Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 181: Ngươi Là Ai?



Ngân, ở lại chỗ ta một thời gian ngắn đi, dù sao huynh ở bên kia cũng không có chuyện gì phải làm.” Tuyết Sa kéo nam tử đến đại sảnh, không chút khách khí ngồi lên đùi hắn, bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương lướt qua ngực hắn.
Dưới tình huống này, chỉ cần là đàn ông thì sẽ động tâm, đáng tiếc, trong mắt nam tử tên Ngân nọ vẫn lạnh như băng, ngay cả nhịp tim cũng không thay đổi.
“Hồ ly đâu?”
Tuyết Sa thấy hắn không có chút phản ứng gì cũng không nổi giận, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn rực rỡ như trước, nàng ta phẩy tay nói vọng ra ngoài, “Đi, đưa nữ nhân kia và con hồ ly đó tới đây.” “Nữ nhân? Sao lại có nữ nhân nữa?”
Nam tử vẫn lạnh như băng kia bỗng nhiên nhảy dựng lên, giọng điệu cũng không tự chủ được cao hơn.
“Đúng vậy a, có gì không ổn sao?” Trong mắt Tuyết Sa hiện lên một tầng tinh quang.
“. . . . . . .” Nam tử lại không mở miệng, chỉ tiếp tục nhắm mắt chờ đợi.
“Khởi, khởi bẩm thành chủ, không, không xong rồi, người không thấy đâu.” Thị vệ đi dẫn người lăn một vòng tới, còn chưa đến đại sảnh đã sợ tới mức quỳ rạp xuống, toàn thân rét run.
Tính tình Tuyết Sa từ trước đến nay luôn âm tình bất định, một khi nàng ta không vui, thì toàn bộ thị vệ phủ thành chủ cũng có khả năng bị đổi lại một lần. Ai ngờ lần này Tuyết Sa lại không giận dữ, ngược lại còn cười khanh khách.
“Người chạy mất rồi, làm sao bây giờ?” Nàng ta đưa khuôn mặt nhỏ nhắn đến gần bên tai nam tử, mùi thơm mê người tỏa ra từ trong miệng.
“Ai mang nữ nhân kia đến đây?” Vẻ mặt nam tử không thay đổi, giọng nói vẫn lãnh đạm như trước.
“Đi, đưa cái đồ vô dụng kia đến đây, còn nữa, hai kẻ trông coi, tự mình kết liễu đi.” Tuyết Sa phất phất tay áo, dáng vẻ thờ ơ không thèm để ý.
Thị vệ vội vàng dập đầu cáo lui, không đến một lát sau, gã Chân Quân từng bắt Tề Hoan đã bị người đưa tới đại sảnh, “Tham kiến thành chủ, tham kiến Ngân đại nhân.”
“Nữ nhân kia bộ dạng trông như thế nào?”
“À. . . . . . .” Gã Chân Quân ngừng một chút, nhất thời không biết nên hình dung Tề Hoan ra sao. Mặc dù nói ra rất dễ khiến người ta tự ái, nhưng mà quả thật bộ dạng Tề Hoan không hề có điểm gì đặc biệt. Cuối cùng, suy nghĩ hồi lâu, hắn chỉ có thể nói một câu, “Nàng ta cũng xem như thanh tú, cười lên rất đáng yêu.”
“Con hồ ly kia thì sao?”
“Con hồ ly kia rất nhỏ, chỉ lớn bằng bàn tay, lông toàn thân màu đen tuyền, là Cửu Vĩ Hồ.” So với Tề Hoan thì con hồ ly kia dễ khiến người ta nhớ kỹ hơn.
“Đực?”
“Vâng. . . . . . .” Sau khi hỏi xong, nam tử kia gật đầu, trong mắt hiện lên ánh sáng kỳ lạ.
Nếu như hắn không đoán sai, một người một hồ kia chắc là Tề Hoan và tiểu hồ ly.
Mặc dù không rõ vì sao Tề Hoan đã chết đi còn có thể sống lại, nhưng dưới gầm trời này, tiểu hồ ly chỉ chấp nhận một mình Tề Hoan. Trừ nàng ra, Tiểu Ngân không nghĩ tới những khả năng khác.
“Ngân, bọn họ chính là những người mà huynh muốn tìm?” Tuyết Sa đưa khuôn mặt nhỏ nhắn đến trước mặt Tiểu Ngân, Tiểu Ngân bình tĩnh nhìn nàng ta một cái, sau đó không chút khách khí đứng lên.
Tuyết Sa vốn tựa vào người hắn bị mất thăng bằng, suýt nữa ngã xuống đất, may mà có tỳ nữ bên cạnh đỡ nàng.
Sắc mặt Tuyết Sa biến đổi, bĩu môi, cuối cùng không nói câu gì. Nhìn nam tử kia không chút do dự rời khỏi đại sảnh, trong mắt Tuyết Sa hiện lên một tia sát ý.
Bọn họ đều là yêu tu, chưa bao giờ nói đến tình yêu, có muốn cũng chỉ là khoái cảm chinh phục. Từ trước đến nay nàng ta vẫn tự tin vào bản thân mình, người thắng nhất định phải là nàng ta.
