Bạn Học Nhỏ

Chương 67: Không thể không để ý



Edit: Tà sợ Tết~

Sau khi nghỉ đông qua đi, Trì Diệp lại một thân một mình đến thành phố T bắt đầu những tháng ngày đèn sách.

Lần này Lục Phóng chủ động gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có muốn đi cùng không.

Trì Diệp tính toán thời gian một chút, "Không được rồi, Dịch Thuần muốn đi cùng mình, để lần sau nhé."

Trường Dịch Thuần khai giảng muộn hơn Trì Diệp ba, bốn hôm, vừa vặn đủ để đưa cô đi, sau đó đi thẳng từ thành phố T đến thành phố Z.

Tuy Trì Diệp đã nói không cần, Dịch Thuần vẫn lén mua vé máy bay xong xuôi.

Cô cũng không còn cách nào nữa.

Nghe thấy cô từ chối, Lục Phóng cũng không xấu hổ, "Ok, gặp lại ở thành phố T nhé."

Sau đó sảng khoái nói tạm biệt.

Lòng Trì Diệp vừa nghi ngờ liệu Lục Phóng có phải thật như Dịch Thuần nói không, đến giờ còn thích cô, lại vừa cảm thấy không có khả năng, chả giống tí nào.

Nếu như cô thích một người, sao có thể dễ dàng để yên, phải dính chặt đến cùng.

Thái độ Lục Phóng hoàn toàn là một người bạn học thông thường thôi mà.

Nhưng cô ở khá xa Dịch Thuần, không muốn Dịch Thuần mất công lo lắng mình, biết nên đối xử với Lục Phóng như thế nào, tốt nhất vẫn là giữ một khoảng cách.

Cũng may Trì Diệp sớm thu hồi không ít tính khí, bản thân ở trường cũng quen không ít bạn bè. Cô phóng khoáng, lại mang bạn trai đẹp trai anh tuấn tới lớp nhiều lần, tuy trong trường cũng có vài người theo đuổi, nhưng các nữ sinh vẫn đồng ý kết bạn với cô.

Trái lại Lê Vi, cách xa ngàn dặm vẫn không quên ghen, "Tiểu Diệp Tử, cậu sẽ không có những tiên nữ nhỏ khác đấy chứ?"

Trì Diệp vui vẻ, "Chỉ có cậu mới là trái tim nhỏ của mình thôi."

Cười đùa hai câu, Lê Vi mới nhớ tới chuyện chính, "Nhắc mới nhớ, tớ nghe Thẩm Lãng nói dạo này Dịch đại thần cũng là nhân vật nổi tiếng trong trường, nữ sinh theo đuổi cậu ấy đều vòng tới chỗ Thẩm Lãng tìm cơ hội luôn ấy. Hai cậu ở xa nhau thế, có thể nào..."

Trì Diệp nhẹ giọng cười cượt, "Không đâu, mình tin anh ấy."

***

Đông qua xuân tới, thời gian trôi qua nhanh chóng, đảo mắt đã tới nửa học kỳ sau năm nhất đại học.

Trì Diệp là ban thiết kế, có kỳ thực huấn một tháng hè, đến giữa tháng 7 mới có thể kết thúc.

Nhưng Dịch Thuần cũng có việc, cậu vào tổ thí nghiệm của giáo sư, bị giáo sư giữ lại ghi chép số liệu, cũng phải đến cuối tháng 7 mới có thể xong, tính ra còn muộn hơn Trì Diệp một chút.

Tất nhiên, cả hai người đều không có ý kiến gì với đối phương.

...

Khí trời tháng 7, Trì Diệp đội mặt trời trên đầu, cùng lên núi xuống biển chạy ngược chạy xuôi với bạn học theo chỉ đạo của giáo viên, cuối cùng cũng coi như là giao được tài liệu thực tế bản thảo thiết kế và phác thảo mà thực huấn cần.

Còn cách 5 ngày nữa mới đến thời gian nghỉ bọn họ dự kiến trước đó, xem như là hoàn thành nhiệm vụ sớm.

Trì Diệp thu thập hành lý, đầu nóng lên, không nói tiếng nào liền mua vé máy bay đến thành phố Z.

Dịch Thuần đã đến nhiều lần rồi, cô còn chưa tới Đại học Z nhìn lần nào.

Lần này cô muốn cho Dịch Thuần một niềm vui bất ngờ.

Trì Diệp đặt chuyến bay sáng, 12 giờ trưa đến đại học Z.

Cô ở trên đường dùng điện thoại di động đặt khách sạn, nhìn thời gian, trước vào khách sạn thả hành lý, đội mũ lên đầu, lúc này mới lén lén lút lút tới đại học Z.

Tuy đã bắt đầu nghỉ hè nhưng bên trong đại học Z vẫn còn sinh viên. Nhưng vì trời nóng, không nhiều người trên đường, tuy nhiên đường đi đến canteen vẫn còn có chút náo nhiệt.

