Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 101: Con rắn trầm cảm



Minh giới, không có như trong tưởng tượng của Tề Hoan mọi chỗ đều tràn ngập sắc thái thần bí. Cảnh tượng quỷ hồn bay loạn cũng không có. Đương nhiên, thời điểm thấy Minh Vương, nàng vẫn có chút xíu rung động, cảm thán một phen, thế giới này đúng là không giống trong tưởng tượng của mình, Minh Vương thế nhưng cũng có thể hân hoan.
Nhìn một tiểu la lỵ phấn nộn còn không cao hơn mình khí thế mười phần rời khỏi ghế Luân Hồi vương, cho dù kẻ không thích con nít như Tề Hoan cũng không nhịn được muốn đi lên nhéo nàng hai cái. “Chào Thiên Lôi thúc thúc.” Giọng nói tiểu la lỵ mang theo vẻ ngọt ngào, nếu không phải Tề Hoan biết tiên giới có một số quái vật thích biến thành đứa trẻ gạt người, thì thiếu chút nữa đã cho rằng đó là một đứa bé mới sinh.
Nghĩ đến đây Tề Hoan nhịn không được nhớ tới cái tên Thiên Vũ Tiên Tôn kia, sau khi đại chiến tiên ma chấm dứt, hắn liền biến mất không thấy bóng dáng, mà Tề Hoan cũng không tìm thấy tiểu hồ ly, ngay cả điện Lôi Thần cũng không tìm được hắn, trong lòng tuy thực lo lắng, nhưng Tề Hoan cũng chỉ có thể nhẫn nại tiếp tục chờ đợi.
“A, Tiểu Bối Bối, hôm nay sao lại là cháu làm nhiệm vị, cha cháu đâu?” Thì ra đây là con gái Minh Vương, té ra là hiểu lầm.
Vẻ mặt Tề Hoan kinh ngạc, Thiên Lôi thấy tiểu la lỵ kia, vậy mà hai mắt tỏa sáng, chạy về phía người ta. Với hình thể Thiên Lôi. Chỉ cần một cái vung tay, nha đầu kia còn không bị đánh bay sao?
Nhưng, sự việc Tề Hoan suy nghĩ trong lòng không có phát sinh, tiểu la lỵ được Thiên Lôi ôm vào trong ngực, hung hăng hôn một cái. “Hôm nay có một nữ quỷ từ trên xuống dưới trông rất được, phụ thân tìm nàng nói chuyện phiếm rồi.” Tiểu lolita bị râu quai nón của Thiên lôi làm cho ngứa, nhịn không được cười khanh khách.
Theo cuộc nói chuyện của hai người, Tề Hoan đã phân tích ra, Minh Vương này là một tên sắc quỷ. “Mang Thiên Lôi thúc thúc đi tìm cha cháu đi.” Thiên Lôi sau khi thân thiết đủ rồi, đem tiểu la lỵ để trên mặt đất, kết quả tiểu nha đầu thế những oai hùng cùng hắn nói điều kiện.
“Mang theo thúc đi tìm phụ thân cũng được, nhưng thúc phải để cháu cưỡi cơ… Mặt Ngựa thúc thúc không chịu biến thành ngựa chơi với cháu, bọn họ rất quá đáng.” Tiểu la lỵ đỏ mắt, cái miệng nhỏ bĩu lên, Thiên Lôi không nói hai lời liền đồng ý.
“Tiểu Bối Bối, sao cháu lại muốn Mặt Ngựa biến thành ngựa thế? Ta nhớ thuật biến hóa của Đầu Trâu tốt hơn mà!” Thiên Lôi nghi hoặc hỏi.
“Mặt Ngựa thúc thúc khi còn sống không phải là ngựa sao?” Tiểu la lỵ cũng thoáng kinh ngạc.
“….Đương nhiên không phải…”
“A~” Tề Hoan cùng tiểu la lỵ đồng thời gật đầu, ra vẻ đã hiểu, làm Thiên Lôi vô lực trợn trắng mắt, ôi khiếu thưởng thức như thế, Tề Hoan thì thôi đi, sao đến ngay cả tiểu công chúa Minh Giới cũng vậy, thực không biết Minh Vương thường ngày dạy dỗ nữ nhi như thế nào.
