Mặc dù hiện tại Tề Hoan muốn đi tìm Khinh Sắc hỏi chuyện sư môn hơn, nhưng trước mắt thân phận Kiều Xảo có chút phiền toái, mặc dù không sợ những người đó, nhưng nơi này dù sao cũng là Nhân Gian, nếu làm ra động tĩnh quá lớn, khó đảm bảo được phía trên kia không có ai phát giác. Cho nên suy đi tính lại, Tề Hoan quyết định dựa theo ý Mặc Dạ, trước tiên cứ sống ở phàm trần một thời gian, đợi đến khi chuyện Kiều Xảo yên ổn rồi đi tìm Khinh Sắc cũng không muộn. Huống chi, mấy người Linh Phong Tử đều không gặp phải chuyện gì lớn, thực lực của bọn họ Tề Hoan biết, nếu dễ dàng bị người ta hại như vậy, Linh Phong Tử đã không phải chưởng môn của phái Thanh Vân. Thời điểm Tề Hoan đi tới thế giới này, trừ thời gian ngắn ngủi ở nhà Tống lão gia, còn bị người ta ngộ nhận là quỷ, thì thật sự vẫn chưa từng trải qua cuộc sống phàm trần. Cho nên, nàng muốn tìm một chỗ phồn hoa để ở. Còn Mặc Dạ dường như lại đặc biệt thích chỗ u tĩnh, ý của hắn là tìm một sơn cốc nhỏ phong cảnh hữu tình để ở một thời gian, nhân tiện tu thân dưỡng tính a. Có điều, nếu như lúc nói những lời này, trên mặt hắn không phải nụ cười làm cho người khác kinh sợ, thì lời hắn nói ra còn có chút sức thuyết phục. Kết quả cuối cùng là hai người bắt thăm, Tề Hoan chuẩn bị hai mươi mẩu giấy, cho Mặc Dạ chọn, hắn chọn được cái nào thì đi chỗ đó. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là Mặc Dạ không thể ăn gian. Mặc Dạ không hề ăn gian, hắn vô cùng nghiêm túc chọn lựa một lúc lâu, nhìn đống mẩu giấy lớn nhỏ, có lẽ hắn cảm thấy, từ nếp gấp của mẩu giấy không chừng có thể phân tích được tâm lý Tề Hoan khí viết nó chăng. . . . . . . Đáng tiếc, trời cao không chiếu cố hắn. Trên tờ giấy trắng có một hình vẽ xiêu vẹo thật to, ý là, bọn họ sẽ nghe theo ý của Tề Hoan. Mặc Dạ nhìn tờ giấy trên tay một chút, lại nhìn vẻ mặt đắc ý của Tề Hoan, “Nàng thật sự không có động chân động tay chứ?” “Dĩ nhiên, ta thề.” Tề Hoan thề trước trăng sáng. Mặc Dạ nhướn mày, đưa tay bắt lấy đống giấy, lời thề của nữ nhân này căn bản không thể tùy tiện tin tưởng, nhìn nụ cười gian trá của nàng đi thì biết! Sau khi tất cả mẩu giấy được mở ra, Mặc Dạ nghẹn lời đứng hình. Tề Hoan đúng là không hề ăn gian, bởi vì lúc ấy Tề Hoan chỉ nói với hắn trong đống giấy sẽ có ký hiệu và hình vẽ, ký hiệu nghĩa là đi theo ý Mặc Dạ. Nhưng, trong hai mươi mẩu giấy, chỉ có một cái là mang ký hiệu. . . . . . . Đây có được tính là một loại lừa gạt không? Hắn thoạt nhìn dễ lừa vậy sao? Mặc Dạ bắt đầu tự kiểm điểm lại mình. Cuối cùng Mặc Dạ vô cùng không tình nguyện bị Tề Hoan kéo đi, tìm một chỗ ở trong Cẩm Tú thành. Cẩm Tú thành không lớn, nhưng lại rất nổi tiếng, đơn giản vì nơi này sản suất tơ lụa, hơn nữa còn là tơ lụa cung cấp cho hoàng gia, đặc biệt là Phương gia, mặc dù thành chủ không phải họ Phương, nhưng bọn họ chính là nhà có thế lực lớn nhất, bởi vì hàng năm hoàng gia đều phái người tới Phương gia “cầu” vải. (yêu