Bạn Học, Xin Nói Nhỏ Chút

Chương 1



Khô bò của cậu cho tôi một miếng

Tô Đường thật sự là chịu không nổi, đã gần bảy rưỡi, mới nãy còn có thể nghe thấy tiếng bụng đói sôi pòng ọc, giờ chỉ muốn gục xuống bàn giả chết. Giữa trưa muốn tiết kiệm tí chút, định đến tối ăn luôn một bữa no say, tiếc là trời không như ý người.

Cậu tự học trong thư viện, ngoài trời đột nhiên đổ mưa to tầm tã, thời tiết tháng mười một quả thực không thích hợp chạy ***g lộn trong mưa nha. Tô Đường không mang theo ô, chỉ có thể gọi điện cho thằng anh em Kha Dương cùng phòng mang đồ ăn đến cho mình. Kết quả, đã mấy giờ trôi qua, bóng người thì chả thấy đâu, mấy đứa trong thư viện cũng lần lượt đi ăn cơm hết lượt, chỉ còn hai ba cái đầu miệt mài đọc sách.

Tô Đường lần thứ ba rụt cái tay đang chực chờ thò ra ngoài về.

“Trời giết con đi, cái tên ngồi gần con đúng là cái đồ cật hóa (ham ăn), mang nhiều đồ ăn đến đây như vậy, là muốn cắm rễ ở đây luôn sao!” Tô Đường âm thầm oán hận, “Có đồ ăn thì cũng chả sao a, nhưng mà cái gói kia sao lại in hình miếng thịt bò thoạt nhìn muốn chảy nước miếng a…” Tô Đường sờ sờ cái bụng đói meo, “Đợi thêm năm phút nữa, năm phút nữa là cho mày ăn cái túi kia, tên kia mà quay lại thì sẽ mời anh ăn cơm a.”

Kha Dương cũng không ngờ tối nay nữ vương đại nhân nhà mình sẽ mời, cậu vội vội vàng vàng chạy tới quỳ thỉnh an, sợ nữ vương đại nhân tức giận thì cuối tuần này sẽ cho cậu ăn mũ phớt, ăn không được thịt thì chỉ có mình khổ thôi. Vì thế, Kha Dương chỉ có thể lựa chọn xin lỗi thằng anh em kia.

Năm phút này đối với Tô Đường mà nói thật là lâu là dài, cậu nhìn chằm chằm đồng hồ, vừa đến giờ thì vội vội vàng vàng càm ngay một gói lên ăn, cũng không để ý xem có bị kẻ nào thấy hay không.

Vừa ngấu nghiến cắn nhai nuốt vừa mãnh liệt gật gù, “Khô bò này hương vị ngon lắm nha!Lát nữa phải hỏi xem mua ở đâu.”

Đang nghĩ ngợi, bỗng phía sau truyền đến giọng nói cố ý đè thấp, “Hương vị thế nào?”Tô Đường cả kinh, thiếu chút nữa nghẹn chết, được người phía sau vỗ vỗ lưng thuận khí.Quay đầu lai, đúng là cái tên cật hóa kế bên.

=..=

Trần Chi ăn xong cơm tối trở về, mới vừa đến cửa thư viện đã thấy anh bạn ngồi bên cạnh xoắn xoắn xuýt xuýt, ngón tay thon dài tinh tế vươn ra ngoài, móng tay bóng mượt được cắt gọt sạch sẽ, khi nhìn thấy bàn tay kia vươn đến gói khô bò của mình, Trần Chi khẽ nheo hai mắt, lặng yên không một tiếng động đi đến sau cậu. Chờ đến khi ăn đến quên cả trời đất, còn thỏa mãn gật gù, Trần Chi liền cười, đôi môi mỏng mảnh mím thành một đường xong xinh đẹp. anh lén lút đi đến phía sau Tô Đường, chuẩn bị dọa anh một chút, ai ngờ phản ứng của cậu ta lại lớn đến vậy.

