Bạn Học, Xin Đừng Lưu Manh

Chương 52: Đừng đụng đến người phụ nữ của tôi



Ngày đầu tiên gặp lại nhau, ngày đầu tiên ở bên nhau với danh nghĩa là người yêu cũng kết thúc. Hà Uy đưa Hân Nghiên về nhà, đến cổng rồi vẫn còn bịn rịn mãi không rời:

- Không muốn về…- Gương mặt Hà Uy như con nít đòi hỏi

- Muộn rồi, em phải vào nhà ăn cơm, ba mẹ chắc đang đợi em đấy. Ngoan về đi, đây đâu phải là lần cuối gặp nhau.

- Ngày mai em làm gì?

- Em không làm gì cả. Ở phía bệnh viện vẫn chưa có kết quả, em cũng chưa thể đi làm được nên chắc ngày mai vẫn phải nằm dài, biến thành con mèo lười nữa thôi.

- Mai anh phải lên tập đoàn xử lý công việc. Thời gian này cũng có nhiều thứ cần anh. Anh sẽ cố gắng xong sớm về đến gặp em, đưa em đi chơi nhé.

- Không sao. Anh cứ lo việc của anh đi. Đừng xem em như con nít như thế.

- Anh quan tâm người yêu anh thôi mà. Thôi, em vào nhà đi. Anh về đây.

Hân Nghiên gật đầu, Hà Uy ôm lấy cơ thể bé nhỏ của cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc dài mượt mà của cô rồi dần buông tay để Hân Nghiên quay lưng đi.

Tiểu Viên lái xe đến, mở cửa ra đón anh:

- Ngạn tổng, người đã đi khuất rồi, anh vẫn còn muốn đứng nhìn đến sáng sao?

‘Hà Uy lườm một phát rồi lên xe khiến anh trợ lý cũng giật phắng người im lặng’

- Chuyện em nói anh điều tra tiến triển đến đâu rồi? Có kết quả gì chưa?

- Đã điều tra xong rồi. Nhờ Ngạn tổng có tiếng nói, mượn danh Ngạn tổng làm việc cũng thuận lợi hơn rất nhiều.

- Đừng hoa lá hẹ nữa, nói chuyện chính đi.

- Ồ… Tôi đã điều tra toàn bộ bệnh viện lớn nhỏ của Thanh Hoa cuối cùng đã có bằng chứng bệnh nhân do bác sĩ Lý tiếp nhận có tiền sử suy tim, nhưng người nhà đã cố tình giấu diếm.

- Tại sao họ lại làm như vậy? Họ cố tình để người nhà mất sao?

- Theo như tôi nghe từ bệnh viện khác thì có lẽ là đúng vậy. Bởi vì chi phí chữa trị bệnh tim khá cao, khả năng thành công lại thấp. Nên người nhà dường như không muốn tiếp tục điều trị. Họ đã mua bảo hiểm cho bệnh nhân, sau đó chuyển người bệnh đến Thanh Hoa. Nếu được thông báo mất từ bệnh viện lớn nhất thành phố, họ chắc chắn có rất nhiều lợi ích.

- Ví dụ như…?

- Họ sẽ được bảo hiểm đền bù một số tiền khá lớn. Cố tình giấu diếm bệnh án để bác sĩ cấp cứu gây ra cái chết cho bệnh nhân. Bệnh viện vì muốn bảo vệ danh dự và uy tín nên sẽ tìm mọi cách xoa dịu, Họ sẽ uy hiếp để nhận được tiền từ bệnh viện hoặc từ bác sĩ.

- Để có được một chút lợi ích như vậy mà tính toán cũng quá cẩn thận rồi đấy nhỉ? Tiếc là, người họ tính kế lại là người phụ nữ của Ngạn tổng tôi. Tôi sẽ cho họ sống dở chết dở.

- Vậy bây giờ cậu muốn làm thế nào?

- Gửi toàn bộ chứng cứ cho luật sư đại diện của Ngạn thị, làm đơn khởi tố, nói ông ấy phải đính thân giám sát vụ kiện này cho tôi.

- Được rồi, ngày mai tôi sẽ đưa toàn bộ giấy tờ qua đó. Chắc vài ngày nữa bác sĩ Lý sẽ được minh oan và đi làm lại thôi.

