Bạn Học, Xin Nói Nhỏ Chút

Chương 10



Chương kết

Cuối thu, cây thủy sam cao lớn đứng hai bên đường, con đường giữa hai hàng cây phủ kín một màu lá vàng. Một trận gió thu thổi qua, lá cây lào xào từ từ rơi xuống. Một bên đường có hai người bạn già cùng nắm tay nhau rời đi. Bọn họ tay nắm tay, dìu đỡ nhay, đắm chìm trong ánh nắng ban mai. Có lẽ đây là ‘chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão’ (cùng nắm tay, bên nhau đến bạc đầu).

Vườn trường sáng sớm có rất ít sinh viên đi qua nơi này, vừa không phải đường đến căn tin mà cũng chẳng phải đường đến giảng đường. Đây cũng là nơi luyện tập buổi sáng tốt nhất cho các cụ già. Tô Đường hôm nay thức dậy rất sớm, khó có lúc lại muốn rèn luyện một chút, cậu cảm thấy có lẽ vận động có thể giúp cậu làm bộ não mình thanh tỉnh ra chút ít. Vì thế, lúc cậu đi đến đây, bỗng nhiên nhìn thấy hình ảnh khiến người ta cực kì xúc động.

Cái gì là yêu, vấn đề này quá thâm ảo, từ xưa đến nay bao nhiêu văn nhân nhã sĩ đã nghiên cứu tranh luận, cậu không muốn đi tìm hiểu vấn đề này, mà khi cậu thấy hai cụ già nắm tay nhau trong mùa thu lá vàng rơi, cậu không hề cảm thấy chút bi thương nào cả. Lá khô héo tàn lụi, năm tháng vội vàng trôi qua cũng không gây cho cậu cảm giác chán nản phiền muộn, ngược lại còn làm cậu cảm thấy có gì đó thật ấm áp. Có lẽ đây chính là thứ cậu theo đuổi.

Tô Đường không biết, Trần Chi có phải là người có thể đi chung với mình cả đời hay không. Đây là ý nghĩ kinh người, cậu không nghĩ có thể có một người con gái dịu dàng nào đó qua cả đời với mình hay không, mà là nghĩ Trần Chi có phải người đó hay không.

Người đó sẽ dưới ánh nắng ban mai này, chậm rãi đi tới, đến trước mặt mình, vươn tay ra với mình rồi dịu dàng nói, “Chúng ta về nhà đi.”

Mà sự thật là, Trần Chi đang rèn luyện buổi sáng, thấy Tô Đường ngồi trên ghế đá nghỉ chân ven đường mà ngẩn người. Anh chầm chậm chạy lại, đến trước mặt Tô Đường, vò vò tóc cậu, nhẹ giọng hỏi, “Suy nghĩ gì đấy?”

Tô Đường còn đang ngẩn ngơ, bỗng dưng hình ảnh trong suy nghĩ của mình biến thành sự thật, người mà mình đang nghĩ đến kia đột nhiên xuất hiện trước mặt mình. Cậu chậm rãi nâng tay lên, đụng đến hai má Trần Chi đang đổ mồ hôi, độ ấm chân thật xuyên thấu qua đầu ngón tay truyền lại. “Em đang nghĩ, anh có phải là người cùng đi với em suốt cả đời hay không.”

“Em có muốn tôi là người đó không?” Trần Chi cầm bàn tay nhỏ bé kia, đặt lên ngực mình, “Tính hướng của tôi đã công khai với người nhà, ông nội tôi cũng không phản đối. Em thì sao? Em đã chuẩn bị kĩ chưa?”

“Em nghĩ, chúng ta có thể thử xem, em chưa yêu ai bao giờ, em không biết yêu là thế nào, nhưng em thấy được ở chung với anh rất thoải mái, em…”

“Em nói vậy, tôi rất vui.” Trần Chi nắm tay Tô Đường, đưa đến bên môi khẽ hôn.

“Ba mẹ em rất… rất tiến bộ, sẽ ủng hộ em.” Tô Đường vốn định nói là hai vị đại nhân nhà mình vì cậu đến năm tư rồi mà vẫn chưa chưa có bạn gái, ba mẹ cậu đã tỏ vẻ hiểu biết, nói không có bạn gái thì có bạn trai cũng không sao, còn bảo cậu đưa về nhà gặp mặt. Cho nên trong tâm lý của Tô Đường, đồng tính yêu nhau cũng không có bài xích gì.

“Tôi thật may mắn vì sau khi tốt nghiệp đã chọn đến trường làm việc, tôi thật may mắn vì ngày đó bỗng nhiên muốn đến phòng tự học, càng may mắn hơn vì tôi có dự trữ nhiều đồ ăn ngon như vậy… Tất cả những may mắn này mới làm tôi có thể gặp được em.” Trần Chi ngồi xuống cạnh Tô Đường, đưa nắm chặt bàn tay cậu đang đặt lên ngực mình.

“Ân.”

Bọn họ sóng vai ngồi, dựa vào nhau, tay cũng đặt chung một chỗ. Trên mặt họ lộ ra nụ cười nhu hòa nhẹ nhàng, nhìn đôi bạn già phía xa xa kia, nhiều năm sau, bọn họ cũng sẽ là bức tranh thế này.

——————————–

Chú thích:

[1]Các bạn vào đây tìm hiểu về bài hát này nhé

[2]Một loại cây thuộc họ ngải, lá non mềm, thân rỗng như thân hành, thân và lá có thể ăn. Loại rau này có thể phối với nguyên liệu như: thịt, đậu phụ, tôm… tạo thành các món ăn độc đáo.

.

.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.