Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 140: Đã để ông phải thất vọng rồi, phụ thân



Chọc phải phiền toái rồi.” Phát hiện cỗ hơi thở vẫn luôn lần theo dấu vết của mình đã bay về hướng Nhân Gian, trong mắt Mặc Dạ hiện lên một tia sắc lạnh.
“Hả, Tiên giới sao?” Tề Hoan vừa nghe Mặc Dạ nói, thần sắc khẽ biến, đừng a, nàng vẫn chưa sống đủ cuộc sống ở Nhân Gian đâu, những người đó chạy tới đây làm gì.
“Không, là ca ca thân yêu của ta.” Thuận tay thu hồi Độ Ách Lăng, hai mắt Mặc Dạ đột nhiên lóe ra ánh sáng đỏ như máu, trực tiếp xuyên qua người Phương Gấm, hai mắt Phương Gấm dại đi, vô lực ngã xuống.
Sau khi Phương Gấm ngã xuống, những người khác trong phòng cũng lần lượt hôn mê bất tỉnh. “Ngươi xóa sạch trí nhớ của bọn họ?” Pháp thuật của Quỷ tiên Tề Hoan không biết rõ lắm, bởi vì trên thực tế Mặc Dạ không mấy khi dùng đến.
Có điều, xem tình trạng của bọn họ, dường như cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng.
“Ừ.” Mặc Dạ khẽ nhếch khóe miệng, hắn thật sự đã xóa đi trí nhớ của mấy người này, có điều Phương Gấm kia, đã không thể sống được nữa.
Pháp thuật của Quỷ Tiên âm khí rất nặng, người phàm chịu một lần sẽ bị tổn thương nguyên khí nặng nề, ốm mười ngày nửa tháng đã xem như thể chất tốt rồi, còn Phương Gấm kia, đã bị mất quá nhiều tinh khí, hơn nữa còn phải chịu pháp thuật của hắn, căn bản không thể sống quá hai ngày nữa.
Những lời này, Mặc Dạ không định nói cho Tề Hoan biết, chỉ lấy một mạng của nàng ta, đã xem như nhân từ rồi.
Nếu không phải vì nàng ta, làm sao lại gặp phải nhiều phiền toái như vậy.
Đêm khuya, cửa sổ phòng ngủ khép hờ, ánh trăng vàng nhạt xuyên qua cửa sổ, bên ngoài bóng cây lắc lư, gió thổi làm cho những phiến lá lay động xào xạc, song tất cả đều không làm phiền tới hai người đang ngủ say.
Tề Hoan để trần nửa người, toàn thân vắt qua người Mặc Dạ. Mặc Dạ tay phải ôm lấy nàng, hai con mắt đỏ như máu trong bóng tối phát ra u quang khiến người ta kinh hãi. Hắn không cần ngủ, thật ra thì Tề Hoan cũng không cần, chẳng qua là nàng thích cách sống của phàm nhân mà thôi.
Cách khi trời sáng một lúc, Mặc Dạ không muốn ngủ, cũng không muốn nằm ngẩn người một mình. Cho nên, hắn véo khuôn mặt Tề Hoan, không có phản ứng. Lại véo mũi nhỏ của nàng, Tề Hoan hừ hai tiếng, bất mãn hất hất tay, cũng không biết nàng vô tâm hay cố ý, mà một cái tát này vừa vặn tát bốp vào mặt Mặc Dạ.
. . . . . . . Mặc Dạ thế nhưng tinh thần bất khuất, tuyệt đối không bị ngăn cản bởi một chút chuyện nhỏ này. Hắn dùng một tay nâng cằm Tề Hoan, sau đó cúi đầu cắn lên môi nàng, mới đầu khá ôn nhu, trong lúc Tề Hoan mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê định hôn lại hắn, thì Mặc Dạ bất ngờ cắn trên môi nàng một cái.
Ngao! Tất nhiên tiếng kêu của Tề Hoan so ra nghe hay hơn một chút, nhưng cũng không khác bao nhiêu. Thật ra hắn cắn không đau, nhưng cũng đủ để đánh thức Tề Hoan đang ngủ không biết trời đất gì tỉnh dậy.
