Nếu "kẻ cầm đầu" đã "tự chui đầu vào lưới", Lê Vi cũng không có gì để nói nhiều, giận đùng đùng chạy lên sân thượng, chuẩn bị tìm Thẩm Lãng tính sổ.
Trì Diệp đúng là có chút lo lắng, nhìn chằm chằm bóng lưng bạn tốt một hồi lâu, "Là sao ta?"
Dịch Thuần nhún vai một cái, biểu thị không biết.
Cậu đưa tay xách cặp cô, khoác lên người mình.
Dáng người cậu rất cao, thân hình cân đối, không gầy gò, đeo hai cái cặp sách sau lưng cũng không có vẻ kỳ quái, ngược lại toát ra vẻ đẹp hỗn hợp.
Đây chính là cái lợi của việc dậy thì thành công.
Trì Diệp đã quen càn quấy, nhưng nhìn ánh mắt hóng hớt của các bạn học, lại lo lắng thay Dịch Thuần, "Hay là bọn mình hẹn gặp ở cổng trường đi?"
Dịch Thuần nhíu mày, "Cậu còn sợ bị bàn tán à?"
"Không phải là mình lo lắng cho..."
Cậu sao.
Dịch Thuần nhìn ra được vế câu còn lại trong ánh mắt cô, nhất thời mềm lòng rối tinh rối mù.
Nếu không phải vì chiều theo cậu, Trì Diệp nào sẽ cẩn thận như vậy.
"Đừng lo." Cậu cười, "Bạn tốt bình thường đều có thể xách cặp giúp nhau mà, có phải là hôn nhau trước mặt người khác đâu."
Dịch Thuần đã nói vậy rồi, Trì Diệp cũng không còn gì để nói, hí hửng đi theo cậu.
Hiện giờ thời gian tới lớp học vẽ của cô bắt đầu từ từ tăng lên. Đến lớp 12 còn phải đi vẽ cảnh tả thực, tóm lại là thi đại học, lớp vẽ cũng có cảm giác gấp rút.
Trì Diệp cũng ở dưới sự đào tạo nhồi nhét này mà gây được chút hứng thú ưa thích.
Cô học được môn Toán chủ yếu vì chiều hướng tư duy tốt, chiều hướng này xét về phương diện vẽ vời thì là thấu cảm tốt.
Hơn nữa cô luôn cảm thấy cô công chúa nhỏ trong đáy lòng mình cũng yêu thích đủ mọi sắc thái màu sắc, không muốn vừa 10 tuổi đã phải đến đạo quán. Mỗi ngày mặc đạo phục màu trắng, mà là được tự mình chọn trang phục, đi trên con đường trang điểm đỏm dáng.
Quan trọng hơn là so với cái gì thơ văn, cô thà vẽ tranh cả ngày cũng không biết mệt.
...
Phòng vẽ của Trì Diệp ở gần nhà La Huệ, nhưng cũng là dọc tuyến tàu điện ngầm, đi lại tiện lợi. La Huệ yêu cầu cô về đó ở, mỗi lần đều bị Trì Diệp ứng phó cho qua.
Cô thà vác bút và màu vẽ chạy tới chạy lui cũng không muốn ở lại nhà họ Tạ đâu.
Dịch Thuần đau lòng vì cô, thường thường sẽ đưa cô đi, cầm đồ hộ cô, nhưng đều là chủ nhật.
Sau hai buổi học mới khai giảng, Dịch Thuần nghe được cô phải chen chúc 25 phút trên tàu điện ngầm, lập tức nhận công việc đưa đón này.
Trì Diệp không nhanh không chậm đi theo Dịch Thuần đến trước cổng trường.
"Xe đạp cậu đâu rồi?"
"Tớ không đi."
Dịch Thuần đáp một tiếng, ánh mắt quét một vòng, đưa cô đi qua đường.
Dừng lại trước một chiếc ô tô Porsche, Dịch Thuần mở cửa sau, cười với Trì Diệp, "Không cần xe đạp đâu, đưa cậu đi bằng xe bốn bánh nhé."
Trì Diệp: "..."
Tài xế nahf Dịch Thuần an vị ở phía trước, thấy hai người tới, cung kính nói: "Thiếu gia, Trì tiểu thư."
Trì Diệp cứ cảm thấy cả người nổi da gà.
Cứ giống như nội dung trong truyện tổng tài bá đạo, làm cô có chút hoảng hốt.
Tuy cô đã qua nhà Dịch Thuần nhiều lần, cũng biết nhà cậu không tầm thường. Thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ngồi xe nhà Dịch Thuần, có người lớn ở đây, cứ cảm thấy là lạ.
Bình thường Dịch Thuần vẫn đi xe đạp, dáng vẻ linh tinh lang tang, một chút cũng không nhìn ra gia thế.
Nhưng vì cậu lớn lên tuân tú, nên khí chất của tiểu thiếu gia nhà giàu toát lên từ dung mạo. Coi như là ngồi trên Porsche cũng không có vẻ gì kỳ quái.
