Chỉ đi dạo trong công viên gần nhà mà thôi, ngàn vạn lần cũng không nghĩ đến sẽ đụng mặt với mấy nam sinh học chung cấp 2.
Một đám người học hành không ra gì, chỉ có thể học ở mấy trường top dưới
Cho dù Hồ Thi Di đã cố gắng cúi đầu né tránh hết mức có thể, nhưng đám nam sinh kia vẫn nhận ra cô.
Hơn nữa bọn họ còn gọi cô lại.
Hồ Thi Di bị bọn họ dẫn đến bãi cỏ cạnh sân bóng rổ, hai tay gắt gao nắm chặt, thần kinh căng như chão.
“Hoa khôi của lớp, sao cậu lại trở thành thế này rồi?”
Cô cúi thấp đầu, cố gắng hết sức để đối phương không nhìn thấy mặt mình nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt cười nhạo và ghét bỏ của bọn họ đang nhìn vào cái trán đầy mụn của mình.
Hoa khôi lớp.
Thời điểm học cấp 2 là lúc cô xinh đẹp nhất nhưng chưa từng có ai gọi cô như vậy.
Trớ trêu làm sao, bản thân biến thành bộ dạng như bây giờ, mới nghe được mấy từ đó từ trong miệng những người này.
Không phải kẻ tốt lành gì, cũng chẳng phải lời tốt đẹp gì.
Cô xấu hổ đỏ mặt tía tai.
Giọng nói đầy chán ghét vẫn tiếp tục vang lên, mỗi một chữ đều đâm vào tim.
“Sao cậu lại làm cho gương mặt của mình thành ra thế này?”
“Còn để kiểu tóc này nữa, xém chút nữa thì bọn tôi nhìn nhầm cậu thành con trai đấy.”
“Tưởng Thạc đâu rồi? Cậu ta có còn đủ can đảm để quen cậu không?”
Đầu Hồ Thi Di càng cúi thấp hơn nữa.
Cô biết rõ lý do mình bị mấy người này kiếm chuyện.
Tên nam sinh ấy từng dẫn đầu đám người theo đuổi cô lúc học cấp 2.
Khi đó trong mắt cô chỉ có mỗi lớp trưởng Tưởng Thạc, gương mặt sáng sủa đẹp trai, nào có thời gian để ý mấy tên du côn này.
Lúc nói chuyện phiếm trong ký túc xá, Hồ Thi Di còn dùng câu “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga” để đánh giá mấy tên này.
Bây giờ gặp lại, dĩ nhiên đối phương sẽ không tiếc lời nhục nhã cô.
Hồ Thi Di cắn chặt môi.
Cô nghĩ, đối phương thích mình, kiểu thích kia chẳng mấy thật lòng. Bây giờ mình trở nên xấu xí thì yêu thích đó cũng chẳng còn sót lại chút nào nữa.
Thậm chí còn quay ra nhục mạ cô.
Cô chỉ có thể tự an ủi trong lòng, may mắn rằng bản thân không vừa ý tên lưu manh này, vẫn rất tinh mắt, loại du côn này, hừ.
Có điều trong lòng rất mất mát, Tưởng Thạc mà cô thích, cũng chẳng tốt hơn tên này bao nhiêu.
Hồ Thi Di hoảng sợ, lúc đối phương nói ra những lời châm chọc ấy, ngực cô không ngừng phập phồng.
***
Vào lúc nghỉ giữa trận.
Đám nam sinh lấy áo đồng phục lau mồ hôi trên mặt, truyền mấy chai nước suối cho nhau, sau đó tản ra từng tốp ngồi nghỉ bên cạnh lưới rào sân bóng.
Kỷ Diệc chỉ mới uống được một ít thì Lý Cam ở bên cạnh đã chờ không nổi cướp lấy chai nước.
Cậu ta uống nước xong lại vỗ vỗ vạt áo sơ mi trước ngực mấy cái: “Cậu nói xem sau này tớ học thể thao thì như thế nào? Đánh bóng rổ được không?”
Lý Cam suýt chút nữa thì sặc, quẹt miệng nói: “Người chơi bóng rổ chuyên nghiệp lúc ra sân tuyệt đối không được để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng, cậu thì sao hả?”
Cậu xì một tiếng: “Tang Tang xem cậu chơi thì cậu chơi rất tốt. Tang Tang không xem cậu chơi thì bày ra bộ dạng “bản thiếu gia” không thèm chơi nữa. Cậu vậy mà không chơi nữa.”