Trên đường đi, tiểu la lỵ ngồi trên cổ Thiên Lôi, cùng Tề Hoan vui vẻ nói chuyện phiếm. Tề Hoan llúc này mới biết, thì ra tiểu la lỵ chỉ mới sinh không bao lâu, đại khái là hơn 100 tuổi, dựa theo tuổi của người Minh Tộc, thì nàng tương đương với bốn tuổi của con người rồi.
Đợi sau khi tiểu Bối Bối dẫn hai người Thiên Lôi tìm được Minh Vương, chỉ thấy hắn đã đè nữ quỷ kia rồi. Tề Hoan mắt nhìn trời, lại nhìn đất, rồi nhìn Bối Bối.
Phụ thân trần truồng cùng một a di xinh đẹp nằm trên đất, vẻ mặt tiểu Bối Bối vô cùng bình tĩnh, không bĩnh tĩnh nổi cũng chỉ có Tề Hoan. Này trách ai a, nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ đó, làm sao có thể trực tiếp nhìn một màn kinh tâm động phách như vậy.
“Thiên Lôi, ngươi cũng tới?” Nửa đường bị người ta quấy nhiễu, Minh Vương chỉ nhăn mặt nhíu mày, song động tác dưới thân vẫn không có dừng lại.
Tề Hoan cúi đầu âm thầm đem tổ tông mười tám đời của Minh Vương ra rủa một lượt, nam nhân vô sỉ này, thế mà lại ngồi trên chức vị Minh Vương. Sau đó dựa theo triết lý vô lễ chớ nhìn, không vấn không hỏi.
“Chậc, ngươi thu liễm chút được hay không, ta có việc cần tìm ngươi.” Thiên Lôi cũng cảm thấy tình hình xung quanh không tốt lắm, nhất là hơi thở nho nhỏ phát ra từ người Tề Hoan, ách… Hắn cảm thấy nếu bây giờ không ngăn Minh Vương lại, không khéo nha đầu này sẽ kích động mà thả ra vài đạo thiên lôi tới nện y, vậy thì không ổn rồi.
“Được rồi, mỹ nhân, lát nữa chúng ta tiếp tục.” Minh Vương lắc lắc tay, trong nháy mắt làm nữ quỷ kia biến mất, sau đó dưới người hiện ra một cái khố đen, song trên người vẫn trần truồng, lồng ngực có một vết sẹo xấu xí vô cùng dễ thấy.
“Ồ, ngươi nuôi thiếp à, Điện Mẫu nhà ngươi không phải nổi danh bình dấm chua sao?” Sau khi đứng lên, Minh Vương mới nhìn đến Tề Hoan, một tay xoa cằm, khuôn mặt tà mị nhìn chằm chằm nàng.
“Đừng nói bậy, ca ca của ta đâu?”
“Làm gì gấp vậy.” Minh Vương trừng mắt Thiên Lôi, sau đó cúi người nhìn Tề Hoan trước mặt, thấy mặt nàng đỏ ứng, hắn tưởng Tề Hoan ngượng ngùng, nhưng trên thực tế, nàng bây giờ chỉ là tức giận xông não mà thôi. “Tiểu mỹ nhân, có hứng thú tới Minh Giới hay không, bản lĩnh của ta còn chưa biểu diễn xong đâu.”
Tề Hoan ngẩng đầu, giống như nghe không hiểu nhìn hắn, câu nói vô sỉ này, là Minh Vương nói hay sao? Nàng vặn cổ nhìn về phía Thiên Lôi, trong mắt tràn đầy ý hỏi. Chính là đang dùng ánh mắt truyền đạt ý tứ, có thể cho hắn một đạo sét hay không đây?
Thiên Lôi lúc lắc đầu, một bộ không còn chọn lựa nào khác. Đối với Minh Vương, bọn họ đều đánh không lại.
