Bạn Học, Xin Nói Nhỏ Chút

Chương 12



Phiên ngoại 2. Dụng cụ bảo bối của Tô Đường

Từ lúc tiếng chuông thi cử vang lên cho đến khi chấm dứt, sinh viên theo từng tốp từng tốp từ trong phòng thi ùa ra, đều lấy di động gọi cho người thân hoặc bạn bè của mình. Thi cử có thể tốt hoặc không, nhưng bất luậ kết quả thế nào cũng đều muốn nghe thấy thanh âm của người nhà, nghe lời chúc mừng hoặc an ủi.

Môn thi của Tô Đường là bản giáo (chịu, không bít môn gì TT^TT), phòng thi quen thuộc, bàn ghế quen thuộc, thậm chí ngay cả giáo viên coi thi cũng là người quen. Cậu ra khỏi phòng thi, thu dọn đồ đạc của mình, vô cùng thoải mái theo đám đông xuống lầu. Mở di động ra, chỉ chốc lát có rất nhiều tin báo cuộc gọi lỡ, đều đến từ ba mẹ.

Tô Đường bĩu bĩu môi, đang chuẩn bị gọi lại, thì điện thoại vang lên, là mẹ cậu.

“Dạ, mẹ.”

“Thi xong rồi? Thi thế nào? Khi nào về nhà a?” Mẹ Tô như khẩu súng liên thanh, hỏi rất nhiều vấn đề.

“Tàm tạm. Con vừa mới ra, dù sao cũng thi xong rồi, chờ kết quả a.” Tô Đường cố gắng nói.

“Vậy khi nào mới về? Ma ma rất nhớ con nha~!” Biết ‘tàm tạm’ của con mình chính là ‘không tồi’, mẹ Tô yên lòng liền bắt đầu muốn con về nhà.

“Về nhà a…” Tô Đường nghĩ tới Trần Chi, “Vài ngày nữa đi, trên trường còn có việc, bây giờ mới đầu tháng, còn sớm mà.” Tối nay trở về có thể cùng Trần Chi chiêu đãi vài ngày.

“Được rồi~ Mẹ biết con chắc chắn là muốn ra ngoài chơi với người khác, sẽ không nhớ đến ma ma mà~” Mẹ Tô cực kỳ tủi thân.

“Không phải mà mẹ, con cũng muốn về sớm, con về rồi sẽ nấu cho mẹ ăn ngon nhé.” Nói chuyện với mẹ, Tô Đường thật sự rất ổn trọng.

“Thật không? Vậy con mau trở về né! Mẹ với ba ba con ăn cơm trước, con ra ngoài chơi đừng muộn quá nga ~ bye bye~” Mẹ Tô chắc chắn là con mình ra ngoài chơi.

“Vâng, bye bye.” Tô Đường cúp điện thoại, ra khỏi pòng học liền nhìn thấy Trần Chi đứng ở ven đường chờ mình.

Cậu bước nhanh đến, hai người sóng vai đi về nhà Trần Chi.

Trong biển người, có anh có em, có thể sóng vai nhau mà bước, đó chính là vận may của chúng ta.

=..=

Thời tiết trở lạnh, kí túc xá trường học hàng ngày cứ đến muiwf một giờ là tắt điện, vô cùng bất tiện. Tô Đường thật đúng là chịu đủ rồi, thi xong là bay đến nhà Trần Chi. Lúc ấy còn làm cậu bạn Kha Dương cùng phòng hâm mộ một phen.

Từ lúc Tô Đường dọn đến, Trần Chi ngày nào cũng thu thêm phí bảo vệ. Tô Đường ngoại trừ mỗi ngày nấu cơm ra thì còn phải để Trần Chi hôn hôn sờ sờ ôm ôm áp ấp thêm cái nữa. Cậu cực kì không thích, quyết định phải phản công! Vì thế, Tô Đường mở máy tính ra, hỏi mấy bà tám trên mạng có quan hệ đó đó các loại vấn đề. Được giải đáp đầy đủ tường tận, Tô Đường bắt tay chuẩn bị các loại thiết bị.