Kỷ Diệc cười cười, không phản bác: “Vẫn là cậu hiểu tớ.”
Lý Cam trợn mắt: “Nếu một ngày nào đó tớ yêu đương, nhất định sẽ không học theo cậu.”
“Tớ cảm thấy tớ thế này khá tốt mà…” Kỷ Diệc không để ý, nhìn xung quanh rồi quay đầu lại, hỏi người bên cạnh, “Lớp bảy, người đứng bên ngoài không phải là bạn học của các cậu sao?”
Mấy nam sinh theo lời nói của cậu mà nhìn về phía bãi cỏ bên ngoài hàng rào bị che khuất bởi núi giả.
Đúng là có một nữ sinh đang đứng đó, hơi mập, tóc lỉa chỉa.
Chỉ cần nhìn kiểu tóc và dáng người liền biết là ai.
Bên cạnh hình như còn có mấy nam sinh.
Cô ấy cúi gằm mặt, bóng lưng vô cùng đáng thương.
“Là Hồ Thi Di.”
Có một nam sinh lên tiếng.
Lý Cam cũng nhìn qua: “Hình như đang bị bắt nạt?”
Kỷ Diệc nhìn mấy nam sinh lớp bảy, hất cằm hỏi: “Không qua giúp đỡ à?”
Trong suy nghĩ của cậu và Lý Cam, lúc này mọi người hẳn là nên nhiệt huyết sôi trào, xắn tay áo lên bước ra giúp đỡ.
Không ngờ đối diện lại là những khuôn mặt đầy vẻ khó xử.
Bọn họ không thấy rõ người đứng trước mặt Hồ Thi Di là ai.
Có người hỏi: “Không phải là Chu Duệ chứ?”
Kỷ Diệc nhíu mi: “Chu Duệ?”
“Chu Duệ không ưa cậu ta lắm, cứ nhắm vào cậu ta, không phải là Chu Duệ chứ?”
Tất nhiên, nếu so về khoản đánh đấm thì mấy nam sinh này vẫn có chút sợ Chu Duệ.
Kỷ Diệc nhếch miệng: “Một thằng con trai cao to lại ức hiếp một cô gái, không thấy xấu hổ à?”
Cậu không sợ Chu Duệ, ném quả bóng trong tay cho đám người kia, nhanh chóng đứng dậy đi về phía bãi cỏ.
Lý Cam cũng bỏ chai nước trong tay xuống, đứng lên đi theo.
Rốt cuộc thì đây là chuyện của lớp bảy, cũng là người của lớp bảy.
Cho dù Kỷ Diệc có thân thiết với lớp bọn họ như thế nào thì cậu vẫn là người của lớp một.
Học sinh lớp một lại quan tâm chuyện của lớp bảy? Có ý gì chứ!
Tinh thần tập thể bỗng nhiên trỗi dậy, mấy nam sinh đằng sau nhìn nhau vài cái, cũng theo chân bọn họ đi đến đằng kia.
Gió đêm lao xao đầy bất an.
Hồ Thi Di thật sự hy vọng cơn gió này sẽ mãnh liệt thêm nữa, mạnh đến mức có thể xé rách đám người trước mặt.
Cô ấy ác ý nghĩ, mấy tên này cũng đáng như vậy.
Gia thế tầm thường, không được giáo dục tử tế, thành tích lại chẳng ra gì.
Bây giờ bọn họ đắc ý như vậy, nói không chừng mười năm nữa, Hồ Thi Di cô đã thành danh mà mấy người này vẫn chỉ là mấy tên côn đồ đáng thương.
Đám người trước mặt vẫn chưa có ý định buông tha cho cô, cứ nhắc về Tưởng Thạc mãi.
Lúc Hồ Thi Di oán hận bọn họ đến cực độ, phía sau lại có âm thanh truyền đến.
“Mấy người đang làm gì vậy?”
Không phải loại âm thanh vừa dày vừa trầm, mà là giọng nói mang theo sự sạch sẽ, tươi trẻ và thoải mái.
Giọng nói tuy có chút uể oải nhưng lại vô cùng dễ nghe.
Hồ Thi Di quay đầu lại.
Không chỉ có một mình Kỷ Diệc mà còn có một đám nam sinh theo sau, có người lớp bảy, cũng có người lớp một.
