Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 159: Mặc Trưởng Lão



Mặc một bộ đạo bào rộng thùng thình màu xám tro hoàn toàn không lộ được những nét đẹp của hình thể, Tề Hoan âm thầm bĩu môi, bây giờ cuối cùng nàng đã hiểu được, hóa ra giới Tu Tiên vốn không có ánh mắt thẩm mỹ. Năm đó mình ở phái Thanh Vân, cho dù y phục có khó coi hơn nữa nhưng ít ra màu sắc cũng không quá tệ, chỗ này thì ngược lại, nhìn từ xa thật đúng là một đống khăn lau, một đống khăn lau không ai thèm.
Tề Hoan sửa soạn chưa được một lát đã có người tới gõ cửa, lần này người đứng ngoài chính là Tần trưởng lão, lão già kia nhìn thấy chỗ Tề Hoan được an bài cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ gật đầu với nàng ý bảo nàng đi theo mình.
Không thể không nói, môn phái này đúng là to lớn, có khi phải lớn gấp năm sáu lần phái Thanh Vân ngày trước.
Tần trưởng lão mang theo Tề Hoan và một đám trẻ con bước trên con đường rải đá cuội, giày dưới chân Tề Hoan cũng không được bền lắm, đi trên đoạn đường này chân liền cảm thấy hơi đau, sẽ không bị nổi hai cái bọng nước chứ, Tề Hoan có chút lo lắng nghĩ.
Chỗ Tần trưởng lão dẫn bọn họ đến cũng không quá xa, đi hơn hai mươi phút là tới, sau đó sẽ thấy một quảng trường rất lớn, trên quảng trường đã tụ tập rất nhiều trẻ con. Cũng may có mấy người lớn không khác Tề Hoan là bao, nhưng y phục trên người họ đẹp hơn của nàng nhiều, đều là màu xanh, giống như đạo bào của phái Thanh Vân, không đúng, phải nói là giống y như đúc.
Phát hiện ra sự chú ý của Tề Hoan tập trung trên người mấy nam nữ trẻ tuổi, Tần trưởng lão ho khan hai tiếng thu hút sự chú ý của nàng, sau đó mới chậm rãi mở miệng, “Những người kia là đệ tử nội môn.”
Đệ tử nội môn. . . . . . . Tề Hoan nheo mắt, “Trưởng lão, nơi này rốt cuộc là môn phái nào?”
“Nơi này chính là môn phái tu tiên số một đại lục Trung Châu——— phái Thanh Vân.” Tần trưởng lão sờ sờ mấy cái ria mép, ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiêu ngạo.
Khuôn mặt Tề Hoan méo đi một cái. Nơi này là phái Thanh Vân, hóa ra nơi này là phái Thanh Vân, như vậy thì nàng không có xuyên không, nhưng mà đây là niên đại nào rồi, tại sao nàng lại đến đây, những chuyện khó hiểu này cứ đảo tới đảo lui trong đầu nàng.
Thấy Tần trưởng lão mang theo đám trẻ con tới, một cô gái hơn hai mươi tuổi đi qua, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, “Tần trưởng lão, ngài đã tới.”
“Tiêu Tâm, đám trẻ này là do ta đưa tới, mong cô chiếu cố nhiều hơn.” Từ nét mặt của hai người trong lúc nói chuyện mà Tề Hoan có thể mơ hồ nhìn ra, dường như địa vị của Tần trưởng lão và vị đệ tử nội môn Tiêu Tâm này tương đương nhau, hoặc có thể nói là địa vị của Tần trưởng lão còn không cao bằng Tiêu Tâm!
“Tần trưởng lão khách khí rồi, a, đây là. . . . . . .” Tề Hoan đứng giữa đám trẻ con cao chưa tới một thước, muốn không bị để ý cũng khó, Tiêu Tâm chú ý đến nàng cũng là bình thường.
“Nàng ấy à, đứa nhỏ này phiền cô chiếu cố nhiều hơn một chút.” Tần trưởng lão nhìn Tề Hoan một cái, cũng không giải thích gì thêm, hai người dường như ngầm hiểu lẫn nhau, sau đó Tần trưởng lão khoát tay áo rời đi, để lại Tề Hoan đầu đầy nghi vấn.
“Mọi người hãy yên lặng một chút, chưởng môn sư bá sắp đến rồi.” Tiêu Tâm chỉ nhìn lướt qua Tề Hoan, sau đó liền đi vòng qua, cũng không có ý định nói chuyện phiếm với nàng. Tề Hoan nhìn vẻ mặt nàng ta, bĩu môi cười cười, phân biệt giai cấp thật nghiêm a.