Dụng cụ rửa ruột có thể mua được ở các cửa hàng trên mạng, thuốc rửa suột có rất nhiều loại, thứ nhất loại là loại nước trong, chỉ có tác dụng rửa ruột, bài trừ chất độc và chất bài tiết; ví dụ như nước sôi, nước khoáng. Loại thứ hai là loại có tác dụng bôi trơn thông tiện; chất lỏng này có thể kích thích tràng đạo co rút lại, có tác dụng thông tiện lúc bị táo bón; ví dụ như nước rửa ruột có thành phần cam du [1]. Loại thứ ba chỉ để bổ sung dinh dưỡng cho đường ruột, sau khi được hấp thu thì có thể xúc tiến phân bố dịch mật, nếu đạt được độ sâu cần thiết thì có thể loại trừ độc tố trong máu, còn có thể hình thành một loại màng bảo vệ ở nội vách tràng đạo. Thành phần của loại dịch rửa ruột này có tinh chất nha đam, ngả viện đường để trừ độc, bột rửa ruột có thành phần chính là cà phê; phần lớn có thể được dùng như một loại thức ăn, hoàn toàn không có tác dụng phụ với thân thể. Loại thứ tư là loại tương tự như thuốc Đông y, chủ yếu là phải rửa ruột rồi dùng thuốc, trị chứng viêm hố chậu, viêm ruột kết, như thuốc rửa ruột hòa tan.

Tô Đường nghĩ, có vẻ như chỉ cần dùng nước trong là được rồi, vậy là chỉ cần chuản bị nước ấm là xong. Còn phải có thuốc bôi trơn, áo mưa… Những cái đó đều có thể mua qua mạng, không vấn đề gì. Vì thế Tô Đường nhanh chóng đặt hàng online đầy đủ, định dùng trên người Trần Chi. Đúng, đúng vậy, chính là cho Trần Chi dùng.

=..=

Không thể không nói đặt hàng qua mạng đúng là rất nhanh chóng, Tô Đường lại còn cố ý chọn địa chỉ nơi bán cùng thành phố; vì thế, ngày thứ ba, những món hàng cậu đặt đã được đưa đến.

Tô Đường không chờ nổi nữa, vội vã mở giấy gói ra, xem hướng dẫn sử dụng của dụng cụ rửa ruột. Dụng cụ rửa ruột mà Tô Đường mua có bốn bộ phận chính: túi to để đựng nước, nối liền với ống dẫn và van nước, ống bóp tay, đầu thông cũng là giang quản (cái để cắm vào pp ấy) [2]. Hướng dẫn sử dụng rất ngắn gọn, đơn giản mà nói là trước tiên dùng túi khí đẩy hết không khí bên trong ống dẫn ra, sau đó lợi dụng độ cao của túi đựng nước để nước tự động chảy vào trong cơ thể. Giữa ống dẫn có van khóa, có thể khống chế lượng nước. Toàn bộ thiết bị không khác lắm với trong bệnh viện.

Tô Đường nhìn thấy dụng cụ này bỗng nhiên thấy chột dạ. Cậu tưởng tượng hình ảnh mình dùng thứ này trên người Trần Chi, cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng cả lên, bên tai cũng bất giác ửng đỏ. Nhưng mà cậu thấy trên mạng nói, nếu không cần thiết thì không cần tự mình rửa ruột, chẳng lẽ là có hậu quả gì không tốt sao? Vậy rốt cuộc là có muốn để Trần Chi dùng không đây…??? Tô Đường rối rắm. [Đây không phải là vấn đề ‘muốn hay không’ nha! Chẳng lẽ đây không phải là vấn đề ‘có thể hay không’ sao!]

Đột nhiên, đầu óc Tô Đường lóe sáng, “Mình có thể thử trước xem sao a, không có vấn đề gì thì để anh ấy dùng, ừ ừ ừ ừ.” Nghĩ được làm được, thừa dịp buổi chiều Trần Chi còn đi làm, có thể thử trước xem, không sợ bị ai biết.