“Ta không có hứng thú với lão nam nhân.” Không thể động thủ, đặc biệt tại tình huống dù động thủ cũng không có hi vọng gì, Tề Hoan chọn đấu khẩu. Dù sao có Thiên Lôi cho phép, không sợ Minh Vương trở mặt. Để hắn phát điên, Tề Hoan còn đặc biệt nhấn mạnh chữ ‘lão’.
Quả nhiên, Minh Vương biến sắc rồi, hắn thống hận nhất nhất chính là bị người ta chê già, này cũng không thể trách hắn, cuộc sống của Minh tộc khác với các chủng tộc khác. Minh giới trải qua phong ba bão táp, nhưng hắn chẳng qua mới chỉ là đời Minh Vương thứ hai mà thôi, từ đó có thể biết hắn già tới cỡ nào.
Về phần tại sao ghét người khác chê già, cái này ai cũng không hiểu được, ngay cả Thiên Lôi cùng hắn quan hệ không tệ cũng không biết.
Minh Vương vẻ mặt thay đổi, trên khuôn mặt lộ ra vẻ hung ác dọa người, khiến người ta kinh sợ, có điều hắn lại không làm gì Tề Hoan, chỉ nhìn nàng một cái thật sâu rồi không lên tiếng nữa.
“Đi thôi, ta mang các ngươi đi tìm Lôi Thần.” Minh Vương nhìn tới Bối Bối trên cổ Thiên Lôi, ánh mắt càng lạnh đi, “Ai cho ngươi tới đây?”
Giọng điệu của hắn làm cho Tề Hoan vô cùng khó hiểu, Bối Bối không phải con gái hắn sao? Có phụ thân nào dùng giọng như vậy nói với con gái mình sao? Thế nhưng cảm giác lại không giống như nổi giận, bởi vì Bối Bối hình như rất quen với thái độ này của Minh Vương.
Bối Bối cúi đầu, định nhảy từ trên cổ Thiên Lôi xuống, thì đã bị Thiên Lôi túm lại, “Đừng nghe cha cháu nói nhảm, ngồi yên nào.” Thiên Lôi trừng mắt nhìn Minh Vương, ánh mắt hai người va chạm trong không trung, còn may, không phát ra tia lửa, dù sao cuối cùng Minh Vương cũng thỏa hiệp rồi.
Ở Minh giới không có bầu trời, ngẩng đầu nhìn lên là một mảnh tối tăm mù mịt, trên đất cũng không có bất kì thực vật màu xanh nào, mặc dù quỷ hồn không cần hít thở, nhưng hoàn cảnh sinh thái của nơi này đúng là không tốt, cũng may không ai ở đây. Tề Hoan đi theo Thiên Lôi không lâu, liền cảm thấy vô cùng áp lực.
Chỗ này quỷ khí nồng đậm, thân thể nàng theo bản năng bài xích, làm Tề Hoan vô cùng khốn đốn.
Minh Vương cũng phát hiện Tề Hoan kì lạ, ngẩng đầu nhìn Thiên Lôi, Thiên Lôi mỉm cười không nói. Bọn họ đều là thân thể mang đặc tính lôi, chính khí tiên thiên trải khắp toàn thân, bước vào Minh giới đương nhiên sẽ cảm thấy khổ sở, phản ứng như vậy là bình thường. Chẳng qua lôi tu (người tu sét) bình thường sẽ không phản ứng kịch liệt như Tề Hoan, điều này cũng chứng tỏ, lực lôi điện trong cơ thể nàng đã thăng tiến tới một tầm cao nhất định.
Đương nhiên, chính thức lợi hại, ví như Thiên Lôi đây, hắn căn bản không có bất kì cảm giác gì.
“Thực đáng thương, mỗi ngày ở chỗ này không bị uất đến điên mới là lạ…” Tề Hoan ngẩng đầu liếc Minh Vương đi tuốt đằng trước.
“Tiểu Bối Bối, có muốn cùng tỷ về Tiên giới không, ở Tiên giới rất thú vị nha.” Tề Hoan đúng là quá nhàm chám rồi, chỉ có thể tìm Bối Bối nói chuyện phiếm.
