Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 139: Độ Ách Lăng



Sau khi Phương đại tiểu thư về nhà cũng không thấy tin tức gì, dù sao nàng ta không còn tới tìm Mặc Dạ nữa. Nhưng hơn một tháng sau, vào một hôm Mặc Dạ đang cùng tản bộ Tề Hoan trên đường, đột nhiên bị một đám gia đinh thoạt nhìn có vẻ hung dữ chặn lại.
“Có chuyện gì sao?” Ban ngày ban mặt mà có người dám cản đường, xem ra trị an trong Cẩm Tú thành này cũng không tốt như nàng nghĩ. Tề Hoan ôm cánh tay Mặc Dạ, vẻ mặt bình tĩnh hỏi lão giả mặc cẩm y đứng đầu.
“Lão gia nhà chúng ta muốn mời hai vị đi một chuyến.” Lão giả khí thế mười phần, giọng nói âm vang có nội lực, đại khái là cao thủ võ lâm gì đó. Nếu người bình thường nghe hắn nói xong một câu kia, có lẽ không hộc máu cũng bị nội thương trong thời gian ngắn.
Tề Hoan suy tư nhìn hắn một cái, nếu ở Nhân Gian, hắn cũng được xem như cao thủ hạng nhất, nhưng nếu đặt ở Tu Chân giới, hắn cũng chỉ giống kẻ mới nhập môn thôi, cấp bậc Tiên Thiên, còn cách Trúc Cơ kỳ một đoạn không nhỏ đấy.
Cũng không biết mình đắc tội hắn chỗ nào, khiến hắn nhằm vào mình.
Lão giả kia nghĩ Tề Hoan sẽ bị nội lực của mình chấn động, ai ngờ nàng lại không bị thương chút nào, trong lòng cả kinh. Ánh mắt nhìn về phía Tề Hoan cũng hơi kinh nghi bất định (ngạc nhiên và nghi ngờ), chẳng lẽ công phu nàng ta còn cao hơn cả mình? Nhưng hắn rất nhanh đã bác bỏ suy nghĩ này, Tề Hoan thoạt nhìn mới chỉ hơn hai mươi tuổi, cho dù nàng luyện võ từ trong bụng mẹ, cũng tuyệt đối không thể nào tới được cảnh giới Tiên Thiên.
“Lão gia nhà các ngươi là ai?” Tề Hoan nhướng lông mày. Mình ở Cẩm Tú thành này vô cùng an phận, trên căn bản là cổng lớn không ra cổng nhỏ không bước tới, hàng ngày không tu luyện thì đi dạo qua tửu lâu một chút, cho dù đi chơi cũng có Mặc Dạ bên cạnh, muốn chọc phiền toái cũng không có cơ hội a.
“Ta là đại quản gia Phương gia.” Lão đầu ưỡn ngực, dường như khá tự hào đối với thân phận của mình.
“. . . . . . .” Người không biết còn tưởng hắn là Phương lão thái gia đấy! Người Phương gia tìm bọn họ dường như có chút không thỏa đáng, trừ Phương Gấm tới chờ trước cửa nhà bọn họ mấy lần, thì hai bên dường như không có chút liên quan nào nha.
“Đại quản gia, đừng phí lời với bọn họ, mau bắt bọn họ đem về.” Không đợi Tề Hoan nói xong, đã thấy cách đó không xa có một tiểu nha đầu mặc váy xanh chạy tới, Tề Hoan biết nha đầu này, đây không phải là nha hoàn thiếp thân của Phương Gấm hay sao, nàng ta cho tới giờ vẫn chưa từng rời Phương Gấm nửa bước, tại sao hôm nay lại một mình đến đây a.
“Hai vị, mời.” Đại quản gia kia mặc dù rất muốn làm theo ý Tiểu Thúy, nhưng hai người này thân phận không rõ ràng, ngay cả lão gia điều động nhân lực cũng không tra ra thân phận của bọn họ, hơn nữa bọn họ căn bản không hề bị nội công của mình đả thương, sợ là cũng không vô hại như bề ngoài.