Vì thế, Tô Đường cầm đồ đi vào phòng tắm. Thời tiết tháng một khá lạnh, Tô Đường mở điều hòa trong nhà, cũng mở luôn dục phách (một loại máy vừa khống chế lượng nước, nhiệt độ, ánh sáng trong phòng tắm, đảm bảo phòng tắm luôn khô, ấm, và sáng) trong phòng tắm, xả đầy nước ấm vào bồn tắm, tự cởi đồ rồi ngâm người. Mùa đông thế này mà ngâm nước nóng quả là việc thích nhất. Nhưng mà Tô Đường còn chưa quên sứ mệnh của mình [?]. Cậu cầm dụng cụ rửa ruột đến, dùng nước ấm rửa qua một lần, dựa theo hướng dẫn sự dụng làm tuần tự từng bước từng bước. Đầu tiên, cậu khóa chốt, sau đó đổ nước ấm vào túi, treo nó lên chỗ móc khăn tắm trên bồn tắm. Tiếp theo, Tô Đường lấy một đầu cắm nối vào phía trên, chậm rãi thở ra một hơi, hạ quyết tâm đưa đầu kia vào hậu môn của mình. Có thể là bởi vì khẩn trương, Tô Đường làm sao cũng không nhét vào được, muốn thẳng tay cắm vào, nhưng vẫn không hạ thủ được. Cậu nhớ lại tờ hướng dẫn nói phải dùng cam du để bôi trơn, nhưng mà cậu vừa mua, còn để bên ngoài. Bất đắc dĩ, Tô Đường lấy một ít sửa tắm ra, bôi lên đầu ống dẫn, lại thử thêm lần nữa. Lần này đã thuận lợi hơn nhiều, hơn nữa đường kính của đầu ống rửa khá nhỏ, lúc đi vào chỉ có lúc đầu là có cảm giác có dị vật xâm nhập, nhưng vẫn có thể chịu được. Bởi vì trong bồn tắm đầy nước, Tô Đường đành phải dựa vào bên bồn.

Chuẩn bị tất cả xong, Tô Đường một tay cầm chốt mở, ngón cái đẩy về phía trước, mở chốt ra, lập tức nước ấm bắt đầu chậm rãi chảy vào cơ thể. Tô Đường cảm thấy thực quái dị, dòng nước ấm áp chảy vào nơi mềm mại khít chặt kia. Cậu muốn đẩy cái ống ra ngoài, nhưng cậu lai cảm thấy có chút thoải mái, giống như có một bàn tay dịu dàng mềm mại vuốt ve tràng vách cậu. Dần dần, một túi lớn nước ấm đều chảy vào cơ thể Tô Đường, cậu cảm thấy rất kinh ngạc, không ngờ có thể đổ nhiều nước đến vậy, đồng thời cũng cảm thấy bụng hơi trướng.

Tô Đường rút giang quản ra, ném vào thùng rác. Ngâm trong nước vài phút, cậu cảm thấy mình không nhịn được nữa, vì thế ra khỏi bồn tắm, ngồi trên bồn cầu sung sướng thải [?] hết nước trong cơ thể mình ra. Sờ sờ cái bụng đã bằng phẳng trở lại, lại lần nữa chui vào ngâm mình bồn tắm.

“Không ngờ rửa ruột lại tốn nhiều sức như vậy, mệt chết ta.” Bây giờ cậu quả thực chỉ muốn ngủ một giấc trong bồn tắm, chuyện này đúng là không nên làm với Trần Chi, nhưng mà thể lực của anh ấy còn tốt hơn mình chắc là không mệt như mình đâu nhỉ?! Dùng cách này, nói không chừng có thể tước bỏ lực chiến đấu của anh ấy nữa. Tô Đường ngâm mình trong bồn tắm, tự hỏi tự đáp.

=..=

Hôm nay là tuần cuối năm, Trần Chi về nhà trước giờ tan cậu, lập tức nhìn thấy dầu bôi trơn và áo mưa vứt lung tung bừa bãi trên sàn nhà. Anh im lặng không lên tiếng bước qua, cầm đơn mua hàng lên xem, biết sơ sơ được tâm tư Tô Đường. Anh buông đồ trong tay xuống, cởi áo khoác, đánh giá phòng ở một chút, cuối cùng ánh mắt dừng lại chỗ cửa phòng vệ sinh.

Trần Chi đi qua, nhẹ nhàng mở cửa ra. Tô Đường đang ngồi trong bồn tắm nghịch bọt. Trần Chi khẽ cười một tiếng, đổi lấy ánh mắt hoảng sợ của Tô Đường, “Anh, sao anh về rồi?” Tô Đường không chỉ có hoảng sợ, còn chột dạ.