Sắc mặt Thiên Lôi nhất thời thay đổi, Minh Vương vẫn là bộ dạng người chết, ngược lại Bối Bối lại lộ ra vẻ chờ mong, dường như rất muốn tới Tiên giới chơi. Thực ra mà nói, phải biết là có rất nhiều người muốn tới Tiên giới.
“Phụ thân, con có thể đi không?” Khó có khi, tiểu Bối Bối vậy mà lại lên tiếng, nàng vừa nói ra, Tề Hoan liền thấy thân thể Minh Vương cứng đờ.
“….Tùy ngươi.” Giọng nói càng thêm lạnh, song ngoài dự liệu, hắn không từ chối.
Ai, Thiên Lôi âm thầm thở dài, lá gan nha đầu Tề Hoan thế mà ghê gớm, ngay cả nữ nhi của Minh Vương cũng dám cuỗm, mặc dù hắn đã sớm có tâm tư như vậy rồi.
Ai cũng không nghĩ đây là con gái của Minh Vương, tiểu Bối Bối gọi hắn là phụ thân, nhưng hắn đối với tiểu Bối Bối lại vô cùng không tốt, mặc dù không làm gì nàng, nhưng luôn lạnh băng như người xa lạ như vậy, khiến bọn họ nhìn mà cùng đau lòng cho Bối Bối.
Trên đường đi, chỉ nghe thấy tiếng rầm tì nói chuyện của Bối Bối và Tề Hoan, Tề Hoan kể lại những chuyện ở nhân gian của mình cho Bối Bối. Mấy câu chuyện thú vị khiến Bối Bối cười khanh khách không ngừng, mà vẻ mặt Minh Vương càng lúc càng khó coi.
“Chính là chỗ này, ba ngày trước Lôi Thần đến Thập Oán Độ, chỗ này không thể dùng thần thức tìm người, các ngươi muốn tìm hắn thì phải đi vào.”
Thập Oán Độ là một nơi vô cùng đặc thù ở Minh giới, căn bản chính là một giải đất không ai quản lý, oan hồn ở đây cấp cao nhất cũng là Quỷ vương, hơn nữa đã từng có vài Quỷ tiên rồi, mặc dù tất cả đều hôi phi yên diệt (bụi bay khói tan), nhưng chỗ này lại thành nơi tích tụ oán khí nổi danh.
Minh Vương lạnh lùng nhìn Bối Bối, Bối Bối ngoan ngoãn tụt xuống khỏi người Thiên Lôi, nghe lời đi tới bên cạnh Minh Vương, bàn tay nhỏ bé túm tay hắn.
“Đi thôi Tiểu Hoan Tử.” Thiên Lôi gật gật đầu, rồi dẫn Tề Hoan tiến vào Thập Oán Độ.
Thập Oán Độ vậy mà lại là một tòa thành cổ, trong thành có không ít tòa nhà nguyên vẹn, sau khi đi vào cửa thành, Tề Hoan cúi đầu nhìn con sông hộ thành, bên trong vậy mà đều là ác quỷ hung ác, bọn chúng ở trong sông thay phiên xé nát lẫn nhau, trong miệng còn phát ra tiếng kêu khiến người ta kinh hãi.
Về phần trong thành, bọn họ đi lâu như vậy mà thấy không hơn vài con quỷ, thỉnh thoảng chỉ thấy một hai quỷ vương bay qua, bọn chúng đều nhìn ra thực lực khủng bố của Thiên Lôi, nên đều nhanh chóng chạy mất.
Thiên Lôi cũng không hứng thú trừ quỷ thay Thập Oán Độ, trừ phi bên trên dài mắt yêu cầu, bằng không hắn tuyệt đối không tùy tiện ra tay.
Thập Oán Độ cũng không lớn lắm, rất nhanh Thiên Lôi đã tìm được chỗ Lôi Thần dừng chân. Lôi Thần vậy mà ở trong khách điếm Duyệt Lai? Chỗ này thậm chí còn có khách điếm? Thật đúng là làm người ra rớt con mắt mà, Tề Hoan nhớ lúc trước xem ti vi, chỗ nhân vật chính đến cũng gọi là khách điếm Duyệt Lai, xem ra khách điếm này, đều là đến từ Minh giới.