“Ngươi làm trò gì thế?” Vốn buồn ngủ lại bị hắn làm ầm ĩ như vậy, ai còn có thể ngủ được a! Tề Hoan bất mãn chọc chọc vào ngực trần của Mặc Dạ.
“Một mình nàng ngủ không cô đơn sao, ta nói chuyện phiếm với nàng.” Một tay Mặc Dạ nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới của Tề Hoan vừa bị hắn cắn, trong mắt mang theo ý cười.
“Ngươi đi chết đi. . . . . . .” Mệt mỏi tựa vào vai Mặc Dạ, “Ta thật vất vả mới thấy buồn ngủ a!”
“Hay ta bắt hai con sâu cho nàng?”
“Khốn kiếp!” Tề Hoan dùng sức ấn bả vai Mặc Dạ xuống, túm một tay của hắn, ra sức gặm.
Bàn tay Mặc Dạ vốn để bên hông chậm rãi di chuyển lên vai nhẵn mịn của Tề Hoan, cái yếm vốn buộc trên cổ đã sớm rơi ra từ lúc nào không biết.
Gặm một lúc, cũng không thấy Mặc Dạ hừ lấy một tiếng, Tề Hoan bĩu môi ra vẻ ghét bỏ đẩy tay hắn sang một bên. Nửa ngồi trên người Mặc Dạ vừa định xoay người đi uống nước, ai ngờ chưa kịp xuống giường, đột nhiên đã bị Mặc Dạ đè trở về.
“Sao vậy?”
“Nàng không cảm thấy ta nửa đêm đánh thức nàng, rất không dễ dàng sao?”
. . . . . . . . Bản thân ta cảm thấy ngươi không có ý tốt a! Tề Hoan nhìn hắn chằm chằm, hắn muốn làm gì, một canh giờ trước, hắn còn đang làm gì a, chẳng lẽ hắn không biết mệt sao!
“Nam nhân này, ngươi thu liễm, thu liễm cho ta.” Túm chiếc gối bên cạnh ném vào trong ngực Mặc Dạ, Tề Hoan không chút khách khí một cước đá văng hắn. Nói đùa gì chứ, làm đến hơn nửa đêm vẫn còn muốn nữa, nam nhân này là sắc quỷ à!
“Thật vô tình nha.” Mặc Dạ bị Tề Hoan đạp một cước quay trở lại nằm ngửa trên giường, híp mắt nhìn nàng chỉ khoác chăn đơn chạy xuống giường, mặc dù đem mình bao thành bánh chưng, nhưng chính như thế lại khiến Mặc Dạ cảm thấy hấp dẫn.
“Ta là vì muốn tốt cho ngươi a, lão già!” Tề Hoan không chút lưu tình đả kích lòng tự ái của Mặc Dạ. Không có biện pháp, nam nhân này thật đúng là muốn ăn đòn, đánh không lại hắn đã đành, nếu như đấu khẩu vẫn không thể chiếm chút tiện nghi, thì nàng cũng quá thiệt rồi.
“Ừ, là nàng câu dẫn ta.” Nhìn Tề Hoan bưng chén trà đi tới, Mặc Dạ cười híp mắt vươn hai tay ra.
“Đúng nha, ta quả nhiên là tự tạo nghiệt.” Nhấp một ngụm trà, Tề Hoan cúi đầu đem trà trong miệng bón cho Mặc Dạ, “Ta rất lo lắng nha, nếu như ta không cần ngươi, không ai muốn ngươi thì phải làm sao bây giờ.”
. . . . . . . . Thì ra hắn thoạt nhìn có vẻ không ai muốn, Mặc Dạ đảo mắt, một tay cầm lấy chén trà vứt lên trên bàn, sau đó hai tay ôm Tề Hoan trở về giường, vẻ mặt hăng hái bừng bừng chuẩn bị làm việc.