“Phái người đi tìm, tìm được rồi, thì giết hết đi.” Chờ thân ảnh Tiểu Ngân biến mất, Tuyết Sa cuối cùng cũng mở miệng.
Không phải hắn một lòng muốn tìm con hồ ly kia sao, hừ, nàng sẽ làm cho hắn cả đời cũng không tìm được.
“Vâng.” Sau khi cho tất cả mọi người trong sảnh lui ra ngoài, khuôn mặt Tuyết Sa trở nên dữ tợn khác thường, móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay cũng không biết.
“Hồ ly đực, hắn vậy mà lại đi tìm một con hồ ly đực!” Nàng ta đường đường là Mê Tung Tuyết Hồ, đại yêu thượng cổ, rốt cục có chỗ nào thua kém một con hồ ly đực chứ!!
Khi Tuyết Sa nổi đóa ở phủ thành chủ, Tề Hoan đã rời khỏi thành Tịch Diệt. Dọc đường đi nàng không ngừng sử dụng lôi độn, cũng không khiến bất kỳ ai chú ý, rất nhanh sau đó bọn họ đã đi tới dãy núi Tịch Diệt.
Đứng dưới chân núi phủ tuyết trắng xóa, lại quay đầu nhìn đồng cỏ xanh mượt phía sau, Tề Hoan rất không khách khí lôi tiểu hồ ly từ trong ngực ra, sau đó dùng lực để nó vây quanh cổ mình.
Tiểu hồ ly ủy khuất cắn đuôi, cổ họng không dám kêu một tiếng. Nó chắc chắn, nếu mình dám mở miệng cự tuyệt, Tề Hoan nhất định sẽ biến nó thành một chiếc khăn quàng cổ thật sự.
Trong dãy núi Tịch Diệt có bốn khu vực phân thành cảnh sắc bốn mùa, cửa vào bên này chỉ có mùa đông, mặc dù bây giờ không còn ai đuổi theo nữa, nhưng nàng đoán, chỉ sợ bọn họ cũng không tiêu dao được bao lâu.
Tiểu Miêu đã nói rõ rằng chỉ cần đi qua ngọn núi này, tiếp tục đi theo hướng Bắc là có thể tới khu vực mùa hè, mặc dù Tề Hoan vẫn không quá tin tưởng vào lời nó nói, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể làm theo.
Quan trọng là trời lạnh như thế này, đi qua một ngọn núi lớn như vậy, không bị đông thành đá mới là lạ.
Tiên y trên người coi như có thể chống lạnh, nhưng gió lạnh trong núi thổi qua giống như là dao cạo sượt vào mặt vậy.
Nhảy lên một đám mây cao hơn mặt đất vài thước chầm chậm bay qua, Tề Hoan đứng trên đó ôm Tiểu Miêu thật chặt, vẫn cảm thấy gió lạnh càng ngày càng không ngừng chui vào trong quần áo.
“Tiểu Hoan, tốc độ bay của ngươi chậm quá đó.” Mất một canh giờ mà bọn họ mới chỉ bay đến giữa sườn núi, tiểu hồ ly cuối cùng không nhịn được mở miệng. Cũng may Linh Vân Tử không có ở đây, nếu không chắc chắc sẽ khóc, năm đó nhọc lòng dạy Tề Hoan ngự kiếm cưỡi mây, hiện tại thì hay rồi, ngay cả con bò chạy còn nhanh hơn nàng cưỡi mây mấy lần.
“Cưỡi mây đều chỉ có tốc độ thế này, cố chịu đựng đi.” Tề Hoan nói mà không hề có chút hổ thẹn nào. Không phải nàng không muốn nhanh, quan trọng là càng đi tiếp nàng càng cảm thấy lực lôi điện trong cơ thể mình bị đè ép, bây giờ số lực lôi điện có thể sử dụng càng ngày càng ít, cũng chỉ đủ để duy trì tốc độ như thế này.
Lại qua hai canh giờ, sắc trời đã dần dần tối, Tề Hoan bò qua một ngọn núi, nhưng trước mặt nàng lại là một ngọn núi tuyết nữa, thật đúng là núi cao còn có núi khác cao hơn a.
Cứ như vậy bò qua năm ngọn núi liên tiếp, Tề Hoan hoàn toàn không còn sức cáu giận, cũng không còn khí lực để tức Tiểu Miêu nữa, biết mình gây họa, Tiểu Miêu trực tiếp gục trên đám mây giả chết.
Nhưng ngọn núi tuyết thứ năm này dường như có chút khác biệt so với những ngọn núi khác, Tề Hoan ngồi xổm trên mặt đất, hai tay vốc một đống tuyết, trong tuyết ở nơi này chứa rất nhiều linh khí, trong ngọn núi này rất có khả năng có linh mạch.
Linh mạch hay gì gì đó đối với nàng mà nói cũng không có tác dụng gì, rốt cuộc phải làm sao để ra khỏi nơi này mới là quan trọng.