cầu cung cấp vải vóc) Vừa mới vào thành, đã nghe nói Phương gia có một vị Đại tiểu thư Phương Gấm, dệt ra gấm vóc tuyệt mỹ, có thể nói là tuyệt phẩm thiên hạ, ngay cả hoàng phi cũng không được dùng gấm vóc nàng dệt, chỉ hoàng đế cùng hoàng hậu mới có thể dùng. Chuyện này đối với Tề Hoan cũng chỉ là mẩu chuyện vui để nghe thôi, về chuyện nữ công gia chánh, nàng chỉ có thể nhìn, một nữ nhân cứ cầm kim là đâm vào tay, ngươi có thể trông cậy gì ở nàng chứ! Mặc Dạ dùng tiền mua một tòa nhà ở phía Tây Nam Cẩm Tú thành, sau đó lại mua một tửu lâu ở chỗ đông người nhất. Không có cách nào khác, Tề Hoan nhất định đòi mở tửu lâu, bảo là muốn trải nghiệm cuộc sống ở Nhân Gian một chút. Thật ra thì Mặc Dạ cảm thấy, hành động này của nàng chỉ vì muốn che giấu sự tham ăn của mình mà thôi. Người mua tòa nhà này trước kia cũng là một nhà giàu có, lão gia lên kinh làm quan nên lúc này cả nhà đi theo, bài biện trong phòng và những thứ khác, tất cả đều dựa theo giá cũ bán cho Mặc Dạ. Mặc Dạ cũng lười thu thập, cứ thế mà nhận hết. Trừ phòng ngủ của hắn và Tề Hoan bị nàng trang trí thêm, thì những chỗ khác hoàn toàn không có bất kỳ thay đổi gì. Kết quả người vui vẻ nhất không phải Tề Hoan, mà là Kiều Xảo, nàng chưa từng có một phòng ở lớn và xa hoa như vậy, hơn nữa cũng không có ai dùng ánh mắt thèm thuồng hay sợ hãi nhìn nàng. Kiều Xảo nói cho Tề Hoan biết, thật ra thì nhà nàng vô cùng giàu có, phụ thân là địa chủ một phương, nhưng khi nàng bảy tuổi, ánh mắt bắt đầu biến dị, làm cách nào cũng không thể bình thường lại được, đã bị phụ thân chán ghét, đặc biệt là sau đó tiểu thiếp của phụ thân sinh một đứa con trai, nàng càng không được chào đón, cuối cùng nàng bị bắt ở trong một nơi còn không bằng phòng chứa củi, sống cùng đám súc vật. Sau đó, mẫu thân mất, phụ thân trực tiếp đem “quái vật” là nàng đuổi ra khỏi nhà, nàng đành đi xin cơm ở gần Liễu gia. Lúc mới đầu, người canh cửa của Liễu gia còn bố thí cho nàng chút thức ăn, nhưng có một lần bị Liễu thiếu gia nhìn thấy, Liễu thiếu gia kia thế nhưng ném một nắm đất vào trong bát, bắt Kiều Xảo ăn sạch, nếu không sẽ tới quan phủ kiện nàng trộm đồ của Liễu gia. Kiều Xảo vì tuổi còn nhỏ, căn bản không biết Liễu thiếu gia hù dọa nàng, cho nên thật sự cầm chén cháo lẫn bùn đất kia uống sạch. Nhìn dáng vẻ Liễu thiếu gia cười lớn rời đi, lúc ấy Kiều Xảo chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh đỏ như máu, rồi mất đi tri giác. Kiều Xảo không biết, nàng chỉ hơi kích động một chút, đã đem yêu chủng nhập vào trong thân thể Liễu thiếu gia kia. Tề Hoan nghe Kiều Xảo nói xong, cũng không nhịn được thở dài. Sau khi mắt Kiều Xảo hoàn toàn biến thành yêu đồng, con ngươi liền hóa thành màu bạc, cùng tròng mắt màu trắng thoạt nhìn không khác nhau lắm, nhìn qua có vẻ khá đáng sợ. Người bình thường sao có thể biết đôi mắt này có phép thuật, bọn họ chỉ biết là, Kiều Xảo khác với mọi người, cho nên nàng