“Hức ~~ -______-” Lời còn chưa ra khỏi miệng, Tô Đường đã ‘hức’ một tiếng. Cậu có tật xấu này, đói quá sẽ nấc cụt.mà có ‘hứ’ một tiếng cũng chẳng sao, nhưng lại có cảm giác như mình đã ăn no rồi mà còn trộm đồ ăn vặt của người khác. Cậu há miệng thở dốc, muốn giải thích một tiếng, lại không biết phải nói thế nào, chẳng lẽ lại nói: Tôi đói quá nên mới lén ăn ăn vụng của cậu, vừa rồi không phải là nấc no, là nấc do đói… Thế là cậu chỉ có thể cười cười với Trần Chi.

Trần Chi nghe tiếng ‘hức’ của cậu, anh cũng ngẩn cả người, lập tức nhìn thoáng qua ‘lương thực’ của mình trên bàn, có vẻ như cũng không vơi đi nhiều, xem bộ dáng Tô Đường vừa rồi ăn uống, hình như cũng không phải là đã ăn no, tiện thể hồ nghi liếc luôn Tô Đường một cái. Tô Đường vốn cảm tháy rất xấu hổ rồi, bị Trần Chi kia liếc mắt một cái, quả thực là muốn đào một cái lỗ rồi nhảy vào luôn.

Cậu xoay người, nhìn chằm chằm sách vở, vừa âm thầm quất tên Kha Dương kia một trăm roi, vừa nhìn về phía cậu bạn bên cạnh. Phát hiện người kia đã vòng qua mình ngồi lại vị trí của anh, hơn nữa vẫn không nhúc nhích chằm chằm nhìn mình, giống như đang chờ mình giải thích.

Thật ra thì Trần Chi cũng chẳng phải là người keo kiệt gì, chẳng qua là thấy phản ứng của Tô Đường quá thú vị, muốn đùa cậu chút chút.

“Ây, dạ dày tôi không tốt, đói quá sẽ nấc, vừa rồi bị cậu làm hoảng cho nên mới nấc…” Tô Đường nghĩ nghĩ, lại thêm một câu, “Khô bò của cậu ngon lắm, tôi thật sự rất đói, hôm nào mời cậu ăn một bữa, coi như bồi thường đi.”

Tô Đường giải thích xong, chờ một lát, phát hiện người bên cạnh hoàn toàn không đáp lại câu nào, đang định mở miệng lần nữa, lại cảm giác hơi thở của Trần Chi kề sát mặt mình, thêm câu, “Cậu mời tôi ăn cái gì?”

Phòng tự học thật sự rất yên lặng, mọi người trao đổi với nhau đều phải đè thấp giọng mà nói, hai người bọn họ đương nhiên cũng thế. Tô Đường cảm thấy hơi thở ấm áp của Trần Chi vờn quanh mặt mình, tựa như thở ra khí, nghĩ vậy như cậu đã ngửi được mùi trên cơ thể người kia, hơn nữa còn có hơi thở ấm áp mà người kia mang lại.

“Nhất định là mới vừa tắm đi, mình cũng muốn tắm rửa a!” Tô Đường mặc niệm trong lòng, cậu vừa xuất thần, suy nghĩ đã bay lên chín tầng mây.

Trần Chi còn đang đánh giá Tô Đường, làn da Tô Đường trắng a, cũng nhẵn nhụi a, đến gần vậy mà cũng không thấy lỗ chân lông a. Mắt hai mí, tóc dày, lông mi dày nhưng không quá rậm, miệng cũng không lớn, ngô… Giữa môi trên còn có một phần nhỏ nhô ra, tròn tròn đáng yêu, hình như gọi là ‘thần châu’ (aka môi mọng) a. Hai má đầy thịt phúng phính không biết có sờ được không nhỉ.

Nghĩ, tay Trần Chi đã vươn tới mặt Tô Đường chọc chọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.