-Anh bị bênh à? Tự nhiên đưa ra một yêu cầu vô lý như thế?
Lôi Kình cởi áo khoác âu phục, nới lỏng cà vạt, lười biếng dựa người vào ghế
- Tôi không thích mắc nợ người khác
-Có rất nhiêu cách báo đáp. Không có ai lại kì cục như anh!!!
Lôi Kình nheo nheo con mắt lại
- Tôi là người có thù sẽ trả nhưng có ơn chưa chắc đã báo. em là ngoại lệ đấy1
- Anh là người thế nào thì mặc xác anh. Tôi đi đây, không mong gặp lại!- cô xoay gót bỏ đi.
Khi tay cô vừa chạm tay nắm cửa thì câu nói của Lôi Kình làm cô khựng lại
-Em mà bước ra khỏi đây thì sự nghiệp của cha và anh nuôi em tôi sẽ không đảm bảo là sẽ ổn định đâu!
Đúng! Hắn đang uy hiếp cô mà. Hắn thừa biết gia đình mẹ Phan có ơn rất lớn với cô mà. Khốn kiếp!!!
Cô bước tới trước mặt hắn
- Anh rốt cuộc muốn thế nào hả?- cô trừng mắt với hắn
Lôi Kình nhích miệng cười tà
- Muốn điều mà em đang nghĩ đấy!
Sao lại có người không biết liêm sỉ như hắn chứ?- Cô kêu khóc trong lòng
-Tôi hối hận vì đã cứu anh. Đáng nhẽ... Á...- cô bị Lôi Kình đẩy ngã lên giường. Hắn nhanh chóng đặt cô dưới thân
- Anh, cái tên điên này, làm cái trò gì thế hả?
- Em đúng là được đằng chân lân đằng đầu mà. Dù muốn hay không em vẫn sẽ là đàn bà của Lôi Kình tôi.- hắn bá đạo tuyên bố
"Xoẹt"... chiếc váy xinh đẹp bị lôi Kình xé rách không thương tiếc
- Không... dừng tay... a- cô liều mạng dãy giụa nhưng vô ích sức lực nam nữ khác nhau
Mặc cô la hét, khóc lóc cầu xin, hắn cúi xuống chiếm lấy đôi môi xinh đẹp của cô
- Mùi vị vẫn ngon miệng như trước. Bảo bối, em có biết khi vừa thấy em tôi muốn đè em dưới thân mà hung hăng trà đạp không? Dù lúc đó tôi đang bị thương. Em là một tiểu yêu tinh mê người.- giọng nói hắn ngập tràn dục vọng
- Anh là ác... ma...a.
hắn mạnh mẽ tiên vào cơ thể cô. Cô thật chặt, làm hắn phát điên