“Đến rồi à.” Trông thấy Tề Hoan và Thiên Lôi, sắc mặt Lôi Thần dễ nhìn hơn một chút.
“Con quỷ kia sao rồi?” Thiên Lôi cũng không khách khí đến ngồi đối diện đại ca, sau khi hắn xuất hiện, khách sạn vốn có mấy người trong nháy mắt đã biến mất tăm.
Đối với quỷ mà nói, Lôi Thần chính là một dạng giống như mặt trời vậy, bây giờ lại tới thêm một ‘mặt trời’ nữa, có ngu mới không chạy.
“Còn chưa tìm được, có điều nhanh thôi, hắn cũng phải độ kiếp, ta không tin là không đối phó được hắn.” Lôi Thần dùng sức vỗ bàn một cái, âm thanh phát ra vô cùng kịch liệt. Đại khái sản phẩm từ Lôi Thần điện đều rất nóng nảy đi, ai nấy đều là tính tình tệ hại.
Minh giới mặc dù không phân biệt ngày đêm, nhưng đám quỷ kia đều nhớ được, Minh giới lại không hợp để Tề Hoan tu luyện, cho nên vừa tới buổi tối, nàng liền tìm một căn phòng đi vào.
Cũng may hoàn cảnh chỗ này cũng không tệ lắm, còn có một quỷ lão bản để sai vặt.
Đêm dài yên tĩnh, đang ngủ Tề Hoan đột nhiên cảm thấy bên cạnh có tiếng người hít thở, có điều mắt nàng không mở ra được. Sau đó nàng rõ ràng cảm thấy một đôi tay lạnh như băng tiến vào trong quần áo, đặt ở eo không nhúc nhích.
Một con quỷ tới tìm ‘lò sưởi’ sao? Đại não Tề Hoan chợt nảy lên một ý nghĩ buồn cười. Sau đó chợt có cái gì đó mềm mại ẩm ướt kề lên cổ nàng, rất lâu, cảm giác kia mới biến mất.
Ngày hôm sau, Tề Hoan là bị Thiên Lôi túm ra khỏi phòng, rõ ràng đã ngủ mười hai canh giờ, nhưng Tề Hoan vẫn mơ mơ màng màng không tỉnh.
“Nhị thúc, ta cảm thấy hôm qua bị quỷ đè.” Tề Hoan theo sát Thiên Lôi nói, nàng không nghĩ đó là mơ, nhưng cảm giác lại không thực, quỷ sẽ lợi hại như vậy sao, dưới tình huống có Thiên Lôi và Lôi Thần bên cạnh còn có thể chạy tới phòng nàng.
“Ngươi ngủ tới choáng váng rồi, về sau đừng ngủ nữa.” Thiên Lôi trả lời vô cùng ngắn gọn mà dứt khoát, quanh phòng bọn họ đều có kết giới lôi điện, tuyệt đối không thể bị quỷ xuyên qua mà không phát hiện.
“Thật sao….” Tề Hoan sờ sờ cổ, chẳng lẽ thật sự là nằm mơ.
“Ô, sao trên cổ ngươi lại có vết đỏ?” Thiên Lôi nhìn chăm chú, “Sẽ không phải bị con gì cắn chứ?”
“….” Tề Hoan ngây người, nàng tuyệt đối không phải nằm mơ, đêm qua thực sự bị một con quỷ vô lễ rồi, hiện tại nàng vô cùng khẳng định. Tốt nhất đừng để nàng đụng phải con quỷ kia, bằng không, chặt thành tám khúc, trước rán sau chiên.