Nếu Tề Hoan biết được vị đại quản gia này cho rằng nàng rất vô hại, không biết nửa đêm đang ngủ có thể vui vẻ quá mà cười đến tỉnh hay không. Sống hơn một nghìn năm, đây là lần đầu tiên có người đánh giá nàng như vậy.
Lời đại quản gia khiến khóe miệng Mặc Dạ khẽ nhếch lên, hắn hạ mắt nhìn Tề Hoan một chút, không tỏ thái độ ngay.
“Vậy thì đi một chuyến đi.” Thật vất vả mới tới Cẩm Tú thành một lần, dù sao cũng phải đến Phương phủ hào hoa nhất nơi này dạo chơi một lần mới không gọi là uổng chuyến đi nha!
Trên đường đi đến Phương phủ, Tề Hoan mấy lần muốn tìm cách bắt chuyện với Đại quản gia kia, hỏi xem tại sao lão gia nhà hắn lại tìm bọn họ, ai ngờ miệng Đại quản gia ngậm chặt như dính kẹo cao su, hỏi cái gì cũng không chịu nói. Về phần Tiểu Thúy kia, mang theo vẻ mặt thống hận sâu sắc với Tề Hoan và Mặc Dạ, cũng không biết rốt cuộc Tề Hoan đã làm chuyện vô nhân đạo gì với nàng ta.
Phương phủ nằm ở phía đông Cẩm Tú thành, theo lý mà nói chỉ có phủ thành chủ mỗi thành mới được ở đây, nhưng rất hiển nhiên, Phương phủ so với phủ thành chủ còn có phân lượng hơn.
Phương gia thật ra cũng không xa hoa như trong tưởng tượng, đại môn sơn màu đỏ thẫm, phía trên treo một tấm biển vàng, viết hai chữ Phương phủ, chữ đề dưới tấm biển là do tiên hoàng lưu lại, xem ra đúng là có cơ sở để lớn lối.
Mặc dù Phương gia nổi danh nhờ thêu gấm, nhưng mọi người biết tới Phương gia là nhờ cuộc chiến tranh hơn ba mươi năm trước, lúc ấy phía Bắc Cẩm Tú thành không thuộc về quốc thổ Thiên triều, man di làm phản, là Phương lão thái gia cho hơn mười nhi tử dẫn dắt mấy chục vạn người chiếm lại nửa giang sơn vốn thuộc về man di.
Hơn nữa Phương lão gia tử lại là người thông minh, hắn biết cái gì gọi là công cao quá chủ, đợi đến khi thiên hạ ổn định, liền dẫn theo hai nhi tử cáo lão về quê. Mặc dù cuối cùng hơn mười nhi tử Phương gia chỉ còn lại hắn cùng hai đứa con trai, nhưng nhân khí Phương gia bọn họ không tệ lắm, hai nhi tử cưới vợ xong, đời sau liền có không ít con nối dõi.
Hơn nữa phu nhân con lớn lại xuất thân từ thế gia chức cẩm (gấm), phu nhân con thứ hai cũng là thế gia thứ tú (thêu), vì vậy mà Phương gia từ gia đình tướng quân biến thành gia đình thương nhân.
Tiên hoàng cũng cảm thấy có lỗi với Phương lão thái gia, dù sao người ta giúp mình đánh chiếm giang sơn, cuối cùng không được gì lại bị mình buộc cáo lão về quê, cho nên lúc sắp chết hắn lưu lại di chúc dặn dò đế vương đời sau, nếu không phạm phải sai lầm lớn, thì nhất định không thể động vào Phương gia.
Kết quả hắn không ngờ, thái tử mà hắn chọn làm hoàng đế được một ngày đã bị người ta đuổi khỏi long ỷ, hiện tại vị hoàng đế kế tiếp là Bát hoàng tử, người này chưa bao giờ được lão hoàng đế thích, mà hắn cũng vô cùng chán ghét phụ hoàng. Sau khi thượng vị, điều đầu tiên nghĩ đến là trị Phương gia, thật ra cũng chỉ vì nỗi căm ghét phụ hoàng của hắn mà thôi.
