Buổi học đầu tiên trôi qua với vô số chuyện mà Dĩnh Thiên cậu nếu không tận mắt chứng kiến hết thảy thì có chết cũng không tin nổi. Thứ nhất, cậu xui xẻo chạm mặt phải Khúc Vệ Manh, tên hung thần nhà giàu đầy bạo lực. Sau đó thì phát hiện được bí mật giữa Quách Cẩn Siêu với Lữ Nhi. Cuối cùng...kể từ lúc này đây, cậu chính thức trở thành người hầu cho cái tên Vệ Manh chết tiệt kia.
Hết tiết học cũng đã rạng tối, Dĩnh Thiên ôm cặp trở về phòng ký túc xá. Cậu bước vào thì thấy Lữ Nhi đang ngồi trên ghế ăn mì gói, Lữ Nhi thấy cậu thì vui vẻ cười híp mắt, " Ăn không? Lại đây lại đây. "
Dĩnh Thiên nhíu mày nhìn cậu, có chút khó hiểu. Trưa nay trông sắc mặt cậu ấy còn rất tệ, thế mà buổi tối đã sung sức trở lại. Đúng là nhiệm màu, chuyện đó...có lẽ chỉ cần chịu đựng cơn đau một chút là ổn thôi.
Cậu nghĩ ngợi rồi bước đến ngồi xuống cạnh Lữ Nhi, hít hà, " Mì ngon quá, mà có cay không?"
" Có cay một chút. Tiểu Dĩnh, cậu không ăn cay được à? " Lữ Nhi múc lên một đũa mì, nhìn cậu hỏi.
Từ lúc nhỏ, Dĩnh Thiên đã không biết ăn ớt, đến lớn cũng vậy. Không những không ăn được mà cậu nhìn thấy ớt là muốn phát khóc rồi. Chuyện là, lúc nhỏ khi chơi với mấy đứa nhỏ trong xóm, Dĩnh Thiên là đứa bé hiền nhất, ngây ngô nhất và dễ bị ăn hiếp nhất.
Một hôm, cả đám cùng nhau chơi đùa, lát sau, một tên nhóc to con nhất đám đi tới, trên tay cầm theo vài trái ớt đỏ tươi như máu. Cả đám hiếu kỳ bu lại một chỗ nhìn ngắm trái ớt như vật thể lạ. Tụi nó còn rất nhỏ, chỉ có đứa to xác kia là lớn tuổi nhất nên biết đó là trái ớt, ăn vào sẽ rất cay.
Hắn ta cầm một trái lên, huơ huơ trước mặt bọn nhỏ. Bọn nhỏ cứ ồ à một tràng, sau đó thì hắn đưa trái đó cho Dĩnh Thiên, nói, " Cái này nó ngọt lắm, Tiểu Dĩnh, ăn thử đi."
Dĩnh Thiên híp híp mắt nhìn trái ớt với vẻ đề phòng, sau đó lắc đầu, " Mẹ dặn không được ăn đồ lạ..."
Tên kia không chịu buông tha, tiếp tục dụ dỗ, " Ngọt lắm, ăn đi,không có độc đâu."
Dĩnh Thiên đứng đó suy nghĩ, đám nhỏ hí hửng nhảy nhoi nhoi lên bắt Dĩnh Thiên ăn lẹ để chúng còn thử. Một hồi sau khi dụ dỗ thành công, cậu cũng cầm trái ớt lên cắn một cái, chỉ một miếng nhỏ nhưng đủ sức khiến hai má cậu đỏ bừng lên trông hệt quả ớt.
Hai mắt bắt đầu đẫm nước, chiếc lưỡi hồng hồng nhỏ nhắn của Dĩnh Thiên liên tục chuyển động trong miệng, cậu nhíu mày, vài giây sau thì chạy vụt về nhà, khóc lóc với mẹ. Ngày hôm đó, Dĩnh Thiên đã khóc đến sưng mắt, cái lưỡi nhỏ thì đỏ lên, vị cay rất lâu mới tan hết.
Kể từ sự việc nhớ đời đó, Dĩnh Thiên đã thẳng thừng cự tuyệt với ớt. Tất cả mọi thứ liên quan đến nó, Dĩnh Thiên đều sẽ xem như không tồn tại trước mặt.
Lữ Nhi nghe cậu kể lại quá khứ, hai tay ôm bụng cười khình khịch, " Tiểu Dĩnh, sao cậu dễ bị dụ quá vậy?"
Dĩnh Thiên bất đắc dĩ thở dài, " Tớ đâu muốn...."