“Đã tìm được rồi, đi cùng ta nào.” Trong lúc Tề Hoan cùng Thiên Lôi trò chuyện, thì Lôi Thần không biết từ đâu nhảy ra, không thể không nói tốc độ lôi độn của hắn thật đúng là nhanh kinh người, giống như chỉ trong chớp mắt thôi, Tề Hoan hâm mộ nhìn Lôi Thần, nếu có thể luyện tới trình độ này thì tốt quá. Đáng tiếc lôi phẩm của nàng không cao bằng Lôi Thần, cho nên lôi độn đương nhiên kém xa người ta.
Nơi độ kiếp của quỷ tiên kia là trong một tòa tháp hoang phế, tháp kia cũng không cao, chỉ có bốn tầng. Tuy không so được với Lôi Thần tháp, nhưng bề ngoài trơn tuột xanh bóng kia, làm cho người ta nhìn thấy mà buồn nôn.
Chưa đợi bọn họ bước vào, đã cảm giác được một luồng oán khí áp lực cường đại từ tứ phía trực diện phát ra, sắc mặt Lôi Thần vốn bình tĩnh giờ cũng đã thay đổi.
“Có biến rồi, Thiên Lôi đi cùng ta, tiểu Hoan tử ngươi trốn xa chút.”
Tề Hoan cũng nhân ra tình cảnh không ổn, nàng từng thấy qua quỷ vương, oán khí trên người quỷ vương so với vị này, căn bản giống như dòng suối nhỏ so với biển cả bao la, vị quỷ tiên kia lợi hại như vậy sao, thật đúng là khoa trương nha.
Tề Hoan không nói hai lời liền biến thành một tia lôi điện màu đen, trong nháy mắt đã nấp sang một chỗ khác của Thập Oán Độ.
Đại khái bởi vì chỗ này có quỷ tiên độ kiếp, nên vốn dĩ còn có thể thấy vài quỷ vương, thì lúc này đều đã chạy mất tăm, Tề Hoan thành thật ngồi trên mây kiếp nhìn náo nhiệt bên dưới.
Mặc dù đám mây này rất dễ phát hiện, nhưng không còn cách nào, nàng sợ độ cao, nên đành phải làm cho đám mây to chút, từ đây có thể thấy được tình huống phát sinh dưới mặt đất.
Lôi kiếp mà Lôi Thần và Thiên Lôi hợp lực xuất ra rốt cuộc có bao nhiêu uy lực Tề Hoan không biết, nhưng nàng nghe nói, một mình Lôi Thần dùng toàn lực đã khiến toàn bộ đám Tiên Tôn khác không thể chống đỡ rồi.
Huống hồ lần này hai người bọn họ liên thủ, mặc dù Tề Hoan vô cùng tò mò với vị quỷ tiên chưa từng gặp mặt này, nhưng trong nội tâm đã nhận định hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Ngay khi Tề Hoan nghểnh cổ chờ đợi lôi kiếp bổ xuống, nàng đột nhiên cảm thấy đám mây kiếp dưới mông hơi vặn vẹo. Thò tay xuống dưới sờ sờ, một thứ gì đó trơn bóng? Còn sống? Xúc cảm này, thật là người ta sợ hãi. Tề Hoan thoáng cái giật bắn người đứng dậy, tạo dáng con gà giương cánh trên mây kiếp.
Sau đó nàng trông thấy trong đám mây có một con rắn màu bạc, trên đầu mọc hai sừng rồng chui ra, “Tiểu Ngân?” Tề Hoan kinh ngạc, “Ngươi sao lại ở đây, Mặc Dạ đâu rồi, hắn cũng ở chỗ này sao?” Tiểu Ngân nếu không đi cùng nàng, thì chắc chắn là ở cùng Mặc Dạ, bây giờ nó xuất hiện ở đây, vậy Mặc Dạ ….
Nghĩ đến đây, Tề Hoan cúi mắt nhìn tàn tháp bị màn mây kiếp bao trùm kia, Mặc Dạ sẽ không phải ở bên trong chứ…..
Tiểu Ngân quấn lấy chân Tề Hoan bò hai vòng, rồi vẫy vẫy cái đuôi, bện thành một cái bàn tròn nhỏ màu bạc dưới chân nàng, như bình thường gục xuống ngủ. Không có biện pháp, con rắn này có chút trầm cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.