"Chú Trương, phiền chú rồi."
"Đâu có! Ông chủ muốn tôi chăm sóc cậu mà, có đất dụng võ là cảm kích lắm rồi!"
Chú Trương đùa mấy câu, khởi động xe Porsche.
Dịch Thuần mím môi, rũ mắt, xem ra không quá cao hứng.
Thế nhưng cậu vẫn một mực nắm chặt tay Trì Diệp không buông, đôi khi hơi vân vê.
Tuy Trì Diệp chưa có kinh nghiệm yêu đương bao giờ, thế nhưng đã ở cùng Dịch Thuần mấy tháng, tất nhiên là biết cậu có chuyện không vui rồi.
Không nhịn được muốn dỗ dành cậu.
"Làm sao vậy?"
Cô xen ngón tay mình vào của cậu, hai bàn tay thân mật đan vào nhau.
Dịch Thuần lắc đầu, "Không sao. Đúng rồi, cái Vệ Chân Chân đó, có bắt nạt cậu không?"
Có thể được hỏi câu này, Trì Diệp đối với người bạn trai này hài lòng 500%, "Không có, cô ta sao có thể bắt nạt mình. Rụt cổ lại mà sống ý."
"Vậy thì tốt."
Bị chuyển đề tài như thế, Trì Diệp cũng đã quên chuyện vừa rồi.
Chú Trương lái xe ở phía trước, hai người bạn nhỏ cũng không tiện quấn quýt. Dịch Thuần không cho cô đọc sách trên xe, sợ hại mắt, cô không thể làm gì ngoài nhắm mắt ngủ bù.
Đã qua giờ cao điểm nhưng giao thông vẫn không quá tốt, ở trong dòng xe vừa đi vừa ngừng hơn nửa tiếng mới đến lớp vẽ.
Không cần nghi ngờ gì sự chân thành đặc biệt cảm động, máu chảy về tim dường như nóng hừng hực lên.
Dịch Thuần thực sự là quá quá quá quá tốt đi mất thôi, làm cô có chút loạn nhịp luôn.
Trong lòng Trì Diệp cứ cảm thấy, ngoại trừ mẹ ra, có lẽ không có ai quan tâm cô như Dịch Thuần nữa.
Cảm giác tưởng chừng như ảo tưởng và phi thực tế này khiến người ta cảm thấy bối rối một cách vô lý.
***
Năm học mới, hoạt động trong Thập Tứ vẫn là những thứ này.
Ngơ ngác ngơ ngác đã sắp đến thời điểm hội diễn văn nghệ rồi.
Nhưng lần này lớp Trì Diệp đúng là không còn cảm giác nhiệt tình như năm ngoái. Dù sao đã lớp 11 không nói, bước lên hành trình chọn khoa và thi toàn quốc. Trước đó đã tham gia một lần, không còn gì mới mẻ nữa.
Lớp phó văn nghệ cũng hiểu tâm tư của mọi người, không có bài đồng ca nào khơi nổi hứng thú của bọn họ. Dứt khoát chọn thể loại âm nhạc phối hợp ảo thuật, tìm Lục Phóng tới làm ảo thuật, lại tìm mấy bạn hát êm tai chọn vài ca khúc thịnh hành, hiệu quả phối hợp cũng coi như là mới lạ.
Trì Diệp đúng là không ngờ con mọt sách ngồi cùng bàn mình lại biết làm ảo thuật cơ.
"Lớp phó học tập, hay là cậu biểu diễn cho bọn mình xem trước đi? Mình chưa được xem bao giờ luôn nè!"
Lục Phóng dừng bước lại, tựa trước bàn cô, cười nhìn cô, "Chưa xem du hành kỷ nguyên ERA bao giờ à?"
"Đấy là xiếc thú mà?"
"À... Ừ ha!"
Lục Phóng sờ cằm, đột nhiên cúi đầu xuống.
Cậu vốn đeo kính, lúc này cúi đầu hai mắt kính xuất hiện hai cái đĩa CD sáng trắng. Cậu nắm lấy gọng kính, trực tiếp biến thành một cái kính mắt CD to kỳ quặc.
( Khuyến khích xem 500%)
Lê Vi ở bên cạnh "Woah" một tiếng, liên tục khen ngợi, "Lợi hại thật!"
Lục Phóng cười suýt tắc thở, tay run run cầm lấy hai đĩa CD xuống.
Trì Diệp quả thực bị Lê Vi chọc cười, "Cậu không nhìn thấy cậu ấy kẹp hai cái đĩa ở hai bên tai à? Cúi xuống là đĩa tự trượt ra mà."
Cái trò mèo này được gọi là ảo thuật mà không thấy ngại à!
Nhưng không thể không nói, trò ngớ ngẩn của bạn tốt đúng là mang đến không ít niềm vui cho bọn họ.
Lê Vi vốn vì chuyện của Thẩm Lãng mà dạo này không hay vui, cũng bị trò của Lục Phóng chọc cười không ngừng được.
