Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 152: Kim Thân Bất Diệt



Vốn Minh Vương không có ý định mang theo Tề Hoan xuống sâu dưới tầng địa ngục thứ mười, chỗ đó thật sự quá nguy hiểm, một mình hắn xuống dưới đã là ốc không mang nổi mình ốc rồi, mang theo Tề Hoan không chừng sẽ phát sinh ra chuyện gì đó.
Nhưng Tề Hoan lại nói một câu rất đúng, không có nàng thì Minh Vương cũng không có biện pháp đi vào tầng địa ngục thứ mười một, mềm mỏng cứng rắn, cuối cùng Minh Vương gật đầu đáp ứng mang theo Tề Hoan xuống dưới tìm kiếm.
Cũng may mười tầng địa ngục không có khủng bố như trong tưởng tượng, thực lực của Minh Vương cũng rất cường đại, chỉ riêng áp lực cường đại trên người hắn tỏa ra đã khiến đám quỷ thú của mười tầng địa ngục không dám xuất hiện rồi. Mười tầng địa ngục cũng không lớn lắm, đi theo Minh Vương dạo qua một vòng, bọn họ đều không phát hiện ra cái gì.
Cứ như vậy đi xuống, mãi cho đến tầng địa ngục thứ 36, vẫn như cũ không thu hoạch được gì, vốn Tề Hoan còn định tiếp tục, nhưng Minh Vương lại nói đã đến thời hạn của Tiên giới, Tề Hoan phải trở về.
Cho dù nóng lòng muốn tìm Mặc Dạ, nhưng đây không phải chuyện một sớm một chiều, Tề Hoan cũng chỉ có thể nghe lời Minh Vương, để hắn đưa nguyên thần của mình về Tiên Giới.
Sau khi Tề Hoan trở về, Minh Vương cũng không rời khỏi tầng 36 địa ngục U Minh, hắn đứng giữa không trung, cúi đầu nhìn đoàn oán khí đen đặc dưới chân đang không ngừng quay cuồng, nhịn không được thở dài, “Nàng cũng đã đến, vì sao ngươi không đi ra nhìn mặt một lần.”
Từ khi bước vào địa ngục U Minh, Minh Vương đã cảm nhận được hơi thở của Mặc Dạ, hai người mặc dù con đường tu luyện không giống nhau, nhưng năng lực cảm ứng với oán khí của Minh Vương lại rất mạnh. Mà Tề Hoan, thứ nhất do tu vi của nàng tương đối thấp, thứ hai bây giờ nàng còn chưa khống chế tốt lực lượng lôi điện trong cơ thể, vừa gặp phải oán khí dơ bẩn, thân thể liền tự động phản kháng, cho nên nàng căn bản không cảm nhận được điều này, cũng không biết kỳ thật Mặc Dạ đang đứng trong địa ngục U Minh.
Tại Minh giới, nơi thích hợp nhất để tu luyện chính là địa ngục U Minh, thế nhưng lúc này Mặc Dạ không phải đang tu luyện.
Mặc dù Minh Vương có thể cảm nhận được sự tồn tại của Mặc Dạ, nhưng căn bản không thấy được thân thể hắn, bởi vì toàn bộ oán khí trong không gian này đều do Mặc Dạ biến thành.
Tuy đinh Diệt Thần cuối cùng hạ xuống lệch một chút, nhưng tổn thương đối với Mặc Dạ lại vô cùng to lớn, oán khí vẫn chưa vững chắc trong cơ thể bị đinh Diệt Thần làm tiêu tán toàn bộ, cho dù còn thần trí, nhưng muốn gặp Tề Hoan, hắn cũng không có biện pháp nào.
Minh Vương phát hiện mình nói cả buổi, vẫn không thấy Mặc Dạ có phản ứng, chỉ có thể đi vào bên trong luồng oán khí cuồn cuộn kia. Giơ cổ tay ra, móng tay trái bén nhọn xẹt một cái, lập tức, máu đỏ tuôn trào.
Những oán khí vốn rời xa thân thể Minh Vương trong nháy mắt bắt đầu bao phủ lấy toàn thân hắn. Trọn vẹn nửa canh giờ, Minh Vương mới phất tay đánh tan luồng oán khí, máu trên cổ tay hắn đã không còn chảy nữa, thế nhưng sắc mặt lại vô cùng khó coi, ắt hẳn là do mất máu quá nhiều.
“Lần này có thể đi ra chưa?” Minh Vương lầm bầm lầu bầu, sau nửa ngày, rốt cục cũng trông thấy một bóng dáng gần như trong suốt xuất hiện ở trước mặt. Nhìn không rõ ngũ quan, chỉ là một cái bóng mà thôi.
“Đừng mang nàng tới nữa.” Chỉ một câu, sau đó oán khí thật vất vả ngưng tụ thành hình người kia lại một lần nữa tiêu tán.
