Bạn Học Kỷ Lớp Một Sát Bên

Chương 6



Edit: Ying.

Beta: Pony.

Giống như câu danh ngôn kia.

Người yêu học tập, nghỉ hè hay không cũng không khác gì, người biết cách chơi, nghỉ hè sẽ lại có các cách chơi khác nhau.

Tang Uyển chính là kiểu người yêu học tập.

Kết thúc kì nghỉ hè, từ duy nhất có thể dùng để hình dung cuộc sống trong kì nghỉ của bản thân chỉ có một chữ “học tập” mà thôi.

Tháng 9 sắp tới, các học sinh lần nữa quay lại trường học.

Việc đầu tiên sau khi đến trường không ngoài ý muốn chính là dọn vệ sinh. Sau khi dọn vệ sinh xong thì chính là lễ khai giảng, nói chuyện dưới cờ.

Là người đứng đầu của học kỳ trước, Lục Chi Dao đứng dưới cờ trong ánh mặt trời, cầm bài diễn thuyết, đứng đối diện với micro, mặt không biểu tình đọc nội dung bên trên.

Nhưng ngay cả khi cậu ta đọc bài diễn thuyết lẽ ra lên bổng xuống trầm thành một bài thôi miên, các học sinh bên dưới vẫn kiềm chế sự rối loạn, mất bình tĩnh.

Dù gì người lớn lên dễ nhìn, cho dù cậu ta chỉ đứng bất động trên sân khấu, đám con gái cũng vui vẻ xem.

Dù gì so với việc xem nhóm lãnh đạo trung niên trong trường cũng thoải mái hơn.

Nhưng không phải ai cũng mất tập trung vào lúc này.

Tang Uyển chịu nóng kém nhất.

Mặc dù trên lịch đã đến mùa thu, nhưng cái nóng vẫn chưa giảm xuống, cô cảm thấy bản thân phơi dưới ánh mặt trời đến sắp khô héo rồi.

Nhìn thấy cô không có chút tinh thần, Trần Tĩnh kéo tay áo cô: “Cậu và Lục Chi Dao như thế nào rồi?”

“Cái gì như thế nào?”

Trần Tĩnh nhíu mày: “Học kì trước trước khi nghỉ hè, hai người các cậu không phải có mâu thuẫn sao? Làm lành chưa?”

Tang Uyển ngẫm nghĩ, phản ứng lại, không khỏi cười cười: “Chỉ là chút chuyện nhỏ, ai sẽ nhớ cả kì nghỉ hè chứ?”

Hồ Thi Di đứng phía sau các cô, nghe thấy âm thanh của Tang Uyển, quay ánh mắt đi.

Cô ấy nhớ Tang Uyển hình như chỉ vì chút chuyện nhỏ mà chiến tranh lạnh với Kỷ Diệc mấy năm.

Trần Tĩnh ngạc nhiên: “Lẽ nào cả kì nghỉ này cậu không tiếp xúc với Lục Chi Dao?”

“Không. Phải bổ túc.”

“Một lần cũng không tiếp xúc?”

Tang Uyển liếc cô ấy: “Tớ đến cái bóng của cậu ta cũng không thấy.”

Trần Tĩnh há miệng, lộ ra dáng vẻ không thể tin được.

***

Tầm mắt Lục Chi Dao đảo qua các học sinh cao cao thấp thấp bên dưới, những mái tóc đen nhánh khiến cậu ta có ảo giác giống như có những gốc cây lởm chởm bên dưới.

Gương mặt quen thuộc nhất trong đám người chính là lớp của bản thân.

Tang Uyển cúi đầu, bên trong ánh mắt ẩn hiện sự không kiên nhẫn.

Trần Tĩnh trưng ra khuôn mặt tươi cười nói gì đó với cô, phiền não vốn có của Tang Uyển thu lại, cười véo Trần Tĩnh.

Bọn họ nghỉ hè một lời cũng không nói.

Càng không phải nói bởi vì chiến tranh lạnh có dấu hiệu tốt.

Lục Chi dao thu hồi tầm mắt: “Bài diễn thuyết của tôi đến đây là hết, xin cảm ơn.”

***

Không dễ dàng gì mới tan họp, bọn học sinh đội nắng nhanh chóng trở về tòa nhà dạy học.

Tầm mắt Kỷ Diệc xuyên qua dòng người đông đúc náo nhiệt, dừng lại, cuối cùng cười rộ lên, đôi mắt như những vì sao.