Trì Diệp đá cậu ta nhẹ một cái, cũng cười, "Cậu định lên biểu diễn tiết mục này à? Cái này cũng coi là xiếc thú được ấy nhỉ."
Cô nói vậy, Lục Phóng cũng không tức giận, híp mắt cười nhìn cô, "Kiểu gì chả có các màn khác. Nhưng mà cậu đòi hỏi được tiết lộ free á?"
Trì Diệp mặc kệ cậu ta, "Vậy cậu mau tránh ra, cản trở mình phơi nắng!"
...
Ở ngoài lớp A3, Dịch Thuần cũng nhìn thấy "trò vui" vừa rồi.
Cũng không tính là cái gì quá hài hước, chỉ là một tên nhìn chằm chằm Tiểu Diệp Tử của cậu mà thôi.
Cậu nắm chặt nắm đấm, quyết định sau khi tan học nhất định phải khai thông tư tưởng cho Trì Diệp thật tốt, để cô cách xa Lục Phóng một chút mới được.
Tuyệt đối không được cười với cậu ta như thế.
Đương nhiên, Vệ Chân Chân ngồi bên dưới lớp cũng nhìn thấy cảnh ấy.
Cô ta tức giận quăng mạnh cây bút đi.
Lục Phóng này, bình thường lạnh nhạt với mình, hỏi bài cậu ta cậu ta còn lười nói chuyện, trực tiếp chép bước giải trong sách tham khảo cho cô ta. Không có người giảng, cô ta chẳng hiểu gì cả, do đó nhìn thoạt qua giống như IQ thấp.
Tại sao lại tỉ mỉ như vậy? Vì không nói chuyện với cô ta chứ sao!
Kết quả lại cười đùa vui vẻ với Trì Diệp như thế!
Vệ Chân Chân không hiểu nổi, tại sao người này, người kia đều thích Trì Diệp chứ?
Trì Diệp là cái thá gì?
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, bình thường Lục Phóng cũng không phải người khó tính. Cậu ta đối xử với mình như vậy, quá nửa vì Trì Diệp đã nói gì đó với cậu ta.
Cái con Trì Diệp này!
Vệ Chân Chân siết chặt nắm đấm, một hồi lâu mới khôi phục thần sắc bình thường, đứng dậy, lôi kéo Phương Gia Di đang làm bài ra khỏi lớp.
Trên thực tế thì Vệ Chân Chân đã nghĩ nhiều quá rồi.
Trì Diệp cũng sẽ không nói quá khứ của mình với người khác, chuyện xấu hổ mất mặt như thế thì làm sao duy trì được hình trượng Trì ca của cô nữa chứ.
Lục Phóng nhìn thấy hôm đó cô biến đổi tâm trạng, hơn nữa ánh mắt cô hung dữ nhìn Vệ Chân Chân. Suy đoán hai người hẳn là quen biết, hơn nữa còn kết thù.
Cậu ta vô cùng tin tưởng người bạn tốt ngồi cùng bàn, vậy khẳng định lỗi là của Vệ Chân Chân.
Cảm giác bao che khuyết điểm trong lòng này, Lục Phóng lười ứng phó Vệ Chân Chân, chỉ lo Trì Diệp không vui.
...
Trì Diệp hoàn toàn không hiểu tâm sự thiếu nam của Lục Phóng.
Cô mặt mày ủ rũ nhìn nguyện vọng đổi khoa trước mặt, không biết nên chọn lựa ra sao.
Cô học môn tự nhiên tốt hơn văn hóa một chút. Muốn học văn hóa phải học thuộc, cô dễ mất kiên nhẫn lắm.
Thế nhưng sau này, môn tự nhiên phải làm đề, cô cũng lười cơ... Tổng kết mà nói chính là ghét học, cho nên chọn cái gì cũng khó.
Do dự mãi không thôi, cô cất đơn nguyện vọng vào ngăn bàn, chờ tan học đi thảo luận chút với Dịch Thuần.
Chẳng qua mà có chọn cùng với cậu, còn có thể làm bạn cùng lớp một năm luôn đó!
Dịch Thuần cũng đang suy nghĩ chuyện này.
Trương Đại Thác thấy cậu đã ngừng bút, đang ngẩn người thì vỗ vai cậu, "Hey!"
"..."
"Cậu nghĩ gì đấy?"
Dịch Thuần xoa sống mũi, "Chuyện chọn ban."
"Ui giời có gì mà phải nghĩ, chắc chắn cậu chọn vật lý còn gì..." Trương Đại Thác khó có thể tin trợn mắt, "Người anh em, không phải là cậu đang nghĩ Trì Diệp của tớ sẽ chọn gì chứ?!"
"..."
"Hôn quân! Hôn quân mà!"
Dịch Thuần mặc kệ cậu ta, cầm bóng rổ ôm vào khuỷu tay, đi ra cửa sau, "Đi chơi bóng đi."