Ngay lúc Mặc Dạ ăn xong món khai vị, chuẩn bị ăn món chính, thì vẻ mặt hắn đột nhiên biến sắc, thân thể Tề Hoan cũng cứng ngắc lại. Thật to gan, có người dám nghênh ngang đi vào địa bàn nhà bọn họ, hơn nữa người này cũng coi như thông minh, còn biết chỗ này có bố trí kết giới.
Hai người liếc nhau một cái, Mặc Dạ kéo Tề Hoan dậy, tay vung lên, một bộ y phục màu làm nhạt được mặc chỉnh tề trên người Tề Hoan. Đây chính là điểm tốt lớn nhất khi làm Quỷ Tiên, tiện tay là có thể biến ra một bộ y phục khá bền, buổi tối Mặc Dạ tự mình xé, đến ban ngày lại tự biến ra.
Hình như nam nhân này có sở thích xé y phục, đứa trẻ đáng thương, thật vất vả mới có được một sở thích cũng không dễ dàng gì, tạm thời cứ chiều theo hắn vậy.
Tề Hoan đi theo Mặc Dạ ra phía sau phòng ngủ, vị khách đang đứng trong đình viện, chắp tay sau lưng nhìn những đóa hoa kiều diễm trong vườn. Hoa này đều do Tề Hoan thu thập được ở Lôi Thần điện, mặc dù không có Hoa Tiên, nhưng cũng linh khí mười phần.
“Đã lâu không gặp, Mặc Dạ.” Người nọ quay đầu, vẻ mặt tươi cười ôn hòa, nếu không phải khóe miệng hắn lóe ra hai chiếc răng nanh, thì Tề Hoan thật sự không nhìn ra được đây chỉ là một cương thi.
Cương thi trong truyền thuyết đâu rồi, trước kia lúc đọc tiểu thuyết, Tề Hoan thích nhất nam chủ cương thi, vừa đẹp trai vừa lợi hại, còn có hai chiếc răng nanh khiêu gợi. Nhưng khi nhìn hai chiếc răng nanh trong miệng Tinh Hoàng xong, tất cả ảo tưởng của Tề Hoan đối với cương thi đều tan biến hết, răng nanh kia nhìn sao cũng không ra được vẻ gợi cảm, thật sự khiến người ta toàn thân rét run.
“Tinh Hoàng.” Mặc Dạ nhìn vị ca ca giết phụ thân, cũng không hề kích động, hai huynh đệ giống như không có bất kỳ khoảng cách nào. Đều là người hai mặt nha, Tề Hoan chép miệng.
Nếu Mặc Dạ không quen biết Tề Hoan, sợ rằng hắn cũng sẽ giống như Tinh Hoàng, thậm chí còn kinh khủng hơn nhiều.
“Xem ra cuộc sống của ngươi không tệ.”
“Nếu ngươi không đến quấy rầy, thì càng tốt hơn.”
“Ha ha, ta vốn không muốn quấy rầy ngươi, chẳng qua ta cần một thứ trong tay ngươi, cho nên chỉ đành xin lỗi vậy.” Trong mắt Tinh Hoàng hiện lên một tầng sáng màu vàng.
“Là cái này sao? Ngươi giết Mặc Ngự chính là vì cái này?” Mặc Dạ lấy Độ Ách Lăng ra, lụa trắng quấn trên tay hắn, không ngừng chuyển động, giống như một con cá.
Khóe miệng Tinh Hoàng mỉm cười, “Không hổ là đệ đệ thân ái của ta.” Tinh Hoàng nhìn Độ Ách Lăng, trong mắt hiện lên vẻ u ám không rõ.
“Hắn muốn cái này để làm gì?” Tề Hoan nhỏ giọng hỏi một câu, vật này thoạt nhìn rất trân quý sao? Chẳng nhẽ giết phụ thân của mình, chỉ vì một pháp bảo không có tác dụng gì sao?
“Độ Ách Lăng. . . . . . . . . Phía trên nó có ghi lại《 Ma chi đạo 》, một trong số bí tịch lục đạo trong truyền thuyết, ta nói đúng chứ?” Tinh Hoàng cười nói vô cùng tự tin, hắn điều tra đã nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể sai được. Đồ vật hắn tìm kiếm suốt vạn năm, cuối cùng đã tìm được.