Không đến một lát sau, đám mây mù vẫn bao phủ giữa không trung giống như bị một đạo kim quang chém thành hai nửa, Tề Hoan ngẩng đầu nhìn, từ trong bảy ngọn núi cao chót vót giữa tầng mây, một đạo kim quang dài chừng mười trượng lao về phía bọn họ. Đợi đến khi đạo kim quang đó ngày càng đến gần, Tề Hoan mới nhìn rõ, thì ra đó là một thanh phi kiếm màu vàng, trên phi kiếm là một nam tử trung niên tiên phong đạo cốt, nam tử này mặc một thân đạo bào trắng, bên hông thắt đai lưng cùng màu, ở giữa dùng một chiếc cúc hình bát quái để cố định.
Tướng mạo cũng khá, xem như anh tuấn tiêu sái, đáng tiếc không thể so được với hai sư điệt kia của mình. Tề Hoan có một sự thất vọng nho nhỏ, quả nhiên đời sau không bằng đời trước.
“Cung nghênh chưởng môn.”
Mấy đệ tử đang dẫn dắt đám trẻ con, còn có mấy đệ tử canh giữ bên ngoài vội vàng cúi chào, đạo sĩ kia gật đầu, hai chân động một cái. Tề Hoan chỉ cảm thấy hoa mắt, đã thấy hắn ngồi xuống vị trí chính giữa trong bảy chiếc ghế được bày sẵn cách mình hơn mười mét.
Sau khi chưởng môn xuất hiện, phía xa lóe ra năm tia sáng khác nhau, lần này xuất hiện ba nam hai nữ, bọn họ là sư huynh muội của chưởng môn. Nhìn sáu người ngồi xuống xong, Tề Hoan vẫn nhìn về phía mây mù, nhưng không thấy ai đi ra nữa.
Tiêu Tâm dường như hiểu được ý nghĩ của Tề Hoan, nhỏ giọng nói một câu, “Thất sư thúc không thích người lạ, loại đại hội tuyển chọn này hắn sẽ không tham gia.”
Tề Hoan nhướng mày, không lên tiếng.
Bởi vì nhân vật chính tới, nên các trưởng lão nội môn, trưởng lão ngoại môn và những người khác đều rối rít đi tới, các trưởng lão nội môn chia làm hai hàng đứng một bên. Trưởng lão ngoại môn đứng ở phía sau, thoạt nhìn căn bản không có địa vị gì đáng nói.
“Được rồi, bắt đầu đi.” Chưởng môn phất phất tay, mấy đệ tử nội môn đứng bên cạnh Tiêu Tâm vội vàng gật đầu, bọn họ đã cho đám trẻ con xếp thành hàng từ rất sớm, thậm chí còn phát thẻ bài, Tề Hoan cũng có một thẻ bài, là số 123, số cuối cùng.
“Số một.” Trưởng lão nội môn đứng lên hô một tiếng, một đứa bé trai mặc áo tím đi tới.
“Đặt tay lên đây.” Sau khi đứa bé trai kia đi qua, nghe lời trưởng lão đặt tay lên trên một tảng đá, tảng đá phát ra ánh sáng yếu ớt màu tím, mấy trưởng lão bên cạnh gật đầu.
Một lão già thoạt nhìn rất béo trong số đó vươn tay kéo đứa bé đến bên mình, “Ta chọn.”
Lần lượt gọi tên theo thẻ bài, Tề Hoan coi như đã hiểu, đây không khác gì chọn hàng hóa, chẳng qua hàng hóa chính là những đứa bé này, dĩ nhiên, nàng cũng là một trong số đó.
Có vài đứa trẻ tương đối may mắn, được chưởng môn chọn, còn lại được năm người khác chọn, nhìn vẻ mặt hâm mộ của một số trưởng lão nội môn, Tề Hoan đại khái cũng hiểu, “Một trăm hai mươi ba.” Cuối cùng cũng gọi đến Tề Hoan rồi, lúc Tề Hoan đi ra, mấy trưởng lão nhìn thấy nàng đã lớn như vậy, không nhịn được mà sửng sốt.
Sắc mặt vị trưởng lão đọc mã số rõ rằng không vui, “Là ai mang đến, ai đưa nàng lên đây?” Môn phái chọn đệ tử đều chỉ tầm năm, sáu tuổi, Tề Hoan hiển nhiên đã vượt quá tiêu chuẩn.
“Minh Tuệ trưởng lão, nàng là do Tần trưởng lão mang đến.”
Tiêu Tâm hành lễ với lão đầu kia, ngữ điệu chuẩn mực.
Chân mày lão nhân kia nhíu lại, vẫy tay với Tề Hoan, thật giống như đang gọi con gà con chó nhỏ, Tề Hoan nhún nhún vai đi tới. Khi tay nàng chạm vào, tảng đá kia chẳng phát ra loại ánh sáng gì cả.
Trưởng lão ghi chép kia còn tưởng Tề Hoan dùng sai cách, dạy lại nàng một lần, kết quả tảng đá kia vẫn không sáng lên. Cái này làm cho ánh mắt chưởng môn cũng phải để ý đến.