" Haiz, như vậy là không được nha. Sau này không được tin người như vậy nữa, hiểu không?" Lữ Nhi xoa xoa mái tóc cậu, dạy bảo.
Dù bằng tuổi nhau, dáng dấp cũng giống hệt nhau, độ thông minh thì ngang ngữa, vậy mà trông Lữ Nhi có vẻ già đời hơn Dĩnh Thiên rất nhiều.
Tất tần tật mọi chuyện, Lữ Nhi đều ân cần giải thích cho Dĩnh Thiên hiểu nên làm gì và làm thế nào. Lữ Nhi cũng vì lo lắng cho sự ngây ngô bẩm sinh của Dĩnh Thiên nên mới bất đắc dĩ trở thành người thầy trẻ tuổi của cậu.
" À tớ ra ngoài một tí. " Nói rồi Dĩnh Thiên cầm theo cái điện thoại nhỏ nhỏ đi ra ngoài hành lang.
Cậu đứng ở lan can, buổi tối ở đây lồng lộng gió, cậu đưa tay xoa xoa để tạo độ ma sát cho ấm hơn, sau đó thì bấm số của mẹ.
Đầu dây bên kia Mộc Nghiên bắt máy rất nhanh, giọng cô còn lộ rõ vẻ mừng quýnh, " Tiểu Dĩnh, mẹ nghe đây."
Dĩnh Thiên nghe giọng mẹ, bất giác muốn khóc. Chưa bao giờ cậu xa mẹ lâu như vậy, hôm nay còn gặp đủ chuyện kinh hãi nữa, thật là rất muốn ôm mẹ mà tâm sự a.
" Mẹ, hôm nay đi học vui lắm ạ. Cô giáo rất hiền, con cũng làm quen được một bạn, bạn ấy tốt lắm, chúng con còn chung một phòng nữa. " Dĩnh Thiên vui vẻ kể lại.
Mộc Nghiên bên đây khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô cứ lo suốt cả buổi, không biết Tiểu Dĩnh nhà cô đi học sẽ thế nào, có làm phật ý bạn học nào không, có gặp khó khăn gì ở ký túc xá hay không.
Nguyên một ngày, cô chỉ suy nghĩ về con trai bảo bối của mình. Đến bây giờ, Mộc Nghiên mới yên tâm phần nào, " Như thế thì thật tốt. Nguyên ngày mẹ chỉ lo con sẽ không thích nghi được."
" Mẹ đừng lo mà, con sống tốt lắm. Con hứa, tối nào cũng sẽ gọi nói chuyện với mẹ. "
" Con trai à, đừng nói chuyện dễ thương như vậy, mẹ nhớ mẹ sẽ tới trường tìm con mất. " Mộc Nghiên vừa cười vừa nói.
Dĩnh Thiên tưởng cô nói thật, bèn lắc đầu, nói, " Mẹ không cần đến đâu mà..."
" Mẹ đùa thôi. Mà tối rồi, con ngủ sớm đi nhé. Bảo bối ngủ ngoan. "
Dĩnh Thiên cười nói, " Dạ, mẹ cũng ngủ ngon. " Nói rồi cậu cúp máy, áp sát điện thoại vào lồng ngực.
Dù những lời mình kể với mẹ có đôi chỗ không đúng sự thật, nhưng mà hy vọng sau này...mọi chuyện sẽ không diễn biến tệ đi. Dĩnh Thiên thầm nghĩ, sau đó thì xoay người đi vào trong.
Nửa học kỳ đầu lặng lẽ trôi qua, trong suốt khoảng thời gian đó, cuộc sống của Dĩnh Thiên có chút thay đổi. Từ ngày Khúc Vệ Manh kịp thời ứng cứu cậu tại phòng vệ sinh thì Dĩnh Thiên đã trở thành kẻ sai vặt cho hắn.
Mỗi ngày khi đến giờ ra chơi, hắn đều sẽ kêu cậu đi mua vài món ăn hay thức uống. Lúc đầu, Dĩnh Thiên không chịu làm theo, nhất mực từ chối. Nhưng vì ánh mắt sắc lẹm đến đáng sợ của Vệ Manh chỉa thẳng về cậu khiến tâm không muốn nhưng chân vẫn phải đi.
Cũng trong khoảng thời gian này, khối mười vừa trải qua một kỳ thi đầy cam go. Nói là cam go nhưng với Dĩnh Thiên và Lữ Nhi thì chuyện này dễ như ăn cái bánh ngọt mà thôi. Cả hai người mỗi sáng đều sẽ xuống căn tin ăn sáng, sau đó cùng nhau tra bài học với nhau. Mọi người trong lớp đôi khi nhìn họ bằng ánh mắt rất kỳ lạ. Có lẽ là do ganh tị nên vậy?!