Bọn họ không nhìn Hồ Thi Di, chỉ nhìn tên nam sinh đầu vàng đứng trước cô.
Sợi dây vô hình vốn dĩ đang siết chặt trái tim, lúc này như được một bàn tay dịu dàng tháo gỡ, vẻ mặt quật cường đầy phẫn nộ trong nháy mắt đã thả lỏng, hốc mắt ngập nước nhưng lại mạnh mẽ kìm nén.
Một nam sinh lớp bảy đi lên phía trước vài bước, chất vấn tên tóc vàng: “Tìm nữ sinh lớp chúng tôi có chuyện gì? Nói với tụi này xem nào.”
Đã lâu lắm rồi Hồ Thi Di không được người khác quan tâm, cô có chút hốt hoảng, thậm chí còn không dám tin.
Khi Chu Duệ mắng chửi cô là đồ ghê tởm, không có ai đứng ra nói giúp cả.
Lúc này, cô lại nhớ về quá khứ, quãng thời gian được tất cả mọi người nâng niu che chở.
Tên tóc vàng vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Mấy nam sinh đối diện ai cũng cao to, lại đông người hơn, chỉ hai điểm này thôi đã nói cho tên tóc vàng biết hắn sẽ không thắng được.
Bọn họ chỉ có thể xám xịt rời đi.
Không biết Lý Cam đã lấy quả bóng của cậu ta lại đây từ bao giờ, nhìn tình hình, ngáp một cái, nói: “Đi thôi, bọn tớ đưa cậu về nhà.”
Không có ai phản đối.
Đoạn đường rất ngắn nhưng đi rất lâu.
Hồ Thi Di một câu cũng không nói.
Đến khi được đưa tới tận dưới lầu nhà mình, cô mới mở miệng, giọng nói nghẹn ngào nức nở: “Cảm ơn các cậu.”
***
Kỳ thi tháng lại đến.
Tuy rằng chủ nhiệm đã dặn dò đủ kiểu, ôn tập đầy đủ các dạng bài tập, nhưng thành tích của lớp bảy vẫn không tốt lên.
Lục Chi Dao vẫn đứng thứ hai trong khối, tổng điểm chỉ kém một điểm so với Kỷ Diệc.
Lý Lộ vẫn chưa lấy lại phong độ, thành tích chỉ đứng trong top 10 của khối.
Hà Dao Dao cũng chưa lọt vào top 50.
Tang Uyển có thể được xem là học sinh duy nhất có tiến bộ vượt bậc. So với thành tích lần trước đã tăng hơn mười hạng — xếp thứ 71 của khối.
Sau khi lọt vào top 100 thì rất khó để tăng hạng thành tích.
Bởi vì thứ hạng khác biệt trong top 100 tranh giành nhau từng tí một, không giống như lúc trước, chỉ cần làm đúng thêm một câu thì có thể tăng hạng thành tích rất nhiều.
Cô hy vọng rằng bản thân mình có thể lọt vào top 50 trước khi kết thúc học kì một lớp 11.
Kéo dài hơn nửa tháng, cuối cùng cuộc bình chọn hotboy cũng đã có kết quả, Lục Chi Dao không phụ sự mong đợi của mọi người, trở thành hotboy của khối.
Đương nhiên, cậu ta cũng không phải thuận lợi mà lấy được danh hiệu này, khoảng thời gian bình chọn vô cùng gay cấn.
Đầu tiên là Chu Duệ với số phiếu sát sao, rất nhiều lần đều ngang ngửa nhau.
Sau đó lại tới Kỷ Diệc, người lúc trước đột ngột biến mất ở vòng loại, bây giờ lại bị ai đó tung ảnh lên.
Là tấm ảnh chụp lúc cậu đang ghi bàn trong trận đấu giữa lớp một và lớp bảy. Động tác ném bóng vào rổ với mái tóc hơi rối, vạt áo bay lên, góc nghiêng hoàn hảo với má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, tràn đầy hương vị thanh xuân.
Ảnh vừa được đăng lên, số phiếu bình chọn lập tức tăng nhanh như gió cuốn, vượt qua cả người đứng đầu tiên.
Nhưng cũng chỉ trong hai ngày mà thôi, Kỷ Diệc lại biến mất một lần nữa.
Hiện giờ Lục Chi Dao là nam sinh nổi tiếng nhất ở Bác Dụ Anh Trung.