Lý Cam cảm thấy bản thân phơi nắng đến rớt một tầng da, đến lưng cũng không nhịn nỗi mà khòm xuống, cùng với Kỷ Diệc ở bên cạnh tạo thành sự tương phản rõ rệt.

Lý Cam liếc cậu vài cái: “Kỷ Diệc, sao tớ lại cảm thấy, hôm nay tâm trạng cậu rất tốt.”

Kỷ Diệc cười: “Cậu có biết kỳ nghỉ hè của tớ xảy ra chuyện gì không?”

Lý Cam cũng theo cậu nở một nụ cười mỉa mai: “Kỷ đại thiếu gia cậu sự nghiệp bận rộn, cả kỳ nghỉ hè đến cái bóng của cậu cũng không thấy, ai biết cậu như thế nào.”

Kỷ Diệc nhếch nhếch mày, thú nhận: “Tớ và Tang Uyển Nhi đã hòa giải rồi.”

“Hả?”

Lý Cam suy nghĩ một lúc mới phản ứng lại, lập tức đứng thẳng người, ngạc nhiên đầy mặt: “Các cậu hòa giải rồi?”

Kỷ Diệc khịt mũi: “Thiếu gia tớ ra tay, có thể không hòa giải à?”

Thấy cậu đắc ý, khóe miệng Lý Cam giật giật: “Thôi bỏ đi, đoán cũng biết, chắc chắn là cậu ở trước mặt Tang Uyển ra vẻ đáng thương nhận sai, xin lỗi, khó khăn lắm mới nhận được sự thương hại của đối phương.”

Kỷ Diệc không phục: “Tớ là kiểu người không có tự trọng à?”

Tròng trắng mắt cùng đồng tử của Lý Cam đều lộ ra ý tứ “Cậu không phải loại người đó à?”

Kỷ Diệc ho khan một tiếng: “Lười nói chuyện này với cậu, đi siêu thị một chuyến.”

“Làm sao?”

Cậu mặt không đổi sắc: “Trời nóng quá, Tang Uyển Nhi sợ nóng, tớ đi mua nước đá cho cậu ấy, cậu ấy thích uống.”

Kỷ đại thiếu gia phải sửa cái tật thích vây quanh Tang Uyển trước, sau đó nói tự trọng mới khiến người khác phục.

Lý Cam nhếch khóe miệng.

***

Bên này nước đá đã mua rồi, Kỷ Diệc lại lo lắng chuyện khác, ví dụ nói, làm thế nào để đưa cho Tang Uyển.

Lý Cam cảm thấy khó hiểu: “Trực tiếp đưa cho cậu ấy không phải là được sao?”

Nói đến cái này, Kỷ Diệc cũng khó chịu.

“Tang Uyển Nhi, bà ngoại cậu ấy sắp xếp vài tai mắt trong trường, lúc nào cũng có thể bắt lỗi cậu ấy. Nếu như được bạn học nam lớp khác đưa nước cho, cậu thấy có lạ hay không?”

Trước đây đều cùng trưởng thành trong một khu, tất nhiên Lý Cam hiểu rõ.

Cho dù là lúc tiểu học, bà ngoại của Tang Uyển cũng hiếm khi cho phép bọn họ chơi cùng nhau. Buổi tối những đứa trẻ khác đều ở sân chơi nô đùa, Tang Uyển phải học tập.

Sau khi học xong, không được cùng những người bạn cùng tuổi chơi đùa, sợ cô ấy học thói xấu, vì vậy cô ấy chỉ có thể cùng một nhóm người già tản bộ ở sân chơi.

Vì Tang Uyển, lúc nhỏ Kỷ Diệc cùng hai anh em Lý Cam còn làm một “Kế hoạch giải cứu Tang Uyển”.

Bà ngoại cậu ấy bố trí vài ánh mắt ở trường cũng là chuyện bình thường.

Lúc học tiểu học, ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm lớp họ và giáo viên thể dục luôn theo sát Tang Uyển.

Lúc học cấp hai, là một người bạn học cùng lớp nào đó của Tang Uyển và giáo viên toán học.

Cấp ba đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Lý Cam ngẫm nghĩ, nhìn bình nước bạc hà trong không trung vẽ ra từng đường cong, rồi lại rơi vào tay Kỷ Diệc, cậu nhăn mũi: “Cũng có khả năng, Tang Uyển căn bản không muốn phản ứng cậu, cố ý nhắc đến câu chuyện ánh mắt ngày xưa.”