“Tôi tan cậu, đương nhiên về nhà a.” Trần Chi bẩm báo chi tiết.

“Vậy anh vào làm, làm gì? Em đang tắm rửa, anh, anh ra ngoài trước đi.” Tô Đường sợ Trần Chi phát hiện bảo bối.

“Tôi biết em đang tắm rửa, tôi cũng muốn tăm nha, không bằng cùng nhau tắm đi.” Nói xong liền vừa đi vừa cởi quần áo. Chờ đến khi Trần Chi đi đến trước bồn tắm, cả người đã trần trụi như trẻ mới sinh. Tô Đường cứ thế nhìn Trần Chi đứng ngay trước mặt mình, trố mắt cứng lưỡi, ánh mắt cũng không biết nhìn đi đâu. Tuy bọn họ thường xuyên sờ sờ om ôm, nhưng mà nhìn Trần Chi trần trụi thế này vẫn là lần đầu tiên.

Tô Đường đỏ mặt như nhỏ máu, hoàn toàn không biết phải nói gì. Trần Chi ngựa quen đường cũ đi vào bồn tắm, ôm Tô Đường vào ngực. Tô Đường nhăn nhó vài cái, cũng thuận theo. Đột nhiên, Trần Chi đứng dậy rút nút tắm ra, mở nước lại lần nữa, thuận tiện còn lấy vòi sen xối sạch bọt trên người Tô Đường.

“Tôi đã cho em xem hết, em cũng phải có tôi nhìn cái chứ, tôi ghét đám bọt này a.” Khó có lúc Trần Chi nói năng như làm nũng thế này. Tô Đường gật gật đầu.

Trần Chi cẩn thận tẩy rửa cho Tô Đường, bàn tay dịu dàng mơn trớn sống lưng Tô Đường, bên sườn, lại vòng đến trước ngực. Động tác của Trần Chi càng ngày càng ái muội, anh khiêu khích Tô Đường, nhẹ giọng nói bên tai cậu, “Em mua mấy đồ đó để chuẩn bị làm gì thế?” Vừa nói vừa dùng đầu ngón tay kẹp lấy một bên thù du, khẽ ấn ấn.

Tô Đường vốn đã vô lực, giờ lại còn bị hai tay Trần Chi chuyển chuyển trước ngực, không thể động đậy, huống chi còn có một đôi tay đang ở trên người cậu đốt lửa. Cậu thở hào hển, “Mua để đối phó với anh, thế nào?!” Tô Đường vốn chỉ muốn vờ giận dỗi tí chút, không ngờ câu vừa ra khỏi miệng đã thay đổi hoàn toàn ngữ điệu, căn bản không hề có khí thế như cậu nghĩ, ngược lại còn có vẻ như trẻ con giận dỗi.

“A, nếu đã vậy thì tôi đây không khách khí nữa nhé. Xem chừng cậu đã dùng thử rồi đấy nhỉ.” Trần Chi cảm thấy cậu nhóc này thật sự là quá đáng yêu, tự mình đưa lên cửa không nói, còn tự mình tẩy rửa sạch sẽ.

Trần Chi hôn sau cổ Tô Đường, hai tay cũng không nhàn rỗi, tiếp tục khiêu khích trên người Tô Đường. Tô Đường không cam lòng yếu thế, “Cái đó là mua để anh dùng, em dùng trước xem thử hiệu quả.” Cậu ngẩng đầu lên, phát ra âm thành hừ hừ nhè nhẹ.

“Phải không? Tôi đây đến kiểm tra xem, hiệu quả thế nào.” Trần Chi cười hôn lên môi Tô Đường, triền miên xâm nhập. Một tay anh ôm đầu Tô Đường, tay kia thì đưa xuống dưới thân tìm kiếm. Có lẽ bởi vì vừa rửa ruột, tiểu cúc hoa Tô Đường cực kì ướt át mềm mại, rất dễ dàng nuốt gọn một ngón tay Trần Chi. Anh theo làn nước làm dịu đi một chút, khai thác từng chút từng chút, chậm rãi sờ soạng trong tràng đạo, tìm nơi kia một chút.

“Ân… Nơi đó… Đừng…” Tô Đường đột nhiên rên rỉ, níu chặt lấy tay Trần Chi, tiền đoan của cậu đã lặng lẽ dựng thẳng, Trần Chi dùng một tay cầm nắm, chậm rãi vuốt ve; tay kia thì vỗ về, đề nghiến lặp đi lặp lại.