Tiếp đó Phương Gấm vì muốn hoàng đế vừa lòng, tránh toàn gia bị trị tội khi quân, đã đi đến chỗ Mặc Dạ xin chữ. Ai ngờ chữ không xin được, còn bất ngờ nhìn thấy một miếng vải gấm làm cho nàng vô cùng kinh ngạc.
Hôm đó nhặt miếng gấm đó xong liền bỏ chạy về nhà, rồi lại bị trúng phong hàn, vốn nghĩ rất nhanh sẽ khỏi, ai ngờ Phương gia mời vô số đại phu, thậm chí mời tới cả lão thái y đã cáo lão về quê, nhưng không một ai có thể trị khỏi bệnh phong hàn nho nhỏ này của nàng!
Phương đại lão gia thương yêu nhất chính là nữ nhi này, thấy đại phu không chữa khỏi, nữ nhi vốn luôn khỏe mạnh bây giờ càng ngày càng suy yếu, nên đã nghe lời phu nhân đi thỉnh đại tiên. Không ngờ, hắn thế nhưng tìm được một lão đạo ẩn cư trên núi có chút đạo hạnh.
Lão đạo kia nhìn ra được linh khí quanh người Phương Gấm bị biến mất một cách nhanh chóng, cho nên bệnh mới mãi không khỏi, nhưng hắn cũng không biết tại sao lại xuất hiện tình huống này.
Tra đi tra lại, cuối cùng khả nghi nhất chính là Mặc Dạ.
Sau khi bị đại quản gia dẫn vào cửa Phương gia, Tề Hoan đã trông thấy một đám người đứng ở cửa chờ bọn họ, vừa thấy hai người xuất hiện liền nhìn chằm chằm, vẻ mặt căm hận. . . . . . .
Không để ý đến những ánh mắt muốn giết người kia, Tề Hoan nắm tay Mặc Dạ chậm rãi đi vào đại sảnh Phương gia.
Phương lão gia đã ngồi trong đại sảnh từ sớm, bên tay phải còn bày một chén trà nhỏ, bên trong đã hơi nguội, xem ra hắn ngồi chờ ở chỗ này khá lâu.
“Lão gia, người đã mời tới.” Đại quản gia nhìn Phương đại lão gia rồi chắp tay hành lễ, sau đó lui xuống. Trong đại sảnh chỉ còn lại Tề Hoan và Mặc Dạ.
Phương lão gia kia thoạt nhìn dường như không có ý định tiếp khách, không bảo hai người ngồi, cũng không sai người dâng trà, chỉ nhìn chằm chằm bọn họ.
Qua một lúc lâu, Tề Hoan rốt cục không nhịn nổi nữa, “Tóm lại ngươi có chuyện gì, không có chuyện gì thì chúng ta đi đây.” Còn tưởng Phương gia có gì đẹp mắt, kết quả cũng chỉ là một tòa nhà xa hoa bình thường, so ra còn không bằng một phần trăm của Minh Hỏa điện.
Phương lão gia đảo mắt đánh giá Tề Hoan một lượt, khẽ nhíu mày, “Nơi này còn chưa đến phiên ngươi nói chuyện.” Hắn là điển hình kẻ mang chủ nghĩa đại nam nhân, hắn cho rằng nữ nhân chỉ có tác dụng sinh con dưỡng cái, trên căn bản không có bất kỳ quyền lợi gì. Nếu không phải phu nhân hắn có thể mang lại lợi ích cho gia tộc, thì hắn căn bản sẽ không hòa nhã với nàng.
Tề Hoan bị mấy lời này của Phương lão gia làm cho tức đến mức suýt nữa xông cửa ra ngoài, được lắm, bị người ta ghét bỏ rồi. Nàng chọc chọc Mặc Dạ, “Ngươi nói đi.”
Mặc Dạ nhìn Phương lão gia một cái, sau đó trầm mặc. Tề Hoan bình thường thích nhất là giận chó đánh mèo, hơn nữa còn thích cố tình gây sự, nếu bây giờ hắn mở miệng, lúc về nhất định nàng sẽ đem tội Phương lão gia khinh bỉ nữ nhân đổ hết lên đầu hắn. Đối với chuyện này, Mặc Dạ vô cùng cảnh giác, cho nên hắn tình nguyện không nói lời nào.