Hà Uy mỉm cười, nhìn vào điện thoại với hình nền của hai người mà Hân Nghiên đã set lúc nảy, anh thầm hạnh phúc. Trong lòng bỗng chút trở nên ích kỉ:

- Này Tiểu Viên, anh nói nghe xem. Tại sao Hân Nghiên làm lại bác sĩ cơ chứ? Cô ấy quay trở lại bệnh viện có phải là sẽ không còn thời gian gặp em nữa không? Hay là…

- Làm sao? - Tiểu Viên thắc mắc… - Cậu định cứ để Hân Nghiên bị oan, nhốt cô ấy ở nhà luôn à?

- Có được không?

- Điên rồi, trái tim cậu loạn nhịp, đầu óc cũng trở nên có vấn đề sao?

- Em đùa thôi. Nói đến việc của tập đoàn đi. Ngày mai làm những gì?

Tạm gác chuyện yêu đương sang một bên, một tháng qua lo chăm sóc sức khoẻ mà đống tài liệu đã chất cao hơn mặt anh, Hà Uy đều phải vội xử lý cho xong.

Đến 2h sáng, Hà Uy mới có thể lên giường đi ngủ. Mở điện thoại lên đã thấy tin nhắn Hân Nghiên từ 11h khuya: ‘Anh ngủ ngon nhé, yêu anh’

Đọc xong dòng tin nhắn cũng có thể hình dung được dáng vẻ ngọt ngào, dịu dàng của Hân Nghiên mà khiến Hà Uy phải thức thêm một lúc lâu nữa mới có thể đi vào giấc ngủ.

Vừa chợp mắt được vài tiếng, Tiểu Viên đã gõ cửa gọi Hà Uy thức giấc:

- 7h rồi. 1 tiếng nữa chúng ta có cuộc gặp mặt với các cổ đông.

Hà Uy lò mò ngồi dậy, vừa mới thực hiện xong ca phẫu thuật khá nặng nên cơ thể vẫn còn chút mệt mỏi, khiến Hà Uy hơi loạng choạng khi bước xuống giường.

Chiếc Rolls-Royce Sweptail sang trọng và thời thượng từ từ tiến lại gần tập đoàn Ngạn thị. Cửa xe mở ra, Hà Uy trong bộ vest tây âu lịch lãm bước xuống. Bao nhiêu ánh nhìn đều đổ dồn phía anh, tiếng xì xầm to nhỏ bắt đầu vang lên:

‘Đó… đó là Ngạn tổng sao? Nghe danh đẹp trai làm điên đảo hàng nghìn cô gái, bây giờ được tận mắt nhìn thấy quả thực lời đồn không sai’

‘Ngạn tổng đã tiếp quản Ngạn thị năm 16 tuổi đấy, tài giỏi hơn người, đây không phải người chúng ta có thể với tới’

‘Ước gì Ngạn tổng sẽ làm việc ở đây luôn, chắc tôi sẽ chăm chỉ đi làm, trở thành nhân viên chuyên cần nhất năm mất’

Hà Uy không mấy quan tâm đến những lời nói đấy, bước thẳng đến khu vực sân khấu mà công ty đã setup sẵn, đảo mắt nhìn toàn bộ mọi người rồi hắt giọng nói:

- Chào mọi người, tôi là Ngạn Hà Uy, người thừa kế duy nhất của Ngạn thị. Thời gian tới tôi sẽ trực tiếp điều hành trụ sở tại Thanh Hoa. Mong được nhìn thấy sự cống hiến hết mình của tất cả nhân sự. Tôi cảm ơn.

Nói xong, Hà Uy bước một mạch đến phòng họp, để lại bao ánh mắt khâm phục và ngưỡng mộ của mọi người. Tiểu Viên cũng thu hút được không ít ánh nhìn, dõng dạc thông báo:

- Ngạn tổng tuy là người có chức vụ cao quý nhưng phải là người thích xa hoa, lãng phí, Đặc biệt là những bữa chào mừng hoành tráng như thế này, lần sau đừng tổ chức nữa. Mời mọi người quay lại vị trí làm việc. Mời các cổ đông vào phòng họp chúng ta bắt đầu.

Lời nói của Tiểu Viên tuy không nặng nề nhưng người nghe có thể cảm nhận được đó là một sự răn đe. Ám chỉ thói quen ‘nịnh trên hiếp dưới’, tình trạng xấu chung của rất nhiều công ty hiện nay. Từ ngày nắm toàn bộ quyền hành của tập đoàn, Hà Uy đã từng chút chỉnh đốn, quan điểm và quy tắc làm việc đều rạch ròi: “Làm được việc thì khen thưởng, tăng lương, thăng cấp. Nịnh bợ, vô dụng thì lập tức đuổi việc”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.