“Làm sao? Nơi này phải không?” Trần Chi tiếp tục nhắm ngay chỗ kia mà tấn công.

“Đừng… Đừng ấn…” Tô Đường cầu xin, thân thể cậu có cảm giác lâng lâng, như có một ngọn lửa thiêu đốt bên trong, cháy sạch cả thần trí cậu. Mà động tác trên tay Trần Chi lại làm cậu càng ngày càng nóng, “Bỏ tay ra…”

Trần Chi quả nhiên nghe lời, rút tay ra ngoài. Tô Đường thở dài nhẹ nhõm một hơi, đột nhiên Trần Chi chuyển người Tô Đường đến 180o, tách hai chân cậu ra, để cậu ngồi đối măt với mình, khóa ngồi trên người mình. Lúc này, Tô Đường phát hiện mình bị một gì đó cưng cứng chọc vào, không cần nghĩ cũng biết đó là cái gì. Cậu thoáng bối rối, muốn di chuyển khỏi người Trần Chi, nhưng Trần Chi không cho cậu có cơ hội đó, anh đã nhẫn nại rất lâu rồi.

“Tôi muốn đi vào.” Dứt lời, động thân một cái. Tô Đường kêu lên một tiếng đau đớn, tuy cảm giác có chút trướng đau, nhưng cũng không là không thể chịu được, mà ý thức được mình đã bị xỏ xuyên qua, cậu như trốn tránh mà chôn mặt vào bả vai Trần Chi.

Chờ đến khi Tô Đường hoàn toàn thích ứng, Trần Chi bắt đầu thong thả hoạt động. Anh vuốt ve gáy Tô Đường, hôn lên vành tai cậu. Tô Đường dần dần nhịn không được bắt đầu phối hợp với động tác của Trần Chi, cái ấy của cậu cũng ma sát ở trước bụng hai người, lưu lại một chuỗi nóng rực. Nước trong bồn tắm cũng dao động theo động tác của hai người, phát ra âm thanh va chạm.

“A… Ân… Sâu thêm một chút…” Tô Đường ngồi dậy, hai tay chống lên ngực Trần Chi, hy vọng anh tiến vào sâu hơn.

“Xem ra hiệu quả không tồi, tôi đây sẽ không khách khí.” Trần Chi dùng hai tay nâng mông Tô Đường, bắt đầu mãnh liệt tấn công.

“A… A… Chậm… Một chút…” Trần Chi mãnh liệt tấn công làm lời Tô Đường vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Trần Chi lợi dụng tư thế trước mặt, ôm Tô Đường xoay người một cái, đặt cậu dưới thân, tiếp tục va chạm vào chỗ nóng ướt kia. Bên trong Tô Đường cực kì mềm mại, anh gần như không thể khống chế được động tác của mình. Tô Đường đã bị anh làm khóc la, nước trong bồn tắm cũng bị văng qra ngoài hơn nửa, Trần Chi không ngừng công kích chỗ kia, hóa giải hết phản kháng của Tô Đường.

“A… Dừng… Dừng lại … Em… Không được…” Tô Đường khống chế không được hét lên, “A…” Đột nhiên, tràng vách Tô Đường co rút một trận, phía trước cũng phun ra một luồng bạch trọc. Nơi ấy của Trần Chi bị Tô Đường bó chặt, anh mạnh mẽ trừu sáp vài cái, cũng bắn luôn trong thân thể Tô Đường.

Trần Chi chậm rãi lui ra, phòng tắm lúc này đã hỗn loạn thành một đống, Tô Đường xụi lơ nằm thở dốc trong bồn tắm, khóe mắt cậu vẫn còn ẩm ướt. Trần Chi nâng Tô Đường dậy, nhanh chóng tẩy rửa sạch sẽ cả hai, bao lấy Tô Đường trong khăn tắm rồi ôm về phía phòng ngủ.

Bữa tối này thật ngon miệng, bây giờ bắt đầu ăn bữa khuya thôi.

[1]Bạn nào thích tìm hiểu về cái này thì lên gg research từ ‘dầu argan’ hoặc ‘argan oil’ nhé ^^

NGUỒN; AMETHYST

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.