Mình dùng nửa vạc máu, cư nhiên chỉ đổi lấy một câu như vậy, Minh Vương tức đến nỗi suýt nữa hộc máu.
Hắn khó chịu lắc lắc tay áo, “Ta quản ngươi chắc.” Sau đó bước vào cửa ra mà Tề Hoan để lại, sau khi lối ra dần dần biến mất, những oán khí đen đặc tiếp tục quay cuồng.
Nhưng, nếu nhìn kỹ lại có thể phát hiện, oán khí bao vây lấy một bộ xương cốt do huyết khí ngưng tụ thành. Thời điểm Mặc Dạ tu thành Quỷ Tiên, bản thể đã bị Lôi Thần và Thiên Lôi dùng sấm sét đánh nát, cho nên thân thể hắn là do oán khí trực tiếp ngưng tụ thành.
Lẽ ra, nếu như hắn không bị thương tổn nghiêm trọng, vẫn có thể dùng oán khí ngưng tụ thành bản thể, nhưng đinh Diệt Thần dù sao cũng là Pháp Khí đặc biệt đối với hắn, sau khi hắn trúng chiêu, thiếu chút nữa thần trí cũng biến mất theo, cho dù muốn ngưng tụ về bản thể, ngắn nhất cũng phải mất mấy chục vạn năm.
Cho nên, hắn cần phải có đồ dẫn dắt. Bộ xương cốt này, chính là vật dẫn hắn cần để ngưng kết thân thể.
Thời điểm Minh Vương đến đây, chỉ phát hiện ra hơi thở của Mặc Dạ, chứ không có phát hiện ra trong địa ngục U Minh này còn có một người, nói đúng hơn là một cương thi.
Cương thi kia chính là Mặc Ngự mượn thân thể của Tinh Hoàng sống lại, nhưng so với lần gặp mặt trước, Mặc Ngự trông già hơn rất nhiều.
Theo lý mà nói, cương thi không già không chết, nhưng ông ta dường như ngoại lệ. Một đầu tóc dài đen nhánh đã trở nên hoa râm, trên mặt cũng xuất hiện từng chấm từng chấm đồi mồi, nếp nhăn hiện đầy khóe mắt khóe miệng, thân thể cường tráng rắn chắc lúc trước vậy mà hôm nay gầy như que củi.
Nửa người dưới của ông ta cũng bị oán khí bao vây, nhưng vẫn không nhúc nhích, ánh mắt có chút ngây ngốc nhìn bộ xương khô bị vây trong oán khí kia, nhìn nó từ màu máu ngưng tụ thành khô lâu màu vàng.
Quá trình này nhìn như đơn giản, nhưng trên thực tế, y đã nhìn trọn vẹn mười năm, cuối cùng thấy được một tia hi vọng. Hơn nữa lúc nãy Minh Vương tiêu hao nhiều máu như vậy, khiến bộ xương cốt kia được cường hóa không ít, chắc chắn chỉ cần y chịu chờ đợi, cuối cùng sẽ có một ngày khôi phục như lúc ban đầu.
Mặc Ngự biết cho tới bây giờ mình đều không phải một người cha tốt, nhi tử hận y đến tận xương tủy cũng phải thôi. Nhưng mà. Dù sao đi chăng nữa Mặc Dạ cũng là con của hắn, là con của hắn và Diệt Tuyết.
Đời này nữ nhân duy nhất y yêu chính là Diệt Tuyết, chuyện duy nhất y hối hận chính là đáp ứng Diệt Tuyết nhìn Mặc Dạ lớn lên, tuyệt đối không được buông xuôi rời đi cùng nàng.
Không biết trải qua bao nhiêu năm, hình ảnh người con gái áo trắng cao quý trang nhã nhưng thật ra rất bướng bỉnh trong lòng y, bây giờ lại dần dần mơ hồ theo thời gian, cho dù mỗi ngày nhìn bức hoạ của nàng, nhưng hình như y vẫn sắp quên mất nàng.
Trên đời, còn điều gì tàn nhẫn hơn chuyện này?
Mặc Ngự chưa từng nghĩ tới, bởi vì mình đi nhầm một bước, lại ép con trai biến thành Quỷ Tiên, thành địch nhân của lục đạo. Người làm phụ thân như y chỉ có thể trơ mắt nhìn, lại bất lực, giống như năm đó, y trơ mắt nhìn Diệt Tuyết tan thành mây khói.
Loại chuyện này, trải qua lần thứ nhất cũng đã quá đủ, y không có cách nào tiếp nhận lần thứ hai. Hơn nữa, nhi tử đã trưởng thành, chuyện y hứa hẹn với Diệt Tuyết cũng đã làm được, nghĩ tới, lúc này rời đi, Diệt Tuyết hẳn sẽ không oán trách.