Khúc Vệ Manh thì không để ý lắm đến hai người, hắn chỉ biết rằng vào mỗi giờ ra chơi, trên bàn học của hắn phải xuất hiện một hộp sữa với một cái bánh bông lan. Chỉ thế thôi!
Quách Cẩn Siêu thì vẫn lườm lườm Dĩnh Thiên, mỗi khi thấy cậu đi cùng Lữ Nhi, hắn sẽ lưu manh chắn ngang đường đi, kéo tay Lữ Nhi đi theo một đường khác. Dĩnh Thiên đáng thương dù rất muốn giúp nhưng tình cảnh đó cậu không thể làm gì được.
Lữ Nhi dùng ánh mắt biết nói bảo cậu đừng phản kháng, mặc kệ hắn ta. Nhưng mỗi lần như vậy, tiết buổi chiều, Lữ Nhi đều sẽ xin nghỉ phép.
Với sự vắng mặt của Lữ Nhi, ngoại trừ ba người, Vệ Manh, Cẩn Siêu và Dĩnh Thiên thì ai cũng thắc mắc khó hiểu. Mọi người nghi ngờ Lữ Nhi giả bệnh để được nghỉ học, nhưng đến khi cô giáo chủ nhiệm ghé phòng cậu thì thấy cậu đang nằm trên giường trông rất mệt mỏi.
Sau kỳ thi giữa kỳ, cuối cùng cũng đến ngày thông báo kết quả. Phạm Uyển Như từ ngoài lớp đi vào, cô mỉm cười thân thiện rồi ngồi vào chỗ, bắt đầu đọc điểm và phát bài.
Từng con số và những cái tên lần lượt được nêu lên. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm ấy, mọi người trong lớp đều xì xầm không ngớt. Chuyện này dù không có gì là bất ngờ nhưng so ra vẫn có sự chênh lệch quá lớn.
Người đứng nhất lớp là Hoa Dĩnh Thiên. Còn kẻ đội sổ không ai khác chính là Khúc Vệ Manh.
Cô giáo nhìn con điểm của hai người cũng bất đắc dĩ lắc đầu thở dài. Uyển Như ngồi trên bục suy nghĩ gì đó, lát sau thì bảo lớp trật tự để thông báo. Cô nhìn bao quát lớp một lượt, phía dưới tương đối đầy đủ.
Hôm nay Lữ Nhi lại vắng mặt.
Cô chỉ nhíu mày rồi bắt đầu nói, " Bây giờ, cô sẽ đổi chỗ một vài bạn. "
Lời vừa dứt, cả lớp đều nhốn nháo, xì xì xầm xầm, có người lo lắng chỗ mình sẽ bị đổi, có người lại mừng rỡ cầu cho mình được đổi chỗ?!
Uyển Như thấy lớp ồn bèn đập tay xuống bàn, cả lớp lập tức im lặng.
" Không đổi nhiều lắm đâu. Thi Thi em qua ngồi chỗ Vân Hải nhé. "
Uyển Như tiếp tục quan sát lớp, sau đó thì nhíu mày, đẩy gọng kính, chậm rãi nói, " Dĩnh Thiên, em hãy xuống bàn 5 ngồi cùng với Vệ Manh đi. "
Lời tuôn ra nhẹ nhàng nhưng nó như một tiếng nổ vang bên tai Dĩnh Thiên. Cậu siết chặt bút, đôi mắt mở to kinh hãi nhìn cô giáo. Cậu không hiểu cô đang nói cái gì nữa? Chuyển đi đâu? Ngồi cùng ai? Cô nói gì vậy?
Không chỉ có cậu kinh ngạc mà mọi người trong lớp đều há hốc miệng nhìn Uyển Như. Cô giáo mình sắp xếp gì kỳ vậy? Không cân xứng tí nào.
" Em học tập rất tốt, em có thể kèm bạn Vệ Manh được chứ? " Uyển Như mỉm cười nhìn Dĩnh Thiên.
Dĩnh Thiên há miệng nhưng không nói được gì. Cậu khẽ quay đầu xuống nhìn biểu tình của Vệ Manh thì thấy hắn đang ngồi thong thả, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt của hắn cũng đang hướng về cậu.
Vẻ mặt đó của cậu ta là thế nào vậy? Là chấp nhận hay từ chối? Dù thế nào đi nữa mình vẫn không muốn chuyển chỗ. Không hề muốn!