Ăn cơm, chạy bộ, thậm chí là đi vệ sinh cũng có người vây quanh cậu ta.
Quà tặng nhiều không kể xiết, nhét đầy hộc bàn.
Nhớ hôm đó, cậu ta kiêu ngạo đi phía trước Tang Uyển và Trần Tĩnh, từ phòng học đến cổng trường, nhận không dưới ba bức thư tỏ tình, đến Trần Tĩnh cũng phải lắc đầu.
Nổi tiếng cũng được, bận rộn cũng được, để sau khi nghỉ lễ rồi tính tiếp.
Lễ Quốc khánh cuối cùng cũng tới.
***
Lúc Tang Uyển đến thư viện mới biết người ở đây lại đông đến vậy.
Trước mỗi kệ sách đều có vài ba người đang đứng, có người không giành được chỗ liền ngồi luôn trên mặt đất.
Kỷ Diệc ngồi ở khu đọc sách tầng hai, dựa lưng vào ghế, nhàn rỗi đọc tạp chí.
Hôm nay cậu không mặc đồng phục, trên người là áo hoodie màu xám nhạt, nhìn vô cùng trẻ trung năng động.
Thỉnh thoảng có vài nữ sinh cùng tuổi bước tới hỏi cậu học trường nào, chỗ bên cạnh đã có người ngồi hay chưa.
Cậu luôn dùng một câu “Bạn gái tôi ngồi ở đây” để từ chối bọn họ.
Tang Uyển vừa mới lên, cậu đã nhìn thấy ngay.
Trên gương mặt lập tức xuất hiện nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời.
Cậu vẫy tay với cô, khép cuốn tạp chí lại, lấy balo để trên ghế bên cạnh xuống.
Cô ngồi xuống, lấy đồ dùng học tập ra đặt trên bàn.
“Không ngủ được, dù sao cũng rảnh nên tớ đến đây luôn.”
Cậu vừa nói vừa lật xem đồ cô để trên bàn: “Đây là gì thế?”
Một chồng cao.
Tài liệu Vật lý và Toán học.
Tang Uyển lấy bút từ hộp bút ra, thở dài: “Bài tập của tớ.”
Kỷ Diệc lập tức hiểu ra, cười một tiếng: “Đây là cái giá cho việc đến thư viện cùng tớ?”
“Không phải vì cậu, vốn dĩ tớ cũng muốn đến thư viện học.”
Dáng vẻ nghiêm túc phủ nhận của cô thật đáng yêu.
Kỷ Diệc nhìn cô một lúc, khóe miệng nhếch lên, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Đến khi Tang Uyển ngồi lại đàng hoàng, cậu mới thu lại tầm mắt, thuận tay cầm hai trang đề thi, xem qua một lượt rồi nói: “Không sao cả, tớ giúp cậu.”
Tốc độ của cậu rất nhanh, vừa nói xong đã bắt đầu đáp án ở phần trắc nghiệm.
“Cậu muốn làm gì thì cứ làm, tớ giải đề giúp cậu, nếu có chỗ nào cần chú ý tớ sẽ nói với cậu.”
Nếu giải nhiều đề sẽ biết mấy dạng bài trong những đề này cơ bản đều tương tự nhau.
Làm đi làm lại cũng chỉ mất thời gian mà thôi.
Đề cậu đang làm là đề Vật lý tổng hợp.
Không cần suy nghĩ nhiều mà đã làm gần xong.
Tang Uyển cũng không có việc gì khác, chỉ nhìn chằm chằm cách giải của cậu.
Cách giải của cậu ấy rất thú vị, đầu tiên là viết ra mấy con số đã cho trên giấy nháp, sau đó không tính toán mà áp dụng luôn vào công thức trên bài thi.
Tang Uyển nhìn mà chẳng hiểu gì cả, bèn hỏi lại: “Cậu giải đề như thế này sao?”
“Đơn giản thôi.” Kỷ Diệc cười cười, “Cậu chỉ cần nhìn qua đề là biết kết quả, sau đó áp dụng ngược lại vào công thức là được.”
Cô lẳng lặng nhìn cậu.
Ánh mắt quá rõ ràng, Kỷ Diệc có chút không được tự nhiên, cẩn thận hỏi: “Sao vậy?”
Tang Uyển trầm mặc một lúc: “Thầy giáo Tiểu Kỷ à, cái bước nhìn một cái là biết kết quả tớ làm không được.”