Con đường phía trước quá xa vời, phía sau tuyệt đối không thể quay lại, bởi vì đang có người đuổi theo. Khi đi vào trong núi, Tề Hoan đã bày ra một chiếc lôi võng không lớn lắm ở dưới chân núi, chỉ cần có người đi qua là nàng có thể cảm nhận được.
Phía sau nàng, hiện tại có ít nhất năm Tiên Đế thất trọng thiên đang đuổi theo, quay đầu lại chính là đường chết.
Khi Tề Hoan đang đáp mây bay lên núi, đám mây dưới chân không biết tại sao lại tản mất, cũng may độ cao không lớn, có té ngã cũng không đau. Khi nàng vừa ngã xuống, trên ngọn núi hiện lên một tầng ánh sáng màu lam nhạt.
“Vậy mà không đau a.” Tề Hoan cảm thấy có chút may mắn.
“Đó là vì ta ở phía dưới. . . . . .” Tiếng nức nở của Tiểu Miêu truyền đến từ dưới mông Tề Hoan. Tiểu Miêu đáng thương bị ngã từ trên cao vài thước cũng đã đủ thảm rồi, kết quả còn bị Tề Hoan đặt mông xuống nữa, trọng lượng gần một trăm cân a! Nếu không phải nhờ vào sức chống đỡ trời sinh khá cao của nó, e rằng hiện tại nó đã trở thành hung thú đầu tiên bị đè chết.
(1 cân của Trung Quốc bằng 0,5kg)
Tề Hoan luống cuống tay chân bò dậy, hơi áy náy ôm lấy Tiểu Miêu đang nằm trên mặt đất, cẩn thận quan sát một lát, quả nhiên đã bị đè bẹp.
“Thật ra thì bẹp cũng rất dễ nhìn.” Cũng không biết đây là Tề Hoan đang an ủi hay đang đả kích nó đây. Tiểu Miêu hừ hai tiếng, lắc lắc cái đuôi. Xương trên người phát ra âm thanh ken két, chưa đến một lát sau liền khôi phục lại như bình thường.
“Còn hai ngọn núi nữa.” Tề Hoan chợt quay đầu, chân mày nhíu lại thật chặt, những người đó tìm đến cũng quá nhanh đi. Nhìn lại ngọn núi trước mắt, đây là đường đi duy nhất, nếu như không vào được, bọn họ cũng chỉ có thể quay ngược trở về.
Kết giới trên núi này dường như cũng không có ý ngăn cản người muốn tiến vào, chỉ là muốn cảnh cáo thôi.
Nếu là những người khác, đi tới ngọn núi này gặp phải kết giới nhất định sẽ quay ngược trở về, đáng tiếc Tề Hoan vừa mới đến, căn bản không biết kết giới này đại biểu cho cái gì. Cho nên nàng không hề chùn bước cứ thế đi lên núi.
Bước từng bước đi lên, Tề Hoan càng đi càng thấy kỳ lạ. Trong núi không lạnh, nhưng càng đi lên cao, áp lực lại càng lớn, hơn nữa trong núi này không thể vận dụng bất cứ loại tiên thuật nào.
Mất sức chín trâu hai hổ mới bò được lên đỉnh núi, sau đó Tề Hoan lập tức choáng váng. Đây là núi sao, núi bình thường sẽ có hình dạng thế này sao? Cúi đầu nhìn thoáng qua, Tề Hoan cảm giác mắt mình hình như bị quáng gà rồi, tại sao ở đây lại có một cái hố lớn như vậy!! Cứng rắn kiềm chế hai chân đang phát run, nhìn lại một cái nữa, trong hố hình như có thứ gì đang phát sáng.
Không đợi Tề Hoan nhìn rõ, cả ngọn núi đột nhiên truyền đến chấn động mãnh liệt, dưới chân nàng trượt một cái, cả người liền rơi xuống. Cánh tay Tề Hoan khua loạn nhưng đáng tiếc không có tác dụng gì, nàng đang dùng tư thế duyên dáng nhất để hạ cánh.
Thời khắc mấu chốt, vì nghĩ cho an toàn tính mạng, Tề Hoan điều động tất cả lực lôi điện trong các kinh mạch huyệt đạo của cơ thể ra ngoài. Rốt cục trước khi rơi xuống đất, trên người nàng ngưng tụ được một tầng lôi.
Bịch! Tiếng va chạm kịch liệt vang lên, tầng lôi điện thật vất vả ngưng tụ cuối cùng hoàn toàn tan biến
Nằm thở hổn hển trên mặt đất, vừa rồi phóng ra được một ít lôi điện, dường như đã làm cho khí lực toàn thân nàng cạn kiệt, ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích nổi.
“Ngươi là ai?” Từ xa chợt truyền đến một giọng nói, Tề Hoan cả kinh, vừa định nhảy dựng lên, lại phát hiện trước mặt mình hiện ra một người, khuôn mặt đối diện với nàng, làm cho Tề Hoan sợ hết hồn ngồi phịch xuống.
“Ngươi là ai?” Người trước mặt mặc một thân áo đen, nửa quỳ trên đất, đôi mắt lạnh như băng tràn ngập sát ý đang nhìn nàng chằm chằm, giọng nói Tề Hoan có chút run rẩy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.