chính là quái vật. “Ngươi nói xem, ta thu Kiều Xảo vào sư môn, sư phụ có đồng ý hay không a?” Tất nhiên, từ trước đến nay phái Thanh Vân bọn họ đều thích thu đệ tử có chút vấn đề bối cảnh, nhưng Kiều Xảo lại hơi bất đồng. Hoàn cảnh của nàng hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng thân phận lại có vấn đề. Nói trắng ra, chính là vấn đề trẻ con. “Nàng có thể hỏi hắn.” Mặc Dạ nhún nhún vai, hắn không có ý kiến gì với ý nghĩ của Tề Hoan. Trừ Tề Hoan ra, hắn không hề có hứng thú với bất kì kẻ nào. Thế nhân thờ ơ lạnh nhạt, Tiên Ma thật ra đều giống nhau. Chỉ có Tề Hoan, đáy lòng nàng còn sự mềm mại của con người, có lẽ đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng cô độc trong khắp lục đạo. Nàng có thể không tôn sùng thiên đạo, không sợ quỷ thần. Cho nên, đây mới là Tề Hoan, là Tề Hoan của hắn. “Ta cứ đem Kiều Xảo thu vào trước, chờ hôm nào gặp hắn sẽ hỏi lại đi.” Tiền trảm hậu tấu, Tề Hoan thích nhất là mấy chuyện như thế này. Việc thu Kiều Xảo làm đồ đệ, nàng chỉ vừa nói ra, Kiều Xảo đã khóc giống như người làm bằng nước, Kiều Xảo căn bản không dám nghĩ đến, Tề Hoan chẳng những cứu nàng còn muốn thu nàng làm đệ tử. Đây là ân, cả đời đều không thể báo hết. Tề Hoan và Mặc Dạ chưa từng thu nhận đồ đệ, ban đầu khi Tề Hoan bái sư, cũng chỉ là một câu nói của Hư Không Tử, lúc đó địa vị Hư Không Tử cao đến dọa người, cái gì lạy chưởng môn, lạy Thiên Địa, nàng đều không phải làm, thời điểm nàng nhập môn, còn có chưởng môn Linh Phong Tử kính trà cho nàng đây này. Cho nên, Tề Hoan suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định làm theo những gì ti vi dạy, để Kiều Xảo rót cho nàng một chén trà, uống một hớp, lại bảo Kiều Xảo dập đầu với mình, nghi thức bái sư cứ như vậy kết thúc. Ai có thể ngờ được, vài ngàn năm sau Yêu tôn Kiều Xảo hoành hành khắp Tiên giới không kiêng kị ai, đã từng ở Cẩm Tú thành nho nhỏ chốn Nhân Gian, chỉ dùng một chén trà bái sư khó uống đã làm thay đổi cả cuộc đời mình. Uống một hớp trà vừa đắng lại vừa chát, không biết đã pha bao lâu, Tề Hoan kìm nén bực bội, hai mắt rưng rưng, cứ thế đem ngụm trà có thể so với nọc độc trong miệng nuốt xuống. Vừa rồi vội vã để Kiều Xảo bái sư, nàng cũng quên không để ý xem trà này rốt cuộc đã được pha bao lâu rồi. Có thể bị tiêu chảy hay không a? Xoa xoa bụng, Tề Hoan hơi hơi lo lắng. Thu đồ đệ xong, Tề Hoan hơi yên tâm một chút, thấy Kiều Xảo đáng thương như vậy, đột nhiên nảy sinh tâm tư muốn thu đồ đệ, dù sao nàng tùy hứng đã quen, chắc hẳn sư phụ đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi. Yêu đồng thì sao, hiện tại Kiều Xảo đã là đồ đệ của nàng, sau này ai dám khi dễ, sư phụ nàng đây tuyệt đối sẽ không để Kiều Xảo phải chịu bất kỳ ủy khuất nào. Dĩ nhiên, nếu đánh không lại, ta chạy còn không được sao! Sau khi thu đồ đệ xong, Tề Hoan mới cảm thấy xuất hiện vấn đề, mình dạy đồ đệ thế nào a? Năm đó sư phụ không có làm gì, chỉ bảo sư điệt ném một đống bí tịch ra cho nàng chọn, trên thực tế là nàng tự học thành tài. Nhưng Kiều Xảo thì phải dạy thế nào, đừng nói trên người Tề Hoan không có bí tịch, cho dù có, nàng ném cho Kiều Xảo, nha đầu này có thể xem hiểu được sao? Kết quả, hai thầy trò ngồi trong thư phòng mắt to trừng mắt ti hí. Sau khi tắm rửa, Kiều Xảo cũng là một nha đầu khả ái xinh đẹp, tuy hơi gầy, trên cánh tay chẳng có mấy thịt, nhưng sau khi mặc một thân váy áo hồng nhạt Tề Hoan mua cho, trông có vẻ hoạt bát hơn rất nhiều. “Khụ khụ, Kiều Xảo à, nếu không. . . . . . . Chúng ta học chữ trước?” Lúc đầu mình hình như là biết chữ trước rồi mới học tiên pháp, cho nên Tề Hoan nghĩ, muốn tu tiên hẳn cần phải học chữ trước. Kiều Xảo mở to hai mắt, nghi ngờ nhìn Tề Hoan, “Sư phụ, con biết viết chữ a!” “. . . . . .” Kiều Xao cầm bút lông, dùng cách viết đại triện viết tên mình lên trên giấy Tuyên Thành, Tề Hoan suýt nữa thì đập đầu xuống bàn, nàng muốn khóc a, không có thiên lý, tại sao chữ của đồ đệ còn đẹp hơn chữ của sư phụ như nàng, nàng học đã hơn ngàn năm a Nhìn sư phụ chịu đả kích sâu sắc nhấc váy chạy ra khỏi thư phòng, Kiều Xảo nâng bàn tay nhỏ bé chống cằm, mỉm cười ngọt ngào. Thật ra thì, trước kia nàng cũng chỉ nhận biết được mấy chữ này thôi, sau bảy tuổi chưa từng trở lại học đường. Những chữ khác đều do sư công dạy, mặc dù sư công rất dọa người, nhưng Kiều Xảo cũng đã quen với hơi thở kinh khủng trên người sư công. Sư công nói, sư phụ bề bộn nhiều việc, loại chuyện nhỏ nhặt này không cần nàng dạy. Tránh dạy hư đệ tử, thật ra thì đây mới là điều trong lòng Mặc Dạ muốn nói. Lúc nói điều này, vẻ mặt sư công hơi hơi vặn vẹo, nhưng Kiều Xảo học vô cùng dụng tâm, nàng chỉ nhìn những chữ kia một lần, là có thể hoàn toàn ghi nhớ, kết quả là không bao lâu sau, nàng đã biết chữ. Nhưng sư phụ hình như bị đả kích rất lớn? “Tại sao lại như vậy?” Tề Hoan nhào vào trong ngực Mặc Dạ, còn kém cắn khăn tay thôi, người không biết còn tưởng Mặc Dạ làm gì nàng, kết quả thì ra nàng bị đồ đệ đả kích. Mặc Dạ đang bận bịu trong bếp tranh thủ vỗ vỗ lưng Tề Hoan, một tay đem cá vừa rửa sạch bỏ vào trong nồi “Ngoan, nó biết chữ không phải rất tốt sao.” “Nhưng con bé biết chữ rồi, ta dạy nó cái gì a!” Trên cói đời này, chắc cũng chỉ có người làm sư phụ như Tề Hoan mới có thể hỏi như một câu như vậy. “. . . . . . . Có lẽ nàng có thể dạy Kiều Xảo《 Yêu Chi Đạo 》, vừa hay nàng có thể tu luyện luôn.” Mặc Dạ vừa đề nghị, vừa lấy xẻng lật cá. “Nhưng con bé là người mà . . . . . . . . . Chúng ta tu luyện xong có thể bị biến thành yêu quái không?” “Nàng sẽ không, nó thì chưa chắc.” Lời của Mặc Dạ vô cùng vô trách nhiệm. “A? Như vậy không được, quá nguy hiểm.” Kiều Xảo có một đôi yêu đồng là đủ rồi, nếu biến thành yêu, vậy cũng được sao, Tề Hoan lập tức lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý. Về phần mình, Tề Hoan cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao 《 Ma Chi Đạo 》nàng đã tu thành, còn sợ một 《 Yêu Chi Đạo 》hay sao. “Tại sao nàng không đi hỏi nó.” Mặc Dạ xách Tề Hoan vẫn che trước mặt mình sang một bên, chuyên tâm xử lý nồi cá chưng thơm ngào ngạt kia. Thật ra khi nói những lời này, Mặc Dạ cũng có chính kiến của mình. Nếu Kiều Xảo trở thành đồ đệ của Tề Hoan, hắn tất nhiên không thể không quản, mặc dù hắn còn chưa đạt tới cảnh giới yêu ai yêu cả đường đi, nhưng hắn không ngại chỉ cho Kiều Xảo một con đường. Yêu đồng trời sinh, ngay cả đại yêu cũng không thể chịu được uy lực của yêu đồng, huống chi là người thường. Cho nên, sớm muộn cũng sẽ có một ngày, Kiều Xảo phải chết. Nếu tu 《 Yêu Chi Đạo 》thì có lẽ nàng còn một con đường sống. Mặc Dạ trả lời không làm Tề Hoan thỏa mãn, nhưng thấy hắn không định nói tiếp, Tề Hoan chỉ đành ủ rũ đi ra khỏi phòng bếp, một mình chạy đến lương đình trong hoa viên ngẩn người. “Sư phụ, người làm sao vậy?” Kiều Xảo luyện chữ trong thư phòng xong chạy đến đây chơi đùa, đúng lúc trông thấy Tề Hoan đang ở trong vườn tàn sát hoa cỏ bừa bãi, trong lương đình khắp nơi đều là cành hoa và cánh hoa, nửa vườn hoa trơ trụi, từ đáy lòng Kiều Xảo chia buồn sâu sắc với mấy đóa hoa xinh đẹp kia. Sư công trồng vườn hoa này cũng không dễ dàng a, sáng sớm gieo mầm, buổi tối mới nở hoa, kết quả sư phụ mỗi ngày đều hủy mất nửa vườn. “Kiều Xảo à, tới đây, sư phụ hỏi con chuyện này.” Tự mình nghĩ cũng không nghĩ ra được chuyện gì, cuối cùng Tề Hoan đồng ý với phương pháp xử lý của Mặc Dạ, để Kiều Xảo tự mình chọn. Kiều Xảo ngoan ngoãn chạy đến, đứng bên cạnh Tề Hoan, tò mò nhìn nàng. “Sư phụ có hai loại bí tịch, một loại sau khi tu xong, có thể giống như người bình thường trực tiếp phi thăng thành Tiên, tương lai sẽ trở thành một Tiên nhân bình thường, còn một loại bí tịch có thể biến con thành Yêu, nhưng sau khi tu thành loại bí tịch này, con mắt của con sẽ được con khống chế, nhưng đám người mơ ước đôi mắt này sẽ không buông tha cho con, con chọn loại nào?” Nếu Kiều Xảo chọn loại trước, thì cho dù lật tung toàn bộ các môn phái tu chân dưới Nhân Gian, Tề Hoan cũng phải tìm cho ra bí tịch phù hợp với nàng. “Còn chọn loại sau.” Kiều Xảo dường như không cần nghĩ ngợi, lập tức cho Tề Hoan đáp án. Nếu bất kể mình tu luyện công pháp gì hai mắt của mình vẫn đều khiến người ta thèm thuồng, vậy thì dứt khoát đánh cuộc một lần, thua thì cùng lắm là chết thôi, dù sao nàng sống được đến bây giờ đã là nhờ ông trời ban thưởng rồi. “. . . . . . .” Đồ đệ sảng khoái như vậy khiến Tề Hoan vô cùng khó chịu, ngươi nói mình uất ức hao tổn tinh thần làm cái gì a, kết quả người ta chỉ nói câu đã giải quyết xong. Cho nên từ hôm đó, luôn là Mặc Da dạy cho Tề Hoan và Kiều Xảo tu luyện 《 Yêu Chi Đạo 》, không có biện pháp, 《 Yêu Chi Đạo 》viết bằng ngôn ngữ Yêu tộc, cho dù nàng trừng đến lồi mắt ra cũng không hiểu. Nam nhân chết bầm Mặc Dạ kia căn bản chính là muốn khoe khoang trước