“Hừ.” Phương lão gia thấy Mặc Dạ căn bản không có ý định mở miệng giải thích, vỗ bàn, “Người đâu, mời đạo trưởng tới.”
Không đến một lúc sau, một lão đạo mặc áo bào màu xám tro đi đến, dẫn hắn tới chính là Đại quản gia, Đại quản gia kia vẻ mặt nịnh hót lấy lòng, chỉ thiếu mỗi chuyện quỳ xuống dập đầu hai cái thôi. Người với người quả nhiên chênh lệch rất lớn a!
Sau khi lão đạo kia đi vào, Phương lão gia cũng đứng lên, đem vị trí của mình nhường cho lão. Lão cũng không khiêm nhường, vén đạo bào ngồi xuống ghế, trên cao nhìn xuống phía Tề Hoan giống như đang ngồi trên công đường thẩm vấn phạm nhân.
Hắn bấm đốt ngón tay vài cái, cũng không biết tính cái gì, sau đó lại lấy ra một lá bùa màu vàng, Tề Hoan liếc nhìn lá bùa kia, là một tờ hỏa phù, thứ đồ vô dụng nhất, trừ để đốt lửa ra thì không thể dùng vào bất cứ việc gì.
Nhìn lá bùa được đốt trên tay lão, Đại quản gia cùng Phương lão gia vậy mà lập tức quỳ xuống, hô to thần tiên hiển linh.
. . . . . . . . . Đối với hành động của bọn hắn, Tề Hoan cũng chỉ có thể coi như không nhìn thấy.
Sau khi khoe khoang một hồi, lúc này lão đạo mới ngay ngắn ngồi xuống, “Hai người các ngươi chọc phải phiền toái lớn rồi!” ngữ khí như kẻ bề trên.
Tề Hoan quay đầu nhìn Mặc Dạ, hai người bọn họ đã làm gì? Mặc Dạ nhún nhún vai, hắn cũng không biết.
Nhìn hai người bọn họ vẫn không nhận tội, mặt lão đạo kia biến sắc, “Hừ, ta niệm tình hai ngươi tu hành không dễ, vốn định bỏ qua cho các ngươi, không nghĩ tới các ngươi đến chết vẫn còn không hối cải.” Dứt lời hắn lấy ra một thanh mộc kiếm, nhìn mộc kiếm lóe lên một tia sáng màu tím nhạt, hai mắt Tề Hoan sáng lên.
Trên tay lão đạo này có không ít đồ tốt a, thanh mộc kiếm này chính là làm bằng tử trụ, tử trụ vốn vô cùng hiếm có, hơn nữa tử trụ này ít nhất đã ngàn năm, càng trân quý hơn.
Xem ra, xuất thân của lão đạo này không tệ lắm.
“Yêu nghiệt, còn chưa chịu chết!” Lão đạo giơ kiếm lên đâm về phía Tề Hoan.
Tề Hoan đứng tại chỗ lo lắng nhìn lão đạo đâm về phía mình, kiếm kia mới tới trước mặt nàng, đã bị Mặc Dạ một phát bắt được, ngay sau đó biến thành màu đen, rồi thành một khúc củi.
Tề Hoan ôm mặt, phí của trời a! Mộc kiếm này ngâm rượu có thể dùng trừ quỷ, trừ cương thi, đối phó với yêu quái cũng có hiệu quả. Kiếm của lão đạo này rất tốt, nhưng Mặc Dạ là loại quỷ vượt khỏi phạm vi hắn biết, cho nên vừa chạm vào, kiếm này lập tức đã bị phá hủy.
Tử trụ ngàn năm a, năm đó nàng ở nhân gian cũng mới chỉ nhìn thấy một khúc nhỏ như ngón cái thôi.
Nhìn bảo kiếm của mình bị biến thành bộ dạng này, lão đạo cả kinh, vội vàng lui về phía sau. Mặc Dạ vốn cũng không định ra tay với hắn, nếu không hắn ta căn bản đã không có cơ hội lui về.