Ai ngờ Mặc Dạ lại chậm rãi lắc đầu, “Ngươi nhầm rồi, phía trên này đúng là có ghi lại một trong những bí tịch lục đạo, nhưng không phải bí tịch 《 Ma chi đạo 》.”
“Chẳng lẽ là《U Minh chi đạo 》!? Sao có thể?!” Suy đoán này khiến sắc mặt Tinh Hoàng trở nên vô cùng đặc sắc, hắn cho dù không biết gì cũng hiểu được,《U Minh chi đạo 》tuyệt đối không thể luyện. Thật lâu sau, Tinh Hoàng mới mở miệng, “Ngươi luyện?”
“Nếu không ngươi nghĩ tại sao ta lại đứng ở chỗ này?” Mặc Dạ dường như không hề lo lắng Tinh Hoàng sẽ tiết lộ bí mật của mình. Lúc hắn sắp chết, chỉ có Tinh Hoàng nhìn thấy. Tinh Hoàng cũng biết hắn căn bản không sống nổi nữa, nhưng không ngờ Mặc Dạ vẫn còn sống, hơn nữa thậm chí tu vi còn tăng lên.
“Tất cả mọi người đều biết mẫu thân của ta năm đó để lại hai bản bí tịch lục đạo, tất cả mọi người đều cho rằng hai bản kia nàng để lại cho Mặc Ngự, điều này ngay cả Mặc Ngự cũng tin, đáng tiếc, chỉ là nói dối.”
Mặc Dạ bình thản nói. Dường như chuyện này không hề liên quan tới hắn.
“Đúng vậy, nàng lừa mọi người. Nếu không ta cũng sẽ không giết Mặc Ngự, dù sao hắn cũng là phụ thân của chúng ta.” Cảm xúc của Tinh Hoàng rất nhanh đã khôi phục bình thường.
Mặc Dạ cúi đầu nhìn Độ Ách Lăng trắng như tuyết, mẫu thân hắn năm đó bị Tiên giới và Thiên Ma giới vây công, giết nàng chỉ vì trong lúc vô tình nàng có được bí tịch lục đạo, trong đó 《 Ma chi đạo 》cùng 《U Minh chi đạo 》được nàng ghi lại trong hai kiện pháp bảo,《 Yêu chi đạo 》 bị Tiên giới hủy đi, còn lại ba bí tịch bị lưu lạc ở Nhân Gian.
Nhiều năm qua, Tiên giới không phải không có ai muốn hủy đi ba bản bí tịch kia, nhưng vì đủ loại nguyên nhân mà phải từ bỏ ý niệm này. Hơn nữa, ba bản bí tịch đó căn bản không ai có thể luyện thành.
Ban đầu từng có Tiên nhân hạ phàm, tập hợp đủ ba bản bí tịch, vọng tưởng muốn xem truyền thuyết lục đạo rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, kết quả là hồn phi phách tán.
Lục đạo, không phải người hữu duyên thì không thể tu luyện.
Hắn có thể luyện《 Ma chi đạo 》cùng 《U Minh chi đạo 》, nhưng mẫu thân trước lúc lâm chung đã bắt hắn phải thề, cả đời không được xem 《U Minh chi đạo 》, nhưng hắn đã nuốt lời.
Bởi vì hắn phải sống, hắn không thể để Tề Hoan sống một mình.
“Năm đó khi ông ta vứt bỏ mẫu thân của ta, thì đã không còn là phụ thân ta nữa.” Mặc Dạ cười nhạt, hắn vĩnh viễn sẽ không quên, phụ thân đỉnh thiên lập địa của mình, được người đời xưng tụng là Luân Chuyển Vương, lại đứng nhìn những người đó vây giết mẫu thân, trơ mắt nhìn nàng chết trong tay những người đó, bất động.
Cuối cùng, ông ta kéo tay Mặc Dạ, rời khỏi nơi đó. Sau khi trở lại Thiên Ma giới, ông quỳ gối trước mặt hắn khóc thảm thiết giống như hài tử, chỉ là. . . . . . Còn kịp sao? Năm đó Mặc Dạ đã nói với ông ta, bảo ông ta đừng thương tâm nữa. Bởi vì ông ta đã mất đi tư cách đó.
