Trì Diệp nhớ tới thời điểm Vệ Chân Chân và Phương Gia Di cùng chuẩn bị hãm hại mình, không nhịn được mím môi.
Nhưng nhìn vẻ mặt La Huệ lo lắng, cô rũ mắt, hết sức thả lỏng nụ cười, "Nó thì sao bắt nạt được con?"
La Huệ thở phào nhẹ nhõm, "Vốn là thực sự không muốn nói chuyện nhà này với con, nhưng Trì Giới Nghiên còn chưa hết mơ tưởng, có thể sẽ lén đến tìm con, nên mẹ nói trước cho con biết."
"Sao vậy mẹ? Vệ Chân Chân thi trượt?"
"Nghe nói là thi tệ lắm nên còn chưa đi học, mà không muốn học lại nên Trì Giới Nghiên nghĩ biện pháp cho con bé."
Nghe Vệ Chân Chân thi không đậu, Trì Diệp cũng không cảm thấy có gì vui mừng, thuận miệng "Vâng" một tiếng.
Vệ Chân Chân coi cô là kẻ thù không đội trời chung, nhất định phải so tranh, đối với Trì Diệp mà nói, cô ta chỉ là một vai hề mà thôi. Trước đây cô rất để ý, nhưng sau khi ở cùng Dịch Thuần, cảm giác mình là người hạnh phúc nhất thế giới, quan hệ với Mạnh Tạ cũng gỡ bỏ, gần như có thể vui vẻ quên quá khức.
Trái lại hiện thực không thể thay đổi, vậy cô cần gì phải để tâm đến người bị bánh xe thời gian chèn qua?
Trì Diệp cảm thấy, tâm thái của mình vẫn rất tốt.
La Huệ thấy cô không để ý lắm, cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.
Tuy bà mềm yếu nhưng về mặt thái độ đối xử với Trì Giới Nghiên, hoàn toàn thể hiện tư thái cứng rắn, ly hôn không chút do dự, một mình nuôi nấng Trì Diệp, cho dù là thố ty hoa (1) cũng không hề cong lưng trước Trì Giới Nghiên.
Thố ty hoa là một loài thực vật có hoa trong họ Bìm bìm, tiểu thuyết lãng mạn cùng tên được viết năm 1964 của tác giả Quỳnh Dao.
Bà không hy vọng Tiểu Trì Diệp cảm thấy đây là một chuyện bình thường, đàn ông ngoại tình là không thể tha thứ, phụ nữ phải có tự tôn mới được.
Ở khía cạnh này, La Huệ cũng coi như là tấm gương sáng cho Trì Diệp.
Đương nhiên, trước kia Trì Diệp và Mạnh Tạ mâu thuẫn là cảm thấy La Huệ từ bỏ cô. Hiện tại Trì Diệp lớn lên hiểu chuyện, La Huệ lại cố gắng bù đắp tình mẹ Trì Diệp thiếu hụt, tất nhiên cô sẽ không có ý nghĩ kỳ quái này.
...
Trì Diệp ăn xong thấy buồn ngủ, ngủ thẳng đến buổi tối hôm sau.
La Huệ không đánh thức cô.
Khi cô mở mắt đã hơn 7 giờ tối rồi.
Trì Diệp lăn một vòng trên giường, cầm điện thoại di động.
Lúc hơn 4 giờ, Dịch Thuần đã nhắn tin cho cô: "Anh về Hải Thành rồi."
Trì Diệp nở nụ cười, bấm điện thoại gọi qua nhưng lại sợ quấy rầy La Huệ và Mạnh Tạ, đầu kia bắt máy thì nhỏ giọng nói: "Anh ăn cơm chưa?"
Có vẻ Dịch Thuần đang ở cửa hàng, phía sau có tiếng Thẩm Lãng.
Tiếng chuông gió vang lên, hình như cậu đi ra ngoài: "Chưa, em rời giường rồi à?"
"Ừm, em đói bụng."
Dịch Thuần nhẹ nhàng nở nụ cười, "Anh qua đón em."
"Hay lắm!"
Trì Diệp cúp điện thoại, vươn mình xuống giường.