Theo lý thuyết, ánh mắt của những trưởng lão ngoại môn không tệ, nếu Tần trưởng lão dám đưa người đến, đương nhiên sẽ có chủ ý của mình, nhưng mà Tề Hoan thoạt nhìn lại không có bất kỳ ưu điểm gì, cơ thể càng không có chút linh khí nào, hơn nữa tuổi còn lớn như vậy.
“Tần trưởng lão đâu?!” Minh Tuệ trưởng lão hiển nhiên cho là mình bị chơi xỏ, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Đây, đây.” Tần trưởng lão đứng cuối cùng vội vàng chạy ra, khuôn mặt tươi cười, có điều nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy dọa người.
“Ai bảo ngươi mang nàng lên núi!”
“Chuyện này. . . . . . .” Tần Tùng chần chừ một chút, vẻ mặt khổ sở, vị kia không cho hắn nói a!
“Được rồi, các ngươi ai thu nàng cũng được, cho làm đệ tử giữ cửa đi.” Chưởng môn phất tay, đệ tử đã được đưa lên núi tuyệt đối không thể bị đuổi trở về, trừ khi phạm vào điều tối kỵ của sư môn bị phế đi một thân tu vi rồi đuổi ra khỏi cửa. Cho nên, cho dù Tần Tùng nhất thời hồ đồ, thì sư môn cũng phải lưu lại Tề Hoan.
Mặc dù chưởng môn đã lên tiếng, nhưng vẫn không ai muốn thu vị đồ đệ giống như phế vật này, trong lúc tất cả mọi người đều đang trầm mặc giằng co, thì một giọng nói trầm thấp lạnh lùng đột nhiên vang lên. . . . . . . “Nếu không ai muốn, vậy thì để cho ta đi.”
Lúc giọng nói này vang lên, Tề Hoan nhìn khắp chung quanh một vòng, nhưng lại không tìm được người nói, giọng nói này thật là dễ nghe a. . . . . . . Có thể so được với Mặc Dạ nhà nàng, nghĩ tới đây đầu Tề Hoan lại cảm thấy đau đớn một trận.
“Tề Hoan, phân làm. . . . . . . môn hạ của Mặc sư huynh.” Minh Tuệ không hề che dấu sự hâm mộ dành cho Tề Hoan, cho dù cái gì nàng cũng không biết, nhưng đi theo Mặc sư huynh chỉ sợ cũng được không ít chỗ tốt đi.
Mặc sư huynh cho đến bây giờ chưa từng thu đệ tử, không ngờ ánh mắt của hắn lại đặc biệt như vậy, thế nhưng nhìn trúng Tề Hoan. Không riêng gì Minh Tuệ, ngay cả những đệ tử nội môn kia cũng hâm mộ, vốn cho rằng Tề Hoan làm một đệ tử ngoại môn trông cửa đã là không tệ rồi, không ngờ người ta chỉ nói một câu, nàng liền bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, cái gì cũng không cần làm, trực tiếp trở thành đệ tử nội môn tinh anh. Mặc dù chỉ dính vinh quang của sư phụ nàng, nhưng đó cũng là nhờ vận khí a.
Tần Tùng bên cạnh nghe thấy giọng nói này xong cũng thở phào một cái, thời khắc mấu chốt, vị kia cuối cùng đã xuất hiện, bằng không, chức trưởng lão của hắn cũng chấm hết.
Mặc dù quá trình có chút nguy hiểm, nhưng nghĩ tới chỗ tốt mà vị kia đã hứa, Tần Tùng không nhịn được kích động, tu vi của mình rốt cục lại có cơ hội tiến lên một bước rồi.
“Tần trưởng lão, đưa nàng tới.” Giọng nói lại vang lên lần nữa, Tề Hoan vẫn không tìm thấy người. Nhìn vẻ mặt của chưởng môn mang theo mấy phần kinh ngạc, có lẽ cũng thấy rất kỳ lạ vì sao tiểu sư đệ lại có tâm tư đi ra ngoài, hơn nữa còn đặc biệt chạy tới thu một đồ đệ đặc biệt như vậy.
“Vâng.” Tần trưởng lão nhận lệnh, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía chưởng môn, chưởng môn khoát tay để hắn mang Tề Hoan rời đi. Nhìn bước chân Tề Hoan rời khỏi, trong mắt Tiêu Tâm hiện lên một tia sáng bất định.
Đỉnh Vong Ưu, là đỉnh núi mà Tề Hoan từng ở, nghe Tần trưởng lão nói, trên những ngọn núi khác đều có không ít đệ tử, chỉ có đỉnh Vong Ưu này là có một mình Mặc trưởng lão ở, bởi vì hắn không có đệ tử. Đúng rồi, hiện tại nên gọi là sư phụ.
Đối với vị sư phụ chỉ thấy tiếng không thấy người này, Tề Hoan cũng không có cảm giác gì quá lớn. Muốn làm sư phụ nàng sao, không biết hắn có tư cách này hay không nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.