Đại học T tuy cũng là trường tốt nhưng so ra vẫn chênh lệch một đoạn rất lớn với dự án 985. Trì Diệp đi trong sân trường đại học Z mà cũng có thể cảm nhận được mùi thơm của học bá, "con nhà người ta".

Nhưng không biết là bạn trai học bá của cô tỏa hương ở đâu đây nhỉ?

Trì Diệp bị suy nghĩ của bản thân chọc cười.

Nhưng mà chỉ cười một lúc, cô liền thu hồi nụ cười, há to miệng.

Khéo như thế... Trong đám người phía trước đang đi tới, người ở giữa không thể nào không phải bạn trai cô!

"Dịch ca, cho nên cái bug (lỗi) này không có cách nào để sửa sao? Vẫn nói là có thể sửa chữa giai đoạn sau mà? Tôi thật sự không muốn viết lại hệ thống lần nữa đâu!"

Giọng Dịch Thuần nhàn nhạt rõ ràng, nhưng rất êm tai, "Viết lại đi, sửa chữa có thể sẽ ảnh hưởng vận hành."

Cậu không ngẩng đầu.

Trì Diệp thấy cậu bị vây quanh, cũng không một mình như hồi cấp 3, trong khoảng thời gian ngắn nhiều cảm xúc đan xen. Cô đang nghĩ có nên đi lên không thì thấy một cô gái rất cao gầy tiến đến trước mặt cậu.

Giọng nói cô gái hơi khàn, không trong trẻo, nhưng có chút hấp dẫn, "Buổi trưa ăn gì?"

Dịch Thuần không nói gì, nhìn dáng vẻ hình như đang suy nghĩ.

Trì Diệp có chút không nhịn được, không cười nữa, gọi một tiếng: "Dịch Thuần!"

Cuối cùng Dịch Thuần mới ngẩng đầu lên.

Sắc mặt cô gái nhỏ không tốt lắm, ngược sáng, duyên dáng yêu kiều đứng ở phía trước.

Khiến người ta nghi ngờ có phải là ảo giác không.

Dịch Thuần lập tức bỏ mặc những người bên cạnh, bước nhanh tới, không sợ nóng ôm lấy vai cô gái nhỏ, dịu dàng hỏi: "Sao em lại đột nhiên tới đây?"

Trì Diệp cắn môi một chút, hừ lạnh một tiếng: "Vốn định cho anh một niềm vui bất ngờ... Hoặc là kinh sợ?"

Ánh mắt cô liếc phía sau Dịch Thuần.

Dịch Thuần sững sờ, đột nhiên lại cười, "Không hiểu sao lại ngửi thấy mùi giấm gì đó? Có chút chua nhỉ?"

Sau đó cậu phất tay với mấy bạn học đằng sau, "Bạn gái đến rồi, đi trước đây."

"Ái chà!"

"Chào chị dâu!"

"..."

Trì Diệp bị mấy nam sinh phía sau trêu đùa, nhịn không được quay đầu lại liếc mắt nhìn.

Mấy nam sinh đều nháy mắt với Dịch Thuần, thấy Trì Diệp quay đầu lại, còn cười trêu chọc.

Chỉ có cô gái kia... Vẻ mặt cô ta xem ra vô cùng kỳ quái, có chút không cam lòng, nhưng độ cong khóe miệng lại có chút thích thú vui vẻ.

...

Trì Diệp quay mặt đi, không nhìn lại nữa.

Dịch Thuần không ngờ Trì Diệp đột nhiên tới đây, vừa mừng vừa lo, nhưng thí nghiệm buổi chiều không thể xin nghỉ, cậu chỉ có thời gian nghỉ ngơi một tiếng, có thể ăn một bữa cơm cùng Trì Diệp.

Bởi vì rất vui mừng nên cậu cũng không chú ý sắc mặt Trì Diệp không tốt lắm, chỉ ôm cô thật chặt, hỏi: "Chúng ta đi ăn gì đây?... Xin lỗi em, buổi chiều anh còn có thí nghiệm, em chờ một chút, anh sẽ tới nhanh thôi."

Trì Diệp như vừa tỉnh giấc chiêm bao ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt tuấn tú của Dịch Thuần một chút, "Hả... Ăn gì cũng được, em cũng không đói lắm."

Dịch Thuần đưa cô tới một quán nhỏ ngoài trường ăn.

Trì Diệp thích ăn cay, nhưng khẩu vị thành phô Z lại thiên về nhạt, cạu chọn một quán cay tứ Xuyên, tuy không phải cay chính tông, chí ít vẫn có mùi vị.

Trì Diệp hơi thất thần, nhiệm vụ gọi món ăn tự nhiên giao cho Dịch Thuần.

Khi chờ đồ ăn lên, cô mới hắng giọng một cái, chợt mở miệng hỏi: "Cô gái vừa rồi là ai vậy?"

Ngón tay Dịch Thuần hơi ngừng lại, "Bạn cùng tổ thí nghiệm."