“Tại sao lại nói vậy?”

Kỷ Diệc ngừng cười, đôi mắt hoàn toàn mở to có chút áp bức người khác, vì vậy Lý Cam ở sau lưng cậu luôn gọi cậu là con hổ biết cười.

Kỷ Diệc thu lại nụ cười: “Bớt dùng lòng dạ tiểu nhân của cậu đi suy đoán Tang Uyển đi.”

Lý Cam không sợ cậu, hai mắt như muốn trợn tới trời: “Kỷ Diệc, cậu có biết không, lúc học lớp 10 nữ sinh trong khối có lập mấy cái hot boy cấp khối gì gì đó, cậu cũng là một trong số đó.”

“Hử?”

“Cậu có thể đừng bày ra dáng vẻ ta đây, đeo lên gánh nặng thần tượng không. Cậu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ bị đá ra khỏi hàng ngũ của bọn họ đấy.”

***

Lớp bảy là lớp tự nhiên.

Các học sinh ban đầu của lớp bảy tiếp tục ở lại lớp học, còn có thêm một vài bạn học của các lớp khác, lần khai giảng này, đang điều chỉnh lại vị trí một lần nữa.

Năm học mới không khí mới.

Theo yêu cầu của giáo viên, dựa theo xếp hạng của kỳ thi cuối kì trước đi vào chọn lựa vị trí ngồi cho bản thân.

Lục Chi Dao đứng nhất toàn khối, đương nhiên sẽ là người đầu tiên đi vào.

Trần Tĩnh bám vào khung cửa, đưa đầu vào xem tình huống bên trong, sau đó báo cáo với Tang Uyển.

Lục Chi Dao ngồi ở vị trí cũ lâu rồi, không cảm thấy muốn thử cảm giác mới mẻ gì, vì vậy lại ngồi xuống vị trí trước đây.

Trần Tĩnh thích nhất ồn ào, quay đầu lại, thần sắc ái muội: “Uyển Uyển, Lục Chi Dao vẫn ngồi ở đó, chứng tỏ người ta vẫn muốn làm bạn cùng bàn với cậu.”

Tang Uyển không hứng thú: “Cậu ta chỉ là lười chọn vị trí thôi.”

Trần Tĩnh vỗ vỗ tay: “Này không nhất định, các cậu là bạn cùng bàn, lại ngồi chung một năm, có thể qua kỉ niệm lần thứ 5 rồi.”

Cô ấy nói rồi nhìn về phía Hà Dao Dao một cái.

Hà Dao Dao cúi đầu, đang nghịch ngón tay, không biết có nghe thấy cô ấy nói hay không.

Trần Tĩnh một mặt nghiêm túc: “Hi vọng đừng có ai không thức thời, giành với cậu.”

Tang Uyển vén những sợi tóc bên má ra sau tai: “Tớ ngồi đâu cũng được.”

Kì trước cô xếp thứ 323, bởi vì có thêm học sinh của lớp xã hội đến, vì vậy tính ra có lẽ là người thứ 16 đi vào.

Phía sau cô còn hơn ba mươi bạn học đang xếp hàng.

Lúc này Tang Uyển bị nóng đến cả người đều không ổ.

Tuy nói không ra chút mồ hôi nào, nhưng luôn cảm thấy sau lưng bị một cái bếp lò dán vào, cổ họng khô cằn.

Cô căn bản không đặt tâm tư lên người bạn cùng bàn, chỉ muốn tìm một vị trí bên cạnh cửa sổ hoặc dưới quạt điện.

Hà Dao Dao là học sinh thứ tám tiến vào lớp học.

Lúc cô ta đi vào, bên trong vẫn là một mảnh trống rỗng.

Vị trí trống vẫn còn nhiều, Hà Dao Dao nhìn một vòng, cảm thấy trong lòng bàn tay mình rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, nhịn không được nắm chặt lòng bàn tay.

Phòng học như lồng hấp làm cô ta cảm thấy hai má mình bỏng rát.

Bước chân của cô ta không lớn, chậm rì rì đi đến bên cạnh Lục Chi Dao, cúi đầu, những sợi tóc giống như thác nước rơi xuống, từ bả vai rơi xuống trước ngực, tỏa ra một mùi hương.

“Lục Chi Dao, tớ có thể ngồi bên cạnh cậu không?”

Có lẽ là một câu nói rất đơn giản.

Có lẽ vậy.

Lúc Hà Dao Dao nói câu này, trái tim đập một cách kịch liệt, đến cả hô hấp cũng giống như dừng lại.