Lúc trước sau khi tu thành 《 Ma chi đạo 》trên Ti Không Lăng, Mặc Dạ liền tiện tay vứt xuống Nhân Gian. Có thể do hắn đột nhiên tâm huyết dâng trào, cũng có thể hắn ở Thiên Ma giới đã quá nhàm chán, khi đó hắn đột nhiên rất muốn biết, Ti Không Lăng đang ở trong tay ai, chủ nhân của Ti Không Lăng là hạng người gì, ý nghĩ đó chỉ vừa mới thoáng qua mà không hiểu sao càng ngày càng mãnh liệt. Cho nên hắn đáp ứng Mặc Ngự cứu người đàn bà kia, xuống Nhân Gian.
Kết quả, thời điểm nhìn thẩy tân chủ nhân của Ti Không Lăng, Mặc Dạ đột nhiên cảm thấy, trái tim đã mấy vạn năm không đập của mình, đột nhiên có cảm giác.
Một nữ nhân có thể làm cho hắn cười, làm cho hắn tức giân, một nữ nhân không để ý gi cứ thế xông vào lòng hắn, dù thế nào cũng không chịu rời đi.
“《 Ma chi đạo 》đâu?” Lời Mặc Dạ nói khiến Tinh Hoàng trầm mặc hồi lâu, lúc sau, hắn mới ngẩng đầu lên, thần sắc có vẻ kỳ quái.
Mặc Dạ nhún nhún vai, “Vĩnh viễn biến mất rồi.”
“Ngươi gạt ta!”
“Ngươi vì sao phải chấp nhất 《 Ma chi đạo 》đó, bản bí tịch kia cũng không thể khiến người ta một bước lên trời, trái lại có thể khiến người ta chết không có chỗ chôn.” Nếu 《 Ma chi đạo 》thật sự lợi hại như vậy, thì lúc luyện xong nó Mặc Dạ đã sớm trở thành Vương của Thiên Ma giới rồi.
“Ta chỉ muốn nhìn một lần, một lần thôi là đủ rồi.” Giọng Tinh Hoàng dường như ẩn chứa vẻ cầu xin, điều này khiến Tề Hoan cảm thêm kỳ quái. Về phần Mặc Dạ, hình như hắn đã biết cái gì, cho nên vẻ châm chọc càng hiện rõ trên mặt hắn.
“《 Ma chi đạo 》mà ta tu, là bản bí tịch được mẫu thân dùng linh thức viết nên, chỉ cần ta xem xong, chữ liền biến mất.”
Lời Mặc Dạ nói làm cho Tinh Hoàng thoáng cái như già đi mười tuổi, Tề Hoan nhìn hắn, cảm giác có chỗ nào đó không đúng. Mới đầu Tề Hoan chỉ thấy hơi kỳ lạ, khí chất trên người Tinh Hoàng dường như có vẻ không giống lúc trước.
Cho dù Mặc Dạ nói hắn biến thành cương thi, nhưng khí chất cũng không thể thay đổi nhanh chóng như vậy được.
“Đã để ông phải thất vọng rồi, phụ thân.”
“. . . . . . . Con quả nhiên đã sớm biết.”
“Chuyện năm đó ông thu cốt của Âm Hỏa Vương, đem hắn trở thành một trong tứ vương, ta đều biết.” Mặc Dạ mỉm cười, “Nếu ông thật sự đã chết, Âm Hỏa lập tức bị dập tắt, hắn cũng sẽ chết theo.”
“Còn có chuyện gì của ta, mà con không biết?” Tinh Hoàng, không, hẳn phải là Mặc Ngự cười khổ hỏi.
“Rất nhiều, nói ví dụ như, vì sao ngươi lại muốn chiếm đoạt thân thể của Tinh Hoàng, hắn khác ta. Hắn là thật lòng sùng bái ngươi.”
“Đáng tiếc, ngay từ đầu, hắn chỉ là vật chứa do ta bồi dưỡng mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.