Ánh mắt đục ngầu của Mặc Ngự khẽ di chuyển, nhìn bộ xương cốt kia tản ra huyết quang nồng đậm, thở dài. Nếu đây là lựa chọn của con, làm phụ thân như y cũng không có biện pháp ngăn cản. Y chỉ có thể lưu thứ này lại, hi vọng, con trai có thể cùng cô bé kia đi được xa hơn.
《Sách thí thần》lưu lại từ Thượng cổ đã nói, cương thi hoàng không cần hút máu để sống. Bọn họ có thể cung cấp máu cho chính mình, nhưng máu của bọn họ vô cùng quý giá, lấy hết máu toàn thân, có thể ngưng tụ thành Kim Thân bất diệt trong truyền thuyết. Thế nhưng, trên đó cũng không đề cấp đến Kim Thân bất diệt rốt cuộc là thứ gì, bởi vì chưa từng có ai gặp qua, thứ nhất, cương thi hoàng cơ bản đã không còn tồn tại, thứ hai, cương thi hoàng sau khi chết máu sẽ lập tức bốc hơi, mà khi bọn họ còn sống, cho dù là thần thú cũng chưa chắc có thể khiến bọn họ đổ máu.
Kỳ thật cái gọi là Kim Thân bất diệt, thực ra chỉ là một bộ xương khô mà thôi. Một bộ xương khô mang theo toàn thân tu vi của cương thi hoàng, sau khi tu đến tầng cao nhất, tu vi toàn thân đều ngưng tụ trong máu. Cho nên, trừ phi bọn họ tự nguyện, bằng không không ai có thể khiến bọn họ ngưng tụ thành Kim Thân bất diệt.
Mặc Ngự hẳn là kẻ vạn năm có một này, người duy nhất tu thành cương thi hoàng, chỉ sợ cũng là người duy nhất đem một thân tu vị ngưng tụ thành Kim Thân bất diệt.
Cương thi mất đi máu chẳng khác nào mất đi tính mạng, bọn họ không có Luân Hồi, vừa chết, sẽ không còn tương lai.
“Nhi tử, thật sự ta rất chán ghét con, nếu như không phải tại con, ta cũng không cần sống lâu như vậy.”
“Ta biết rõ, con cũng rất chán ghét ta, ta chẳng qua chỉ nhìn liếc qua nữ nhân con sủng hạnh, thế mà con liền vứt bỏ nàng ta, con ghét bỏ ta có cần biểu hiện rõ ràng như vậy không. Nhưng dù sao, so với ta, con may mắn hơn nhiều, ít nhất, nữ nhân của con còn sống, mà của ta thì đã vĩnh viễn biến mất.”
“Thật ra, cho dù con không nói, ta cũng có thể đoán được câu cuối cùng Diệt Tuyết là gì, con rất ghét ta sao?”
“Cũng may, đã không còn kiếp sau rồi. . . . . .” Mặc Ngự híp mắt, nhìn chằm chằm oán khí đang quay cuồng kia, cứ độc thoại một mình, cũng mặc kệ rốt cuộc có ai nghe thấy hay không. E rằng, đây là lần đầu tiên, cha con bọn họ thật sự mặt đối mặt bình tĩnh hòa nhã nói chuyện như vậy, cho dù Mặc Dạ không thể mở miệng.
Mặc Ngự hơi hé miệng, dường như còn muốn nói điều gì, nhưng y không còn cơ hội mở miệng nữa, con mắt đục ngầu hoàn toàn không nhìn thấy ánh sáng, thế nhưng, y lại đang cười, trước khi chết, y rốt cuộc nhìn thấy cái gì? Có lẽ, đây vĩnh viễn là một bí mật.
Những oán khí kia vẫn bao phủ xung quanh bộ xương cốt, trên bộ xương kia huyết khí kim quang phát ra càng nồng đậm, dường như có thể bao phủ toàn bộ không gian, trong địa ngục U Minh vẫn không chút tiếng động, cũng không biết đã qua|bao nhiêu năm, bên trong oán khí, bộ xương của Mặc Ngự càng lúc càng cường đại, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Giống như, từ đầu tới đuôi ông ta không hề xuất hiện, có lẽ, đây mới là kết cục tốt nhất.
Về phần Mặc Dạ có nghe được những lời nói kia của ông ta hay không thì có quan hệ gì đâu.
Nháy mắt, Tề Hoan tiếp quản Lôi Thần Điện đã qua trăm năm, trăm năm ở Tiên Giới mà nói thật sự rất ngắn, nhưng đối với Tề Hoan, thì càng ngày càng khó chịu, người nàng muốn tìm, căn bản không hề có động tĩnh gì. Sau này Minh Vương lại tìm nàng mấy lần, Tề Hoan đã giẫm đạp lên toàn bộ không gian địa ngục, nhưng vẫn không phát hiện ra một chút hơi thở nào của Mặc Dạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.