"Là Chu Di Nhiên sao?"

"Trì Diệp, sao em vẫn nhớ kỹ chuyện trước kia..."

"Là Chu Di Nhiên sao?"

Giọng Trì Diệp đã nhiễm tức giận, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu.

Sau đó lại hỏi một lần: "Là Chu Di Nhiên phải không?"

Dịch Thuần thở dài, thấp giọng dỗ dành: "Ừ. Trì Diệp, em biết đấy, tổ thí nghiệm này..."

"Ồ." Trì Diệp ngắt lời cậu, "Là em đến không đúng lúc rồi."

Cô cầm túi đứng lên.

Dịch Thuần buông đũa, đứng lên theo, bắt lấy cổ tay cô, "Em định đi đâu?"

"Về nhà."

"Trì Diệp!" Cậu cao giọng.

Trì Diệp mím môi, không nói lời nào, cũng bất động.

Đương nhiên cô biết mình cố tình gây chuyện... Chỉ là bạn học bình thường thôi, rõ ràng vừa rồi Dịch Thuần cũng chỉ qua loa, không hề đáp lại cô ta.

Nhưng cô cứ rất rất để ý, không để ý không được, không khống chế được tức giận.

Nghe giọng điệu Chu Di Nhiên, rõ ràng là bọn họ thường ăn cơm cùng nhau, cùng làm thí nghiệm, cùng ở cạnh nhau.

Cho dù Dịch Thuần không đáp trả, đối với con gái mà nói, thật ra cho phép cô ta ở cạnh, đã coi như là một loại đáp lại rồi.

Giống như cô lúc đó, khi bắt đầu Dịch Thuần thấy cô phiền như vậy, còn không phải bị cô bám lấy hết cách mới ở bên nhau sao?

Trì Diệp siết chặt nắm đấm.

Thấy sắc mặt cô trắng bệch, cho dù Dịch Thuần có chút bực bội cũng hoàn toàn tiêu tan. Giọng nói êm ái, kéo cô gái nhỏ bôn ba hồi lâu vào trong ngực mình, kiên nhẫn dỗ dành: "Vậy mà cũng cáu kỉnh rồi? Em biết là anh chỉ để em trong mắt thôi mà."

Mắt Trì Diệp đỏ lên, "...Dịch Thuần, em không thể không để ý."

Dịch Thuần đúng là dở khóc dở cười, "Anh từng đến trường xin đổi tổ, nhưng giáo sư không muốn, nhất định phải để bọn anh làm xong lần này đã... Xin lỗi em, không nên để em khó chịu. Khai giảng là có thể đổi tổ rồi, anh bảo đảm, không nói với cô ta một câu nào nữa, có được không?"

Trì Diệp khó chịu lắc đầu, "Không được."

"..."

"Tại sao trước đó anh không nói với em?"

"Chỉ là một bạn học không quá quan trọng mà thôi..."

"Không phải không quá quan trọng, nếu như thật sự không quan trọng, anh đã sớm nói với em rồi."

Trì Diệp bức người như vậy, Dịch Thuần cũng có chút nổi cáu, nhất thời bắt đầu nói không lựa lời, "Trước kia em và Lục Phóng chơi đùa cùng nhau, cũng đâu có nói với anh?"

Nhưng vừa dứt lời, cậu liền thầm kêu một tiếng "Thôi chết".

Quả nhiên, vẻ mặt Trì Diệp lập tức trở nên hơi ngạc nhiên.

"...Anh nghĩ như vậy?"

"Không phải, anh không có ý đó..."

Đây không phải lần đầu tiên hai người cãi nhau vì Chu Di Nhiên.

Tim Trì Diệp mệt muốn chết, vốn không uất ức như vậy, nhưng thái độ của Dịch Thuần làm cô lập tức thấy tủi thân, nghẹn lại trong lòng.

Cô đã luôn lo được lo mất, Dịch Thuần lại còn đâm một nhát dao vào tim cô như thế.

Tình yêu của trẻ con đều là thế.

Huống chi, hai người đã yêu nhau gần 4 năm, Trì Diệp vốn đang lo lắng liệu Dịch Thuần có không cảm thấy mới mẻ nữa, vẫn có chút cẩn thận từng tí một như đi giày trên băng mỏng.

Đúng là các bạn cùng phòng nói không sai, người nào yêu trước người đó đáng thương hơn.

Dịch Thuần không biết suy nghĩ của cô đã lạc đến nơi xa như vậy rồi.

Cậu ôm chặt Trì Diệp, nhẹ hôn xuống mắt cô, nhỏ giọng xin lỗi: "Bảo bối, anh không có ý nghi ngờ em, anh hoàn toàn tin tưởng em, em cũng tin anh, có được không?"

Trì Diệp cúi đầu không nói lời nào.

Một hồi lâu, cô mới mím môi nhẹ giọng hỏi: "Nếu không có chuyện bắt cóc kia... Em và Chu Di Nhiên, anh sẽ thích kiểu con gái nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.