mặt nàng. Hừ, đừng tưởng biết loại chữ giun dế này đã là rất giỏi, bản cô nương nàng còn biết “ưng văn” đấy! Mỗi ngày ngoại trừ tu luyện, việc Tề Hoan thích làm nhất chính là đi dạo qua tửu lâu mình mở, đại khái do vị trí tửu lâu tương đối tốt, lại có đầu bếp Mặc Dạ mời tới làm món ăn khá ngon, nên tửu lâu ngày càng náo nhiệt, mặc dù thỉnh thoảng sẽ có vài người đỏ mắt tới gây chuyện, nhưng đến nay cũng chưa từng có vấn đề gì lớn. Kiều Xảo không thích người lạ, nhất là sau khi Mặc Dạ dạy cho nàng 《 Yêu Chi Đạo 》, Kiều Xảo luôn một lòng dốc sức tu luyện, Tề Hoan sợ Kiều Xảo ở nhà một mình xảy ra chuyện, nên bảo Mặc Dạ làm riêng một kết giới bảo vệ Kiều Xảo, nếu có người xông vào, bọn họ sẽ biết ngay. Xử lý xong những chuyện này, nàng mới lôi kéo Măc Dạ tới tửu lâu. Mặc dù những ngày qua Mặc Dạ đã học cùng đầu bếp được không ít, nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là người mới học nghề, tất nhiên không thể nấu ngon bằng đầu bếp. Sau khi đi đến tửu lâu, đại chưởng quỹ vội vàng nghênh đón ông chủ và nương tử của ông chủ vào trong phòng, phân phó đầu bếp mang thịt thượng hạng đến cho nương tử của ông chủ. Mặc dù mọi người đều rất tò mò, những món ăn kia đủ để cho năm tráng sĩ khỏe mạnh ăn, nương tử của ông chủ rốt cuộc làm sao ăn hết, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của ông chủ, không ai có dũng khí mở miệng hỏi. Nhìn những mâm thịt không ngừng được đưa tới phòng trên lầu, khách lầu dưới đều vô cùng kinh ngạc. Tửu lâu này nấu ăn ngon, nhưng cũng không phải thứ người bình thường có thể ăn được, một bàn món ăn cũng ít nhất mười mấy lượng bạc, so với ăn cướp không khác nhau lắm. Chẳng qua người ta cướp tương đối văn minh, nên không có ai dị nghị gì. Đắt thì đắt, song luôn có người thích tiêu tiền, còn không phải vì mặt mũi sao, một bữa cơm mà thôi, nên vẫn có rất nhiều người đến ăn. Mặc dù vậy nhưng cũng không nên dọa người như thế chứ, căn bản là đem toàn bộ thịt trong quán này ăn sạch a. Nhìn mấy tiểu nhị đi tới đi lui bưng thức ăn lên, khách nhân ở lầu dưới không ăn nổi nữa, đầu đều hướng theo bước chân của tiểu nhị, ngay lúc này, đột nhiên có một cỗ kiệu nhỏ dừng lại trước cửa tiểu lâu. Kiệu nhỏ kia xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Cỗ kiệu rất bình thường, nhưng kiệu phu khiêng kiệu lại có một thân công phu không hề tầm thường. Nhìn trên tơ lụa màu đen bọn họ mặc trên người, cùng với hoa văn màu vàng tinh xảo thêu trên ống tay áo, mọi người rất nhanh đoán được thân phận của những người này. Đây là người Phương gia, mà người có thể dùng những kiệu phu này, trừ Phương lão thái gia, chỉ có Phương đại tiểu thư Phương Gấm mà thôi. Không phải nói Phương đại tiểu thư đại môn không ra nhị môn không xuất sao (*), hôm nay tại sao lại chạy đến tửu lâu chơi vậy? Cho dù đầu bếp của tửu lâu này rất nổi tiếng, nhưng so ra vẫn kém đầu bếp Phương gia a. Nàng cần gì phải đến đây ăn cơm chứ.