Dĩnh tan học.

Hiểu được vấn đề, thầy Hồ không biết nên khóc hay nên cười, trái tim treo ngược cả buổi sáng cuối cùng cũng rơi trở lại trong bụng. Thầy Hồ hỏi Tạ Tư Dĩnh: “Em thật sự không phát hiện thời gian không đúng sao?” Tạ Tư Dĩnh gãi đầu, nói: “Em không có để ý tới thời gian. Trong phòng học lại không có đồng hồ, em cũng không có đeo đồng hồ. Làm sao em biết sai giờ được.” Vì lý do này, không bao lâu, thầy Hồ cố ý mua một cái đồng hồ, treo ngay bên cạnh bảng đen.

Đối với chuyện nực cười vô lý này, thầy Hồ cũng không truy cứu nữa, chỉ là thấy cảm thấy Tạ Tư Dĩnh quá linh hoạt, yêu cầu quản thúc cô một chút. Cho nên, thầy Hồ phạt Tạ Tư Dĩnh một tuần trực nhật. Công việc trực nhật đã bị thầy Hồ điều chỉnh lại, thầy cảm thấy dọn dẹp hai dãy bàn thay phiên nhau làm thì quá nhanh. Hơn nữa, công việc trực nhật cũng không nặng nhọc gì, cho nên điều chỉnh thành mỗi ngày dọn dẹp một dãy bàn. Tạ Tư Dĩnh đối với hình phạt này không có gì dị nghị. Dù sao, cô cũng đã làm sai. Chỉ là, cô nàng cảm thấy thật có lỗi với Lâm Chính. Bởi vì áy náy, trong cả tuần bị phạt, số lần nói chuyện của Tạ Tư Dĩnh với Lâm Chính cũng ít dần. Thật ra, Lâm Chính không cảm thấy oan uổng gì, chính cậu cũng cảm thấy mình có lỗi. Trong lớp để cho cô ngủ gật, không gọi dậy đã là không đúng. Lúc cô ấy trốn học, cậu cũng không phát hiện để ngăn cản kịp thời. Cho nên, Lâm Chính đối với việc bị phạt là cam tâm tình nguyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.