Mạnh Tạ ở trong bếp rửa bát, La Huệ ôm em trai đút nước trái cây, thấy cô ra, vội vàng đứng dậy, nói: "Con dậy rồi đấy à? Có đói không? Mẹ nấu gì cho con nhé?"
Trì Diệp lắc đầu, "Mẹ, con ra ngoài chút."
La Huệ sững sờ, nghĩ đến người bạn trai kia của cô.
Chắc là... Đi gặp bạn trai ha?
Bà nhìn đồng hồ treo tường, có chút lo lắng, "Muộn vậy rồi, không tốt lắm..."
"Mẹ đừng lo, con ăn xong sẽ về."
Trì Diệp cười, đổi giày nhanh như chớp chạy ra ngoài cửa.
La Huệ gọi vài tiếng nhưng cô không quay lại.
Mạnh Tạ xoa tay, đi qua trêu con trai, cười nói: "Con bé đại học rồi mà không yêu đương nữa thì bao giờ đây? Em đừng lo, Tiểu Diệp có giới hạn."
"Nhưng muộn thế rồi, hai đứa nhỏ cũng không an toàn."
"Em đây là coi thường thân thủ Tiểu Diệp chứ gì..."
...
Trì Diệp tung tăng đi xuống lầu.
Dịch Thuần vẫn chưa tới, cô ra ngoài hai con đường cái, vào trong trung tâm thương mại mua trà sữa, ngồi xuống bên cửa sổ.
Hai mươi phút sau, một chiếc xe đỗ ở ven đường.
Dịch Thuần xuống xe, gọi điện thoại cho cô, "Anh ở đối diện."
Cách con đường, cậu vẫy tay về phía Trì Diệp.
Trì Diệp ra khỏi cửa hàng, chạy chậm đến bên cạnh Dịch Thuần, không nói gì mà dùng sức ôm cậu một lúc, "Nhớ anh."
Dịch Thuần xoa tóc cô, rũ bỏ vẻ mệt mõi, nở nụ cười, "Anh cũng nhớ em."
Cậu tự lái xe đến, vừa vào đại học đã đi lấy bằng lúc rảnh rỗi, đi đâu cũng tiện hơn nhiều.
Hai người chọn một quán lẩu không cần xếp hàng, thừa dịp nhúng lẩu khi trời tối.
Tiệm này rất có tiếng, các food blogger thay phiên đề cử, danh tiếng cũng rất tốt, nhưng vì giá cao nên trừ phi là giờ cao điểm không thì bình thường không cần xếp hàng.
Đã gần 9 giờ tối, bọn họ đi vào quán không trở ngại.
Chờ nổi lẩu bê ra, Trì Diệp và Dịch Thuần hỏi thăm một chút, ra ngoài tìm phòng rửa tay.
Nhưng quán quý có lý do, trang trí quả thực có chút đặc sắc, nhưng cũng khiến dễ dàng lạc đường, cô tìm mãi không ra phòng rửa tay mà phục vụ chỉ cho.
Trì Diệp đi vài vòng cũng không biết đi quanh ra đâu rồi.
Chờ cô ngẩng đầu, khéo làm sao nhìn thấy Vệ Chân Chân đi ra khỏi phòng.
Vừa mới ngày đầu tiên trở về, Hải Thành lớn như vậy, buổi tối tối như vậy, quán lẩu vô vàn như vậy, mà có thể gặp nhau ở đây.
...Đây là nghiệt duyên gì thế!!!!
Trì Diệp không có gì để nói, định quay người rời đi không nhìn cô ta.
Nhưng Vệ Chân Chân mà để cô đi mất thì nào còn tên là Vệ Chân Chân.
Ngoài miệng chào hỏi nhưng trên mặt cô ta đầy oán hận, "Tiểu Diệp Tử, đã lâu không gặp nhỉ."
Trì Diệp mím môi, cười gằn một tiếng, "Có việc?"
Vệ Chân Chân quay đầu lại liếc mắt nhìn phòng khách, xác định bên trong không ai ra ngoài, mới nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói: "Bây giờ mày vui chưa? Nhìn thấy tao không vào đại học, chú Trì bôn ba khắp nơi, mày thỏa mãn rồi chứ?"