“Ngươi, hai người các ngươi chờ đó.” Nói xong lão đạo lập tức ngự kiếm chạy đi, đáng tiếc ngự kiếm thuật của hắn đúng là kém nhất trên đời, cho dù mình sợ độ cao thì vẫn siêu hơn hắn một chút. Tất nhiên, chỉ có Tề Hoan nghĩ như vậy. Một tu sĩ có thể khiến mình đâm phải núi đá như nàng thì không có quyền khinh bỉ bất cứ kẻ nào.
Kết quả ngân quang ảm đạm của lão đạo kia còn chưa chạy ra tới cổng, đã bị bắn trở về, Mặc Dạ lạnh nhạt nhìn hắn, “Rốt cuộc tìm chúng ta có chuyện gì?”
Lão đạo kia coi như thức thời, biết mình không phải đối thủ của Mặc Dạ, không đợi bức cung, đã thành thành thật thật đem ngọn nguồn mọi chuyện nói ra. Còn nói cho Mặc Dạ biết, kể từ khi Phương Gấm lấy được một tấm vải ở nhà bọn họ về, nàng liền biến thành như thế.
“Dẫn chúng ta đi xem.” Mặc Dạ bước lên, một tay nắm cổ áo của lão đạo, trực tiếp treo thân hình thấp bé lơ lửng lên giữa không trung, trừ với Tề Hoan, hắn hiển nhiên không hề có tính nhẫn nại với bất kỳ kẻ nào.
Phương lão gia tận mắt nhìn thấy đạo trưởng hàng yêu bị hàng phục thành bộ dạng như thế, sợ hãi đến hai chân mềm nhũn. Có lẽ họ đã sớm coi Mặc Dạ cùng Tề Hoan như yêu quái chuyên ăn thịt người.
Thật ra thì lúc đầu lão đạo cũng không hiểu lắm, hắn dùng tư pháp bí truyền của sư môn tra ra trên người Tiểu Thúy có yêu khí nhàn nhạt, cho nên mới nhận định Mặc Dạ là yêu quái.
Trên thực tế, bởi vì Kiều Xảo đưa y phục cho các nàng, nên lúc ôm y phục mới bị dính vào.
Sau đó, Tề Hoan cũng không giải thích mình rốt cuộc có phải yêu quái hay không, chỉ thành thật theo sát Mặc Dạ chuẩn bị xem náo nhiệt.
Cũng không biết Phương tiểu thư trộm thứ gì trong nhà bọn họ mà lại bị biến thành bộ dạng như thế. Trong nhà nàng vật nguy hiểm đều cất trong nhẫn trữ đồ, nàng ta có thể lấy được cái gì đây?
Lão đạo ngoan ngoãn dẫn bọn họ đi đến khuê phòng của Phương Gấm, vẻ mặt Phương lão gia vốn không tình nguyện, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Mặc Dạ, hắn lập tức đẩy cửa mời Mặc Dạ đi vào.
Gần đây, quả nhiên khuôn mặt hung ác dễ làm việc hơn.
Tề Hoan trề môi, chẳng lẽ thoạt nhìn nàng không có cảm giác tồn tại sao? Hay là hôm nào đó đi sửa dung mạo? Nhân tiện đem bộ ngực chỉnh cho lớn một chút. Cúi đầu liếc nhìn bộ ngực không quá đầy đặn của mình, Tề Hoan bĩu môi một cái.
Đi vào khuê phòng Phương Gấm, Tề Hoan cảm giác được có cái gì đó không ổn, trên bàn bày một khối lụa trắng, lụa trắng kia nhìn rất giống pháp bảo Ti Không Lăng của nàng, nhưng màu sắc lại khác. Có điều, trên tấm lụa trắng có một vết máu lớn. Một luồng khí khiến người ta không thoải mái từ trong tấm lụa tán ra ngoài.
“Cái này không phải là Ti Không Lăng?” Tề Hoan nhỏ giọng hỏi Mặc Dạ.
“Độ Ách Lăng.” Mặc Dạ nhìn vết đỏ chói mắt trên tấm lụa, túm lão đạo đến trước mặt mình, “Máu ở trên đó là từ đâu ra?”
“Chuyện này. . . . . . .chuyện này. . . . . . . ta nghĩ vật này có thể là pháp bảo, cho nên. . . . . . .”