Cô ta cảm thấy, có lẽ giọng nói của bản thân cũng mang theo chút run rẩy.

Lúc này da đầu cô ta căng chặt, có chút chán nản vì bản thân kích động.

Tuy rằng nói mọi chuyện đều có trước có sau, cô ta thi tốt, cô ta nên vào trước, giành làm bạn cùng bàn với Lục Chi Dao trước cũng không sao.

Nhưng nhiệt huyết qua đi, lại nhịn không được nghĩ, nếu như bị từ chối…

Cô ta có thể tưởng tượng được gương mặt đắc ý của Trần Tĩnh lúc đó.

Mũi chân cô ta do dự không biết nên đi đến hàng nào, ngón tay cũng vì căng thẳng mà đan vào nhau.

Lục Chi Dao dường như ngẩn ra một lát, không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt có hơi phiêu dạt, trên mặt lại không chút dậy sóng, dường như cảm thấy chuyện này không có vấn đề gì, liền nhàn nhạt “ừ” một tiếng.

Hà Dao Dao nhẹ nhàng thở ra, trong lồng ngực không biết là kích động hay vui sướng.

Khóe miệng của cô ta không giấu nỗi ý cười, đem hai quai cặp treo sau lưng ghế, lại nói một tiếng: “Cảm ơn cậu, Lục Chi Dao.”

Lục Chi Dao vẫn một mặt không đổi “ừ” một tiếng, duy nhất trong khoảng khắc khi Hà Dao Dao ngồi xuống, thất thần vài giây, nhíu nhíu mày.

***

Tang Uyển ôm lấy đầu, dùng mũi chân vẽ vẽ trên nền đất trống.

Một đám học sinh đang hưng phấn thảo luận một loạt “Tớ và cậu ngồi cùng nhau”, “Vị trí này không tệ, giáo viên không nhìn tới”.

Cùng với ve sầu ở bên ngoài, dường như làm không khí khuấy đảo hỗn loạn, toàn bộ đại não đều là tiếng ầm ầm.

Ầm ĩ đến mơ hồ đột nhiên truyền đến một âm thanh: “Cho qua cho qua.”

Giống như là cơn gió giữa đêm hè, đột nhiên thổi đến, mát mẻ trong lành, đem phiền muộn quét thành hư không.

Tang Uyển cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Kỷ Diệc từ sau lưng cô đi đến, nhẹ nhàng ho một tiếng.

Khoảnh khắc cậu phát ra âm thanh, Tang Uyển cảm thấy tay của bản thân bị trộm kéo một chút.

Có một đồ vật bị nhét vào tay cô.

Mát mẻ, còn mang theo bọt nước.

Tang Uyển nhếch môi, quay đầu nhìn cậu.

Lý Cam đi sau Kỷ Diệc vài bước, nhìn thấy tầm mắt của Tang Uyển, cười với cô, gật đầu chào hỏi.

Kỷ Diệc đã đi đến chỗ ngoặt rồi.

Khoảnh khắc đi đến sau tường, cậu cũng quay mặt lại cười với cô, nhướng mày, ánh mặt trời xán lạn.

Sau đó, thân ảnh của cậu và Lý Cam biến mất trên hàng lang.

Cái người này thật ngốc.

Tang Uyển vặn nắp bình, nhấp một ngụm.

Cái lạnh theo cổ họng chảy xuống dạ dày, cả người đều cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Cổ họng của cô cũng không vì nóng mà đau nữa.

Trần Tĩnh đang bám trên cửa quay đầu lại, nhìn cô, tức muốn hộc máu: “Hà Dao Dao ngồi bên cạnh Lục Chi Dao rồi.”

“Vậy nên?”

Nghĩ đến khi nãy bản thân cố ý phóng đại âm điệu, dường như là cố ý nói cho Hà Dao Dao nghe, Trần Tĩnh xuy một tiếng, bất mãn: “Da mặt cậu ta thật dày.”

“Cậu ta thi tốt hơn chúng ta, vốn là nên vào chọn chỗ ngồi trước, không phải nói tùy ý chọn sao?”

“Nhưng học sinh của lớp xã hội còn chưa có đến đủ đâu….”

Cho dù là học sinh không quen biết của lớp xã hội ngồi bên cạnh Lục Chi Dao cũng tốt hơn Hà Dao Dao.

Trần Tĩnh không còn hứng thú nhìn vào bên trong, nói thầm trở về trong hàng ngũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.