Lời này nói ra thật buồn cười.
Trì Diệp phì cười một tiếng, "Trình độ trợn mắt nói mò của mày không giảm so với năm đó đâu!"
Trì Diệp liếc cô ta một cái, "Tên của tao là để mày gọi à? Xuyên về cổ đại thì mày là thứ nữ đó, hiểu không? Có xứng gọi tên của chị mày không?"
Đây là thứ Thẩm Lẫm phổ cập khoa học cho cô, Thẩm Lẫm đặc biệt thích đọc truyện online, cả người nói những thứ này trong phòng trước khi đi ngủ. Trì Diệp thuận miệng vài câu Vệ Chân Chân với bọn họ, Thẩm Lẫm lập tức bạo phát, phun ra một câu nói vàng này.
Trì Diệp thuận miệng cũng nói ra luôn.
Vệ Chân Chân như muốn giết người, hít sâu một hơi, đè lửa giận ngập trời trong lòng xuống.
Cô ta vốn không phải đến múa mép khua môi với Trì Diệp.
"À Diệp Tử này, nhắc mới nhớ, có chàng trai cứu mày... Chà chà, mày đúng là giỏi, trực tiếp chơi trò lấy thân báo đáp. Dịch Thuần có biết mày chính là bé gái đồng cam cộng khổ với cậu ta không? Nếu mà biết thì đã chẳng chọn mày rồi! Mày hại người ta suýt nữa không chạy ra nổi, mà cậu ta còn không quên dẫn mày theo, nói vậy thì hai người quả là một đôi trời sinh nha!"
Giọng nói Vệ Chân Chân mang theo ác ý sâu sắc.
"Nhưng mà... Nghe nói hai người ở xa nhau, bây giờ hẳn là chia tay rồi chứ?"
***
Trì Diệp ngơ ngác về nhà.
Thời gian đã muộn lắm rồi, Dịch Thuần cũng nhận ra cô không ổn, truy hỏi hồi lâu đều bị cô bảo "buồn ngủ" thoái thác về, không nói gì.
Trên thực tế cô tỉnh như sáo, chỉ là Vệ Chân Chân còn xoay trong đầu.
"Mày muốn lấy thân báo đáp Dịch Thuần à?"
Trì Diệp lắc đầu.
Cô có chút không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào.
Lẽ nào "anh Tiểu Quang" năm đó... Chính là Dịch Thuần sao?
Dịch Thuần có biết không?
Nếu biết, sao lại không nói?
...
Khi đó Trì Diệp có chứng quáng gà nặng, đến mười mấy tuổi mới chữa khỏi. Đêm rất tối, cô chỉ nhớ rõ giọng của anh kia, trên thực tế không nhìn thấy mặt.
Cho nên cô không thể nhận ra Dịch Thuần, nhưng Dịch Thuần cũng không nhận ra cô ư?
Hơn nữa cô từng tiết lộ chuyện thuở bé, lúc đó Dịch Thuần chỉ yên lặng mà nghe... Lẽ nào cậu cảm thấy chỉ là trùng hợp?
Trái lại tâm tình Trì Diệp có chút phức tạp, không thể nói là vui hay không vui.
Chẳng qua cô cảm thấy, nếu đúng là Dịch Thuần, cô lấy thân báo đáp cũng không sao mà? Nếu không có "anh nhỏ" thì cô đã sớm bị bán lên núi.
Nào còn có Trì Diệp hiện giờ.
Khi Trì Diệp về đến nhà cũng gần 12 giờ rồi.
Đèn trong phòng khách còn sáng, hẳn là giữ cho cô.
Trì Diệp rón rén đóng cửa lại nhưng vẫn đánh thức La Huệ.
La Huệ mặc áo khoác đi ra, thấy cô đã về mới thở phào một hơi, "Con về rồi à."
"Con đánh thức mọi người ạ?"
"Đâu, chưa có ngủ, mẹ với chú Mạnh con đang nói chuyện, Tết năm nay nhà ta đi đâu đó chơi một chuyến nhỉ."