“Ngươi trích máu nhận chủ rồi? Máu này là của ngươi sao?” Tề Hoan thắc mắc hỏi, cho dù trích máu nhận chủ, cũng quá nhiều đi.
Lão đạo kia lắc đầu, “Không có không có, không phải là của ta, ta vừa mới đến đây, còn chưa kịp.” Lão đạo nhìn ra được, vật mà Phương Đại tiểu thư lấy được từ nhà người ta hiển nhiên có lai lịch không nhỏ, mà tu vi của một nam một nữ này hắn không thể đối phó được. Sợ rằng Phương gia lần này mới thật sự bị phiền toái đây.
“Là ta trích.” Giọng Phương Gấm từ sau màn che trên giường truyền đến. Phương Gấm vén rèm lên, cánh tay tuyết trắng vẫn còn một vết dao, huyết nhục mơ hồ.
Mặc Dạ nhìn tấm lụa trắng, trong mắt hiện rõ vẻ chán ghét. Vật này mặc dù thoạt nhìn vô dụng, nhưng ý nghĩa của nó đối với hắn lại không như vậy.
“Bất luận ngươi ra giá bao nhiêu, xin hãy bán khúc gấm này cho ta.” Phương Gấm sắc mặt tái nhợt được nha hoàn dìu xuống giường. Tề Hoan nhìn khí sắc của nàng, hiển nhiên là do bị mất quá nhiều tinh khí, cách cái chết không còn xa nữa.
Thứ hút tinh khí của nàng, e rằng chính là Độ Ách Lăng này. Đây là đồ của Mặc Dạ, nhưng Tề Hoan chưa từng thấy hắn sử dụng. Lại nói, nếu Mặc Dạ thật sự muốn dùng nó làm vũ khí, thì đúng là có chút không hợp hình tượng.
Mặc Dạ nhìn Phương Gấm không nói gì, nhưng thông qua vẻ mặt, Tề Hoan có thể hiểu gần như chắc chắn, Mặc Dạ rất muốn giết nữ nhân này.
“Vật này đã bị dính máu của ta, nhất định không thể tẩy sạch được, không bằng bán cho ta đi, ta ra giá một ngàn lượng hoàng kim.” Phương Gấm bởi vì kích động nên hô hấp không ổn định, thoạt nhìn có vẻ như sắp ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Một ngàn lượng vàng, mua tấm vải bình thường đúng là khổng lồ, nhưng để mua một pháp bảo mà Tề Hoan nhìn không ra phẩm cấp, cảm giác thật không khác gì cầm đá mua báu vật.
Mặc Dạ trầm mặc nhìn Phương Gấm, rồi cách không bắt lấy Độ Ách Lăng, trên tay hắn đột nhiên xuất hiện một luồng lửa màu đen, khi định tẩy vết máu ra khỏi tấm vải, đột nhiên một luồng ma khí khủng khiếp bắn tay hắn ra.
“Chết tiệt.” Nhìn Độ Ách Lăng không nghe lời bay tán loạn giữa không trung, Mặc Dạ đưa tay kéo nó lại, sắc mặt khó coi dị thường.
“Sao vậy?” Ma khí này khiến Tề Hoan cảm thấy vô cùng quen thuộc, giống luồng khí tức ở trong cơ thể mình, nhưng thời điểm nó bộc phát, nàng đột nhiên có loại dự cảm xấu. Theo tu vi tăng lên, dự cảm của nàng mặc dù không thể nói là hoàn toàn chính xác, nhưng cũng đủ để nàng sinh lòng kiêng kị.
Độ Ách Lăng khác với Ti Không Lăng, mặc dù năm đó Tề Hoan đã trích máu nhận chủ với Ti Không Lăng, nhưng Ti Không Lăng vốn thuộc tính ôn hòa, chỉ suýt nữa hút khô Tề Hoan mà thôi. Còn Độ Ách Lăng thì khác, sau khi dính máu, ma khí mà Mặc Dạ đã lưu lại lúc trước sẽ bộc phát toàn bộ, luồng khí này hắn không thể che dấu được, sợ rằng đã hấp dẫn sự chú ý của kẻ có tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.