Biệt thự Lâm Uyển nằm phía tây thành phố. Nơi đây vô cùng yên tĩnh. Từ chỗ Lôi Kình đến đây mất khoảng 45 phút đi đường.
Suốt quãng đường, cả hai im lặng không nói lời nào. Mỗi người mang trong mình một tâm trạng rất riêng.
Xe dừng lại trước cổng một toà biệt thự mang phong cách châu Âu sang trọng. Nếu " Bảo Đế thành" khiến cô thấy sự quyền uy, cao quý thì biệt thự Lâm Uyển này lại mang đến cho cô sự gần gũi nhưng không kém phần khí thế. Cô lại than thở trong lòng: có tiền thật tốt!
Vừa xuống xe, cô liền bị Diêu Khả Khả lôi kéo.
- Tiểu Băng sao đến muộn thế? Có phải cái con cá Kình xấu tính kia làm khó em không?- vừa hỏi vừa ném về phía Lôi Kình một ánh mắt hình viên đạn
Cô không trả lời mà chỉ cười, hỏi Diêu Khả Khả truyện khác. Nêu để bà cô này biết mình bị Lôi Kìng làm cho ngất đi thì không biết giấu mặt vào đâu nữa.
- Chị Khả Khả, chị gọi em tới đây có việc gì vậy?
Diêu Khả Khả cười đắc ý
- Chị vừa mời đước một đầu bếp nổi tiếng thế giới về các món bánh ngọt tới đây. Người này không chỉ nấu ăn ngon mà còn rất đẹp trai nữa. Chị thì chót chôn mình với tình yêu rồi nhưng em thì chưa nên chị giới thiệu cho em nha. Em bỏ quách con cá kia đi ha?
Mặc dù đi phía sau hai người một đoạn nhưng Lôi Kình nghe rất rõ những lời kia của Diêu Khả Khả. Hắn thoáng nhăn mày. Biết đó chỉ là lời nói đùa nhưng sao hắn thấy có chút khó chịu. Nhất là khi nhìn cá bản mặt mê trai của cô gái kia hắn chỉ muốn nổi điên.
Giật mình, đây là cảm giác gì? Sao nó lại đau đau, phẫn nộ. Cô thích ai đâu liên quan tới hắn. Cả hai chỉ là một cuộc mua bán mà thôi. Miễn cô không cho hắn đội nón xanh là được rồi. Tự nói với mình là thế nhưng hắn vẫn thấy khó chịu. Chẳng lẽ đây là ghen.?
Cung Hải Đường ở một bên nhìn vẻ mặt phong phú của bạn thân mà thấy quen quen nha. Một tia sáng loé lên, koé miệng Cung Hải Đường nhếch lên đầy thích thú. Cái tên này! Động tâm rùi nha.